← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Mỗi năm vào ngày 15 tháng Mười, Đại lộ Năm lại mở những cánh cửa chớp ra, trải những tấm thảm và treo lên ba lớp rèm cửa sổ.

Vào ngày đầu tiên của tháng Mười một, nghi lễ gia đình này đã kết thúc, giới thượng lưu bắt đầu nhìn quanh và nhìn lại chính mình. Ngày mười lăm là thời điểm thật sôi động, các nhà hát Opera và rạp hát đưa ra những điều lôi cuốn mới, những cuộc hẹn ăn tối tăng lên, những ngày khiêu vũ được ấn định. Và đúng khoảng thời gian này, bà Archer luôn nói rằng New York đã thay đổi nhiều.

Quan sát nó từ quan điểm của một người không tham gia vào đó, với sự giúp đỡ của ông Sillerton Jackson và Miss Sophy, bà có thể theo dõi từng vết nứt trên bề mặt của nó, và tất cả những thứ cỏ dại nhô lên giữa những luống rau xã hội ngăn nắp. Đó là một trong những thú vui thời trẻ của Archer khi chờ nghe lời tuyên bố hàng năm vào dịp này của mẹ mình, và lắng nghe bà liệt kê những dấu hiệu nhỏ nhặt của sự tan rã mà cái nhìn thờ ơ của anh đã không nhận thấy. Vì New York trong tâm trí bà Archer, không bao giờ thay đổi mà không biến thành tệ hơn; và với quan điểm này, Miss Sophy Jackson hoàn toàn tán thành.

Ông Sillerton Jackson, vì là một người từng trải, chưa vội đưa ý kiến mà thích thú lắng nghe một cách công bằng những lời than vãn của các bà. Nhưng ngay cả ông cũng không phủ nhận rằng New York đã thay đổi. Còn Newland Archer, trong mùa đông thứ hai của cuộc hôn nhân, buộc phải thừa nhận rằng nếu nó đã không thật sự thay đổi thì chắc chắn nó đang thay đổi.

Như thường lệ, những quan điểm này đã được đưa ra tại bữa tiệc ngày lễ Tạ ơn ở nhà bà Archer. Vào ngày khi bà được trịnh trọng tỏ lòng biết ơn những điều tốt lành của một năm, bà có thói quen than vãn dù nó không thường có trong thế giới của bà, và tự hỏi bà phải biết ơn vì cái gì. Dù sao thì cũng không phải là địa vị xã hội. Xã hội, nếu nó được coi là tồn tại, phần nào là nơi hứng chịu những lời nguyền rủa trong kinh thánh. Quả thực, mọi người đều biết Đức cha Tiến sĩ Ashmore muốn nói gì khi ông chọn một đoạn từ Jeremiah (chương II câu 25) cho bài giảng đạo lễ Tạ ơn. Tiến sĩ Ash- more, mục sư mới của St Matthew, đã được chọn bởi vì ông rất “tiến bộ”; những bài giảng của ông được cho là có ý tưởng táo bạo và ngôn ngữ diễn đạt mới lạ. Khi ông chỉ trích giới thượng lưu ông luôn nói về “xu hướng” của nó; và với bà Archer thật đáng sợ nhưng vẫn lôi cuốn khi tự cảm thấy mình là một phần trong cái cộng đồng mà đang có xu hướng nào đó.

- Rõ ràng Tiến sĩ Ashmore đúng: có một xu hướng rõ rệt. - bà nói - như thể nó là cái gì đó nhìn thấy được và đo lường được, như vết nứt của một ngôi nhà.

- Dù sao cũng thật là kỳ lạ khi thuyết trình về nó trong lễ Tạ ơn - Miss Jackson mở lời; và nữ chủ nhân khô khan đáp trả:

- Ôi, ông ta muốn chúng ta tạ ơn cho những gì bị bỏ quên.

Archer thường cười với những lời tiên đoán hàng năm này của mẹ anh. Nhưng năm nay anh buộc phải thừa nhận, rằng “xu hướng” này là rõ ràng, vì anh đã nghe liệt kê về những sự thay đổi.

