CHƯƠNG 13
Sherlock co mình chuẩn bị tư thế té để không bị dập xương khi rơi xuống nền gạch hoặc đá, nhưng cậu lại rơi xuống nước. Nước lạnh băng, đang chảy.
Chỗ này chỉ sâu chừng một thước. Lưng của Sherlock chạm vào đáy, cậu cố quẫy ngoi lên, thổi phù phù vì sặc nước, vừa cố ghì lại để không bị dòng nước cuốn trôi.
Xung quanh toàn là bóng tối. Cậu đứng dậy. Cái lạnh đã làm tiêu đi hơi ấm và sức lực trong người cậu. Cậu cố sờ thử xem có đụng cái gờ của ống cống hay máng nước gì hay không, nhưng chẳng có gì cả. Tiếng nước chảy cũng lạ nữa: không hề có tiếng ì ầm như khi chảy trong đường hầm lát gạch.
Khi mắt đã quen với bóng tối, cậu nhận ra là dưới đây cũng có ánh sáng. Cái nắp cống phía trên có đục những lỗ nhỏ, từ đó những chùm ánh nắng mỏng rọi xuống. Xa phía trước và ở đằng sau đều có những mảng chiếu sáng tương tự. Ở đâu mà Sherlock có thể nhìn thấy chính mình thì cậu sẽ tìm ra hướng.
Cậu nhận ra mình đang đứng trong một dòng nước chảy mạnh. Ở một bên, cách cậu khoảng chừng ba thước, thay vì bức tường gạch uốn cong như thường thấy ở các ống cống hoặc máng nước, lại là một cái bờ bằng đá và đất nhão đổ lài lài từ chỗ cậu đang đứng xuống phía dưới, trên bờ mọc lơ thơ mớ rong bạc phếch và những túm cỏ có màu trắng ma quái. Ở trên đầu của mé bờ đá là một lớp gạch cao chừng vài tấc giữ nhiệm vụ chống đỡ cho cái trần gạch vươn ra hai bên.
Từ trên trần đong đưa những chùm rêu hướng về phía Sherlock như các xúc tu của một sinh vật kì dị nào đó theo bản năng đã ngửi được mùi con mồi.
Đột nhiên có tiếng sột sạo làm tim cậu thắt lại. Ở trên kia, có ai đã nhấc cái nắp cống. Một luồng ánh sáng chói lòa rọi thẳng xuống dòng nước đục ngầu chỗ cậu đang đứng. Sherlock nhanh trí lội lõm bõm vài bước theo hướng nước chảy để không bị phát hiện.
“Nó ở đâu?” tiếng xì xào trên cao vẳng xuống. Tiếng Pháp nhưng Sherlock phát hiện là thứ tiếng Pháp giọng nặng trọng âm. Hẳn là người gốc Nga. “Liệu nó có chui xuống dưới không?”
“Tao không thể thấy nó,” một giọng khác, cộc cằn hơn trả lời cũng bằng tiếng Pháp nhưng không có trọng âm. “Cái gì ở dưới thế - ống cống à?”
“Mày không biết chút gì à?” giọng thứ nhất thì thào. “Đây là con sông Neglinnaya cũ, nó chảy vào sông Moscow ở dưới kia khoảng một dặm. Hơn năm mươi năm trước khi xây dựng lại thành phố người ta đã xây bao qua nó.”
Sherlock nhìn quanh. Một con sông chứ không phải là đường cống? Chuyện này hay đấy. Đâu đó phía ngược dòng là khúc sông lộ thiên, nhưng ở chỗ này từ năm mươi năm qua đã nằm sâu trong bóng tối.
Sông Moscow chỉ cách chừng một dặm ở phía dưới. Cậu phải đến chỗ đó.
“Chắc chắn là nó chui xuống đây,” tên có giọng khô khốc lên tiếng. “Nó không thể đi đâu khác được. Nhưng không biết nó lội ngược dòng hay xuôi dòng?”
“Xuôi dòng,” tên kia thì thào. “Chắc chắn là nó theo dòng nước chảy. Xét cho cùng thì nó không có cách nào khác.” Hắn ngừng lại suy nghĩ rồi tiếp. “Mày trèo xuống dưới, đi tìm nó đi. Nếu gặp thì giết luôn, cho mục xác dưới nước.”
