← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Bản năng đầu tiên của Sherlock là chạy ngược về phía cửa và nhảy xuống tàu. Cậu chộp lấy cánh tay Virginia và kéo cô theo mình, nhưng Virginia dằn lại.

“Ta cần phải xuống tàu!” Cậu rít lên. “Chúng ta đã không có vé mà còn bỏ cha cậu ở lại nữa!”

“Ta có thể mua vé từ người soát vé trên tàu,” cô bé trả lời, “hoặc bảo với ông ta là cha mình cầm vé và đang ở một toa khác. Sau đó ta có thể đánh điện lại cho cha mình khi tàu dừng và báo nơi chúng ta đang ở. Điều quan trọng là ta không mất dấu những gã đang giữ Matty. Nếu không, chúng ta sẽ không bao giờ tìm được họ. Ta phải theo dõi họ đến tận lúc họ vào một khách sạn, hoặc nhà ở gì đó.”

“Nhưng...” cậu kêu lên.

“Hãy tin mình đi. Đây là địa bàn của mình, mình biết tình hình ở đây. Mình đã từng đi du lịch một mình rồi. Chúng ta sẽ ổn thôi.”

Sherlock dịu xuống. Do tình cờ mà họ đến được một chỗ, rồi vì phải lợi dụng tối đa cơ hội đó mới đến nơi này. Nhảy xuống tàu và trở về khách sạn tức là bỏ phí bao nhiêu công sức mà họ đã thực hiện để đi Mỹ.

“Được rồi,” Sherlock nói. “Ta ở lại vậy.”

“Giờ chúng ta cũng đâu có sự chọn lựa nào đâu,” Virginia nêu rõ.

Cô chỉ ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài không còn thấy sân ga nữa, và con tàu tăng dần tốc độ như một đường thẳng cắt ngang những con đường rộng đầy bụi bặm. Cậu cảm nhận cũng như nghe được tiếng clắc-clắc khi bánh của toa tàu lướt qua các mối nối của đường ray, khoảng một trăm mét lại có một đường mối như thế.

Sherlock nhìn dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, về phía những người đang giữ Matty. “Họ đều yên vị hết rồi,” Sherlock lên tiếng. “Bọn ta cũng nên tìm ghế ngồi và nghĩ phải làm việc gì đi. Chúng ta chỉ theo dõi họ hay là tìm cách đánh tháo Matty?”

“Còn tùy thuộc vào tình hình nữa,” Virginia trả lời. “Tại sao cậu nghĩ là họ phải bắt tàu nhanh đến thế?”

Sherlock thú nhận. “Do lỗi của mình, một kẻ trong nhóm đã nhìn ra mình ở ngoài đường nhưng mình đã cắt đuôi được nên lão quay về khác sạn. Họ quyết định phải chuồn ngay. Việc này xảy ra khi Matty tìm cách báo cho mình biết nơi mà họ định đưa cậu ấy đến.” Cậu dừng lời, đưa mắt nhìn xung quanh. “Đằng kia có hai ghế trống. Ít nhất cứ ngồi đã.”

Ghế ngồi quay ra phía sau, cách xa nhóm người đang bắt giữ Matty. Có được chỗ ngồi, Sherlock quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Con tàu đang bẻ cua ở phía trước nên Sherlock thấy được đầu máy kéo các toa tàu. Sherlcok cứ ngỡ là con tàu này cũng giống như các chuyến tàu bên Anh chạy từ Farham đến London ngang qua Guildford, nhưng nó khác hẳn. Hình dạng cơ bản của nồi xúp-de cũng là hình ống, nhưng cái ống khói nhỏ như kiểu đầu máy của Anh lại được thay bằng một thứ đồ sộ, hai bên hông bè ra, và được gắn vào phần đầu của nồi. Và ở mũi con tàu lại có gắn một thứ đồ vật lạ lùng, một thứ lưới kim loại có gai nhọn ở mặt trước hình như được thiết kế để hất đi những vật nằm trên đường sắt.

“Trâu rừng,” Virginia nói gọn khi nhìn theo ánh mắt của Sherlock.

“Cái gì thế?”

“Trâu rừng. Và cả bò nữa. Chúng thơ thẩn băng qua đường sắt, đôi khi cứ đứng ì giữa đường. Tàu phải chạy chậm lại, còn mấy thứ kia là để đẩy chúng ra khỏi đường tàu đấy.”

“Thế à.” Cậu suy nghĩ một lúc. “Thế còn việc phải nói với người soát vé?”

