CHƯƠNG 18
Hai người đang mưu tính chuyện gì với nhau vậy, cô Medora? - Madame Olenska nói lớn khi cô bước vào phòng.
Cô ăn mặc như đi dự dạ hội. Mọi thứ ở cô lung linh và lấp lánh một cách nhẹ nhàng; như thể bộ váy của cô được dệt nên bởi những ánh nến. Cô ngẩng cao đầu, như một phụ nữ đẹp thách thức một phòng đầy đối thủ.
- Bọn ta đang nói, cháu yêu, rằng có một thứ rất đẹp làm cháu ngạc nhiên ở đây - nữ Hầu tước đáp, giơ chân lên và chỉ vào những bông hoa một cách tinh nghịch.
Madame Olenska dừng lại một chút và nhìn vào bó hoa. Vẻ mặt cô không thay đổi, nhưng một tia giận dữ trắng bệch chạy qua cô như tia sét mùa hè.
- A - cô thốt lên, trong một giọng the thé mà chàng trai trẻ chưa bao giờ nghe thấy - ai kỳ cục đến thế khi gửi cho tôi bó hoa này? Tại sao lại một bó? Và tại sao lại là tối nay mà không phải buổi tối khác? Tôi sẽ không đến dạ hội; tôi không phải một cô gái đính hôn để chờ được kết hôn. Thế mà vẫn luôn có vài người kỳ cục như thế.
Cô quay lại cửa, mở nó ra, và gọi to:
- Nastasia!
Cô hầu lập tức có mặt, và Archer nghe Madame Olens- ka nói bằng tiếng Ý nhưng có vẻ như cố tình phát âm sao cho anh hiểu được:
- Đây… ném nó vào thùng rác! - Và rồi, khi Nastasia nhìn chằm chằm phản đối, cô lại nói. - Mà thôi… những bông hoa đáng thương này không có lỗi. Hãy nói với đứa chạy việc mang nó đến ngôi nhà cách đây ba căn, nhà của ông Winsett, người đàn ông tóc đen đã ăn tối ở đây ấy. Vợ ông ta bị ốm - chúng có thể khiến cô ấy thấy dễ chịu… Cô nói là đứa chạy việc đã ra ngoài rồi sao? Vậy thì, cô gái thân mến của tôi, hãy tự đi đi. Đây, mặc áo choàng của tôi vào và đi nhanh đi. Tôi muốn thứ này ra khỏi nhà tôi ngay lập tức! Và, muốn sống thì đừng nói với họ là tôi gửi chúng đến!
Cô khoác cái áo choàng xem hát bằng nhung lên vai người hầu gái và quay trở lại phòng khách, đóng mạnh cửa. Ngực cô phập phồng dưới lớp đăng-ten, và lúc đó, Archer nghĩ rằng cô sắp khóc; nhưng thay vào đó cô lại bật cười, và nhìn từ nữ Hầu tước đến Archer, đột nhiên hỏi:
- Và hai người… đã làm quen với nhau!
- Đến lượt cậu Archer nói, cháu yêu. Cậu ấy đã kiên nhẫn chờ cháu khi cháu thay đồ.
- Vâng, tôi đã để anh chờ đủ rồi, tóc tôi không được thích hợp cho lắm - Madame Olenska nói, đưa tay lên những lọn quăn dày dặn trong búi tóc của cô. - Cháu chợt nhớ ra. Cháu thấy Tiến sĩ Carver đã đi rồi, và cô sẽ đến nhà bà Blenker muộn mất. Anh Archer, anh có thể cho cô tôi đi nhờ xe ngựa không?
Cô theo nữ Hầu tước ra phòng đợi, thấy bà xỏ một đống linh tinh những giày bao, khăn san và khăn quàng vai, và gọi với từ bậc cửa:
- Cô hãy nhớ là xe ngựa phải quay về cho cháu vào lúc mười giờ nhé!