“Sao hồi nãy ở trên đường ta không tóm nó quách đi?” Tên có giọng khô khốc hỏi. “Sao cứ mãi dông dài giả vờ đổ cho nó là thằng ăn cắp thế?”
“Tóm nó trên đường sẽ làm cho thiên hạ chú ý,” tên có giọng thì thào trả lời. “Biết đâu có đứa sẽ ra tay can thiệp. Thành phố nhung nhúc bọn cảnh sát. Lệnh là làm sao để nó khuất mắt. Làm cho nó bị bắt là phương án tốt nhất, nhưng bây giờ nó trốn thì phải làm cho nó mất xác luôn, vĩnh viễn. Bây giờ thì mày xuống dưới tìm nó đi.”
“Mày đùa ấy à? Nước sắp thành băng rồi!”
“Mày có ý gì hay hơn à?”
“Đúng - mày đi xuống!”
Tên có giọng thì thào khịt mũi nói. “Mày muốn nói chuyện với cảnh sát thì cứ thử đi. Hắn ta chẳng chịu nghe mày như nghe tao đâu - tao là người Nga chính gốc mà! Hơn nữa, tao đã dựng chuyện là thằng bé nó lấy ví tiền của tao. Vậy giờ sẽ như thế nào khi bỗng dưng tao mất tiêu để mày đến thế chỗ?”
“Được rồi.” Tên có giọng khô khốc tỏ vẻ sợ. “Thế thì mày sẽ làm gì?”
“Tao sẽ bảo tên cảnh sát ngốc nghếch đi lùng sục phía trên mặt đất, dọc theo bờ sông Neglinnaya. Tao sẽ gặp mày ở chỗ con sông này đổ vào sông Moscow.”
Sherlock suy nghĩ lung lên. Cậu phải di chuyển, cậu phải đi ngay bây giờ, trước khi gã có giọng khô khốc thò chân xuống cái thang!
Cậu bước đi, tránh không làm toé nước theo mỗi bước chân. Làn nước lạnh kêu óc ách giữa hai chân, chui vào bên trong đôi giầy khiến cho bít tất lọc xọc khi nhấc chân lên. Cậu nghe một mùi tanh tưởi: chỗ mà cậu đang bì bõm trước đây có lẽ không phải là ống cống, nhưng cậu có cảm tưởng hiện nay nó được dùng làm ống cống.
Cậu nghe tiếng động sau lưng khi gã đàn ông có giọng khô khốc chậm chạp đặt chân xuống cái thang sắt. Hắn chắc chắn cũng bị trượt, bởi vì sau đó có tiếng la thất thanh dội lên trần gạch, rồi sau đó là tiếng nước văng tung tóe. Một làn nước ào tới đẩy Sherlock tới trước. Cậu mở cờ trong bụng. Có lẽ cậu gặp may; biết đâu gã kia bị ngộp nước! Rồi cậu nghe có tiếng thở phì phì trong bóng tối, và cái hồ hởi nhất thời tiêu tùng. Cậu cần phải cố hết sức để thoát khỏi chỗ này.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Sherlock biết hai bên là bờ sông, cậu tự hỏi liệu có nên trèo lên để thoát khỏi dòng nước, nhưng rồi gạt ngay ý tưởng này. Từ những thứ cậu nhìn thấy được, thì đây là những triền dốc đầy bùn nhão nhoét. Rốt cuộc gì rồi cậu cũng sẽ trượt chân lăn xuống nước, và sẽ mất đi mấy phút quí báu. Không – dù phương cách này có vẻ hấp dẫn nhưng cậu vẫn phải cứ tiếp tục đi theo dòng nước. Dòng nước tanh tưởi, và lạnh giá.
Cậu nhận ra là mình đang tiến gần một cái nắp che miệng cống khác ở trên trần gạch. Tia nắng yếu ớt chiếu xuyên qua cái nắp kim loại sẽ rọi sáng đôi vai và đầu nếu cậu không cẩn thận, và làm lộ ra vị trí cậu đang đứng. Cậu đi nép sang một bên, sát vào triền bên phía tay phải.
