← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

CHƯƠNG 27

Ngày hôm sau, phố Wall có những tin đồn làm yên lòng về tình hình của Beaufort. Chúng không rõ ràng, nhưng đầy hy vọng. Người ta hiểu rằng ông đã có thể kêu gọi những thế lực mạnh mẽ trong trường hợp khẩn cấp, và ông đã làm thành công. Đến tối hôm đó, khi bà Beaufort xuất hiện ở rạp Opera với nụ cười quen thuộc và chiếc vòng cổ ngọc lục bảo mới, giới thượng lưu thở phào nhẹ nhõm.

New York không mủi lòng trong việc lên án những sai phạm trong kinh doanh. Cho đến nay, không có ngoại lệ nào trong cái quy tắc ngầm của nó dành cho những người phá vỡ phép tắc trung thực; và mọi người đều biết rằng ngay cả Beaufort và vợ cũng sẽ phải tự nhiên tuân theo nguyên tắc này. Nhưng để bắt buộc họ tuân theo thì không chỉ đau lòng mà còn bất tiện. Sự biến mất của nhà Beaufort sẽ để lại một khoảng trống đáng kể trong cái xã hội nhỏ bé chật chội này; và những người quá dốt nát hay quá thờ ơ để rùng mình trước cái thảm họa tinh thần này thì tiếc thương cho sự biến mất của căn phòng khiêu vũ tốt nhất ở New York.

Archer đã quyết định đến Washington. Anh chỉ đang chờ ngày bắt đầu vụ kiện mà anh đã nói với May, để nó có thể trùng khớp với chuyến đi của anh. Nhưng vào thứ Ba tiếp theo, anh nghe ông Letterblair nói rằng vụ kiện có thể bị hoãn trong vài tuần. Tuy nhiên, chiều hôm đó anh về nhà quyết tâm rằng dù thế nào cũng sẽ rời đi vào tối hôm sau. Thật may mắn là May, người không biết gì về công việc của anh và không bao giờ tỏ ra hứng thú với nó, sẽ không biết về việc bị hoãn này, liệu nó có diễn ra hay không, hay nhớ tên của những người kiện cáo nếu chúng được đề cập trước đó. Nhưng bằng bất cứ giá nào anh cũng không hoãn việc gặp Madame Olenska. Có quá nhiều chuyện anh phải nói với cô.

Vào sáng thứ Tư, khi anh đến văn phòng, ông Letter- blair tiếp anh với một khuôn mặt lo lắng. Cuối cùng thì Beaufort đã không thể “khắc phục”, nhưng vì đã phao tin là ông làm được nên ông ta đã làm yên lòng những người gửi tiền, và những khoản tiền lớn vẫn chảy vào nhà băng cho đến tối hôm trước, khi những tin đồn đáng ngại lại bắt đầu chiếm ưu thế. Hậu quả là, người ta bắt đầu đổ xô đến nhà băng, và những cánh cửa của nó đã phải đóng lại trước khi một ngày kết thúc. Những điều xấu xa nhất đã được nói về thủ đoạn đê tiện của Beaufort, và sự thất bại của ông ta hứa hẹn sẽ là một trong những điều nhục nhã nhất trong lịch sử phố Wall.

Quy mô của tai họa khiến cho ông Letterblair tái nhợt và bất lực.

- Tôi đã thấy những thứ tồi tệ trong thời của tôi, nhưng không gì tồi tệ như thế này. Mọi người quen của chúng ta sẽ bị tổn hại, cách này hay cách khác. Và phu nhân Beaufort phải làm sao đây? Bà ấy phải làm gì? Tôi thương phu nhân Manson Mingott cũng nhiều như bất cứ ai: ở tuổi bà thì không biết việc này sẽ tác động đến bà như thế nào. Bà luôn luôn tin vào Beaufort - bà kết bạn với ông ta! Và có họ hàng với nhà Dallas. Bà Beaufort tội nghiệp có họ hàng với mọi người trong các ngài. Cơ hội duy nhất của bà ấy là bỏ chồng - tuy nhiên làm sao mà người ta có thể nói với bà ấy như thế? Bổn phận của bà ấy là ở bên ông ta và may mắn là bà có vẻ không biết gì về nhược điểm riêng của ông ta.

Có tiếng gõ cửa, và ông Letterblair quay đầu lại nhanh chóng.

- Chuyện gì thế? Tôi không thể bị làm phiền.

