Chương 6 Xuyên màn đêm
Tôi từng đọc một tiểu thuyết trinh thám lấy bối cảnh là hang động thạch nhũ. Chưa bàn đến cách thức gây án và cốt truyện, chỉ địa điểm xảy ra án mạng đã gợi lên hứng thú mãnh liệt trong tôi, mê hoặc tôi bằng những đoạn tả cảnh đầy ý thơ, khiến tôi thầm mơ được một lần đặt chân đến chốn bồng lai tiên cảnh như thế.
Bây giờ không có sách ở ngay đây nên tôi không thể khẳng định chắc chắn, nhưng tiềm thức vẫn ghi nhớ một đoạn văn thế này.
Còn có một đoạn miêu tả không gian rộng lớn của hang động thạch nhũ tự nhiên như sau.
Nhưng hang động chúng tôi đang thám hiểm đã chỉ ra rằng có khác biệt khá lớn giữa thực tế và văn chương.
Haruyo đi trước, Noriko và tôi theo sau. Nơi đây quả thật mang toàn những đặc trưng của hang động thạch nhũ. Trần thấp, thạch nhũ tua tủa rủ xuống như những cột băng. Vách có nhiều hình thù và họa tiết lượn sóng màu đục. Chắc đây cũng là một dạng kì quan rồi, nhưng không đẹp cũng chẳng lãng mạn như trong tiểu thuyết.
Nền đất dưới chân, vách đá xung quanh và cả trần hang đều ẩm ướt, đôi khi những giọt nước lành lạnh trên cao nhểu xuống cổ áo cũng khiến chúng tôi giật nảy mình. Không khí ẩm thấp đặc quánh, nặng nề và tối tăm bao trùm gây cảm giác rin rít trên da. Không có bức tường huỳnh thạch khảm ngọc lấp lánh nào cả. Đây chỉ là một cái hang rùng rợn vô tận, với mấy kẻ đang bất an dò dẫm như mù. Đèn lồng tỏa sáng yếu ớt, soi được tầm hai, ba mét là cùng, ngoài phạm vi đó thì cả phía trước lẫn phía sau đều chìm trong bóng tối ngột ngạt. Tôi dần dần khó thở do lo lắng và bồn chồn, đã bao lần nảy ra ý nghĩ quay lại.
[*] Hai đoạn trích thuộc truyện dài The Killings in Carter Cave (Án mạng trong động thạch nhũ) của Kenneth Duane Whipple (1894-1974). Yokomizo Seishi cũng là người dịch truyện này ra tiếng Nhật, đăng báo năm 1932, năm 2006 được in sách lần đầu, trong Tuyển tập dịch thuật của Yokomizo Seishi do NXB Fusosha ấn hành.
Những lúc thế này thì phụ nữ thường dũng cảm hơn nam giới chăng? Trong khi tôi nơm nớp lo sợ, Haruyo và Noriko cứ lặng lẽ tiến bước, trông chẳng hề nao núng. Haruyo đi trước khoảng hai, ba bước, Noriko dựa sát vào tôi... Không ai mở miệng nói câu nào.
Hang động có nhiều lối nhỏ rẽ đi khắp nơi, thỉnh thoảng chúng tôi gặp phải ngã ba. Những lúc ấy, Haruyo dừng lại xem bản đồ rồi tiếp tục bước nhanh về phía trước mà chẳng một lời bàn bạc...
Như đã nói nhiều lần, từ khi tôi đến thôn Tám Mộ, thiện ý của Haruyo là chỗ dựa duy nhất để tôi cầm cự đến giờ. Chị chưa lần nào có thái độ hoặc hành vi khó chịu, mà luôn lặng lẽ, điềm đạm, bao bọc tôi bằng sự thân thiện ấm áp. Ấy vậy mà tối nay chị lạ quá, ương gàn khác thường. Chẳng lẽ tôi đã làm sai điều gì? Hay tôi đã có thái độ hoặc hành vi nào khiến chị khó chịu?
Chúng tôi đụng phải ngã ba không biết bao nhiêu lần. Haruyo ghé đèn lồng xem bản đồ rồi tiến nhanh vào hang động tăm tối mà không hề quay lại nhìn chúng tôi.