“Nói cái gì?”

“Việc Matty bị bắt làm con tin.”

“Ông ta thì làm gì được?” Virginia lắc đầu, mái tóc màu hung xoay xoay theo. “Mấy ông soát vé thường là người già sắp về hưu. Họ chẳng làm được việc gì đâu.”

Con tàu cứ lao về phía trước. Khi Sherlock nhìn, nhà cửa và đường sá bên ngoài khung cửa sổ nhường chỗ dần cho các khu đất trống và những vạt cây xanh. Ánh nắng chói chang dường như cũng làm cho cây cối màu xanh lấp lánh theo.

“Tàu sẽ chạy bao lâu nữa?” Sherlock hỏi.

“Đến Richmond à?” Virginia suy nghĩ. “Chừng một ngày. Còn tùy có dừng lại ở đâu hay không. Mà ta lại phải chuyển tàu nữa.”

“Một ngày à? Đất nước này rộng thật. Ta ăn uống thế nào đây?”

“Ở cuối tàu có một toa bán thức ăn. Nếu không, thì tại mỗi ga tàu đỗ lại đều có người bán thức ăn dạo. Tàu sẽ ngừng đủ thời gian cho chúng ta đi xuống và kiếm cái ăn. Thậm chí ta có thể gởi một điện tín cho ba mình tại khách sạn hoặc thông qua nhân viên Pinkerton, nếu ta viết sẵn, đến nơi chỉ cần đưa vào. Đa số các nhà ga đều có một trạm điện tín bên cạnh.”

“Ta phải cẩn thận kẻo bị phát hiện đó,” Sherlock nêu.

“Ta sẽ có cách thôi,” Virginia trấn an.

Sherlock ngoái ra sau để xem mấy người đàn ông kia đã đi chưa. Một người trong bọn đang đi về phía Sherlock, dọc theo khoảng trống giữa hai hàng ghế. Sherlock quay phắt lại, mong rằng gã kia không trông thấy mình. Đó là Berle, gã bác sĩ đầu hói. Gã ta đi qua, và Sherlok nhìn thấy cái lưng khi gã đi về cuối toa xe. Sherlock phải canh chừng khi gã quay lại. Lúc đó gã sẽ đối diện với bọn họ và chắc chắn gã ta sẽ nhận ra Sherlock nếu nhìn thấy cậu lần nữa.

Sherlock phát hiện cách dễ dàng nhất để giấu mặt là quay sang ôm hôn Virginia khi gã Berle trở lại. Với cách này Berle chỉ thấy được cái ót của cậu mà thôi. Cậu quay sang Viginia, hé miệng định thực hiện ý đồ của mình. Cô gái liếc nhìn cậu, đôi mắt màu tím sáng lên trong ánh nắng.

“Cái gì thế?” Virginia bật hỏi.

“Tớ chỉ nghĩ đến...” Sherlock ngập ngừng.

“Nghĩ đến cái gì?”

Quả là đơn giản khi nói – “Mình cần hôn cậu để bọn ta không bị phát hiện, vì vậy đừng ngạc nhiên khi thấy mình làm vậy” – nhưng vì một lý do nào đó cậu không mở miệng được. Mặt cô bé chỉ cách mặt cậu vài phân, gần đến mức cậu có thể đếm được có bao nhiêu đốm tàn nhang. Đến mức cậu chỉ cần nhổm ra đằng trước là đặt môi mình lên môi cô.

“Không có gì. Đừng lo.”

Cô bé cau mày. “Không, cái gì mà không?”

“Không có gì, thật đấy.” Cậu quay đi, mắt trông chừng lúc Berle quay lại. Nếu thấy hắn ta, cậu chỉ ngoảnh mặt nhìn vào cửa sổ chẳng hạn. Cậu nhớ là mình vẫn còn đội chiếc mũ vải mua tại tiệm tạp hóa. Cậu chỉ cần kéo sụp xuống sát mắt rồi giả bộ đang ngủ. Trò này được đấy. Có lẽ thế.

Cậu lại nhìn ra cửa sổ lần nữa. Những trụ điện tín song song với đường tàu, hết trụ này đến trụ khác cứ chạy vụt qua. Ngồi thơ thẩn, cậu đếm từng giây tàu chạy qua giữa hai trụ điện - một, hai, ba, bốn – và rồi – một, hai, ba, bốn trở lại. Cậu chỉ có thể nói là các trụ điện cách quãng đều nhau. Nếu mà cậu biết được khoảng cách giữa hai trụ rồi căn cứ vào thời gian đi qua giữa hai trụ, thì cậu có thể tính được tốc độ của đoàn tàu. Thông tin này không những chỉ thú vị mà còn là cách giết thời giờ nữa.