- Sự hoang phí trong cách ăn mặc… - Miss Jackson bắt đầu - Sillerton dẫn tôi đến đêm đầu tiên của nhà hát Opera, và tôi chỉ có thể nói rằng bộ váy của Jane Merrys là thứ duy nhất tôi nhận ra là vẫn của năm ngoái, và thậm chí ô vải màu phía trước của nó đã được thay đổi. Tuy nhiên, tôi biết cô ta mới chỉ lấy nó từ Worth hai năm trước, vì cô thợ may của tôi luôn theo đó để sửa lại những bộ váy Paris của cô ta trước khi mặc chúng.

- Ôi, Jane Merry là một người trong số chúng ta - bà Archer thở dài, như thể đó không phải là một điều đáng ghen tỵ khi ở độ tuổi mà các quý bà bắt đầu phô trương khắp nơi những bộ váy Paris của họ ngay khi ra khỏi Ngôi nhà truyền thống, thay vì nhét kỹ chúng trong tủ, giống như những người cùng thời với bà Archer.

- Phải, cô ta là một trong số ít. Hồi tôi còn trẻ, - Miss Jackson đáp - việc mặc theo những mốt mới nhất bị coi là tầm thường; và Amy Sillerton đã luôn bảo tôi rằng quy tắc ở Boston là người ta phải để dành những chiếc váy Paris trong hai năm. Cụ bà Baxter Pennilow, người làm mọi kiểu váy rất đẹp, thường nhập về mười hai cái một năm, hai nhung, hai sa-tanh, hai lụa, và sáu pô-pơ-lin cùng ca-xơ-mi-a đẹp nhất. Đó là một đơn đặt hàng thường xuyên, và khi bà bị ốm trong hai năm trước khi mất, họ tìm thấy bốn mươi tám bộ váy của hiệu Worth mà chưa bao giờ được lấy ra khỏi lớp giấy lụa; và khi những cô gái cởi bỏ đồ tang họ có thể mặc mớ đầu tiên tại những buổi hòa nhạc giao hưởng mà không cần phải theo dõi xu hướng thời trang.

- Chà, Boston còn bảo thủ hơn New York. Nhưng tôi luôn nghĩ là tốt hơn hết một người phụ nữ nên gác những bộ váy Pháp sang một bên trong một thời gian - Bà Archer thừa nhận.

- Chính Beaufort đã bắt đầu thứ thời trang mới này bằng việc bắt vợ mặc những bộ váy mới của cô ta ngay khi họ đến. Phải công nhận rằng thỉnh thoảng tất cả những nét riêng của Regina trông không giống như… như… - Miss Jackson nhìn quanh bàn, bắt gặp cái nhìn trợn tròn của Janey, và lảng đi trong một tiếng mấp máy không thể hiểu được.

- Như những đối thủ khác của bà ta - ông Sillerton Jackson dí dỏm nói.

- Ồ - các bà lẩm bẩm, và bà Archer thêm vào, một phần để làm xao lãng sự chú ý của con gái khỏi những chủ đề cấm

- Regina tội ngiệp! Tôi e rằng lễ Tạ ơn của cô ta không phải là một buổi lễ thú vị. Ông đã nghe những tin đồn về những vụ đầu cơ của Beaufort chưa, Sillerton?

Ông Jackson lơ đãng gật đầu. Mọi người đã nghe những tin đồn về vấn đề này, và ông không thèm khẳng định một chuyện mà đã thuộc quyền sở hữu chung.

Một sự im lặng buồn chán bao trùm lên bữa tiệc. Không ai thực sự thích Beaufort, và hoàn toàn không thú vị khi nghĩ đến điều tồi tệ nhất về đời tư của ông ta. Nhưng việc ông ta gây ra sự ô nhục về tài chính đối với gia đình vợ là điều quá kinh ngạc ngay cả với những kẻ thù của ông. New York của Archer chịu đựng thái độ đạo đức giả trong những mối liên hệ riêng; nhưng trong những vấn đề kinh doanh nó đòi hỏi một sự trung thực rõ ràng và hoàn hảo. Đã rất lâu từ kể khi có những vụ thất bại nhục nhã của bất cứ một chủ ngân hàng nổi tiếng nào; nhưng mọi người vẫn nhớ sự tiêu diệt mang tính xã hội đã ghé thăm chủ các công ty khi sự kiện cuối cùng tương tự xảy ra. Nó sẽ là tương tự với nhà Beaufort, bất chấp quyền lực của ông và sự nổi tiếng của bà. Tất cả sức mạnh liên minh của mối liên hệ nhà Dallas sẽ không thể cứu Regina tội nghiệp nếu những báo cáo về những vụ đầu cơ không hợp pháp của chồng bà ta là sự thật.

