← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

”Nếu cậu quí mạng sống và tự do thì đừng có nhìn!”

Sherlock nhìn quanh. Có một người đàn ông đứng sát bên cậu; trên người mặc một áo khoác xơ cả chỉ kéo kín cổ và đội chiếc mũ lông chụp xuống tận mắt. Thậm chí Sherlock không thấy miệng anh ta.

“Tại sao?”

“Bởi vì bọn mật vụ Ban Ba vô hình. Chúng đến bắt người đi mà chẳng ai thấy cả. Không ai thấy bởi vì không ai nhìn hết.”

“Bọn chúng sẽ làm gì với anh ấy?”

“Nếu may mắn,” người đàn ông nói, thì có lẽ sẽ bị hành quyết ngay. Nếu không may mắn, thì sẽ là knout hoặc pleti.”

“Nhưng đó là thứ gì?” Sherlock hỏi giọng khiếp sợ.

Người đàn ông nhún vai. “Một kiểu đánh bằng roi, nhưng tệ, tệ hơn nhiều.”

Sherlock thình lình nhận ra là người đàn ông đang nói tiếng Pháp chứ không phải tiếng Nga. “Ông là ai?”

“Tôi là Robert Wormersley.”

“Anh là…-“cậu định nói là “nhân viên”, nhưng sau đó chuyển ngay thành “bạn” của Mycroft.

“Đúng vậy”. Mặt của Wormersley sáng lên và đôi mắt dưới vành mũ cảnh giác dò xét mặt mũi Sherlock. “Cậu là em anh ta. Người em duy nhất. Anh em cậu giống nhau ở đôi mắt. Mycroft thường nói về cậu.”

Ánh mắt của Sherlock đảo về phía góc phố nơi chiếc xe ngựa vừa vòng qua. “Anh ấy bị đem đi rồi. Ta phải làm gì đây?”

“Tôi chỉ muốn báo cho cậu biết những gì ta không nên làm - là không quay lại khách sạn. Không quay lại khách sạn bởi vì họ đã cử người đứng ở đó chờ cậu tới.” Wormersley nhìn quanh. “Không xa đây mấy có một tiệm cà phê tử tế. Cậu nên uống chút gì cho ấm bụng – có vẻ cậu uống cà phê được đấy, tôi thấy rằng ta cần tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ một lát. Tới đó ta sẽ vạch ra một kế hoạch.”

“Được thôi.” Sherlock đã quá mệt nên cậu chỉ muốn trút đi tất cả. Cậu cần một ai đó nhận lãnh công việc này. “Đi thôi.”

Quán cà phê cách đó mười phút đi bộ. Nó ở dưới tầng hầm của một tòa nhà văn phòng, đi xuống bằng một cầu thang sắt ở phía ngoài. Ở dưới chân cầu thang là một cái sân nhỏ và bức tường bằng kính. Phía sau là quán cà phê.

Wormersley dẫn đường, đưa Sherlock đến một cái bàn. Anh ta bước sang một quầy nhỏ và mang ra hai cốc trà rót từ một cái bình lớn.

Sherlock nhìn sang các khách hàng khác. Đàn ông, phụ nữ và trẻ con ngồi thành từng cặp hoặc riêng lẻ, người nào quần áo cũng dày cộm. Đám đàn ông đang ngồi đọc báo, hoặc sách. Không người nào nhìn về hướng họ cả.

Sherlock chăm chú nhìn một người có vẻ đặc biệt, trên người khoác một chiếc áo choàng to xụ, và đang ăn một chiếc bánh kẹp gì đó. Mặt anh ta ửng đỏ, nổi u nần giống như củ khoai tây. Sherlock chưa bao giờ gặp anh ta, nhưng người này có một cái gì đó trông quen lắm.

“Pirozkhi,” Wormersley nói, đặt chiếc khay lên bàn giữa hai người. “Đây là một loại bánh của người Nga bên trong nhét thịt, rau, rất cay”. Anh ta cởi áo choàng, giở mũ ra và đặt tất cả trên một cái ghế trống. Anh ta gầy, theo ước tính của Sherlock thì chừng hai mươi mấy tuổi, tóc hung thưa, hai mai tóc dày, bộ ria mép mảnh mai uốn cong giống như được vẽ bằng đầu bút nhọn và một chùm râu cằm tỉa tót gọn gàng.

Sherlock hớp ngụm trà đen một cách dễ chịu. Cậu nhìn một lần nữa người đàn ông ở bàn bên, cố nghĩ đã gặp người này ở đâu, nhưng xem ra anh ta hoàn toàn xa lạ. Sherlock nhận thấy bàn tay mình run lên. Cậu đã phải trải qua quá nhiều áp lực. “Mycroft nghĩ rằng anh đã bị bắt,” cậu nói.