Rồi, cô trở vào phòng khách, khi Archer quay lại, thấy cô đang đứng bên bệ lò sưởi, kiểm tra lại mình trong gương. Ở xã hội New York, thật kỳ lạ khi một quý cô gọi hầu gái của mình là “cô gái thân mến”, và sai cô ta ra ngoài chạy việc vặt trong chính chiếc áo choàng đi xem hát của mình. Và Archer, qua những cảm giác sâu sắc hơn này, thưởng thức niềm thích thú dễ chịu của việc ở trong một thế giới mà hành động theo sau cảm xúc với tốc độ mau lẹ như các vị thần Olympia.
Madame Olenska không di chuyển khi anh đến gần đằng sau cô, trong một giây mắt họ gặp nhau trong gương. Rồi cô quay lại, thả mình vào một góc ghế sofa, và thở dài:
- Đến lúc hút một điếu thuốc rồi.
Anh trao cô hộp thuốc và châm một điếu cho cô. Khi ngọn lửa lóe lên trên mặt, cô nhìn anh với đôi mắt tươi cười và nói:
- Anh nghĩ gì về tôi với tâm trạng vừa rồi?
Archer ngừng lại một lúc, rồi anh trả lời với sự cương quyết đột ngột:
- Nó khiến tôi hiểu những gì cô của chị nói về chị.
- Tôi biết cô ấy đã nói về tôi. Vậy thì sao?
- Bà nói chị đã quen với đủ mọi thứ - sự lộng lẫy, sự giải trí và những thú vui - mà chúng tôi không bao giờ có thể trao cho chị ở đây.
Madame Olenska cười nhạt trong một vòng khói thuốc quanh môi.
- Cô Medora là người viển vông không thể sửa được. Sự viển vông đó đã tạo cho cô ấy quá nhiều thứ!
Archer lại do dự, và một lần nữa lấy can đảm.
- Sự viển vông của cô chị luôn đi đôi với sự chân thực à?
- Ý anh là: cô ấy có nói sự thật không? - Cháu gái bà cân nhắc. - Ồ, tôi sẽ nói cho anh hay: trong hầu hết mọi thứ cô nói, có vài điều đúng và vài điều không đúng. Nhưng sao anh lại hỏi thế? Cô ấy đã nói với anh những gì?
Anh quay đi nhìn về phía lò sưởi, rồi nhìn lại vẻ rạng rỡ của cô. Trái tim anh bị siết chặt với ý nghĩ rằng đây là buổi tối cuối cùng của họ bên lò sưởi, và rằng trong một lúc nữa xe ngựa sẽ đến để mang cô đi.
- Bà nói… bà xác nhận là Bá tước Olenski đã xin bà thuyết phục chị quay lại với ông ta.
Madame Olenska không trả lời. Cô ngồi bất động, giữ điếu thuốc trong bàn tay nâng hờ hững. Biểu lộ trên mặt cô không thay đổi, Archer nhớ lại rằng trước đây anh từng nhận thấy trong cô rõ ràng thiếu vắng sự ngạc nhiên.
- Vậy chị đã biết rồi à? - anh phá vỡ sự im lặng.
Cô im lặng lâu đến nỗi tàn thuốc rơi xuống. Cô di nó trên sàn.
- Cô ấy đã ám chỉ đến lá thư: người cô tội nghiệp của tôi! Những ám chỉ của cô Medora…
- Có phải chồng chị yêu cầu bà ấy đột ngột đến đây không?
Madame Olenska có vẻ cũng đang cân nhắc câu hỏi.
- Lại là thế: người ta không thể hiểu nổi. Cô ấy nói với tôi cô có một “lời mời tinh thần”, hay là thứ gì đó, từ Tiến sĩ Carver. Tôi e rằng cô ấy sẽ lấy Tiến sĩ Carver… cô Medora tội nghiệp, luôn có ai đó mà cô muốn kết hôn cùng. Nhưng có lẽ người ở Cuba đã chán ngấy cô! Tôi nghĩ cô đã ở với họ như một kiểu bạn đồng hành được trả tiền. Thực ra, tôi không biết sao cô ấy lại đến.