Một thị trấn nhỏ vụt qua, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Sherlock có cảm tưởng những gì thấy được toàn là những dãy nhà gỗ thấp, xe bò bốn bánh, và rất nhiều ngựa.

Chuyển động của con tàu làm cho Sherlock buồn ngủ.

Cậu đã mất quá nhiều năng lượng để chạy về khách sạn trước đó, sự căng thẳng liên tục bắt đầu đánh gục cậu. Cơ thể của cậu đòi phải được nghỉ ngơi.

Chắc cậu đã thiu thiu ngủ được một lát, bởi vì khi mở mắt ra cậu thấy mình vẫn còn nhìn ra ngoài cửa sổ và đang nhìn xuống một bờ dốc dài dẫn xuống tận dưới đáy lấp lánh là một con sông. Con tàu đang chạy trên một cây cầu bắc qua một vực sâu. Theo những gì mà cậu thấy, thì đây là một cây cầu gỗ, chỉ rộng hơn con tàu một chút.

Virginia nhận thấy Sherlock tỏ vẻ căng thẳng. “Đừng có lo,” cô nói, “hoàn toàn an toàn. Những cây cầu này đã có nhiều năm rồi.”

Lát sau, con tàu bắt đầu chạy chậm lại.

“Sắp đến một nhà ga,” Virginia lên tiếng.

“Hoặc có một con trâu trên đường ray,” Sherlock đáp trả. Trong đầu cậu vạch ra các khả năng. Tàu đến nhà ga sẽ cho họ một loạt các lựa chọn, như kiếm chỗ ăn, gởi một bức điện cho ông Amyus Crowe, và kể cả tìm cách cứu Matty. Nếu bằng cách nào đó mà họ đem được cậu ta ra khỏi tàu, thì họ có thể hoặc là cứ chờ ở thị trấn cho đến khi Amyus Crowe tới đón hoặc họ đón tàu trở về - giả dụ trong ngày có nhiều chuyến tàu hoặc trong tuần chỉ có một chuyến. Cậu nhận ra là mình chẳng biết gì về lịch chạy tàu của đất nước này.

“Ta phải xuống sân ga,” cậu lên tiếng. “Nếu có cơ hội, ta tìm cách tách Matty ra khỏi mấy người này.”

Con tàu chạy chậm hơn nữa. Họ đang đi qua một cánh đồng rộng mênh mông trồng loại cây cao phồng to trên ngọn. Đó là cái hàng rào duy nhất mà Sherlock thấy được kéo dài từ đường ray cho đến tận chân trời. Tiếng còi tàu bằng hơi nước bất ngờ vang trong không khí: một tiếng hú ão não như tiếng kêu của một sinh vật huyền bí nào đó. Thỉnh thoảng tàu vút qua một vài kho thóc và nhà cửa, rồi nhiều nhà hơn nữa, sau đó là cả một thị trấn dần dần hiện ra khi con tàu giảm dần tốc độ rồi ngừng hẳn bên một lối đi nằm gần sát mặt đất.

“Ta xuống tàu thôi,” Sherlock lên tiếng khi nghe từ đằng xa tiếng hô to của người soát vé: “Đây là ga Perseverance, New Jersey. Thưa quí ông, quí bà, tàu dừng mười phút, chỉ mười phút thôi. Đây là ga Perseverance”.

Sherlock kéo Virginia ra khỏi ghế và đi về phía cửa toa xe. Cửa đã được mở sẵn và họ nhảy xuống con đường lót gỗ.

“Cậu đi mua thức ăn đi,” Sherlock nói. “Cậu có mang tiền. Còn mình thì đi xem mấy lão đó có xuống đây không.”

Con đường lót gỗ chen chúc người qua lại, người họ đầy bụi bặm, quần áo may bằng vải jean, sợi hoặc bông dệt trông hơi giống với thứ vải len kẻ ô của quần áo mùa hè. Sherlock đi len lỏi qua đám đông, hướng về phía bóng mát của một bức tường. Hành khách có người xuống hẳn, người chỉ xuống một lúc, người thì lên tàu. Người kiểm soát vé rảo bước dọc theo con tàu để nhắc nhở cho mọi người biết rằng họ đang đi đâu.