“Và anh ta phải vượt cả một hành trình đến Nga để kiểm tra? Mycroft đã đi cả một chặng đường dài đến Nga để kiểm tra sao?” Wormersley cười. “Thật là một vinh dự cho tôi.”

“Thế đã xảy ra chuyện gì?” Sherlock đặt cốc trà xuống và cắn một miếng bánh. Nhân bánh đầy hương vị của nấm và thịt bò bằm bên trong. Khói nóng muốn bỏng cả môi.

“Một ngày nọ khi trở về nhà tôi thấy bọn Ban Ba đang lục tung chỗ ở của tôi. Tôi biết đó là bọn Ban Ba vì thấy chúng mặc quần áo rẻ tiền. Tôi liền quay đi trước khi chúng nhận ra tôi. Từ hôm đó tôi phải dời chỗ luôn, hết khách sạn này đến khách sạn rẻ tiền khác, không ở lâu một chỗ. Tôi tìm cách nhắn cho Mycroft, nhưng tất cả các chỗ đánh điện tín đều có người của Sa hoàng.” Anh ta ngúc ngoắc cái đầu. “Ai đã gợi ra việc này – để anh bạn Mycroft nhấc người ra khỏi chiếc ghế bành êm ái tại London và đi cả một hành trình đến đây chỉ để xem tôi có ổn hay không.”

“Không chỉ có việc liên quan đến anh,” Sherlock nói. Cậu kể cho Wormersley biết qua về những gì đã xảy ra tại London và Moscow.

Wormersley ưỡn người ra sau ghế, hớp một ngụm trà.

“Thú vị đây”, anh ta nói. “Thú vị và kỳ quái”.

“Nó giống như một mớ các mảnh đồ sứ vỡ,” Sherlock lên tiếng. “Em không biết sẽ là cái gì khi sắp xếp các thứ đó lại.” Khi nói ra những từ này không biết vì sao hình ảnh so sánh với một thứ đồ sứ vỡ lại đột nhiên hiện ra trong đầu cậu.

“Tất cả phụ thuộc vào lý do vì sao Mycroft bị bắt,” Wormersley ngẫm nghĩ. “Anh ta đến đây bằng tên thật hay tên giả?”

“Ở đây anh ấy là ông Sigerson,” Sherlock trả lời. “Anh ấy theo một đoàn kịch đến trình diễn tại đây theo lời mời của Hoàng thân người Nga. Em nghĩ tên ông ta là Yusupov.”

Wormersley gật đầu. “Một vỏ bọc tốt. Anh ta có đến chỗ tôi ở không?”

“Cả hai anh em.”

“Có lẽ đó là lý do vì sao anh ta bị bắt. Họ đang canh chừng căn hộ, nên họ bắt Mycroft vì họ nghi Mycroft biết tôi trốn ở đâu.”

“Điều này không nói được cái gì cả.” Nước trà và bánh ngọt đã giúp đầu óc của Sherlock thoát ra khỏi cơn tê liệt. “Nếu đúng vậy, thì họ đã bắt anh ấy - bắt cả hai anh em luôn - ngay tại căn hộ thay vì chờ quay lại khách sạn. Và cũng không giải thích được vì sao họ dàn cảnh để bắt em vì tội móc túi.” Cậu ngừng một chút, cố gắng tập trung suy nghĩ và sau đó xem xét những ý nghĩ này theo cách mà Amyus Crowe đã chỉ bảo. Cứ xem những ý tưởng này như các dấu vết trên đất và trên cây cối do con vật để lại – suy đoán xem con vật đi về hướng nào và kích thước ra sao. Và có bao nhiêu con ở đó?

Cậu hít một hơi thật mạnh khi nắm được vấn đề. “Dường như có hai nhóm khác nhau ra tay – một nhóm bí mật, lo dàn cảnh vu oan để bắt người, còn nhóm kia thì bắt người công khai và nhét vào xe chở đi. Một nhóm không công khai và một nhóm công khai.”

Wormersley thận trọng gật đầu. “Tôi đang theo cậu đây. Tiếp tục đi.”

“Nhóm công khai – em đoán là Ban Ba – theo em biết thì họ không có lý do gì để bắt ông Sigerson cả, ông ta chỉ là một người quản lý vô tội của một đoàn kịch. Ngược lại, nếu họ biết ông Sigerson thực ra là Mycroft Holmes, một viên chức chính phủ Anh đang ở Moscow làm một nhiệm vụ bí mật thì họ sẽ có đủ lý do để bắt giữ anh ta.”