- Nhưng chị tin bà có một lá thư từ chồng chị? Madame Olenska lại im lặng suy nghĩ, rồi cô nói:
- Xét cho cùng, tôi nghĩ là thế.
Chàng thanh niên đứng dậy và tiếp tục dựa vào lò sưởi. Một sự bồn chồn đột nhiên ám ảnh anh, và anh líu lưỡi bởi cảm giác từng phút của họ đang được đếm, vào bất cứ lúc nào anh cũng có thể nghe tiếng bánh xe ngựa quay trở lại.
- Chị biết cô của chị tin là chị sẽ quay lại?
Madame Olenska lập tức ngẩng đầu. Một nét ửng đỏ hiện lên trên mặt cô và lan đến cổ và vai. Cô hiếm khi đỏ mặt và hiện mặt cô đỏ ửng, nhăn nhó, như thể nó làm đau cô khi bị bỏng.
- Lúc nào tôi cũng bị nghĩ xấu - cô nói.
- Ôi, Ellen… tha lỗi cho tôi; tôi là một thằng ngốc và một kẻ tồi tệ!
Cô hơi mỉm cười.
- Anh đang cực kỳ lo lắng. Anh có những vấn đề riêng, và dĩ nhiên tôi đồng ý với anh. Ở châu Âu, mọi người không hiểu những cuộc đính hôn kéo dài của người Mỹ. Tôi cho là họ không điềm tĩnh như chúng ta.
Cô phát âm từ “chúng ta” với một sự nhấn mạnh nhẹ nhàng mà gây ra một âm thanh mỉa mai.
Archer cảm thấy sự mỉa mai nhưng không dám ngắt lời. Xét cho cùng, có lẽ cô đã cố ý lái cuộc trò chuyện khỏi những việc riêng của mình, sau nỗi đau mà những lời cuối của anh rõ ràng đã gây ra cho cô, anh cảm thấy tất cả những gì mình có thể làm là theo sau cô. Nhưng cảm giác thời giờ đang dần trôi khiến anh tuyệt vọng: anh không thể chịu được ý nghĩ rằng sự im lặng lại bao trùm lên họ một lần nữa.
- Đúng vậy - anh nói đột ngột - tôi đến miền Nam để đề nghị May kết hôn với tôi sau lễ Tạ ơn. Không có lý do gì để chúng tôi không lấy nhau vào thời điểm đó.
- May tôn thờ anh, nhưng anh không thể thuyết phục cô ấy? Tôi nghĩ cô ấy quá thông minh để là nô lệ của những sự mê tín ngớ ngẩn như thế.
- Cô ấy quá thông minh, cô ấy không phải nô lệ của chúng.
Madame Olenska nhìn anh.
- Vậy thì, tôi không hiểu.
Archer đỏ mặt, vội tiếp tục với sự gấp gáp.
- Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn, gần như là lần đầu tiên. Cô ấy nghĩ sự thiếu kiên nhẫn của tôi là một dấu hiệu xấu.
- Trời ơi, một dấu hiệu xấu?
- Cô ấy nghĩ điều đó có nghĩa là tôi không tin tưởng rằng bản thân mình có thể tiếp tục chăm sóc cô ấy. Nói tóm lại, cô ấy nghĩ tôi muốn lấy cô ấy ngay lập tức để trốn tránh ai đó mà tôi… quan tâm nhiều hơn.
Madame Olenska hỏi lại điều này một cách tò mò.
- Nhưng nếu cô ấy nghĩ vậy… sao cô ấy cũng không vội vã?
- Vì cô ấy không giống như thế, cô ấy cao thượng hơn nhiều. Cô ấy khăng khăng một cuộc đính hôn kéo dài, để cho tôi thời gian…
- Thời gian để bỏ cô ấy vì một phụ nữ khác?