Rốt cuộc tôi không chịu được nữa, đuổi theo nắm vai chị xoay lại, “Chị ơi, đợi đã. Sao chị lại tức giận như thế? Tại sao không nói với em câu nào?”
Dưới ánh đèn, mặt Haruyo tái xanh và nghiêm nghị, trán đẫm mồ hôi, chị thở hổn hển một cách đau đớn. “Chị... Chị... không giận gì hết.”
“Có mà. Chị đang giận em. Em xin lỗi. Nếu làm sai việc gì thì em sẽ xin lỗi chị. Xin chị nói cho em biết em đã làm gì sai. Chắc chắn em sẽ nghe theo chị. Cho nên chị đừng giận nữa nhé... Em... Em... không biết phải làm sao nếu bị chị ghẻ lạnh.”
Haruyo im lặng nhìn tôi, đột nhiên nhăn mặt lại như trẻ con mếu máo, “Tatsuya!” Và đột ngột lao vào lòng tôi khóc nức nở.
“Chị ơi, chị sao thế?” Tôi sửng sốt, ngay cả Noriko cũng rất kinh ngạc, mắt mở to.
Haruyo vẫn rúc vào lòng tôi, khóc to hơn. “Tatsuya, chị xin lỗi... Tha lỗi cho chị... Sao chị có thể ghẻ lạnh em được... Việc như thế... Chị sai rồi. Em chẳng có lỗi gì cả. Tất cả là tại chị không tốt. Tha thứ cho chị, nhé!” Chị cứ áp mặt vào ngực tôi thổn thức, nước mắt thấm ướt làn áo ngủ làm nóng cả ngực tôi.
Tôi đứng sững ra, không biết nên lý giải thế nào về cơn kích động đột ngột này. Thế nên dù rất muốn an ủi, tôi lại chỉ im lặng chờ chị nguôi dịu. Noriko cũng không biết an ủi thế nào, chỉ dõi theo bằng vẻ mặt lúng túng và lo lắng.
Một lúc sau, nghe tiếng khóc nhỏ dần, tôi nhẹ nhàng xoa vai Haruyo, “Hẳn là chị mệt rồi nên mới xúc động vì những chuyện không đâu. Mình về nghỉ ngơi thong thả nhé?”
“Xin lỗi em.” Haruyo tách ra khỏi người tôi, lau nước mắt, ngượng ngùng che mặt nhìn tôi. “Có lẽ tối nay chị bị làm sao thật, giận lẫy rồi khóc lóc vì chuyện cỏn con... Noriko, hẳn là em ngạc nhiên lắm nhỉ?”
“Dạ không, em lo cho chị hơn. Chị có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Chắc tại vận động quá sức đấy.” Tôi nói, “Tại mấy ngày nay chị toàn nằm một chỗ mà. Chỗ này không tốt cho sức khỏe đâu. Mình về thôi chị.”
“Xin lỗi em! Chị không muốn tay trắng trở về. Chí ít cũng phải biết bà Koume ra sao đã...”
Đúng rồi, còn bà Koume nữa. Không thể bỏ mặc bà lão đáng thương nhỏ thó mà đi về được. Nhưng tôi cũng không thể nhẫn tâm bảo chị về một mình...
“Thế mình ngồi đây nghỉ đôi chút cho lại sức nhé.”
“Ừ, quyết định vậy đi.” Haruyo không phản đối nữa.
“Noriko, em xem có chỗ nào ngồi nghỉ được không?”
“Để em tìm thử.” Noriko soi đèn tìm kiếm một lúc. “Anh ơi, ở đây được ạ. Đất cũng không ẩm... Chị ơi, lại đằng này đi.”
Chỗ Noriko tìm được là một hốc đá, bên trong có vài khối thạch nhũ nhô lên như mấy cái gối gốm [*] với độ cao vừa phải, rất hợp để ngồi nghỉ. Chúng tôi ngồi xuống bên nhau. Haruyo mệt nhọc thấy rõ, khí sắc tiều tụy, chỉ hít thở thôi cũng có vẻ vô cùng đau đớn.
“Chị ơi, chị có sao không? Đừng cố quá...”
[*] Gối đầu làm bằng gốm sứ, xuất xứ từ nhà Đường và nhà Tống ở Trung Quốc.