“Họ sẽ làm như thế thật, nhưng ai báo cho họ biết?” Wormerley lúc lắc đầu. “Cứ cho đó là một tổ chức bí mật, hoạt động trong bóng tối như cậu nghĩ đi. Nhưng tại sao họ muốn Mycroft bị bắt?”

“Để gạt ra rìa?” Sherlock suy nghĩ một lúc. “Không, điều này không nói được cái gì cả. Có nhiều cách dễ dàng hơn để loại trừ một người nào đó. Không, không phải, họ muốn để anh ta bị bắt.” Sherlock ngừng một chút, để tập trung. “Họ muốn Ban Ba bắt Mycroft – ban này dưới quyền kiểm soát của một người mà Mycroft nói rằng anh ấy quen biết: Bá tước Pyotr Andreyevich Shuvalov. Hai người đã gặp nhau tại Paris mấy năm trước.”

Wormersley ra hiệu cho Sherlock nhỏ giọng lại. “Đừng có nhắc đến cái tên đó ở nơi công cộng,” anh ta nói thận trọng. “Ban Ba có tai mắt khắp nơi. Chỉ cần nhắc tới tên họ cũng đủ gây sự chú ý.”

Shelock quá phấn khích đến nỗi không ngừng lại được. Như thể cậu đang nhìn những mảnh ghép và di chuyển sắp xếp chúng lại cho đến khi thành hình một bức tranh. Hoặc, tiếng nói trong đầu cậu lại cất tiếng, giống như cậu đang tập hợp những mảnh sứ vỡ trong đầu ghép thành một bức tượng bằng sứ. Giờ đây cậu thấy rõ là nhóm thứ hai – nhóm bí mật - thực sự muốn Mycroft bị bắt bởi vì họ biết rằng Bá tước Shuvalov sẽ đích thân đến nhà giam hỏi cung anh ấy. Anh ruột của cậu là một nhà ngoại giao quan trọng, và Shuvlov cũng quen biết anh. Sherlock suy nghĩ, thật là khó để Shuvalov giao việc thẩm vấn một nhà ngoại giao quan trọng cho một người dưới quyền và chắc chắn ông ta không muốn có người nào khác hiện diện trong trường hợp các bí mật ngoại giao được tiết lộ. Có thể đó là một buổi chuyện vãn thân mật giữa hai người đã từng quen biết nhau trong quá khứ - diễn ra tại phòng làm việc của Shuvalov, bởi vì đây là chỗ mà ông ta cảm thấy thoải mái nhất, như là nhà riêng của mình và cũng bởi vì Mycroft là một người quan trọng, xứng đáng được đối xử tử tế.

Sự thật bất thần ào đến trong đầu Sherlock, rất rõ ràng, rất ấn tượng đến nỗi làm cậu không thở được vì một nỗi kinh ngạc mà cậu chưa hề trải qua. Tất cả những việc này đã được sắp xếp ngay từ đầu! Mọi thứ xảy ra tại London đã được vạch ra là nhằm đưa Mycroft đến Moscow! Việc dàn cảnh cho anh dính vào vụ giết người tại câu lạc bộ Diogenes không phải là một ý đồ để ngăn cản anh nhận các báo cáo gởi đến văn phòng – mà đó chính là cách bảo đảm anh sẽ phải xem những báo cáo này. Nếu Mycroft nghĩ rằng những báo cáo này đủ tầm quan trọng để cho ai đó lập mưu dàn cảnh anh mang tội giết người nhằm ngăn anh nhận báo cáo, thế thì chắc chắn anh sẽ phải hết sức chú ý đến việc này khi quay lại văn phòng của mình! Họ đã đưa ra chiếc cần câu để nhử anh đi đến Moscow! Wormesley nhìn chăm chăm vào mặt Sherlock, nhưng các ý nghĩ trong đầu đang quay cuồng quá nhanh khiến cho cậu không mở miệng được. Giờ đây các mảnh sứ trong đầu cậu đã được ghép xong. Các chi tiết lúc này trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Chính đoàn kịch cũng là một sự xếp đặt, Sherlock choáng người khi nhận ra điều này. Đúng là sự xếp đặt. Đó là một báo cáo khác đặt trên bàn của Mycroft – anh ấy tưởng là sự trùng hợp tình cờ, nhưng không phải vậy. Cái tổ chức bí mật này, không biết là ai, muốn anh đi đến Moscow để bị bắt tại đó, cho nên họ cũng tạo ra lý do để anh đi Mosow và cách thức đi đến Moscow, mọi thứ đều được chuẩn bị trước và sẵn sàng để khởi hành ngay!