Cuộc nói chuyện tránh sang những chủ đề ít đáng ngại hơn; nhưng mọi thứ họ chạm đến có vẻ củng cố thêm cảm giác của bà Archer về một xu hướng đang tăng nhanh.

- Dĩ nhiên là, Newland, mẹ biết con cho phép May yêu quý đến dự những buổi tối Chủ nhật ở nhà bà Struther… - bà bắt đầu và May xen vào vui vẻ:

- Ồ, mẹ biết đấy, bây giờ mọi người đều đến nhà bà Struther; và bà ấy đã được mời đến nhà bà ngoại con buổi chiêu đãi trước.

Đó là vì, Archer nghĩ, New York đã thoát khỏi những thời kỳ quá độ của nó, cùng nhau hiệp lực để lờ chúng đi cho đến khi chúng hoàn toàn kết thúc, và rồi, với tất cả thiện ý, tưởng tượng rằng chúng đã diễn ra trong một thời kỳ trước. Luôn có những kẻ phản bội trong thành lũy cuối cùng; và sau khi anh ta (hay thông thường là cô ta) đã giao nộp chìa khóa, có ích gì khi giả vờ rằng nó không thể bị đánh chiếm được? Một khi mọi người đã được thưởng thức buổi chiêu đãi Chủ nhật thoải mái ở nhà bà Struther, họ không thể ngồi ở nhà mà nhớ rằng sâm-panh của bà đã được biến đổi từ xi đánh giày.

- Mẹ biết, con yêu, mẹ biết - bà Archer thở dài - Mẹ cho rằng những điều này phải xảy ra cho chừng nào sự giải trí vẫn là thứ mà mọi người tìm kiếm; nhưng mẹ không bao giờ hoàn toàn tha thứ cho chị họ Madame Olenska của con khi là người đầu tiên ủng hộ bà Struther.

Một nét ửng đỏ bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt thiếu phu nhân Archer; nó làm cô ngạc nhiên nhiều như những vị khách khác quanh bàn.

- Ồ, Ellen - cô lẩm bẩm, trong một giọng tuy buộc tội nhưng vẫn bối rối theo cách quen thuộc mà bố mẹ cô có lẽ sẽ nói: “Ôi, nhà Blenker…”

Đó là dấu hiệu gia đình đã bắt đầu đề cập đến tên nữ Bá tước Olenska, từ khi cô khiến họ ngạc nhiên và khó chịu bởi vẫn ngoan cố với những lời đề xuất của người chồng. Nhưng khi nó phát ra trên môi May, nó khiến người ta phải suy nghĩ, và Archer nhìn cô với cái cảm giác lạ lẫm vẫn thi thoảng đến với anh khi cô có vẻ giống những người xung quanh cô.

Mẹ anh, ít nhạy cảm hơn thường lệ với không khí, vẫn khăng khăng:

- Mẹ luôn nghĩ rằng người như nữ Bá tước Olenska, đã sống trong những xã hội quý tộc, phải giúp chúng ta theo kịp những sự khác biệt xã hội của chúng ta, thay vì lờ chúng đi.

Nét đỏ mặt của May vẫn hiện rõ mãi, dường như nó ngụ ý thừa nhận về sự không thiện ý với xã hội của nữ Bá tước Olenska.

- Rõ ràng chúng ta đều có vẻ giống những người nước ngoài - Miss Jackson nói chua cay.

- Con không nghĩ Ellen quan tâm đến xã hội; nhưng không ai biết chính xác chị ấy quan tâm đến thứ gì - May tiếp tục, như thể cô đang tìm kiếm thứ gì đó vô thưởng vô phạt.