“Không sao đâu, nghỉ một lát là khỏe thôi.” Chị vừa xoa trán vừa nhìn quang cảnh dưới ánh đèn lồng. “A, chỗ này hẳn là Mũi Tengu rồi.”
“Ơ, sao chị biết?”
“Em nhìn đằng kia kìa. Có tảng đá nhô ra như cái mũi.
Haruyo giơ cao đèn rọi sáng một hốc đá khác. Bây giờ tôi mới nhận ra từ quãng đó đường đi đột ngột rộng mở, và ở cái hốc Haruyo đang chỉ cho tôi xem quả thật có một khối đá dài to bản nhô ra giống cái mũi. Hơn nữa, trong hốc còn có những vết nứt và nét chạm khắc tự nhiên, trông na ná mặt của Tengu.
“Quả có giống thật.”
“Đây chắc chắn là Mũi Tengu rồi. Trong bản đồ cũng ghi như thế.”
Haruyo mở bản đồ hang động ra, trong đó có ba địa danh Khỉ Ngồi, Mũi Tengu và Ngã Vọng, kế bên là vài câu thơ, như bản đồ của tôi.
Đường lá lanh xơ xác, có cột mốc khỉ ngồi
Khi thở không ra hơi, mũi Tengu sẽ tới
Ngã vọng đang vẫy gọi, nơi thiện ác phân chia.
“Ra thế. Vậy Khỉ Ngồi là cột mốc đầu tiên của mê lộ dưới lòng đất này nhỉ.”
“Ừ, hẳn thế. Còn Mũi Tengu là cột mốc thứ hai. Và gần đây sẽ có Ngã Vọng nữa.”
“Nhưng ‘Ngã vọng đang vẫy gọi, nơi ‘thiện ác phân chia’ nghĩa là gì?” Noriko hỏi.
“Anh cũng không biết, nhưng bài thơ nói đến Mũi Tengu thì phía Ngã Vọng sẽ vẫy gọi, nên có lẽ là nghỉ chân ở đây thì hãy lắng nghe, biết đâu sẽ nghe thấy âm thanh gì đó.”
Tôi vừa dứt lời, Haruyo bỗng giơ tay, “Suỵt... Tiếng gì thế?”
Tôi và Noriko giật mình nhìn chị, “Chị nghe thấy ạ?”
“Ừ, âm thanh lạ lắm... Á!”
Haruyo lập tức đưa tay bưng miệng, đúng lúc tôi cũng nghe thấy. Một tiếng hét thảm thiết trong hang sâu vọng ra, cứ từng hồi ngắt quãng, run rẩy chồng chéo không biết bao nhiêu lần. Kế tiếp là tiếng chân rầm rập lan rộng, hệt như đám đông thiên binh vạn mã đang hùng hổ đuổi đánh đến đây.
“A, có kẻ đang đi tới.”
“Chị, Noriko, mau tắt đèn.”
Chúng tôi đồng loạt thổi tắt lửa, nép mình trong bóng tối.
Tiếng chân rầm rập khi nãy đã ngưng bặt, nhưng tiếng vấp ngã liên tục báo cho chúng tôi biết có kẻ ở trong hang đang tiến lại gần đây.
A, tôi hiểu rồi. Tiếng kêu thảm thiết và tiếng chân khi nãy không phải là do đám đông phát ra.
Đúng như cái tên Ngã Vọng, nằm sâu trong hang động này có lẽ là một mê lộ phức tạp có thể phản xạ âm thanh. Chỉ cần phát ra một tiếng động thì nó sẽ dội vào vách hang, đá tảng và khuếch đại gấp mấy lần, ngay cả người ở chỗ xa hơn cũng nghe thấy. Vì vậy, số người đang đến gần đây không nhiều lắm, mà chắc là chỉ có một người thôi. Nếu có hai người trở lên thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện rồi.
Soạt! Hình như trượt chân.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt! Một loạt tiếng động giống nhau mơ hồ vang lên, run rẩy lan đi trong không khí ẩm thấp.
“Tiếng vọng.” Cuối cùng Noriko cũng nhận ra.
“Ừ, là tiếng vọng.”