Trong đầu của Sherlock hiện lên những khuôn mặt của đoàn kịch – ông Kyte, ông Malvin, cô Dimmock, bà Loran, đó là chưa nhắc đến ông nhạc trưởng Eves và các tay nhạc công. Còn những tay kéo màn – Pauly, Henry, Judah và Rhydian thì như thế nào? Có phải toàn bộ những người này đều nằm trong trò đố chữ? Có phải họ đều thủ vai, ngay cả những người không phải là kịch sĩ? Mức độ của sự sắp xếp này quả là quá to lớn!

Bây giờ nhìn lại, mọi thứ đều rõ ràng. Cái tổ chức bí mật này tính toán là Mycroft sẽ bị rối trí sau khi bị bắt giam ở London và sẽ tìm ngay cơ hội tốt đầu tiên để đến Moscow sau đó. Nhưng do Sherlock và Amyus Crowe cũng có mặt ở đó cho nên họ tìm cách tống đi cho khuất mắt. Vụ tấn công tại nhà bảo tàng xảy ra là vì thế. Tổ chức bí mật đã nhanh tay xử lý các tình huống bất ngờ, chính vì thế các kế hoạch của họ lại đâm ra khó hiểu.

Nhịp thở của cậu trở nên gấp gáp, cái cảm giác phấn khích khi biết mình đã suy nghĩ đúng như tuôn tràn khắp cơ thể và kích thích mỗi đầu dây thần kinh.

Tất cả đều được sắp xếp, từng chi tiết nhỏ, để chỉ một mình Mycroft gặp bá tước Pyotr Andreyevich Shuvalov, người lãnh đạo Ban Ba trong phòng làm việc của ông ta. Tất cả các sự kiện đếu dẫn tới thời điểm đó. Nhưng tại sao? Suy nghĩ lần theo mọi thứ đã xảy ra, câu trả lời trở nên hiển nhiên trong đầu Sherlock. Họ muốn giết bá tước Shuvalov, và họ muốn Mycroft bị kết tội. Đó là phương cách hoạt động của họ - âm mưu dựng chuyện mưu hại người khác. Họ đã dàn cảnh để kết tội Mycroft giết người, rồi dàn cảnh để Sherlock bị bắt vì tội móc túi.

Ánh mắt của Sherlock nhìn lên chạm phải cái nhìn của Wormersley. “Còn anh, anh cũng tham gia trong âm mưu này phải không?” Những lời này thình lình bật ra khỏi miệng, nhưng cậu biết chắc là đúng như vậy. Chỉ trong tích tắc, trong đầu cậu hiện ra mọi chứng cứ.

Wormersley nhìn Sherlock thán phục. “Cậu đúng là em của Mycroft. Hoan hô!”

Yên lặng bao trùm khắp quán cà phê. Như thể mọi cuộc chuyện trò, mọi việc ăn uống của các khách hàng khác trong tiệm đều ngưng lại trong một lúc.

Wormersley gục gặc đầu. Cặp môi mỏng dính của hắn nở ra một nụ cười. “Dĩ nhiên là tôi có dự phần. Tôi không ngạc nhiên là cậu đã nhận ra, không ngạc nhiên chút nào, vì biết anh cậu là ai, nhưng tôi muốn biết cái gì đã làm cho tôi bị lộ.”

“Có hai điều,” Sherlock trả lời. Cậu cố giữ giọng điềm tĩnh. “Ở bộ râu của anh đấy. Anh nói là mình đã trốn chui nhủi hơn một tuần, chạy từ khách sạn tồi tàn này sang khác sạn tồi tàn khác, nhưng bộ râu và bộ ria của anh lại được tỉa tót khá kĩ lưỡng. Tôi cứ nghĩ rằng trong đầu anh hẳn phải lo nghĩ đến nhiều việc quan trọng hơn là bộ cánh bên ngoài chứ.”

Wormersley đưa tay sờ lấy cằm. “Nhận xét hay lắm. Tôi không bao giờ cưỡng lại được ý muốn trau chuốt bề ngoài. Rồi còn gì nữa?”

“Căn hộ của anh. Nhìn qua giống có vẻ bị lục soát, nhưng những thứ đập phá được tính toán quá kĩ lưỡng.” Sherlock nhận ra đó là điều mà đầu óc cậu luôn dồn mọi sự chú ý để hướng tới trong khi suy nghĩ về các mảnh vỡ của những bức tượng nhỏ bị đập nát. “Nếu ai đó thực sự muốn đập phá tan tành mọi thứ trong phòng thì các mảnh vỡ phải vung vãi loạn xạ, nhưng đằng này những mảnh vỡ của các đồ vật trang trí lại nằm trên đống đồ gỗ bị đập phá. Ai đó đã ra tay một cách có hệ thống, đập thứ lớn trước, rồi mới đến thứ nhỏ hơn. Đây không phải là lục lọi mà là dàn cảnh.”