- Nếu tôi muốn.
Madame Olenska cúi xuống nhìn chằm chằm vào lò sưởi. Bên dưới con phố vắng, Archer nghe thấy tiếng chân ngựa đi nước kiệu đang đến gần.
- Thật là cao thượng - cô nói, giọng hơi thay đổi.
- Đúng. Nhưng nó thật kỳ cục.
- Kỳ cục? Bởi vì anh không quan tâm đến ai khác?
- Vì tôi không định lấy ai khác.
- Chà - Lại một khoảng lặng rơi xuống. Cuối cùng cô nhìn lên anh, và hỏi. - Người phụ nữ khác ấy… liệu anh có yêu cô ta không?
- Ôi, không có người phụ nữ nào khác. Ý tôi là, người mà May đang nghĩ đến thì… không bao giờ…
- Vậy, rốt cục thì, tại sao anh lại vội vã thế?
- Xe ngựa của chị đến rồi - Archer nói.
Cô nhổm lên và nhìn quanh với đôi mắt lơ đãng. Chiếc quạt và đôi găng tay của cô nằm trên ghế sofa bên cạnh cô và cô nhặt chúng lên một cách máy móc.
- Vâng. Tôi cho rằng tôi phải đi.
- Chị sẽ đến nhà bà Struthers à?
- Vâng - cô cười và nói thêm - tôi phải đi đến nơi tôi được mời, hoặc tôi sẽ quá cô đơn. Sao anh không đi với tôi?
Archer cảm thấy bằng giá nào anh cũng phải giữ cô bên mình, buộc cô phải dành cho anh phần thời gian còn lại trong buổi tối này. Lờ đi câu hỏi của cô, anh tiếp tục dựa vào lò sưởi, mắt dán vào bàn tay đang giữ đôi găng và chiếc quạt của cô, như thể để xem liệu anh có sức mạnh khiến cô đánh rơi chúng không.
- May đã đoán ra sự thật - anh nói. - Có một phụ nữ khác… nhưng không phải người cô ấy nghĩ.
Ellen Olenska không đáp, nhưng cũng không cử động. Sau một lúc anh ngồi xuống cạnh cô, cầm tay cô, nhẹ nhàng mở bàn tay cô ra, để đôi găng và cái quạt rơi xuống chiếc sofa giữa họ.
Cô đột ngột đứng dậy, giằng ra khỏi anh và di chuyển về phía bên kia nền lò sưởi.
- Ôi, đừng tán tỉnh tôi! Quá nhiều người đã làm thế rồi - cô cau mày nói.
Archer, biến đổi sắc mặc, cũng đứng dậy. Đó là lời quở trách cay đắng nhất cô có thể dành cho anh.
- Tôi chưa bao giờ tán tỉnh chị - anh nói - và tôi sẽ không bao giờ làm thế. Nhưng chị là người phụ nữ tôi sẽ lấy nếu cả hai ta có thể.
- Cả hai ta có thể ư? - Cô nhìn anh với vẻ ngạc nhiên thực sự - anh nói vậy… khi chính anh đã biến điều đó thành không thể?
Anh nhìn cô chằm chằm, mò mẫm trong bóng tối mà qua đó một mũi tên đơn độc của ánh sáng đã xé toạc con đường tối tăm.
- Tôi đã biến nó thành không thể ư?
- Anh, anh, anh! - Cô thét, môi run lên như một đứa trẻ sắp khóc - chẳng phải chính anh đã khiến tôi từ bỏ việc ly hôn… từ bỏ nó vì anh đã chỉ ra cho tôi thấy việc đó thật ích kỷ và tội lỗi, rằng người ta phải hi sinh bản thân mình để gìn giữ giá trị của gia đình như thế nào… và để tránh cho gia đình khỏi bị đồn thổi, bị tai tiếng? Và vì gia đình của tôi sẽ trở thành gia đình của anh - vì May và anh - tôi đã làm theo lời anh bảo, theo những gì anh đã chứng minh cho tôi thấy rằng tôi nên làm thế. Ôi - cô đột nhiên phá lên cười - tôi đã không giấu giếm là mình làm điều đó vì anh!