“Suỵt, yên lặng nào. Hắn đã đến khá gần rồi.”
Có lẽ tiếng chân ấy phát ra từ hướng Ngã Vọng. Tiếng chân lén lút sột soạt càng lúc càng lại gần hơn. Chúng tôi nín thở chờ đợi. Không lâu sau, một vầng sáng le lói xuất hiện bên kia tảng đá. Dường như người nọ cầm theo đèn pin. Chúng tôi bất giác nép sát lưng vào hốc đá phía sau.
Ánh đèn đung đưa lại gần. Hai mươi bước... Mười lăm bước... Mười bước... Năm bước... Cuối cùng, người nọ hiện ra trước mắt chúng tôi. May mà cả ba đứng gọn trong hốc đá nên không bị phát hiện, nhưng vẫn trông thấy rõ khi người nọ đi ngang qua.
Người đó mặc bộ đồ màu xám, chính là Eisen chùa Ma Lữ Vĩ.
Rốt cuộc đêm ấy chúng tôi chưa tìm ra tung tích bà Koume thì đã phải thất thểu quay về giữa chừng. Căn bản mê lộ dưới lòng đất này quá rộng và quá sâu, Haruyo càng lúc càng đuối sức, nên chúng tôi không thể mạo hiểm thêm nữa.
Tâm trạng chị sa sút chắc là tại nhìn thấy Eisen. Hiện tại chị không được vận động quá mức, tránh để kích thích hoặc xúc động mạnh, thành ra sự xuất hiện bất ngờ của Eisen quả là một cú sốc. Không chỉ chị, tất cả chúng tôi đều kinh ngạc.
Ôi, gương mặt thầy bấy giờ! Nhãn cầu như sắp lồi ra, cái mũi nhỏ run rẩy, răng va nhau lạch cạch... Biểu cảm kinh khủng và dữ tợn không tả nổi ấy là sao? Khi gương mặt đó lướt sát qua trong gang tấc, tôi rợn người y như bị một mũi dao lạnh thấu xương gí vào tim. Đồng thời, tôi ngờ ngợ là mình đã bắt gặp biểu cảm này ở đâu rồi. Ở đâu? Và khi nào nhỉ?
Suy nghĩ một lúc, tôi nhớ ra. Vào cái đêm ni Chè Đặc bị giết, Shintaro cầm cuốc chim rón rén đi xuống đồi! Biểu cảm dữ tợn của anh ta lúc đó rất giống vẻ mặt Eisen bấy giờ. Sau này nghĩ lại, quả thật tối hôm ấy Shintaro ít nhiều có liên quan đến án mạng của ni Chè Đặc. Vậy Eisen thì sao...? Rốt cuộc thầy đã làm gì, đã nhìn thấy gì trong động thạch nhũ?
Chưa biết, chỉ biết sự xuất hiện bất ngờ của Eisen là một đòn quyết định giáng vào Haruyo. Chờ thầy ta khuất dạng và tiếng chân lặng hằn, chúng tôi mới thắp đèn lồng, và nhận ra Haruyo choáng váng không nhẹ, da dẻ xanh tái như bị rút hết máu, trán đẫm mồ hôi, hơi thở khó nhọc, xem chừng sẽ ngất bất cứ lúc nào. Chúng tôi bàn tán đôi chút về hành vi kì lạ của Eisen, nhưng trò chuyện lúc này dường như cũng là quá sức đối với Haruyo. Chị đè tay lên ngực, đầu gục xuống, mồ hôi vã vượi.
Cuối cùng Noriko chịu không nổi nữa, bèn giục, “Anh ơi, mình về thôi. Cứ thế này chị sẽ xỉu mất. Để mai mốt thám hiểm hang động tiếp.”
Haruyo cũng không khăng khăng đòi đi tiếp nữa. Mỗi người đỡ một bên Haruyo, đến ngã ba ban đầu thì tôi chia tay với Noriko rồi cùng chị quay về nhà ngang.