Wormersley gật đầu. “Tôi sẽ nhớ cho lần sau. Cậu Holmes ạ, cậu quả là có tài nhận xét tuyệt vời. Đúng là tuyệt vời.”

Sherlock nhìn quanh. “Anh biết là chúng ta đang ở nơi công cộng đúng không? Anh khó mà kéo tôi ra khỏi đây mà không có ai can thiệp khi tôi vùng vẫy, la hét.”

“Ồ, tôi nghĩ là cậu đánh giá thấp cái khả năng làm lơ và tránh bị liên luỵ của người Nga rồi.” Anh ta bật cười lớn tiếng. “Nhưng trừ trường hợp cậu muốn thử…”

Anh ta đảo mắt nhìn khắp tiệm cà phê nhỏ, rồi thình lình búng tay một cái.

Mọi ngươi trong tiệm cà phê đều quay nhìn về phía anh ta. Trên mặt họ không hề có chút ngạc nhiên. Đó là cái nhìn của các binh sĩ hướng về sĩ quan chỉ huy: sự kiên nhẫn khi chờ mệnh lệnh.

Sherlock nhìn kĩ vào hai người đàn bà ngồi ở bức tường phía xa. Một người trẻ, tóc nâu chải ngược ra sau dưới một cái khăn trùm đầu, còn người kia trung niên, đội mũ lông. Cô Dimmock và bà Loran? Cậu không chắc lắm cho tới khi người phụ nữ trẻ hơn cười chào mình và đột nhiên cậu nhận ra cái cằm thanh tú của cô ta dưới lớp phấn trang điểm.

Còn đám đàn ông – phải chăng đó là ông Malvin, ông Furness, ông Eves và các nhạc công mà Sherlock không biết tên. Nhạc trưởng dàn nhạc đệm, nếu đúng là ông ta, đã cạo đi bộ ria mép - hoặc có thể, đã tháo đi bộ ria giả - nhưng căn cứ theo chiều cao của đám đàn ông thì có ông ta trong bọn.

Người đàn ông có khuôn mặt sưng, mũi như quả cà chua nháy mắt với Sherlock. Ông ta đưa tay lột lớp da mặt sưng húp xuống. Lớp da mặt rớt ra như bột dẻo khi ông ta bóc ra từng miếng một để lộ ra khuôn mặt thật nằm bên dưới: hai cái má đầy tia gân máu và cái mũi to như bắp cải. Đúng là ông Furness. “Giờ mới thấy dễ chịu,” ông ta nói. “Ngứa không chịu được! Bột dẻo hóa trang đấy, nhớ không thằng nhóc?”

Nhìn mặt, cậu cũng nhận ra bốn đứa trẻ là Judah, Pauly, Henry và Rhydian, bọn chúng đang chụm vào nhau cho đỡ lạnh, mặt chúng trét đầy bụi, răng giả vẩu ra phía trước, má được độn cho phồng lên kèm theo những hóa trang trên mặt để tránh bị nhận diện. Pauly gật đầu chào Sherlock; Henry nhún vai một cách thờ ơ, như thể đây chỉ là chuyện thường ngày.

Dù đã hình dung ra hầu như mọi thứ dựa trên các suy luận dồn dập kéo đến, nhưng Sherlock chưa hề nghĩ đến tình huống này.

“Giờ thì sao?” cậu hỏi.

“Bây giờ hả? Bây giờ thì bọn tao chỉ phải ngồi đây, uống trà ăn bánh thôi. Chủ tiệm sẽ không bị phiền: lão ta đã được trả đủ tiền để làm lơ. Bọn tao ngồi đây chờ khi nhận tin Bá tước Pyotr Andreyevich Shuvalov chết và anh mày bị bắt vì tội mưu sát.” Wormersley đáp.

“Nhưng để đạt mục tiêu gì?” Sherlock hỏi. “Tại sao phải dài dòng dụ Mycroft đến Moscow, đến ngay nơi đây? Tại sao mấy ông không tự tay giết Bá tước Shuvalov?”