Cô lại ngồi xuống ghế sofa, thu mình giữa những gợn sóng vui vẻ của chiếc váy như một người giả dối bị chế ngự, còn chàng trai vẫn đứng im bên lò sưởi tiếp tục nhìn cô.
- Chúa ơi - anh rên rỉ - Khi đó tôi đã nghĩ…
- Anh đã nghĩ?
- Ôi, đừng hỏi tôi đã nghĩ gì!
Vẫn nhìn vào cô, anh thấy nét đỏ bừng tương tự lan tỏa từ cổ lên mặt cô. Cô ngồi thẳng, đối diện anh với một thái độ cứng rắn.
- Tôi đang hỏi anh.
- Vậy thì: có những thứ trong lá thư mà chị đề nghị tôi đọc…
- Thư của chồng tôi?
- Đúng.
- Tôi không có gì phải sợ từ lá thư đó, hoàn toàn không! Tất cả những gì tôi sợ là gây ra tai tiếng và bê bối cho gia đình - cho anh và May.
- Chúa ơi - anh lại rên rỉ, gục mặt xuống bàn tay.
Sự im lặng theo sau đó đè nặng lên họ với những thứ không thay đổi được và không thể huỷ bỏ. Với Archer, nó như tấm bia mộ đè bẹp anh. Trong toàn bộ tương lai rộng mở, anh không thấy thứ gì có thể nhấc gánh nặng đó ra khỏi trái tim mình. Anh không rời khỏi chỗ, hay ngẩng đầu lên; đôi mắt bị che kín của anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào bóng tối hoàn toàn.
- Ít nhất tôi đã yêu em… - anh thốt lên.
Ở bên kia nền lò sưởi, từ góc sofa nơi anh cho rằng cô vẫn thu mình, anh nghe thấy một tiếng khóc giấu giếm nhỏ nhẹ như một đứa trẻ. Anh đứng lên và đến bên cô.
- Ellen! Chuyện quái quỷ gì vậy? Sao em lại khóc? Không có việc gì không thể bị bỏ dở cả. Tôi vẫn tự do, và em sắp tự do. - Anh ôm cô trong vòng tay, khuôn mặt cô như một bông hoa ướt sũng trên môi anh, và tất cả nỗi sợ hãi hão huyền của họ đều co rúm lại như những bóng ma trước buổi bình minh. Bây giờ điều duy nhất làm anh ngạc nhiên là mình đã đứng cãi nhau năm phút với cô phía bên kia căn phòng, trong khi chỉ cần chạm vào cô là mọi thứ đã trở nên đơn giản.
Cô đáp trả tất cả những nụ hôn của anh, nhưng sau một lúc anh thấy cô bỗng cứng đơ trong tay mình, và cô gạt anh sang một bên rồi đứng dậy.
- Ôi, Newland tội nghiệp… em cho rằng chuyện này có thể thay đổi. Nhưng cuối cùng thì nó không thể - cô nói, đến lượt cô cúi xuống nhìn anh từ trước lò sưởi.
- Với anh thì nó làm thay đổi toàn bộ cuộc đời.
- Không, không… nó không được, nó không thể. Anh đã đính hôn với May Welland và em thì đã kết hôn.
Anh đứng dậy, mặt đỏ bừng và cương quyết.
- Vô lý! Quá muộn cho những điều như thế. Chúng ta không có quyền nói dối người khác hay với chính chúng ta. Chúng ta sẽ không nói về việc kết hôn của em; nhưng sau chuyện này em vẫn cho rằng anh sẽ lấy May ư?