Đêm đó tôi không tài nào ngủ được, phần vì bận tâm về Haruyo, phần vì lo lắng cho bà Koume. Tuy không muốn quay xuống mật đạo luôn, nhưng tôi phân vân khôn nguôi vì người bà mất tích. Để ngày mai xuống nhỡ chỉ tìm được thi thể lạnh ngắt của bà thì sao... Lúc ấy thì sự tồn tại của mật đạo và cả tội ác năm xưa của hai bà đều sẽ bị phơi bày. Tội ác thì đã đành, nhưng mật đạo mà lộ ra thì gây ảnh hưởng thế nào đến tôi đây? Nhỡ cảnh sát và thôn dân biết rằng tối nào tôi cũng tự do trốn khỏi nhà thì họ sẽ đánh giá ra sao? Bây giờ chưa mấy người biết về mật đạo mà tôi đã nằm trong tầm ngắm dư luận rồi.
Nỗi lo sợ khiến tôi nằm trong chăn mà nhấp nhổm không yên, lúc nóng như thiêu như đốt, khi lạnh ngắt như bị giội một xô đá. Cổ họng bỏng rát, không biết bao lần tôi huơ lấy bình nước ở rìa nệm uống ừng ực.
Để xua đi những ý nghĩ không may, tôi cố ép mình suy nghĩ về Eisen. Rốt cuộc Eisen có liên hệ thế nào với chuỗi án mạng này? Tôi nhớ đến lần mình bị thầy vu oan, rồi chuyến đi xa đáng ngờ của thầy. Khoảng thời gian Eisen rời thôn trùng với lúc có kẻ khả nghi đi loanh quanh điều tra về tôi ở Kobe. Rốt cuộc Eisen có ý đồ gì?
Tôi bỗng ngồi bật dậy trên nệm, đưa mắt nhìn Tam Toan Đồ dựng gần đấy. Heikichi kể hôm ngủ ở đây đã thấy sư Phật Ấn bước ra khỏi bình phong. Có đêm tôi cũng gặp ảo giác tương tự. Phải chăng đó là Eisen?
Tôi nhớ lại bộ đồ màu xám thầy mặc tối hôm ấy. Mặc bộ đồ đó lén lút vào đây quả là dễ gây nhầm lẫn với hình vẽ trên bình phong. Đúng rồi, kẻ lén lút ra vào nhà ngang bằng mật đạo chính là Eisen chùa Ma Lữ Vĩ. Tôi xâu chuỗi các án mạng một lần nữa thì nhận ra từ đầu đến cuối sự dường như đều dính dáng đến sư sãi. Mà Eisen là thầy chùa, không phải sao?
Thủ phạm là Eisen chăng? Hẳn là thế rồi.
Tôi run lập cập vì hoảng sợ và kích động, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Cả đêm tôi vừa trở mình trong chăn vừa đợi bà Koume, sáng ra vẫn chưa thấy bà trở lại. Tôi muốn hỏi ý Haruyo, bèn sang phòng chị thì nhận ra chị không ổn. Mặt tái xanh, mắt nhắm hờ, bộ dạng kiệt quệ như con rối đứt dây. Bà Kotake ở bên cạnh ngáy như kéo bễ, hẳn là do ảnh hưởng của thuốc ngủ.
“Em thấy nên làm thế nào thì làm. Hiện tại chị không thể suy nghĩ hay hành động gì được cả.” Khi tôi hỏi ý kiến, chị khẽ mở mắt đáp, rồi ủ rũ nhắm mắt lại.
“Vâng ạ. Vậy thì em sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Nghe đến chữ “đồn cảnh sát”, chị giật mình mở mắt, nhưng lập tức buồn bã gật đầu. “Ừ, có lẽ nên làm thế. Mà không, chắc là chẳng còn cách nào khác cả. Tội nghiệp hai bà...” Chị quay mặt nhìn sang bà Kotake đang nằm kế bên, mắt rưng rưng giọt lệ tựa sương sớm.
“Vâng, em đi đây. Có lẽ rất nhiều cảnh sát sẽ đến nên chị lựa lời nói khéo với bà giúp em nhé.”
“Ừ, cực cho em rồi.”
Tại đồn cảnh sát, Isokawa mới thức dậy, nghe tôi kể xong thì giật nảy người như trúng đạn, mắt mở trừng trừng, định hỏi gì đó lại đổi ý, bảo cấp dưới gọi Kindaichi. Anh ta hớt hải ở bên Tây gia chạy sang đồn. Miyako cũng đi cùng.