Wormersley nhún vai. “Mày chẳng biết là ông ta được bảo vệ chặt chẽ như thế nào đâu. Không bao giờ xuất hiện nơi công cộng, đi đâu cũng có các cận vệ đã theo ông ta từ hai mươi năm trở lên. Họ tuyệt đối trung thành. Khi đi ra bên ngoài, ông ta cho nhiều xe chạy theo nhiều hướng khác nhau, nhưng chỉ có một chiếc có ông ta bên trong mà thôi. Ông ta là nhân vật quan trọng, chỉ đứng sau Sa hoàng. Tin tao đi, bọn tao đã thử. Nhiều lần rồi. Chỉ còn một giải pháp duy nhất là tạo ra một tình huống mà bọn tao biết chỉ có một mình ông ta tại một địa điểm và một thời điểm mà bọn tao nắm được.”

“Nhưng ông ta đã làm gì các ông?”

“Ông ta biết bọn tao. Ông ta biết rõ và ông ta phản đối. Ông ta muốn chặn bọn tao lại.”

“Nhưng các ông là ai?”

“Bọn tao là Viện Paradol,” một giọng nói cất lên sau lưng Sherlock.

Mấy lời này làm Sherlock sởn gai ốc.

Cậu quay đầu lại. Bà Loran, người phụ nữ luôn tử tế với cậu, bước từ bàn của mình sang bàn Sherlock. Vẫn giữ nụ cười dễ mến, với lớp quần áo khiến bà ta trông giống như một bà già Nga, nhưng trong mắt bà ta lóe lên một ánh nhìn độc ác mà trước đây Sherlock chưa hề nhìn thấy.

“Nhưng Viện Paradol là cái gì?” giọng Sherlock hơi ngập ngừng, lòng đầy sợ hãi và ngán ngẩm vì một lần nữa một người lớn mà cậu tin yêu lại làm cho cậu thất vọng.

“Là một tổ chức,” bà ta lên tiếng. “Một câu lạc bộ. Một tổ chức của những người cùng chí hướng. Một quyết tâm. Thậm chí là một quốc gia không có lãnh thổ. Còn nhiều thứ khác nữa. Bọn ta là những người đang quan sát cách vận động của thế giới và quyết định là không thích cách vận động này. Bọn ta quyết định thay đổi hướng đi của lịch sử”

“Thế thì toàn bộ vụ việc bán vùng đất Alaska cho Mỹ và khả năng người Mỹ trả tiền không đúng hạn, rồi người Tây ban nha sẽ nhập cuộc và mua lại là thế nào? Tất cả đều là giả tạo hết phải không?”

Bà ta cười phá lên. “Không đâu, tất cả đều là thực. Thực, nhưng đúng ra là không liên can. Chỉ là mồi nhử. Cách nói dối hay nhất là làm cho nó giống như thật. Bọn ta chỉ lợi dụng một tình huống chính trị thực tế và đem nó làm mồi để nhử anh cậu mà thôi. Vụ đó, và vụ ông Wormersley mất tích ở đây.”

“Thế còn Mycroft? Tại sao lại chọn anh ấy?”

“Anh ta là một chọn lựa thuận tiện – một người tuy còn trẻ nhưng được coi là nhân vật quan trọng trong chính phủ Anh. Quả là khó cho Thủ tướng nước Anh khi phải tuyên bố rằng Mycroft Homes là người thuộc nhóm quá khích đầu óc bộp chộp. Ta cũng không thể nào tưởng tượng có một người nào khác mà đầu óc bình tĩnh và chín chắn hơn Mycroft Holmes được. Không hề có, khi Mycroft bị xác định là người ám sát Bá tước Shuvalov thì mọi chính phủ trên thế giới sẽ cho là nước Anh nhúng tay vào một vụ mưu sát chính trị được nhà nước chủ trương. Nước Anh sẽ đi ăn mày. Không còn ai nghe nước Anh nữa. Ảnh hưởng trên thế giới của các người sẽ tan biến đi.”

“Vậy điều này quan trọng đối với các người sao? Cũng quan trọng bằng việc thanh toán bá tước Shuvalov?”

“Bọn ta là Viện Paradol,” bà Loran trả lời cộc lốc. “Khi bọn ta làm một việc gì thì không bao giờ chỉ có một lí do. Mỗi hành động bọn ta đưa ra đều nhắm vào nhiều mục đích khác nhau. Giải quyết như thế sẽ gọn hơn.”

Sherlock nhìn Wormersley vẻ trách móc. “Nhưng tại sao lại là anh? Ai lôi kéo anh vào toàn bộ chuyện này?”

Wormersley ngước nhìn bà Loran như thể xin phép để nói. Bà ta gật đầu.