Ives – gã to con có mái tóc màu vàng hoe cắt ngắn- xuống tàu cùng với Matty. Còn bác sĩ Berle, có lẽ đang lo cho tên John Wilkes Booth giở điên dại. Matty có vẻ xanh xao, nhưng dường như Ives cũng đối xử với cậu ấy khá tử tế. Tuy gã ta không xô đẩy hoặc đánh đập cậu ấy, nhưng tay gã lúc nào cũng để trên vai Matty. Gã ta đẩy cậu bé đi về phía có dãy nhà gỗ nhỏ chỉ lớn hơn cái lán một chút nằm cạnh đường ray. Sherlock nghĩ chắc đó là nhà vệ sinh. Có lẽ chỉ là mấy cái hố đào dưới đất, xung quanh được che chắn cho kín đáo.

Ives đẩy Matty vào một trong những cái chòi rồi đóng cửa lại. Gã đứng đó một lúc, rồi nhăn nhó bước ra xa, lấy tay che ngang mặt. Rõ ràng là mùi hôi thối làm gã ta phải tránh đi.

Sherlock chạy vòng qua phía sau dãy chòi và nhắm tới cái chòi mà cậu nghĩ có Matty trong đó. Phần vách sau chòi hầu như mục nát. Đúng như Ives nghĩ. Mùi hôi thối xông lên muốn lộn mửa.

“Matty!” Sherlock nói nhỏ qua kẽ hở của vách gỗ.

“Sherlock!” Matty kêu lên. “Tớ đã thấy cậu và Virginia trên tàu rồi!”

Chúng có thấy bọn tớ không?”

“Không. Nếu thấy thì chúng đã nói rồi.”

“Có lý.” Sherlock thử lớp gỗ ở mặt sau căn chòi. “Giúp tớ móc cái lỗ đi.”

Sherlock kéo, Matty đẩy, cùng bẻ nhỏ từng miếng gỗ thành một cái lỗ đủ to để cho Matty chui qua. Sherlock túm lấy tay cậu ta kéo. Chẳng bao lâu sau hai cậu bé đã đứng bên nhau.

“Cậu ổn chứ?” Sherlock vừa thở hổn hển vừa hỏi.

“Bây giờ thì khá rồi.” Matty nhíu mày. “Lúc ở trên tàu thủy tớ sợ khiếp, nhưng bọn họ đối xử cũng tử tế, có cho ăn uống đàng hoàng. Tớ biết thế nào cậu cũng đến cứu tớ.”

“Ra khỏi nơi đây đi.”

Hai đứa lẻn dọc theo phía sau dãy chòi. Sherlock đưa mắt nhìn, Ives vẫn còn đứng đợi ở phía bên kia.

“Virginia đâu?” Matty hỏi.

“Cậu ấy đi mua thức ăn.”

“Còn ông Crowe?”

“Ông ấy còn ở tận New York,” Sherlock thú thật.

“Chuyện xảy ra như thế nào?”

Sherlock lắc đầu. “Cả một chuyện dài, mọi thứ đều dồn dập đến cùng một lúc. Toàn là nằm ngoài kế hoạch.”

Ives đi loanh quanh, lấy tay bịt mũi. Khi gã ta vừa quay lưng, Sherlock chộp lấy cánh tay của Matty. “Ta đi thôi!”

Hai cậu bé cùng băng qua khoảng sân trống chạy đến ngôi nhà gỗ, nơi đặt phòng bán vé và phòng chờ. Sherlock dẫn Matty đi vòng bên hông để tránh ánh mắt Ives nếu gã ta có quay lại. Virginia đang chờ họ. Cô gái đưa cho Sherlock hai cuộn giấy báo bên trong có thứ gì nong nóng, rồi ôm chầm lấy Matty.

“Mình thật vui được gặp lại cậu!” cô bé lên tiếng.

Matty siết vai Virginia. “Mình cũng vậy,” giọng cậu hết sức xúc động.

Sherlock nhìn quanh về phía hông tòa nhà. Người giờ đã thưa bớt – hành khách đi tàu thì đã lên tàu rồi, còn người xuống tàu thì cũng đã tản ra. Chỉ còn lại vài hành khách xuống tàu cho giãn gân cốt và tìm mua ít thức ăn. Người bảo vệ đang đứng cạnh con tàu, vừa nhìn tới lui dọc theo con tàu vừa xem giờ bằng chiếc đồng hồ bỏ túi. Ở đầu con tàu, tài xế đang châm đầy nước cho đầu máy từ một bể chứa đặt trên giàn cao cạnh đường tàu.