Trông thấy Miyako, tôi như được tiếp thêm sức lực. Vì kể từ bây giờ, tôi sẽ bước vào buổi thẩm vấn toàn diện. Có lẽ chỉ huy và Kindaichi sẽ nghi ngờ từng lời nói của tôi. Bị những con mắt ngờ vực vây quanh, trở thành trung tâm của buổi hỏi cung... xem chừng sẽ cực khổ và khắc nghiệt lắm đây. Tuy tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng có đồng minh ở bên thì cũng vững lòng hơn nhiều.
Theo yêu cầu của Isokawa, tôi thuật lại mọi chuyện cho Kindaichi nghe. Thỉnh thoảng Isokawa hỏi thêm cho rõ những điều ban nãy bỏ sót.
Kindaichi càng lúc càng tỏ vẻ phấn khích, cứ gãi đầu sồn sột. Khi tôi kể xong, anh ta nhìn chằm chặp vào mặt tôi một lúc mới thở dài nói, “Cậu Tatsuya, lần đầu gặp nhau tôi đã khuyên cậu rồi nhỉ, rằng sau này có gì đáng ngờ hay khiến cậu bận tâm thì phải báo cho chúng tôi ngay lập tức, vì tình thế của cậu khi ấy đã rất mập mờ, nếu không báo sớm thì chẳng biết còn bất lợi đến thế nào nữa...”
“Thực sự xin lỗi.” Tôi thành thật cúi đầu. “Tôi đã buông mình theo lòng hiếu kì, và nghĩ rằng nếu mình có thể tự giải quyết được thì không phải phiền đến người khác nên...”
“Tự hành động rất nguy hiểm. Trong bất kì trường hợp nào đi nữa, sự thiếu thận trọng sẽ hủy hoại cậu đấy. Chỉ huy, anh định bắt tay vào việc nào trước?”
“Nói gì thì nói, trước tiên phải tìm kiếm trong động thạch nhũ đã. thể để mặc bà Koume bị bắt cóc được.”
"Thế còn Eisen?”
“Hừm... Tất nhiên cũng phải hỏi chuyện thầy ta nữa. Cậu Tatsuya, cậu không nhìn nhầm chứ? Nếu cố tình đổ tội cho người khác...”
“Sao lại thế được. Đâu chỉ mình tôi, Haruyo và Noriko cũng nhìn thấy Eisen mà...”
Đến đây, tôi cắn chặt môi, bụng bảo dạ “Hớ rồi”. Quả nhiên Isokawa và Kindaichi, có khi cả Miyako nữa, đều chằm chằm nhìn tôi bằng con mắt ngờ vực.
Chỉ huy khẽ nhếch khóe môi, “Noriko? Noriko là sao?”
“À... Đó là... em gái của Shintaro.”
“Tôi biết. Nhưng lúc kể chuyện cậu đâu có đề cập đến cô ấy. Cậu bảo là hai chị em cậu đi vào hang động thôi mà...”
“Vâng, dù sao thì... Noriko cũng là một cô gái trẻ nên tôi không muốn lôi vào mấy án mạng như thế này...” Tôi ấp úng.
Chỉ huy mỉm cười, “À, được thôi. Tuy chưa biết những điều cậu nói có bao nhiêu phần trăm sự thật, nhưng chẳng mấy chốc tôi sẽ khiến cậu phải phun ra hết. Tóm lại, nhà Tajimi có một mật đạo, cậu có thể tự do ra ngoài, nên chúng tôi phải kiểm tra lại chứng cứ ngoại phạm của cậu trong chuỗi án mạng này, đặc biệt là vụ sát hại ni Myoren. Nhưng chuyện đó để sau, trước tiên chúng ta bắt tay vào tìm kiếm bà Koume đã.”
Chỉ huy ra các chỉ thị cần thiết, đồng thời hạ lệnh bắt giữ Eisen rồi xuất phát đi Đông gia. Tất nhiên Kindaichi đi cùng. Miyako cũng đi theo.
Dọc đường, Miyako nắm chặt tay tôi, “Tatsuya, không việc gì phải lo cả. Dù ai nói gì đi nữa thì tôi vẫn tin cậu. Đừng để bụng lời cảnh sát hay mấy người trong thôn.”