“Tao đi rất nhiều nơi,” Wormersley nói, “đâu đâu tao cũng thấy con người lừa gạt nhau, bắt nhau làm nô dịch và hành hạ nhau, tất cả đều nhân danh chính trị hoặc tôn giáo.” Vẻ mặt xa xôi của Wormersley cho biết là anh ta đang nghĩ tới những nơi đã đi qua, những thời gian đã trải qua. “Thế giới đang chìm vào hỗn loạn. Phải có người bước ra nhận nhiệm vụ.” Anh ta mỉm cười, nụ cười vừa mơ mộng vừa nham hiểm. “Hãy tưởng tượng đi, Sherlock – một chính phủ thế giới! Từ thời Alexander Đại Đế đến tới nay vẫn chưa có, còn thế giới hiện nay thì lớn hơn nhiều! Tao không nghĩ là sẽ có chính phủ này trong đời, nhưng tao đang góp sức – bằng cách làm việc cho Viện Paradol.”

“Thật ra thì,” bà Loran nói, “Wormersley bị nhốt ở Nhật. Người Nhật không ưa người nước ngoài. Anh ta có thể bị tra tấn và hành hình. Bọn ta gởi cho anh ta một bức điện, báo cho anh ta biết là sẽ được cứu thoát nếu chịu làm việc cho bọn ta.”

Sherlock cau mày. “Nhưng còn một việc mà tôi không hiểu. Mycroft và Bá tước Shuvalov cuối cùng sẽ gặp tại phòng Shuvalov, chỉ có hai người. Thế thì cái gì sẽ xảy ra? Làm sao mà Shuvalov chết được, làm sao mà Mycroft bị buộc tội? Các người không thể nào làm cái trò con dao nước đá một lần nữa, phải vậy không? Ngài Bá tước sẽ không lấy dao đâm vào chính mình đâu.”

“Con dao bằng nước đá là một mánh khóe hữu ích, chẳng qua chỉ là một cách diễn tập cho một màn ám sát nào đó trong tương lai, nhưng cậu nói đúng - bọn ta không làm thế tại đây. Bọn ta có một kế hoạch khác, hay ho hơn nhiều”

“Đó là cái gì?” Sherlock hỏi.

“Một ngạc nhiên dành cho cậu đấy,” bà ta nói.

Sherlock lắc đầu. “Vậy tất cả các kế hoạch của mấy người cũng đều rắc rối như thế này à? Tôi biết Mycroft đi đến đây, rồi bị bắt, và có lẽ sắp được Bá tước Shuvalov thẩm vấn, nhưng việc gì rồi cũng có lúc bị chệch choạc. Có thể Mycroft không được cảnh sát thả ra, hoặc có thể anh ta quyết định không đi, hoặc anh ta quyết định đến gặp chính thức với tên thực của mình, hoặc Shuvalov có thể giao cho người khác thẩm vấn Mycroft, hoặc có thể ông ta tra hỏi Mycroft trong một phòng giam – bất cứ mắt xích nào trong chuỗi dây cũng có thể bị đứt. Cơ hội để tất cả những việc này xảy ra đúng theo dự kiến là cực kỳ thấp.”

“Đừng nghĩ đây là một chuỗi mắt xích,” Wormersley giải thích. “Hãy nghĩ đến thứ chính xác hơn như… như một cái lưới bắt cá. Mỗi nút thắt là một quyết định, nhưng có nhiều cách để lộn mặt lưới trở lại. Lấy ví dụ, nếu Mycroft không được cảnh sát thả ra thì bọn ta sẽ tìm người hỗ trợ pháp lý cho anh ta, thù lao sẽ do một mạnh thường quân có tiếng tăm trả. Bọn ta sẽ tung ra các manh mối - những manh mối giúp cho cảnh sát tìm chứng cứ để minh oan cho Mycroft, dù chẳng dễ dàng gì. Bọn ta bị bất ngờ khi mày và tay người Mỹ to xác dính vào, nhưng việc này cũng giúp cho bọn ta đỡ rắc rối vài việc.” Anh ta nhún vai. “Mặc dù tại nhà bảo tàng bọn ta phải tìm cách để gạt hai người bọn mày ra khỏi vụ này, rồi sau đó điều chỉnh kế hoạch đi Nga thì lại biết là Mycroft sẽ không đi Moscow nếu không có mày. Nếu Mycroft không mắc mồi, không đi Moscow thì bọn ta sẽ phải tốn nhiều công phu hơn. Có lẽ tao sẽ gởi cho anh ta một thư riêng xin được giúp đỡ. Dù cách này hay cách khác – cùng nhiều cách đã được lên kế hoạch - thì Mycroft đều phải tới Moscow, mà khi anh ta đến Moscow thì bọn ta sẽ mật báo cho Ban Ba đến tóm anh ta. Người ta cho rằng, thiên tài là cái khả năng vô hạn đối với những việc nhỏ nhặt, và Viện Paradol có đủ nhiều thiên tài thứ thiệt để tiến hành các mục tiêu của mình. Và đương nhiên, tất cả đều dẫn tới một điểm duy nhất là ba giờ chiều nay, Shuvalov sẽ cho dẫn Mycroft tới phòng làm việc của mình, rồi ông ta sẽ phải chết.”