Một viên thư ký mang vào cho Archer một lá thư và đi ra. Nhận ra chữ viết tay của vợ, chàng trai mở phong bì và đọc:

“Anh có thể lên thành phố càng sớm càng tốt không? Bà bị một cơn đột quỵ nhẹ tối qua. Không hiểu sao bà đã phát hiện ra những tin tức kinh khủng về nhà băng trước tất cả mọi người. Cậu Lovell đang đi săn bắn nên vắng nhà, và việc nghĩ đến sự sỉ nhục này đã khiến bố tội nghiệp quá lo lắng đến nỗi bị sốt và không thể rời phòng. Mẹ cần anh kinh khủng, và em hy vọng anh có thể đi ngay lập tức và đến thẳng nhà bà”.

Archer trao thư cho cấp trên của mình, và vài phút sau đã đi về phía bắc trong một cỗ xe đông đúc, mà anh đã đổi ở phố Mười bốn để lên một trong những cỗ xe ngựa chở khách lắc lư dữ dội nhất của tuyến Đại lộ Năm. Khi phương tiện nặng nề này thả anh ở nhà cụ bà Catherine thì đã hơn mười hai giờ. Cửa sổ phòng khách ở tầng trệt, nơi bà thường ngồi, hiện ra hình ảnh bối rối của phu nhân Welland. Bà đã mệt mỏi ra hiệu chào Archer khi nhìn thấy anh; và ở cửa anh được May đón. Hành lang mang một vẻ khác thường kỳ dị của những ngôi nhà ngăn nắp đột nhiên bị xâm chiếm bởi bệnh tật: khăn choàng và áo lông thú nằm thành đống trên những cái ghế, một cái túi bác sĩ và áo khoác đặt trên bàn, bên cạnh chúng những bức thư và thiệp đã chất đống không được ai chú ý đến.

May trông có vẻ xanh xao nhưng tươi tỉnh vì bác sĩ Ben- comb, người vừa đến lần thứ hai, đã có một nhận xét lạc quan hơn, cũng như quyết tâm dũng cảm được sống và khỏe lại của bà Mingott đã có tác động đến gia đình bà. May dẫn Archer vào phòng khách của bà cụ, nơi những cánh cửa trượt mở vào phòng ngủ đã được đóng lại, và những tấm rèm che Đa-mát màu vàng nặng nề đang rủ xuống chúng. Ở đây bà Welland kể cho anh trong một giọng nho nhỏ khiếp sợ về những chi tiết của cơn tai biến. Nó xảy đến vào buổi tối trước khi vài điều khủng khiếp và bí ẩn diễn ra. Vào khoảng tám giờ, ngay sau khi bà Mingott chơi xong bài pa-xiên, thứ mà bà luôn chơi sau bữa tối, thì chuông cửa reo, và một phụ nữ đeo mạng che dày đến nỗi những người đầy tớ không thể nhận ra ngay đã đề nghị được tiếp.

Người quản gia, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đã mở cửa phòng khách và tuyên bố: “Phu nhân Julius Beaufort” - và rồi đóng nó lại sau lưng hai người phụ nữ. Anh ta nghĩ họ chắc là đã ở bên nhau khoảng một giờ. Khi chuông của bà Mingott rung thì bà Beaufort đã rời đi từ lúc nào, còn cụ bà trắng bệch và quá khiếp sợ, ngồi một mình trên chiếc ghế lớn, ra hiệu cho người quản gia giúp bà vào phòng. Lúc đó, dù rõ ràng kiệt sức, bà có vẻ vẫn hoàn toàn điều khiển được cơ thể và bộ óc. Người hầu lai da đen đặt bà lên giường, mang cho bà một tách trà như thường lệ, xếp đặt lại mọi thứ trong phòng và đi ra. Tuy nhiên vào lúc ba giờ sáng chuông lại rung, hai người hầu vội vã đi vào do cuộc gọi bất thường này (vì bà Catherine thường ngủ như một đứa trẻ), đã thấy bà chủ ngồi dậy trên gối với nụ cười méo xệch trên mặt và một bàn tay nhỏ bé co quắp lại trên cánh tay to béo.

Cơn tai biến hiển nhiên là nhẹ, vì bà có thể phát âm rõ ràng và nói được những điều mình muốn. Ngay sau khi bác sĩ đến lần đầu bà đã bắt đầu điều khiển lại được cơ mặt. Nhưng sự hoảng hốt là rất lớn, cân xứng với điều đó là sự căm phẫn khi nó được suy ra từ những cụm từ rời rạc của bà Mingott rằng Regina Beaufort đã đến xin bà - cực kỳ mặt dày! - cứu vãn chồng bà ta, giúp đỡ họ - không “bỏ rơi” họ, như bà ta gọi thế - nói tóm lại là lôi kéo toàn bộ gia đình che chở và tha thứ cho điều đáng hổ thẹn ghê gớm của họ.