“Tất cả những gì ta cần làm bây giờ,” Sherlock nói, “là cứ đợi ở đây cho đến khi tàu chạy đi, sau đó ta bắt chuyến tàu kế tiếp để về New York.”

“Không dễ như thế đâu,” Virginia báo động.

“Tại sao không?”

Cô gái chỉ tay về phía dãy nhà chòi. “Nhìn kìa!”

Berle và Ives đang đứng đó. Rõ ràng là Ives đang giải thích việc gì đó, còn Berles thì bừng bừng giận dữ.

“Chúng phát hiện là Matty bỏ trốn rồi,” Sherlock nói. “Chúng sẽ đi tìm ngay thôi.”

Cậu nói đúng. Berle và Ives tách ra, mỗi tên đi theo một hướng khác nhau. Berle đi ngược lại dọc theo con tàu, nhìn xuống dưới gầm tàu để xem có ai đứng ở phía bên kia hay không, còn Ives thì đuổi theo họ. Không phải, thực ra thì gã ta đi về phía nhà ga. Gã đi vào trong để kiểm tra phòng đợi.

“Nhanh nhanh lên. Đi lối này!” Sherlock kêu lên.

Cậu dẫn hai bạn đi ngược về phía con tàu.

“Ta không thể quay lại đó!” Virginia phản đối.

“Ta phải đi,” cậu nói. “Ives và Berle sẽ lục lọi mọi xó xỉnh trong nhà ga và dãy nhà chòi. Nếu bọn ta trèo được lên tàu và nhảy xuống ở phía bên kia, thì sẽ bỏ chạy cho đến khi tàu chạy rồi quay lại.

Cậu bò lên các bậc thang lên xuống để vào bên trong toa tàu. Virginia và Matty theo sau. Sherlock cảm thấy vẻ miễn cưỡng của họ.

Sherlock di chuyển nhanh qua phía bên kia của toa tàu, rồi thử lắc cái tay nắm cánh cửa.

Cửa đóng.

Cậu vặn mạnh hơn. Vẫn chẳng hề hấn gì.

Virginia đứng ở cánh cửa kia kêu lên. “Họ đang quay lại kìa!”

Sherlock nhìn dọc toa xe rồi nói gấp rút. “Ta đi đến cửa bên cạnh. Mau lên.”

May mắn là ba đứa lên được một toa xe khác. Khi cố len qua đám hành khách đang đứng kiểm tra lại hành lý hoặc chỉ thơ thẩn lên xuống giữa lối đi, ba đứa không thấy những người mà mình đang cố tránh mặt.

Ở đầu đàng kia, Sherlock đang kiểm tra cánh cửa xuống tàu để đi ra khỏi nhà ga. Cánh cửa này không bị khóa, nhưng vừa lúc cánh cửa bật mở, cậu tính nhảy xuống thì trông thấy gã Ives bự con tóc vàng hoe đang đứng cạnh tàu.

Gã đang nhìn về phía cánh đồng nên không thấy Sherlock. Sherlock lẹ tay kéo sập cánh cửa lại.

Virginia nhìn về phía nhà ga. “Gã hói vẫn còn ở đó. Gã rà soát hai bên con tàu.”

Ở phía bên ngoài, người bảo vệ thổi còi và hô to. “Lên tàu.” Đầu óc Sherlock như khuấy tung lên. Không có đường thoát.

“Ta sẽ thử làm lại ở ga sau,” cậu nói, giọng cả quyết. “Ít nhất ta cũng giật được Matty ra khỏi tay họ.”

Người bảo vệ tuýt còi lần nữa, và mấy giây sau, con tàu chuyển mình rồi di chuyển, lúc đầu còn chậm, dần dần tăng tốc. Virginia nhìn ra ngoài cửa sổ. “Gã hói quay lại rồi.” Sherlock nhìn ra cửa sổ bên phía mình. Gã Ives cũng lên theo.

“Mọi người đều trở lại tàu,” Matty lên tiếng. “Hay thật. Vậy là tớ không còn cơ hội để đi vệ sinh nữa rồi.”

“Ít nhất ta cũng mua được thức ăn.” Virginia vớt vát.

“Thôi tìm ghế ngồi đi,” Sherlock nói. “Nhưng phải tránh mấy tay đó càng xa càng tốt. Tốt nhất là đi đến cuối tàu.” Cậu toan đi về phía đuôi tàu, nhưng có một cái gì ở sau lưng khiến cậu phải quay lại.