Cô đứng im lặng, đặt cùi tay gầy gò lên thành lò sưởi, nét mặt trông nghiêng phản chiếu trong tấm gương đằng sau cô. Một lọn trong búi tóc của cô đã lỏng ra và buông xuống cổ, trông cô phờ phạc và gần như già dặn hẳn.
- Em không thấy anh - cuối cùng cô nói - đặt vấn đề đó với May. Đúng không?
Anh nhún vai coi thường.
- Quá muộn để làm bất cứ thứ gì khác nữa.
- Anh nói thế bởi vì đó là điều dễ dàng nhất để nói ngay lúc này - chứ không phải vì nó là sự thật. Thực tế đã quá muộn để làm bất cứ điều gì ngoài những thứ cả hai ta đều đã quyết định.
- Ôi, anh không hiểu em!
Cô cố nở một nụ cười gượng gạo mà làm mặt cô nhăn nhúm thay vì tỏ ra dễ chịu.
- Anh không hiểu, vì anh không biết được anh đã thay đổi mọi thứ vì em như thế nào. Ôi, ngay từ đầu - rất lâu trước khi em biết tất cả những gì anh đã làm.
- Tất cả những gì anh đã làm?
- Đúng. Ban đầu em hoàn toàn không biết rằng mọi người ở đây thấy xấu hổ vì em - rằng họ nghĩ em là một loại người đáng sợ. Hình như họ còn từ chối đến gặp em tại bữa tối. Sau này em mới nhận ra điều đó; cả việc anh xin mẹ anh đi cùng anh đến nhà Van der Luyden, và việc anh đòi công bố cuộc đính hôn tại buổi khiêu vũ ở nhà Beaufort, để em có thể có hai gia đình đứng bên em thay vì một…
Anh bật cười vì điều đó.
- Hãy nghĩ xem - cô nói - em đã ngu ngốc và vô tâm đến mức nào! Em đã không biết gì về những điều này cho đến một ngày bà nội buột miệng nói ra. New York với em chỉ đơn giản là nơi bình yên và tự do: nơi em được trở về nhà. Em đã hạnh phúc khi ở giữa những người thân của mình, mà mọi người em gặp đều có vẻ tốt bụng, thân thiện, và thấy vui khi gặp em. Nhưng ngay từ đầu - cô tiếp tục - em thấy không có ai tốt bằng anh; không ai giải thích cho em hiểu phải làm những thứ mà ban đầu là rất khó khăn và… không cần thiết. Những người tử tế không thuyết phục em, em thấy họ không bao giờ thử làm điều đó. Nhưng anh đã biết; anh đã hiểu; anh đã cảm thấy thế giới bên ngoài đang kéo mạnh một người với những bàn tay vàng của nó - tuy anh ghét những thứ nó đòi hỏi từ một người; anh ghét cái hạnh phúc được mua bởi sự không thành thật, sự tàn nhẫn và sự thờ ơ. Đó là điều em không hề biết trước đó - nó tốt hơn bất cứ thứ gì em từng biết.
Cô nói với giọng thậm chí còn nhỏ hơn, mà không có nước mắt hay sự rung động nào rõ rệt; mỗi từ, khi thốt ra từ môi cô, rơi vào ngực anh như chì nung. Anh ngồi khom lưng, hai tay ôm đầu, nhìn chằm chằm và tấm thảm trải trước lò sưởi, và nhìn vào mũi giày sa-tanh đang hiện ra dưới chiếc váy của cô. Đột nhiên anh quỳ xuống và hôn chiếc giày.
Cô cúi xuống, đặt tay lên vai anh, nhìn anh với đôi mắt khó hiểu mà khiến anh bất động.
- Ôi, đừng vì chúng ta mà bỏ dở những việc anh đã làm! - cô thét lên - Giờ em không thể quay lại cái cách nghĩ kia nữa. Em không thể yêu anh trừ phi em từ bỏ anh.