- À, thì… - bà Archer lại thở dài.

Mọi người biết rằng nữ Bá tước Olenska không còn được gia đình chiếu cố. Thậm chí người bênh vực cô nhất, cụ bà Manson Mingott, cũng không thể bào chữa cho việc cô từ chối quay lại với chồng mình. Nhà Mingott không công khai tuyên bố sự phản đối của họ: ý thức đoàn kết của họ quá mạnh. Họ chỉ đơn giản, như bà Welland nói: “để Ellen tội nghiệp tìm thấy địa vị của nó” - và địa vị đó, thật xấu hổ và không thể hiểu nổi, là trong những đáy sâu lờ mờ nơi nhà Blenker chiếm ưu thế, và “những người viết lách” tôn vinh những lễ nghi lộn xộn của họ. Thật lạ thường, nhưng là sự thật, rằng Ellen bất chấp những cơ hội và đặc ân của mình, đã đơn giản trở thành một người “Bohemian”. Việc này đã dẫn đến luận điệu rằng cô đã gây ra một sai lầm chết người khi không quay lại với Bá tước Olenski. Xét cho cùng, vị trí của một người phụ nữ trẻ là ở dưới mái nhà của chồng cô, đặc biệt khi cô đã bỏ nó trong những hoàn cảnh mà… thế đấy… nếu người ta quan tâm xem xét chúng…

- Madame Olenska là người được các quý ông rất ưa thích - Miss Sophy nói, với vẻ muốn đưa ra một cái gì đó có thể hoà giải khi biết rằng mình đang phóng một mũi lao.

- Ôi, nó là sự nguy hiểm mà một phụ nữ trẻ như Madame Olenska luôn bị đặt vào. - Bà Archer buồn rầu đồng ý; và các quý bà, trong lời kết luận này, thu những đuôi váy của họ lại để đến bên những chao đèn Carcel hình cầu ở phòng khách, trong khi Archer và ông Jackson rút vào thư viện Gothic.

Khi đã ngồi trước lò sưởi, tự an ủi về sự không đầy đủ của bữa tối bằng sự hoàn hảo của điếu xì gà, ông Jackson trở nên tự đắc và có thể nói chuyện.

- Nếu việc phá sản của Beaufort xảy ra - ông công bố - sẽ có những bí mật bị lộ.

Archer ngẩng lên nhanh chóng. Anh không bao giờ nghe đến cái tên này mà không kèm theo những hình ảnh rõ nét về hình dáng nặng nề của Beaufort, với chiếc áo lông thú và đôi giày đắt tiền, đang tiến tới qua màn tuyết ở Skuytercliff.

- Nhất định đó là - ông Jackson tiếp tục - một thứ bẩn thỉu nhất được quét dọn. Ông ta đã không tiêu hết tiền cho Regina.

- Ồ, vậy… nó đã được giảm nhẹ? Tôi tin rằng ông ta vẫn sẽ lấy lại được cân bằng - người đàn ông trẻ nói, muốn thay đổi chủ đề.

- Có lẽ… có lẽ. Tôi biết ông ta đã đi gặp vài người có ảnh hưởng ngày hôm nay. Tất nhiên - ông Jackson miễn cưỡng thừa nhận - người ta hy vọng rằng họ có thể giúp đỡ ông ta - ít ra là lúc này. Tôi không muốn nghĩ Regina tội nghiệp sẽ trải qua phần còn lại của cuộc đời trên vài bãi biển điêu tàn ở nước ngoài dành cho những người vỡ nợ.

Archer không nói gì. Với anh, điều đó có vẻ tự nhiên - tuy bi thảm - khi tiền phi nghĩa bị trả giá bằng một cách tàn nhẫn, và tâm trí anh hầu như không nán lại trên số phận của bà Beaufort, nó quay lại với những vấn đề gần gũi hơn. Vẻ đỏ mặt của May có ý nghĩa gì khi tên của nữ Bá tước Olenska được nhắc đến?