Qua chút ánh sáng yếu ớt len lỏi chiếu xuống như hạt mưa, Sherlock nhìn thấy các thanh ngang của chiếc thang đi từ nắp cống xuống. Đỉnh cái thang tựa vào phía trên, còn chân thang có lẽ cắm vào đáy sông. Các thanh ngang và trụ đứng có vẻ bị sự han rỉ và ẩm ướt ăn mòn đi. Sherlock thoáng nghĩ không biết có nên trèo lên cái thang và tìm cách xê dịch cái nắp cống từ phía dưới hay không, nhưng cậu gạt ngay ý này. Sẽ gây lắm rắc rối. Tên truy đuổi có thể thấy cậu ngay từ lúc cậu bước tới vùng sáng và sau đó chỉ cần lôi cổ cậu ra khỏi cái thang là xong. Thậm chí nếu may mắn, cứ cho là cậu có thể leo lên đến đầu mút cái thang thì cậu cũng không thể đẩy được cái nắp cống nặng trịch đó, hoặc nếu có đẩy được cái nắp thì cậu cũng sẽ thò đầu ra đúng chỗ đám truy lùng trên đường phố. Không - dù có muốn hay không, cậu vẫn phải đi tiếp.
Các ngón tay của Sherlock lùa trong làn nước khi cậu vừa đi vừa cố gượng lại dòng nước chảy. Một thứ gì đó chạm vào tay làm cậu giật mình rảy hất nó đi, suýt kêu thành tiếng. Cậu tưởng tượng đó có thể là một con chuột đang bơi trong dòng nước hôi thối, hoặc chỉ là thứ rác rưởi gì đó bị vất qua tấm lưới sắt hay lỗ hổng nào trên đường. Có lẽ thế. Nhưng tim cậu vẫn còn đập thình thịch như đầu máy hơi nước và hai tay run lẩy bẩy.
Phần đáy sông dưới chân cậu đầy bùn và lồi lõm. Chân cậu như bị dính xuống, phải dùng hết sức mới nhấc lên được. Chỉ có trời mới biết đôi giày sẽ như thế nào khi cậu ra khỏi nơi này – nếu mà còn thoát được. Dưới nước cũng có nhiều thứ cây cỏ, rong rêu cứ quấn xung quanh cổ chân khiến cậu không đi nhanh được. Cậu phải vung mạnh chân ra phía trước để giật đứt đám rong ra khỏi rễ. Sherlock mường tượng đôi giày của mình dính đầy bùn và kéo theo những túm rong mỗi khi di chuyển về phía trước.
Những tiếng động phía sau cậu ngày càng rõ hơn: tiếng lội nước bì bõm… bì bõm của tên đang săn đuổi cứ vang lên đều đặn. Cậu thở hổn hển, như một động cơ sắp hết hơi.
Sherlock cố nhướng mắt nhìn trong bóng tối, hy vọng tìm thấy lối thoát ở phía trước. Cậu mong đó là một cái cửa vòm hoặc một cái cửa hình tròn mở hướng vào sông Moscow, mà theo tưởng tượng là một mặt nước mênh mông với nhiều cây cầu bắt qua. Tuy nhiên, cậu chẳng thấy gì cả. Trước mặt cậu chỉ là bóng tối dày và đặc quánh.
Việc gì sẽ xảy ra nếu lỗ thoát nằm dưới mặt nước, và phía trên chẳng có gì ngoài một bức tường gạch để đánh dấu mức nước từ sông nhỏ đổ vào sông lớn? Cái gì sẽ xảy ra khi có một tấm lưới sắt phân cách hai phía? Việc gì xảy ra nếu cậu không lọt qua được, mà phải quay trở lại, cố tránh gã đàn ông đang theo đuổi phía sau, người nhận được lệnh phải giết cậu? Những suy nghĩ này giống như các tảng đá cứng xoay xung quanh, không ngừng nghỉ, liên tục va vào nhau tạo nên những lớp sóng dội vào trong trí não Sherlock.
Cậu phải nhận định đúng tình hình. Phải tập trung nếu muốn sống sót qua hoàn cảnh này.
Một thứ gì đó chạm vào mặt cậu. Sherlock thót tim, suýt kêu lên vì kinh hãi, nhưng cố gắng không để tiếng kêu bật ra bằng cách đưa mu bàn tay lên miệng cắn chặt. Không biết đó là thứ gì nhưng nhớt nhợt và lạnh ngắt. Cậu khua khua bàn tay trước mặt và thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng cái thứ ẩm ướt đó chỉ là những tua rêu từ trên trần nhà thòng xuống mà cậu đã thấy từ trước. Cậu giật mạnh, mấy tua rêu tróc ra khỏi lớp gạch với tiếng “bóc” khẽ.