- Ta đã nói với cô ta: “Danh dự luôn là danh dự, trung thực luôn là trung thực, trong nhà Manson Mingott, và sẽ mãi là như thế cho đến khi ta ra khỏi nó trước”. - Bà lão đã lắp bắp nói vào tai con gái, trong giọng khàn khàn do bị tê liệt một phần. - Và khi cô ta nói: “Nhưng tên cháu, bà ơi, tên cháu là Regina Dallas”, thì ta nói: “Chính Beaufort đã bao bọc cô bằng châu báu. Và giờ đây khi Beaufort bao bọc cô bằng nỗi nhục nhã thì cô cũng phải ở bên ông ta”.

Với những giọt nước mắt và những lời hổn hển sợ hãi, bà Welland đã kể lại rất nhiều, tái nhợt đi, bị suy sụp bởi việc buộc phải nhìn vào một điều xấu xa và nhục nhã.

- Giá mà mẹ có thể giấu bố vợ con: ông ấy luôn nói: “Augusta, vì lòng thương hại, đừng phá hủy những ảo tưởng cuối cùng của tôi”… và mẹ làm thế nào mà ngăn không cho ông ấy biết những điều khủng khiếp này? - quý bà tội nghiệp than vãn.

- Bố sẽ không biết chúng đâu mẹ ơi - con gái bà nói. Bà Welland thở dài:

- Ôi, không, cảm ơn Chúa, ông ấy đang an toàn trên giường. Và bác sĩ Bencomb đã hứa sẽ giữ ông ấy ở đó cho đến khi người mẹ tội nghiệp của ta khá hơn, còn Regina đã đi đâu đó.

Archer ngồi gần cửa sổ và ngây người nhìn ra con đường lớn hoang vắng. Rõ ràng anh được gọi đến để an ủi tinh thần cho những người phụ nữ kinh hoàng hơn là vì bất cứ sự giúp đỡ nào mà anh có thể làm cho họ. Họ đã đánh điện cho ông Lovell Mingott, và những tin nhắn đã được viết tay gửi tới các thành viên trong gia đình đang sống ở New York. Trong khi đó, không có gì khác để làm ngoài việc thì thào bàn tán về những hậu quả mà nỗi nhục nhã của Beaufort và hành động không thể bào chữa của vợ ông ta đã gây ra.

Bà Lovell Mingott, vốn đang viết thư ở phòng khác, ngay sau đó đã xuất hiện trở lại góp giọng vào cuộc bàn tán. Những phụ nữ lớn tuổi đồng ý rằng vào thời của họ, vợ của một người đàn ông gây ra bất cứ thứ gì đáng hổ thẹn trong kinh doanh chỉ có một kế hoạch: tự thu mình lại, để biến mất với ông ta.

- Về trường hợp của bà ngoại Spicer tội nghiệp; dĩ nhiên là cụ của con, May ạ - bà Welland vội vã nói thêm - những khó khăn về tài chính của cụ ông con là riêng tư - thua tại các ván bài, hay vay nợ ai đó - mẹ chưa bao giờ biết rõ, vì bà ngoại con không bao giờ nói về điều đó. Nhưng bà được nuôi lớn ở nông thôn vì mẹ của bà phải rời New York sau một chuyện nhục nhã, dù nó là gì đi nữa: họ sống một mình ở Hudson, mùa đông và mùa hè, cho đến khi bà được mười sáu tuổi. Không bao giờ có chuyện cụ Spicer cầu xin gia đình “ủng hộ” cụ, ta hiểu Regina đã gọi nó thế; dù một chuyện nhục nhã riêng tư không thể so sánh với cái tai tiếng đã huỷ hoại hàng trăm người vô tội này được.

- Đúng, Regina phải bắt đầu giấu mặt mình hơn là nói với những người khác - bà Lovell Mingott đồng ý - em hiểu rằng chuỗi vòng cổ ngọc lục bảo mà cô ta đeo ở rạp hát thứ Sáu trước đã được gửi đến với sự đồng ý từ hiệu Ball và Black vào buổi chiều hôm đó. Em tự hỏi liệu họ có bao giờ lấy lại nó được không?