Bốn tháng đã trôi qua kể từ cái ngày giữa mùa hè mà anh và Madame Olenska trải qua bên nhau; và từ đó, anh không gặp lại cô. Anh biết rằng cô đã quay lại Washington, tại căn nhà nhỏ mà cô và Medora Manson đã đến đó: anh đã viết thư cho cô một lần - một vài từ, hỏi khi nào họ sẽ gặp lại nhau

- và cô thậm chí trả lời còn ngắn gọn hơn: “Chưa phải lúc!”.

Từ đó, không có cuộc giao tiếp nào hơn giữa họ. Anh đã xây dựng trong anh một căn cứ thâm sâu nơi cô ngự trị giữa những ý nghĩ và ước muốn bí mật của anh. Dần dần nó trở thành cuộc sống thật của anh, thành những hành động có chừng mực. Theo đó, anh đưa ra những quyển sách anh đọc, những ý tưởng và cảm nghĩ mà anh ấp ủ, và những đánh giá cùng những ảo tưởng của anh. Bên ngoài nó, trong quang cảnh của cuộc sống có thật, anh xúc động trước một cảm giác đang lớn dần về những điều không thực và không đầy đủ, vấp phải những định kiến quen thuộc và những quan điểm truyền thống như một người đàn ông đãng trí liên tục va vào đồ đạc trong căn phòng của chính anh ta. Lơ đãng - chính là trạng thái anh đang trải qua: quá lơ đãng với mọi thứ dày đặc trong thực tế và gần gũi với những thứ xung quanh anh mà đôi khi anh thấy ngạc nhiên khi nhận thấy chúng vẫn tưởng rằng anh ở trong đó.

Anh bắt đầu ý thức rằng ông Jackson đang thông họng chuẩn bị cho sự tiết lộ nhiều hơn.

- Dĩ nhiên tôi không biết gia đình vợ cậu ý thức được bao nhiêu về những điều người ta nói - ồ, về việc Madame Olenska từ chối yêu cầu cuối cùng của chồng cô ấy.

Archer im lặng, và ông Jackson tiếp tục cạnh khoé:

- Thật đáng tiếc - quả là đáng tiếc - rằng cô ấy đã từ chối điều đó.

- Đáng tiếc? Vì Chúa, tại sao?

Ông Jackson nhìn xuống chiếc tất phẳng phiu trên ống chân được nhét vào chiếc giày khiêu vũ bóng nhoáng.

- Thì - nói một cách đơn giản nhất - bây giờ cô ấy sẽ sống bằng gì?

- Bây giờ…?

- Nếu Beaufort…

Archer bật dậy, đấm mạnh xuống cạnh bàn viết bằng gỗ hồ đào. Những lọ mực trong giá để mực bằng đồng nảy lên.

- Ông ám chỉ cái quái gì vậy, thưa ông?

Ông Jackson, nhẹ nhàng thay đổi tư thế trên ghế, bình thản nhìn vào khuôn mặt bừng bừng của chàng thanh niên.

- Ồ, theo một nguồn đáng tin cậy - thực ra là từ chính cụ bà Catherine - thì gia đình đã giảm đáng kể tiền chu cấp cho nữ Bá tước Olenska khi cô ấy cự tuyệt quay lại với chồng; và do đó bởi việc từ chối này, cô ấy cũng bị mất số tiền được hưởng khi kết hôn - mà Olenski sẵn sàng chuyển giao cho nếu cô ấy quay lại… Tại sao, cậu ám chỉ cái quái gì, anh bạn thân mến, khi cậu hỏi tôi có ý gì? - Ông Jackson vui vẻ trả đũa.

Archer tiến về phía bệ lò sưởi và cúi xuống để gạt tàn thuốc vào lò sưởi.

- Tôi không biết gì về những chuyện riêng của Madame Olenska; nhưng tôi không cần xác nhận điều mà ông ám chỉ…

- Ồ, không phải tôi: đó là Lefferts, nói cho một người nào đó - Ông Jackson xen vào.

- Lefferts - người đã tán tỉnh cô ấy và bị mất mặt vì chuyện đó! - Archer thốt lên khinh bỉ.