“Nhưng làm sao các người biết là sự việc sẽ xảy ra vào lúc ba giờ?” Sherlock hỏi một cách vô vọng. Cậu biết mình thông minh, nhưng thật tình là cậu phải kinh ngạc trước sự kiên nhẫn và những kế hoạch tỉ mỉ không thể nào tin nổi của Viện Paradol.

“Bọn ta đọc được nhật ký của ông ta,” bà Loran nói một cách điềm tĩnh. “Một viên thư ký bậc thấp bị mua chuộc. Anh ta chưa bao giờ gặp Shuvalov, chưa bao giờ tiếp cận được ông này để ra tay ám sát, nhưng anh ta biết mọi hành tung của Shuvalov. Shuvalov có khoảng nửa giờ trống từ ba giờ đến ba giờ rưỡi chiều nay. Trước đó, ông ta dự họp tại điện Kremlin; sau đó ông ta triều kiến Sa hoàng. Nếu xảy ra hôm nay, thì phải là lúc ba giờ. Nếu không phải hôm nay, thì bọn ta cũng sẽ biết khoảng thời gian nào trống trong lịch làm việc của ông ta vào những ngày khác trong tuần thôi.”

“Còn tôi thì các người xử thế nào?”

Wormersley lại nhìn qua bà Loran. “Ồ, cậu là người biết quá nhiều,” bà ta kín đáo nói. “Đó là lý do tại sao Wormersley đón cậu tại khách sạn và dẫn tới đây – bọn ta cần phải biết rõ là cậu đã biết những gì và suy đoán ra được gì. Câu trả lời là cậu đã biết quá nhiều, và cậu cũng tinh ranh như anh cậu. Bá tước Maupertuis cũng có nói, nhưng bọn ta phải kiểm tra lại. Bọn ta không thể cho cậu sống được. Cậu sẽ được dẫn về miền quê nước Nga rồi khử đi. Lũ gấu và sói sẽ thanh toán sạch sẽ các dấu vết cho bọn ta.”

Sherlock cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Nhìn quanh, cậu không thấy có lối nào thoát ra được. Xung quanh là các nhân viên của Viện Paradol. Nếu cậu tìm cách bỏ chạy, thì một giây sau họ sẽ rượt bắt ngay.

Còn anh Mycroft? Anh Mycroft tội nghiệp, lại sắp bị gài bẫy cho tội mưu sát mà anh không phải là thủ phạm. Lần này thì không có ai để chứng minh anh vô tội nữa.

Sự việc sẽ dẫn tới chiến tranh – chiến tranh giữa nước Nga và nước Anh. Một sự cố ngoại giao tầm cỡ này sẽ làm thay đổi cục diện lịch sử. Nhưng phải chăng đó là những gì mà Viện Paradol muốn?

“Dẫn nó đi đi,” bà Loran ngoái lại nói với ông Furness. “Phải bảo đảm là nó mất xác đấy.”

Ông Malvin bước tới sau lưng bà Loran. Ông ta cầm một cái hộp. Sherlock nhận thấy mặt trên của hộp có khoan nhiều cái lỗ, nhưng cậu không đoán được vì sao.

Bà ta khoát tay chỉ cái hộp và nói với Wormersley, “Còn cái này là của anh. Phải cẩn thận. Và nhớ kĩ - chính xác lúc ba giờ.”

Bà ta quay sang Sherlock. “Mong cậu hiểu cho, ở đây không có tình cảm. Bọn ta chẳng ghét bỏ gì cậu, mặc dù đã xảy ra nhiều việc với Bá tước Maupertuis. Cậu chỉ là một hòn đá nằm trên đường – một hòn đá mà bọn ta cần phải lấy đi để cho chiếc xe lịch sử tiến lên.”

“Đi thôi,” Wormersley vừa nói vừa đứng lên. “Giờ phải đưa mày đến nơi cực kỳ nguy hiểm mới được.”

Đột nhiên có tiếng kính vỡ rơi trên bậc thềm bên ngoài tầng hầm lót đá. Sherlock chưa kịp nhìn lên thì khu vực mái hiên bùng nổ dữ dội.