Berle và một người đàn ông nữa mà Sherlock chưa hề gặp đang đứng đằng sau Virginia và Matty, kề dao vào cổ họng hai đứa. Chắc hẳn chúng đã từ một toa xe khác ở phía đầu con tàu đi tới mà bọn Sherlock không để ý.

Sherlock quay đầu nhìn ra sau.

Ives đang sải bước dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế trong toa tàu, lối đi mà Sherlock tính bước ra.

Mặt mũi gã khó đăm đăm.

“Đừng có làm trò ngu ngốc, thằng nhãi,” Berle nói. “Ives bực mình lắm rồi đấy. Đừng có mà chọc giận hắn. Đến khi hắn... nổi khùng thì nhiều chuyện tồi tệ sẽ xảy ra đó.”

Sherlock hết nhìn Ives rồi Berle. Đúng là như đang đứng giữa một bên là quỉ dữ một bên là biển sâu.

Cậu cảm thấy nặng trĩu trong ngực. Không có đường thoát. Hai lựa chọn, đường nào cũng bị tóm cả.

Không, không được, cậu tự nhủ. Mycroft sẽ nói gì? Amyus Crowe sẽ nói gì? Khi cả hai lựa chọn mà ta đều không thích, thì hãy tìm lựa chọn thứ ba.

Cậu mở toang cánh cửa toa xe và bước ra ngoài.

Phong cảnh xanh tươi trù phú của miền thôn dã New York như thoáng qua trước mắt. Cậu nghe tiếng Virginia kinh ngạc kêu lên phía sau, còn Ives lên tiếng chửi thề.Tay trái cậu bám chặt vào khung cửa còn chân trái chẹn ngay vị trí khung cửa gắn vào sàn tàu. Gió tạt vào khiến người cậu bị đẩy ra phía sau, đong đưa qua lại lọt vào chỗ trống giữa hai toa xe. Cậu đã chú ý đến một cái thang nằm ở đó từ trước, cái thang này dẫn lên nóc tàu, và giơ tay phải ra chộp lấy nó. Mấy ngón tay cậu bấu chặt vào một thanh ngang, cậu dạng chân phải ra tìm cách đưa chân tựa vào thang. Dường như nhiều phút đã trôi qua khi thực tế có lẽ chỉ mất vài giây thì chân cậu với tới một thanh ngang. Thả tay ra khỏi khung cửa, cậu đu người lên cái thang.

Một bàn tay chợt tóm lấy bàn chân trái Sherlock trước khi cậu kịp đu người lên. Cậu vung chân đá xuống, gót chân dường như đập vào mắt ai đó. Bàn tay thả ra tức thì, chỗ mấy ngón tay bấm sâu vào da thịt làm cậu đau điếng.

Cậu leo lên nóc tàu ngay tức khắc.

Ở trên này, Sherlock phải khom người xuống, một tay bám lấy tay vịn chạy từ đầu máy đến tận nóc toa cuối.

Cậu nhìn thấy con tàu đang bẻ cua. Khói từ ống khói bay cuồn cuộn ra sau. Nó làm cậu chảy nước mắt và cả khó thở nữa.

Cậu chần chừ một lúc. Thay vì để bị bắt, cậu chọn chỉ một phương án khác – trốn thoát – nhưng đường thoát này cũng bị chận. Cậu vẫn còn ở trên tàu – đúng nghĩa là

trên con tàu – và cậu chưa có kế hoạch nào cả. Dù cậu có chạy đường trời thì Ives và bè lũ của hắn cũng sẽ tìm ra cậu. Tìm ra rồi có lẽ hắn sẽ giết cậu. Và cậu không thể chỉ trốn thoát một mình, như nhảy xuống sông hoặc chỗ nào thuận lợi chẳng hạn mà còn phải cứu Virginia và Matty.

Cậu cảm thấy nỗi thất vọng như một lớp sóng đen ngòm bao trùm lên toàn thân, nhưng cậu lấy hết ý chí đẩy lùi nó ra sau. Sau này sẽ tính khi có thời gian. Còn bây giờ phải suy nghĩ đã.

Nếu cậu có thể trườn dọc theo nóc các toa xe lên tận phía đầu con tàu, lúc đó cậu có thể báo động cho người lái tàu. Có lẽ cậu sẽ tìm ra cách để gởi cho nhà chức trách một bức điện tín, hoặc bẻ ghi để cho con tàu chạy ngược về New York, hoặc nơi nào đó. Bất cứ thứ gì!