- Ồ… anh ta đã làm thế à? - người kia ngắt lời, như thể đây chính là điều mà ông đã đặt bẫy ra để có được nó. Ông vẫn ngồi bên lò sưởi, do đó cái nhìn già cả khó chịu của ông giữ chặt lấy khuôn mặt Archer như sợi dây thép.

- Chà, chà: thật tiếc là cô ấy không quay trở về trước khi xảy ra thất bại của Beaufort - ông lặp lại. - Nếu cô ấy đi ngay bây giờ, và nếu ông ta thất bại, điều đó sẽ chỉ củng cố thêm một ấn tượng chung: mà này, điều đó không hề khác với Lefferts chút nào.

- Ồ, cô ấy sẽ không quay lại bây giờ: hơn bao giờ hết! - Vừa nói xong, ngay lập tức Archer lại có cảm giác đó chính là thứ ông Jackson đang chờ đợi.

Người đàn ông già cả xem xét anh một cách chăm chú.

- Đó là ý kiến của cậu hả? Ồ, rất có thể cậu biết. Nhưng mọi người sẽ nói với cậu rằng vài đồng xu còn lại của Medo- ra Manson đang ở trong tay Beaufort. Tôi không thể tưởng tượng được làm cách nào mà hai người phụ nữ có thể cầm cự được trừ phi ông ta giúp họ. Tất nhiên, Madame Olenska vẫn có thể làm cụ bà Catherine mềm lòng, người kiên quyết phản đối sự ở lại của cô nhất; và cụ Catherine có thể cho cô bất cứ khoản chu cấp nào cô muốn. Nhưng tất cả chúng ta đều biết bà ấy ghét phải bỏ ra nhiều tiền; và phần còn lại của gia đình đặc biệt không thích Madame Olenska ở đây.

Archer bùng lên sự phẫn nộ vô ích: rõ ràng anh đang ở trong tình trạng khi một người đàn ông biết chắc mình đang làm một điều ngốc nghếch.

Anh thấy rằng ông Jackson ngay lập tức ngạc nhiên khi thấy anh không biết gì về sự bất hòa của Madame Olenska với bà cô và những người thân khác, và rằng ông đã tự mình rút ra những kết luận cho những lý do vì sao anh bị loại trừ khỏi hội đồng gia đình. Việc này cảnh báo Archer phải hành động cẩn thận; nhưng những lời bóng gió về Beaufort đã khiến anh trở nên thiếu thận trọng. Tuy nhiên anh lo lắng, nếu không phải về nguy cơ của anh, thì ít nhất cũng là việc ông Jackson đang ở dưới mái nhà của mẹ anh, và do vậy là vị khách của anh. New York cổ hủ quan sát tỉ mỉ phép xã giao tiếp đãi khách, và việc không bàn luận với khách luôn được cho là do có sự bất đồng.

- Chúng ta đi lên và tham gia với mẹ tôi chứ? - Anh đề nghị cộc lốc, khi mẩu tàn thuốc cuối cùng của ông Jackson rơi vào cái gạt tàn bằng đồng bên khuỷu tay ông.

Trên đường đánh xe về nhà May vẫn im lặng một cách kỳ cục. Qua bóng đêm, anh vẫn cảm thấy đang bị bao bọc trong sự đe dọa từ khuôn mặt ửng đỏ của cô. Nó có ý đe dọa gì thì anh không thể đoán ra: nhưng anh ý thức được rằng cái tên của Madame Olenska đã gây ra nó.

Họ lên gác, anh rẽ vào thư viện. Cô thường theo sau anh; nhưng anh nghe thấy cô đi xuống lối vào phòng ngủ.

- May! - anh gọi với một cách nóng nảy; và cô quay lại, với một cái nhìn hơi ngạc nhiên về giọng nói của anh.

- Cái đèn này lại bốc khói, anh muốn những người hầu biết rằng nó luôn phải được duy trì trong tình trạng sẵn sàng. - Anh càu nhàu bực bội.