Khi nhấc chân lên, Sherlock cảm nhận mấy ngón chân mình đã hoàn toàn tê cóng.
Sau lưng cậu, lúc nào cũng có tiếng sì soạp và tiếng thở phì phò của gã đàn ông đang theo đuôi ở phía sau. Ngoái đầu nhìn ra sau, cậu không thấy gì ngoài bóng tối đen kịt. Bất cứ giây phút nào cậu cũng có thể cảm thấy một bàn tay chạm vào vai, kéo ngược cậu ra sau, nhấn cậu chết chìm dưới lòng sông Neglinnaya và sẽ chẳng bao giờ tìm ra xác.
Bất chợt một ý nghĩ lóe lên nhưng Sherlock còn do dự.
Cậu có thể bò lên bờ chỗ này rồi đợi đến lúc kẻ truy đuổi đi qua. Ngay khi băng qua bên dưới cái nắp che miệng cống kế tiếp, cậu đi sát vào triền sông chỗ bờ dốc lên, để tránh không bị nhìn thấy. Rồi cậu chồm tới tóm lấy một túm cỏ bạc màu để làm điểm tựa đu lên.
Từ trong bóng tối, một thứ gì đó bước ra và cất tiếng gầm gừ.
Đó là một con vật đi bốn chân, đầu hình tam giác, mõm nhọn, và cái sọ với hai tai lớn loe ra phía sau. Hai mắt nó nhỏ và sâu hoắm, không biết có đúng là mắt hay không, miệng rộng tới tận mang tai, bên trong mõm loa lóa đầy răng giống như mảnh thủy tinh của chiếc ly vỡ. Nó có bộ lông nâu đen loang lổ dính bết vào da.
Đằng sau nó, có ba con vật tương tự đang bước tới. Sherlock nhận ra rằng đó là những con chó, nhưng thứ chó này cậu chưa bao giờ trông thấy. Cậu cho rằng lũ chó hoang này sống ở đây, trong chốn tăm tối này, từ đời này sang đời khác, có thể chúng là chó đi lạc vào chỗ dòng sông bị vùi này, sống được là nhờ săn chuột và có thể là cá. Do không cần phải nhìn, cho nên mắt của chúng teo lại và trở thành mù, nhưng hai tai lại phát triển quá khổ để bù trừ. Sherlock cho rằng, đối với chúng, chỉ có âm thanh là quan trọng.
Ngay lập tức, Sherlock nhớ lại cái cảnh dưới đường hầm nhà ga Waterloo và lũ trẻ hoang dã sống ở đó. Lòng cậu đã dấy lên chút thương hại, một thứ thương hại mà cậu chưa kịp cảm nhận khi cố sức thoát ra khỏi tay bọn chúng. Chúng bị buộc phải sống như thú hoang, nhưng ít nhất thì mấy con chó tại Moscow này cũng còn có nanh có vuốt để tồn tại. Còn bọn con nít chẳng có gì cả, ngoài trí thông minh ra, nhưng Sherlock có cảm tưởng rằng chẳng mấy chốc chúng cũng sẽ đánh mất nó.
Con chó đầu đàn khịt khịt mũi. Dường như nó đang đánh hơi, nhưng cái mùi thối rữa từ dưới sông xộc lên làm nó chưa nhận ra được mùi gì. Hai tai nó vểnh ra như cố dò xem Sherlock đi hướng nào. Cậu đang đứng trước mặt nó, tay vươn ra, nhưng nếu cậu không cử động thì nó cũng không nghe được.
Nhưng, đó chỉ là lý thuyết suông.
Tay Sherlock lạnh buốt nên cậu phải nắm chặt tay lại để bớt run, nhưng do bị cóng quá mức nên các ngón tay đột nhiên co mạnh. Âm thanh của da cọ vào nhau chỉ là tiếng động khẽ, nhưng là tiếng nổ lớn đối với lũ chó. Còn đầu đàn nhảy vụt lên. Sherlock rút tay lại khiến con chó táp hụt. Nó giật mạnh đầu ra sau rồi bắt đầu sủa. Ba con chó khác hùa theo. Tiếng sủa vang dội khắp đường hầm.