“Vâng, cảm ơn chị. Tôi cũng định thế...”
“Đúng vậy, đừng chấp nhặt. À mà bệnh tình Haruyo lại trở nặng à?”
“Vâng, cú sốc tối qua quả là quá sức chị ấy. Bây giờ chỉ huy lại đến hỏi cung lắt léo như mấy lần trước, tôi lo chị ấy không chịu nổi...”
“Không sao đâu, để tôi đề nghị chỉ huy cân nhắc hoãn buổi thẩm vấn của chị ấy lại. Tội nghiệp Haruyo... Không vướng mấy chuyện này thì tim chị ấy cũng yếu sẵn rồi.”
Tôi an lòng biết bao vì có Miyako ủng hộ. Tôi vẫn luôn trông cậy vào Haruyo, nhưng giờ chị còn phải cần tôi chăm sóc thế này thì việc có người bạn nhạy bén và tháo vát như Miyako ở bên quả là đáng cảm kích.
“Xin phép làm phiền một chút nhé.”
Cuối cùng chúng tôi về đến dinh thự Tajimi. Người làm trong nhà đã lờ mờ nhận ra sự vắng mặt của bà Koume, họ đang túm tụm bàn tán với vẻ lo lắng thì cảnh sát ập vào làm ai nấy sửng sốt nhìn nhau.
May thay, chỉ huy cho lùi cuộc thẩm vấn Haruyo ra sau, ưu tiên việc xuống mật đạo ngay lập tức. Thế là tôi gửi gắm mọi việc khác cho Miyako và dẫn Isokawa, Kindaichi cùng hai điều tra viên khác vào nhà ngang, cùng chui qua rương xuống mật đạo.
Kindaichi kinh ngạc ra mặt khi nhìn cơ chế ở đáy rương, nhưng không đưa ra bình luận nào. Tôi đi đầu, cầm theo cây đèn pin chỉ huy cho mượn. Chẳng mấy chốc, chúng tôi băng qua cửa đá vòm và đi đến ngã ba đầu tiên. Tôi định dẫn họ về hướng Khỉ Ngồi thì chỉ huy gọi giật, “Lối kia dẫn đến đâu?”
Câu hỏi chọc trúng điểm yếu của tôi, nhưng đã đến nước này rồi thì không giấu được nữa.
“Dẫn ra khu Chè Đặc.”
Mắt chỉ huy rực lên, “Cậu đi bao giờ chưa?”
“Rồi, có một lần.”
“Khi nào?”
“Đêm ni Myoren bị giết...”
“Cậu Tatsuya!” Chỉ huy lớn tiếng.
Ông chưa kịp nói thêm thì Kindaichi đã cắt ngang, “Nào nào chỉ huy, việc này tí nữa hỏi sau. Bây giờ chẳng phải là nên nhanh chóng tìm kiếm bà Koume sao?”
Thế là chúng tôi lại im lặng tiến sâu vào hang động.
Đến chỗ Khỉ Ngồi, tôi rọi đèn pin vào xác chết hóa sáp và giải thích ngắn gọn. Cả chỉ huy, Kindaichi và hai điều tra viên đều choáng váng về cái xác và câu chuyện kì lạ của tôi, nhưng anh chàng thám tử vẫn đề nghị tạm gác lại sau. Thế là chúng tôi dò dẫm đi tiếp. Chẳng mấy chốc đã đến gần Mũi Tengu. Tôi thuật lại ngắn gọn sự việc đêm qua một lần nữa, rồi dẫn họ theo hướng Ngã Vọng.
Tôi đã biết đường đi nước bước đến Mũi Tengu, nhưng từ Mũi Tengu đến Ngã Vọng thì mù tịt, nên phải thận trọng tiến từng bước. Tuy vậy, tôi mau chóng nhận ra mình đang đi đúng đường, bởi vì dù là tiếng bước chân hay tiếng hắng giọng, bất cứ một âm thanh nhỏ nào chúng tôi tạo ra cũng sẽ phản xạ và kéo dài mất một lúc mới dứt, khiến tôi không khỏi nghĩ rằng nếu la một tiếng tại đây thì sẽ có hiệu quả âm thanh tuyệt vời. Bấy giờ tôi chẳng hề biết rằng ngay tại Ngã Vọng này sắp xảy ra một sự việc vô cùng kịch tính.