Archer thản nhiên nghe dàn đồng ca liên tục này. Quan niệm về việc hoàn toàn trung thực trong vấn đề tài chính được coi là quy tắc đầu tiên của một quý ông đã in quá sâu trong anh nên những lý do tình cảm không thể làm nhụt nó. Một người đầu cơ như Lemuel Struthers có thể tăng thêm hàng triệu hộp xi đánh giày trong bất cứ cuộc giao dịch ám muội nào; nhưng sự trung thực không có tì vết là nghĩa vụ quý tộc của New York tài chính cổ. Số phận của bà Beaufort cũng không làm Archer lay chuyển. Có thể anh cảm thấy tiếc cho bà nhiều hơn những người thân đầy căm phẫn của bà; nhưng dường như với anh mối quan hệ vợ chồng, dù là dễ vỡ trong sự thịnh vượng, không nên bị chia cắt trong khi gặp bất hạnh. Như ông Letterblair đã nói, chỗ của một người vợ là ở bên cạnh chồng mình khi ông ta gặp khó khăn; nhưng địa vị xã hội không ở bên ông ta, và tính kiêu căng trơ tráo của bà Beaufort có vẻ gần như biến bà thành kẻ tòng phạm. Ngay việc một người phụ nữ van lơn gia đình bà ta để che chở cho điều nhục nhã trong kinh doanh của chồng mình cũng là không thể chấp nhận được, vì nó là một điều mà gia đình, với tư cách là một thể chế, không thể làm.

Người hầu gái lai da đen gọi bà Lovell Mingott vào phòng đợi, và bà quay lại ngay với đôi lông mày cau lại.

- Mẹ muốn em đánh điện cho Ellen Olenska. Dĩ nhiên là em đã viết cho Ellen, và cho Medora; nhưng giờ có vẻ điều đó là không đủ. Em sẽ đánh điện cho con bé ngay lập tức, và bảo nó đến một mình.

Lời tuyên bố được đón nhận trong im lặng. Bà Welland thở dài cam chịu, còn May nhổm dậy khỏi chỗ ngồi và đi thu nhặt vài tờ báo đang bị quăng đầy trên sàn.

- Tôi cho rằng điều đó phải được thực hiện - bà Lovell Mingott tiếp tục, như thể hy vọng được cãi lại; và May quay lại về phía giữa phòng.

- Dĩ nhiên điều đó phải được thực hiện - cô nói. - Bà biết bà muốn gì, và chúng ta phải thực hiện những ước muốn của bà. Con sẽ viết bức điện thay mợ, được không ạ? Nếu nó được gửi đi ngay thì chị Ellen có thể sẽ bắt kịp chuyến tàu sáng mai.

- Cô phát âm cái tên đó rõ ràng có sự khác thường, như thể cô đã gõ nhẹ lên hai cái chuông bạc.

- Ồ, nó không thể gửi đi ngay. Jasper và đứa chạy việc đều đã ra ngoài đưa thư và đánh điện rồi.

May quay sang chồng với một nụ cười.

- Nhưng Newland ở đây, sẵn sàng làm bất cứ thứ gì. Anh sẽ đi đánh điện chứ, Newland? Sẽ chỉ có thời gian trước bữa trưa.

Archer đứng lên mấp máy nói là mình sẵn sàng, và cô ngồi xuống chiếc bàn “Bonheur du Jour”[107] gỗ hồng mộc của cụ bà Catherine, viết thông điệp bằng bàn tay lớn nõn nà. Khi viết xong, cô thấm nó cẩn thận và trao cho Archer.

- Thật tiếc - cô nói - rằng anh và Ellen sẽ đi ngược đường nhau!… Newland - cô nói thêm, quay sang mẹ và mợ - buộc phải đi Washington vì một việc kiện tụng liên quan đến bằng sáng chế sắp diễn ra ở tòa thượng thẩm. Con cho rằng cậu Lovell sẽ quay lại vào tối mai, và với sự hồi phục khá nhanh của bà chúng ta không có quyền bắt Newland từ bỏ một công việc quan trọng cho công ty, đúng không ạ?

Cô ngừng lại, như thể chờ câu trả lời, và bà Welland vội tuyên bố:

- Ồ, dĩ nhiên, con yêu. Bà con sẽ là người không muốn thế nhất.

Khi Archer rời phòng với bức điện, anh nghe mẹ vợ nói thêm, có thể là với bà Lovell Mingott:

- Nhưng sao bà lại muốn mợ đánh điện cho Ellen Olenska…

Và giọng của May đáp lại:

- Có lẽ là để giục chị ấy lần nữa về bổn phận của chị ấy với chồng.

Cánh cửa phía ngoài đóng lại sau lưng Archer và anh bước vội vã tới phòng đánh điện tín.