Sherlock thụt lùi, nhưng tiếng nước tóe ra khi cậu di chuyển làm cho lũ chó dễ dàng xác định được vị trí.
Con chó đầu đàn dợm vài bước rồi nhe răng nhảy chồm vào Sherlock.
Một cánh tay đột nhiên kẹp vào cổ Sherlock và thít chặt, xoay tréo người cậu trong làn nước. Gã đàn ông đuổi bắt cậu vừa kịp la lên hể hả “Tóm được rồi!” thì con chó đã lao vào người hắn như quả pháo đại bác và nhe răng cắn phập vào cánh tay hắn ta. Tuy không phải là mục tiêu mà nó muốn, nhưng chẳng hề gì. Con chó đớp một phát thật sâu.
Gã đuổi bắt Sherlock kêu thét lên: tiếng thét the thé lạ lùng với người có chất giọng khô khốc. Vòng tay thít quanh cổ Sherlock lơi dần và Sherlock dằn ra được.
Qua chút ánh sáng ít ỏi từ trên nắp cống rọi xuống, Sherlock có thể thấy kẻ đuổi bắt cậu đang giằng co lui tới trong dòng nước, tìm cách đẩy con chó ra khỏi người. Hai trong số ba con chó trên bờ cũng nhảy xuống sông. Một con bơi lại cắn vào chân hắn ta, còn con kia nhào lên chỗ ngực và nhe răng táp vào cổ họng. Gã té ngửa xuống dòng sông đầy váng bọt, hai tay quẫy đập liên hồi.
Sherlock lặng lẽ lội ra xa khi con chó hoang còn lại lặn xuống và biến mất trong lòng nước. Trong tích tắc cậu nghĩ ngay đến việc bò lên bờ sông, nhưng phía đó biết đâu còn nhiều con chó khác đang ẩn nấp. Cậu chỉ còn cách lội dọc theo dòng nước.
Phía sau cậu còn vẳng lên tiếng tóe nước và tiếng gầm gừ, rồi chỉ còn tiếng tóe nước, và rồi không còn gì cả.
Xa phía trước cậu nhìn thấy một chút ánh sáng lấp loáng, giống như một ngọn đèn dầu treo trên bậu cửa trong đêm tối. Cậu cắm cúi đi về phía trước, nước khuấy lên trước mặt khi cậu hối hả lướt tới. Nguồn sáng càng lúc càng sáng hơn đến nhức cả mắt. Nó có dạng một khung vòm - cái khung mà qua đó cậu thấy được mặt nước màu xanh đậm của một con sông lớn hơn chắn ngang con sông mà cậu đang bì bõm.
Mắt cậu càng lúc càng quen dần với ánh sáng ban ngày khi lội đến chỗ cái khung vòm. Chỗ này không bị chặn mà cũng không có khung sắt chắn ngang. Sông Neglinnaya đổ vào sông Moscow qua miệng thoát nơi bờ sông nằm cách mặt nước chừng ba tấc, nước sông đổ xuống như một cái thác nhỏ.
Sherlock nhích từng bước về phía trước. Một tay bám vào vách gạch để lấy điểm tựa, cậu thò người ra và nhìn nghiêng theo hướng dọc bờ sông Moscow.
Con sông chạy giữa hai bức tường đá. Đất, cát, hay bất kỳ bãi đất nào, nếu có thì chắc hẳn phải nằm ở bên dưới mặt nước. Nhìn lên phía trên, Sherlock có thể thấy đỉnh của miệng thoát - nơi sông Neglinnaya đổ vào sông Moscow chỉ cách mặt đường chừng hai thước. Bên hông chỗ miệng thoát là một cái thang sắt sơn màu đen, loang lổ những chỗ hoen rỉ màu đỏ. Sherlock hiểu ngay là nếu cậu lần theo cái thang sắt này bò lên trên, chắc chắn sẽ lọt vào tay đám cảnh sát và gã đàn ông đã cáo buộc cậu ăn cắp ví tiền của hắn.