Cánh tay anh đang âu yếm cô, nhưng cô hất ra. Họ vẫn mặt đối mặt, nhưng bị chia cách bởi khoảng trống tạo ra từ những lời nói của cô. Rồi, đột nhiên, anh bỗng nổi giận.
- Còn Beaufort? Hắn sẽ thay thế anh phải không?
Khi những lời này được thốt ra anh đã chuẩn bị đón nhận một câu trả lời bùng lên giận dữ, và anh sẽ coi nó như nhiên liệu cho cơn giận của anh. Nhưng Madame Olenska chỉ hơi tái mặt, đứng buông thõng hai tay, đầu cô nhẹ nhàng cúi xuống, như đang suy nghĩ một vấn đề.
- Hắn đang chờ cô ở nhà bà Struthers bây giờ đấy. Sao cô không đến với hắn đi? - Archer chế nhạo.
Cô quay lại để rung chuông.
- Tôi sẽ không ra ngoài tối nay. Hãy bảo người đánh xe đi đón Signora Marchesa[79]- cô nói khi người hầu gái đến.
Sau khi cánh cửa đã đóng lại, Archer tiếp tục nhìn cô với đôi mắt đau đớn.
- Tại sao lại hi sinh như thế? Vì em nói với tôi rằng em cô đơn, tôi không có quyền giữ em xa khỏi bạn bè em.
Cô hơi mỉm cười dưới hàng mi ướt.
- Giờ em sẽ không cô đơn nữa. Em đã cô đơn, em đã sợ hãi. Nhưng sự trống rỗng và bóng tối đã qua rồi. Khi em quay lại là em bây giờ, em như một đứa trẻ ban đêm đi vào một căn phòng luôn có ánh sáng.
Giọng nói, ánh mắt cô vẫn bao bọc cô trong một vẻ hơi khó hiểu, và Archer lại rên rỉ:
- Anh không hiểu em.
- Tuy nhiên anh hiểu May!
Anh đỏ mặt với sự trả đũa ấy, nhưng vẫn nhìn cô.
- May đã sẵn sàng bỏ anh.
- Cái gì? Ba ngày sau khi anh quỳ xuống nài xin cô ấy thúc đẩy đám cưới?
- Cô ấy đã từ chối; do đó anh có quyền…
- Ôi, anh đã dạy em từ đó xấu đến mức nào - cô nói. Anh quay đi với một cảm giác hoàn toàn mệt mỏi. Anh cảm thấy như thể mình đã bị vật lộn hàng giờ với bề mặt của một cái vách dốc đứng, và bây giờ ngay khi anh tìm thấy đường lên đỉnh, anh lại tuột tay và lao đầu xuống bóng tối.
Nếu anh có thể ôm cô trong vòng tay lần nữa, anh có thể xua tan đi những lý lẽ của cô. Nhưng cô vẫn giữ khoảng cách với anh bởi vẻ ngoài và thái độ lãnh đạm có phần khó hiểu, và bởi cảm giác sợ hãi của chính anh với sự thành thật của cô. Cuối cùng anh lại bắt đầu nài xin.
- Nếu bây giờ chúng ta làm thế thì sau này sẽ còn tệ hơn… tệ hơn cho tất cả mọi người…
- Không, không, không! - cô gần như thét lên, như thể anh đang đe doạ cô.
Vào lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên xuyên qua chiều sâu ngôi nhà. Họ đã không hề nghe thấy tiếng xe ngựa nào dừng lại ở cửa, họ đứng bất động, nhìn nhau với đôi mắt ngạc nhiên.
Bên ngoài, những bước chân của Nastasia băng qua hành lang, cánh cửa ngoài mở ra, một lúc sau cô đi vào mang theo một bức điện và trao cho nữ Bá tước Olenska.