Cậu cúi rạp người xuống bò dọc theo nóc toa. Gió giống như một bàn tay khổng lồ thổi bật vào giữa ngực đẩy cậu ra sau, nhưng cậu cưỡng lại. Cậu phải làm thế. Nước mắt cậu chảy giàn giụa vì xốn hơi nước của đầu máy, ngực bị tức đến mức không thở được, nhưng cậu không được dừng lại. Matty và Virginia đều trông cậy vào cậu.

Con tàu khập khựng trên một vài đường ray làm cho Sherlock suýt tuột tay nắm. Cậu bị đu đưa một vài lần, nên cố khom mình xuống thấp hết mức để giữ được an toàn.

An toàn hơn, cậu vừa nghĩ vừa liếc nhìn phong cảnh xung quanh vụt qua trước mắt hết màu xanh lại đến màu nâu.

Một con sông đang đến gần. Cậu thấy con sông ở phía đầu đoàn tàu lúc này đang bẻ cua về phía chiếc cầu trông như thể làm từ những que diêm. Tim cậu đập thình thịch.

Rồi tim Sherlock như muốn nhảy cả ra ngoài khi gã Ives ló đầu và vai ra ở chỗ nối giữa toa xe mà cậu đã trèo lên. Chắc hẳn gã này đã đi ngược lại dọc theo toa xe và trèo lên bằng cái thang kế tiếp.

Gã đu người lên mui toa xe rồi đứng thẳng dậy. Hơi nước từ phía đầu máy bị gió thổi dồn ra sau xoắn quanh người gã trông giống như một chiếc áo choàng màu trắng.

“Thằng nhãi, mày suy nghĩ không thấu đáo tí nào cả,” gã gào lên. “Mày tính đi đâu? Ở phía dưới như mọi người có phải an toàn hơn không.”

Sherlock lắc đầu. “Mấy ông chỉ muốn giữ một người trong bọn tôi để dọa Amyus Crowe mà thôi,” cậu hét to. “Tôi không nghĩ là các ông muốn bị è cổ vì ba con tin đâu.”

“Amyus Crowe hả,” Ives lên tiếng “Cái lão to xác mặc bộ đồ trắng ấy à? Chưa hề nghe đến tên lão nhưng lão bám dai như đỉa. Mày cũng thế.”

“Ông chẳng hiểu gì cả,” Sherlock hét lên tuy đang rất sợ. Cậu nhìn vói ra sau. Không thấy Berle hoặc ai khác, nhưng cơ hội để cho cậu chạy thoát theo hướng đó quá mong manh. Có lẽ họ đang đón lõng cậu ở mấy chỗ nối giữa hai toa xe phía trước, một kẻ thì giữ Virginia, người kia giữ Matty.

Khi cậu quay đầu lại thì thấy Ives đang cầm một khẩu súng.

“Mày gan lì lắm, tao chịu mày đấy,” Ives vừa nói vừa đưa súng lên nhắm.

Một phần Sherlock tự hỏi không biết “cái gan dạ” mà Ives nói là gì, phần khác lại để ý thấy con tàu đang từ chỗ đất liền chạy vào cây cầu mà Sherlock vừa thấy trước đó ít phút. Mặt đất dưới bánh xe đột nhiên sụp xuống một ổ gà sâu toàn đá với một dải màu xanh lục lấp lánh ở dưới đáy. Và phần còn lại trong đầu cố nói với cậu điều gì đó.

Ives nổ súng. Sherlock hơi chùn bước, nhưng cậu biết chắc là gió và sự lúc lắc của con tàu sẽ làm chệch hướng nhắm của Ives, cho nên viên đạn chỉ bay xẹt qua một bên vô hại.

Ives tiến tới gần hơn, cố giữ lấy thăng bằng, còn Sherlock thì cố hiểu cái ý nghĩ mới thoáng qua. Một cái gì mà cậu mới làm gần đây. Một thứ gì mà cậu

đã mua.

Cái ná bắn đá! Cậu cuống cuồng mò trong mấy cái túi áo để tìm cái túi đạn bằng da hai bên có gắn hai sợi dây da mà cậu đã mua ở tiệm tạp hóa. Túi quần bên phải – không có. Túi quần bên trái – cũng không có. Ives đã sẵn sàng bắn phát nữa. Túi áo khoác phía bên trái – cũng không, nhưng mấy ngón tay của cậu rờ trúng một mớ các vòng bi lạnh ngắt mà cậu đã được tặng kèm. Ives lại đưa súng lên ngắm. Túi áo phía ngoài bên tay trái – có rồi! Sherlock rút cái ná ra và tròng ngay cái vòng vào bàn tay phải, rồi giữ chặt đầu kia của sợi dây trong lòng bàn tay, để cho túi đạn thõng xuống.