Cậu nhìn theo bờ sông lần nữa, và nhận thấy có cái gì đó mà cậu đã bỏ sót không chú ý: phía sau lớp đá chừng ba bốn tấc là một bờ kè khác. Bờ kè này cao chừng hai thước: có lẽ đây là ý đồ của kiến trúc sư để bảo đảm cho khoảng không bên trên con sông mở rộng ra khi nước dâng cao lên, chắc là để tránh gây lũ lụt. Lý do gì cũng không cần biết, điều quan trọng là Sherlock có một con đường thoát. Việc cậu phải làm giờ đây là tìm cách đi men theo kè đá này giống như người làm xiếc đi trên dây căng.
Cậu mất khoảng nửa giờ loay hoay, trong đó có ba lần suýt té nhào xuống dòng nước của sông Moscow chảy phía dưới. Khi rớt xuống sông, quần áo cậu vừa lạnh vừa ướt, còn bây giờ thì khô nhưng cứng lại vì đóng băng, mặc dù cậu không chắc có phải là do làn gió thổi lùa qua kè đá bờ sông làm khô quần áo hay vì nước ngấm vào quần áo đã đóng băng. Cuối cùng khi tìm được một cái thang sắt hoen gỉ để trèo lên mặt đường, cậu lại gặp may mắn khi nhìn thấy một cái lò than chỉ cách đó vài thước, đầy than cháy hừng hực. Một người đàn ông Nga đang ngồi nướng hạt dẻ trên bếp than. Sau khi trả cho ông ta vài xu, Sherlock được ngồi bên lò để sưởi ấm.
Sau khi ngồi sưởi khoảng nửa giờ, ăn hết chừng hai túi hạt dẻ, Sherlock cảm thấy ổn hơn đủ sức quay về khách sạn. Giờ thì cậu đã vững tin là mình sẽ an toàn để đi về: vì không có bóng dáng ai hướng ra dọc bờ sông để tìm cậu, nếu cậu không bị bọn vô lại tình cờ phát hiện, theo kiểu đồng bọn ở London đã làm. Cậu đưa tay lên vẫy chào cảm ơn người bán hạt dẻ và bước đi. Hai chân cậu đau buốt, đầu nhức nhối, còn quần áo thì cứng ngắc, nhưng ít ra người cậu giờ đã khô ráo và được sưởi ấm.
Khoảng đường quay trở lại chỉ mất chừng hai mươi phút cuốc bộ, và khi cậu thấy được cánh cửa lớn của khách sạn Slavyansky Bazaar thì người cậu đã mướt mồ hôi. Gió lạnh của Moscow đã làm những giọt mồ hôi dâm dấp trên trán Sherlock không còn nhiệt nữa và đông thành đá ngay sau đó.
Có tiếng ồn ào trước cổng khách sạn. Một chiếc xe ngựa không có bảng hiệu hoặc số hiệu đang đậu bên ngoài. Thay vì cửa mở ra bên hông, chiếc xe này mở ra sau. Người đánh xe mặc một bộ quần áo màu xám khó nhận diện, đầu đội mũ lông giống như hai người đàn ông khác từ khách sạn tiến ra hướng về phía chiếc xe, nhưng điều khác biệt giữa họ là hai gã đàn ông từ trong khách sạn đi ra có lôi theo một người thứ ba. Người bị lôi đi mặc một bộ comple màu đen và choàng chiếc áo khoác cắt may khéo.
Chính là anh Mycroft.
Mycroft vùng vẫy, la hét phản đối nhưng Sherlock không nghe được anh nói những gì.
Người đánh xe bước xuống càng xe để giúp hai gã kia đẩy Mycroft vào bên trong. Hai kẻ kia cùng chui vào xe và đóng sập cửa lại. Dường như tay đánh xe sập chốt và khóa cửa từ phía ngoài.
Rồi hắn ta trèo lên xe, vụt chiếc roi vào đầu mấy con ngựa.
Ngựa phi nước kiệu, kéo cái xe rời xa Sherlock.
Sherlock thấy mình không còn chút nhuệ khí nào. Tất cả những gì mà cậu đã nếm trải trong mấy giờ vừa qua, trong những tuần qua – lại dẫn đến kết cục như thế này đây: một mình đơn độc trên đường phố của một thành phố xa lạ trong lúc anh trai bị mật vụ bắt đi. Sherlock cố tìm ra một chút đầu mối để đưa ra một kế hoạch, một mầm mống nhỏ để từ đó lần ra cách cứu Mycroft, nhưng chẳng có gì cả. Nói trắng ra là cậu không biết phải làm gì tiếp theo.