- Em rất xin lỗi: điều này sẽ không xảy ra lần nữa. - Cô trả lời, trong một giọng tươi tỉnh mạnh mẽ học được từ mẹ mình; và nó khiến Archer cảm thấy cô đã bắt đầu chiều lòng anh như một ông Welland trẻ. Cô cúi xuống để vặn nhỏ bấc, và khi ánh sáng chiếu lên đôi vai trắng trẻo và những đường cong rõ ràng của khuôn mặt cô, anh nghĩ: “Cô ấy thật trẻ trung! Dù bao nhiêu năm nữa thì cuộc sống này vẫn phải tiếp diễn!”

Anh cảm thấy, với một cái rùng mình, tuổi trẻ mạnh mẽ và dòng máu chảy trong huyết quản của anh.

- Nghe này - đột nhiên anh nói - anh phải đi Washington vài ngày - sớm thôi; có lẽ là tuần tới.

Tay cô vẫn trên chốt đèn khi cô chầm chậm quay sang anh. Sức nóng từ ngọn lửa đã mang lại một nét ửng đỏ trên khuôn mặt cô, nhưng nó bạc đi khi cô nhìn lên.

- Vì công việc à? - Cô hỏi, trong một giọng ám chỉ rằng không thể có một lý do có lý nào khác, và việc cô lập tức đặt câu hỏi như chỉ để kết thúc câu nói của anh.

- Đương nhiên là vì công việc. Có một vụ liên quan đến bằng sáng chế được đưa ra trước tòa thượng thẩm. - anh nói tên của nhà phát minh, và tiếp tục cung cấp những chi tiết với tất cả sự liến thoắng thành thạo của Lawrence Lefferts, trong khi cô lắng nghe chăm chú, đáp lời trong những lúc ngừng: “Vâng, em biết”.

- Sự thay đổi sẽ tốt cho anh - cô nói đơn giản, khi anh đã nói xong - và anh phải nhớ đến gặp Ellen - cô nói thêm, nhìn thẳng vào mắt anh với nụ cười trong sáng, và nói trong một giọng như thể nhắc anh không được xao lãng vài bổn phận gia đình phiền phức.

Đó là từ duy nhất được trao đổi giữa họ trong chủ đề này. Nhưng trong thứ mật mã mà họ đã được huấn luyện nó có ý rằng: “Tất nhiên anh hiểu rằng em biết tất cả những điều mọi người đã nói về Ellen, và thực lòng thông cảm với gia đình em trong nỗ lực của họ muốn đưa cô ấy quay về với chồng. Em cũng biết rằng vì vài lý do anh đã không muốn nói với em, anh đã khuyên cô ấy chống lại cách giải quyết này, mà tất cả những người đàn ông lớn tuổi khác trong gia đình, cũng như bà chúng ta, đều nhất trí tán thành. Và vì nhờ sự khuyến khích của anh mà Ellen đã thách thức tất cả mọi người, phơi mình trước một kiểu chỉ trích mà ông Sillerton Jackson chắc là đã đưa ra cho anh thấy tối nay, những lời bóng gió đã khiến anh giận dữ… Những lời bóng gió này thực sự là không thiếu; nhưng vì anh có vẻ không bằng lòng khi nghe từ những người khác, em tự mình nói cho anh điều này, là cách duy nhất mà những người có giáo dục như chúng ta có thể trao đổi những điều xấu xa với nhau: bằng cách để anh hiểu rằng em biết anh định đến gặp Ellen khi anh ở Washington, và có lẽ anh đến đó chỉ vì mục đích ấy. Và vì anh chắc chắn định gặp chị ấy, em muốn anh làm thế với sự đồng ý hoàn toàn và rõ ràng của em - và có cơ hội để cho chị ấy biết anh đã khuyến khích chị ấy đi theo một cách cư xử đạo đức đến mức nào.”

Tay cô vẫn trên chốt đèn khi lời cuối cùng của thông điệp câm lặng này đến được với anh. Cô vặn bấc xuống, nhấc chao đèn hình cầu lên, và thổi ngọn lửa leo lét.

- Chúng bốc mùi ít hơn nếu có người thổi chúng - cô giải thích, với dáng vẻ của người dọn phòng nhanh nhẹn. Trên ngưỡng cửa, cô quay lại và ngừng lại để đón nụ hôn của anh.