- Bà ấy rất vui vì những bông hoa - Nastasia nói, vuốt vuốt cái tạp dề. - Bà ấy nghĩ chính signor marito[80] của bà ấy đã gửi chúng, bà ấy đã khóc một chút và nói đó là một sự điên rồ.
Cô chủ của cô cười, cầm lấy cái phong bì màu vàng. Cô xé nó để lấy thư ra và mang đến bên ngọn đèn. Khi cánh cửa đóng lại, cô trao bức điện cho Archer.
Nó đến từ St Augustine, và địa chỉ gửi đến nữ Bá tước Olenska. Trong đó anh đọc: “Bức điện của bà ngoại đã thành công. Bố và mẹ đồng ý lễ cưới sau lễ Phục sinh. Đang đánh điện cho Newland. Quá hạnh phúc để nói nên lời và yêu chị rất nhiều. May của chị.”
Nửa tiếng sau, khi Archer mở khóa cửa phòng mình, anh thấy một phong bì tương tự trên đỉnh của đống giấy tờ và thư từ trên chiếc bàn ngoài hành lang. Thông điệp bên trong phong bì cũng từ May Welland, có nội dung như sau: “Bố mẹ đồng ý lễ cưới vào thứ Ba sau lễ Phục sinh lúc mười hai giờ ở nhà thờ Grace với tám phù dâu, làm ơn gặp mục sư, quá hạnh phúc, yêu anh, May”.
Archer vò nát tờ giấy màu vàng như thể làm thế có thể tiêu huỷ tin tức chứa trong đó. Rồi anh lôi ra một cuốn lịch ghi nhớ nho nhỏ và giở từng trang với những ngón tay run rẩy. Nhưng anh không tìm thấy thứ mình muốn, nhét bức điện vào túi anh leo lên cầu thang.
Một tia sáng chiếu qua cánh cửa phòng đợi nho nhỏ mà được dùng làm phòng thay đồ và khuê phòng của Janey, anh trai cô nóng nảy gõ vào tấm pa-nô. Cửa mở ra, em gái anh đứng trước anh trong chiếc áo khoác ngoài flannel màu tía cũ, với mái tóc “được cặp lên”. Khuôn mặt cô trông nhợt nhạt và sợ hãi.
- Newland! Em hy vọng không có tin gì xấu trong bức điện chứ? Em đã cố ý chờ, để đề phòng trong trường hợp… (không thứ gì trong đống thư từ của anh an toàn khỏi Janey).
Anh không chú ý đến câu hỏi của cô.
- Này… năm nay lễ Phục sinh vào ngày nào?
Cô trông có vẻ kinh ngạc trước sự ngô nghê bất thường này.
- Lễ Phục sinh? Anh Newland! Tại sao, dĩ nhiên là tuần đầu tiên của tháng Tư. Sao?
- Tuần đầu tiên? - Anh lại quay lại những trang trong cuốn lịch ghi nhớ, lẩm bẩm đếm nhanh - em nói là tuần đầu tiên à.- Anh ngửa đầu ra sau với một tràng cười dài.
- Chúa ơi, có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì cả, trừ việc anh sẽ làm đám cưới trong vòng một tháng nữa.
Janey nhảy lên bá cổ anh và kéo anh vào chiếc áo flannel màu tía của cô.
- Ôi, Newland, thật tuyệt! Em vui lắm! Nhưng, anh thân mến, sao anh cứ cười thế? Anh hãy im lặng, không thì anh sẽ đánh thức mẹ đấy.
___________________________
Chú thích:
[78] Robert Browning (1812 - 1889): Nhà thơ, nhà viết kịch người Anh, ông là một trong những nhà thơ lỗi lạc nhất trong thời đại Nữ hoàng Victoria; nhan đề các bài thơ trong đoạn này đều là của ông.
[79] Signora Marchesa (tiếng Ý): Nữ hầu tước. (ND)
[80] Signor marito (tiếng Ý): Đức ông chồng. (ND)