Ives nổ súng. Viên đạn bay sượt qua tai Sherlock.

Sherlock đưa tay trái thọc sâu vào trong túi áo, kéo ra một vòng bi, rồi nhanh chóng lùa nó vào túi đạn. Trước khi Ives kịp ra tay, cậu quay cái ná đã nạp đạn quanh đầu mình hai vòng rồi buông một đầu dây ra. Vòng bi bay tung về phía Ives tạo thành một đường sáng trên bầu trời rồi đập trúng vào tai trái của gã, xé đi một miếng thịt. Ives thét lên vì kinh ngạc và choáng người khi thấy máu tung tóe trên vai mình. Mắt gã trợn trừng vì không thể tin được.

Sherlock tóm đầu sợi dây ná một lần nữa và cho vào túi đạn một vòng bi khác.

Con tàu lúc này đang vào phần giữa cây cầu, và Sherloch cảm thấy bị lắc lư khi cây cầu oằn xuống dưới sức nặng của con tàu.

Ives chúi ra trước, lê người về phía Sherlock, hai tay dang ra định tóm cậu bé. Dường như gã quên là mình vẫn còn cầm một khẩu súng.

Sherlock lại vụt mạnh cái ná quanh đầu mình hai vòng rồi thả bung cái đầu dây tự do ra. Vòng bi bay vụt qua khoảng cách hẹp giữa hai người, đập mạnh ngay vào trán của Ives, dính luôn vào cái rãnh sâu mà nó vừa tạo ra. Ives té nhào ra sau, hai mắt trợn trừng đến mức Sherlock chỉ thấy toàn tròng trắng quanh đồng tử. Gã té ngửa ra sau, lăn tròn rồi văng biến ra khỏi rìa của nóc toa. Sherlock nghe tiếng gào tuyệt vọng khi gã rơi xuống, và sau đó không còn gì nữa ngoài tiếng gió rít và tiếng còi tàu hú áo não.

Sherlock khuỵu người xuống, hai tay vẫn còn níu lấy thanh chắn an toàn của nóc tàu. Cậu cứ ngồi như thế để thở cho lại sức và chờ cho tim đập bình tĩnh trở lại, trước khi đứng dậy đi đến chỗ nối toa xe mà cậu đã trèo lên từ đó.

Một gã bị hạ; còn nhiều gã nữa phải giải quyết; nhưng giờ đây cậu đã có một thứ vũ khí.

Đường ray kêu lắc cắc dưới những bánh sắt khi tàu bò qua phía bên kia hẻm núi. Tàu hú còi lần nữa. Sherlock nhìn về phía trước, phía đầu máy và thấy con đường đằng trước tách ra làm đôi. Một đường đi thẳng, còn đường kia thì uốn quanh dọc theo mé vực sâu.

Rồi con tàu rẽ vào đường nhánh, giảm dần tốc độ khi chui vào một chỗ trống của hàng rào và tiến thẳng về một nhà ga mà Sherlock thấy ở phía trước.

Nhưng Sherlock nhận ra đó không phải là nhà ga.

Một ngôi nhà thì đúng hơn. Một ngôi nhà lớn màu trắng. Và ở phía bên kia ngôi nhà có thứ gì giống như một dãy các chuồng nhốt có rào, các khu vực có tường bao và chuồng thú, trông giống như một khu vực trưng bày thú của tư nhân.

Cậu cố hết sức bò nhanh xuống thang và gieo mình vào trong toa xe. Người bảo vệ đi dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, chen qua đám hành khách nhốn nháo, miệng không ngừng hô to, “tàu ngừng không theo kế hoạch. Xin đừng xuống tàu. Đây là tàu ngừng không theo kế hoạch.”

Hơi nước phụt ra tạo nên một tiếng chụt chụt dài khi con tàu dừng hẳn. Tàu dừng lại trước một hàng hiên dài nằm ở mặt sau của ngôi nhà.

Một nhóm khoảng tám chín người đàn ông đang đứng đợi trên hàng hiên.

Tất cả những hy vọng trong đầu Sherlock khi nghĩ rằng họ là quân đội hoặc cảnh sát đều tan tành khi Berle và một người nữa, tay giữ chặt Matty và Virginia, bước ra khỏi tàu và nhập vào đám người đang đứng.