Chúng tôi vừa vượt qua Ngã Vọng thì sự việc đó phát sinh. Tôi hét lên rồi đứng chết lặng.
“Cậu sao thế? Chuyện gì đấy?” Kindaichi từ đằng sau chạy lên.
“Anh Kindaichi, chẳng là...” Tôi tắt đèn pin, để anh ta trông thấy có thứ sáng lấp lánh ở tít phía dưới.
Kindaichi, Isokawa và hai điều tra viên cũng tắt đèn. Từ bóng tối đặc quánh như mực tàu lập tức hiện ra những đốm sáng nhàn nhạt như đom đóm cháy rợp mặt đất.
“Cái gì đây?”
Chúng tôi nín thở ngắm nhìn những đốm sáng ấy một lúc. Cuối cùng tôi bật đèn pin và quan sát xung quanh, thì nhận ra mình đang đứng trên một rìa vực. Ở đáy sâu bên dưới có nước đọng xanh đen sền sệt.
Vực Thẳm Ma Trơi!
Đúng rồi, đây chính là Vực Thẳm Ma Trơi, là nơi bản đồ ghi chú là cấm uống nước, kẻo không hết khát mà còn “cháy tơi bời”... Thế là tôi đã vượt qua khu vực trên bản đồ của Haruyo và bước vào vùng bản đồ của mình tự lúc nào rồi. Nghĩa là Hang Cáo và Cằm Rồng cũng sắp xuất hiện.
Đúng lúc đó...
Kindaichi, cũng giống tôi, đang rọi đèn pin và gập người nhìn xuống vực bỗng hét lên, “A, dưới kia có người nổi lên kìa.” Đoạn anh ta bật dậy, soi đèn xem xét kĩ xung quanh một lúc rồi la lớn, “Ở đây có đường. Mọi người mau đến đây.”
Kindaichi tự đi xuống trước, chúng tôi lập tức bám theo. Đầu óc tôi hoàn toàn hỗn loạn, đầu gối run lập cập. Dù vậy, tôi vẫn nhận ra những đốm sáng thắp đầy một vùng mà mình nhìn nhầm thành ma trơi kia là do một loại rêu mọc ở vách đá phát ra.
Rêu dạ quang [*] ... Chính là nó.
Trầy trật mãi cũng xuống tới đáy. Bóng tối khiến vực sâu hun hút, thực tế từ rìa vực xuống tới mép nước chưa đầy sáu mét. Người đến nơi đầu tiên là Kindaichi, anh lia đèn pin tìm kiếm trên mặt nước xanh đen, một lúc sau hét lên, “Ở kia kìa. Có người đang trôi bên kia.”
Chúng tôi đồng loạt rọi đèn theo. Ở nơi bốn tia sáng hội tụ, một thân hình nhỏ bé nổi lềnh bềnh. Đó là một người trong cặp song sinh, bà Koume.
Khỏi nói cũng biết, cái chết của bà khiến tôi lâm vào tình thế khó khăn hơn. Dĩ nhiên tôi không có động cơ giết bà, nhưng đó chỉ là lời thanh minh từ phía tôi, còn người đời lại có cách nghĩ riêng của họ.
Hơn nữa, như đã nói biết bao nhiêu lần, động cơ chẳng hề quan trọng trong vụ này. Làm sao mà tìm được động cơ khi toàn là giết người không mục đích, giết một cách vô nghĩa, thích thì giết... Đúng là hành vi của kẻ điên, của tên mất trí. Và đã là hành vi của kẻ điên hoặc mất trí thì mọi người có đổ dồn nghi ngờ vào tôi cũng phải thôi. Vì sao ư? Vì trong người tôi có dòng máu hung ác tàn nhẫn của tên tội phạm đã thảm sát 32 người năm xưa mà.
Cho nên, nếu không xuất hiện nghi phạm nào đáng ngờ hơn, chắc chắn tôi sẽ bị bắt, bị tống giam và lĩnh án.
Còn nhân vật nào đáng ngờ hơn tôi không nhỉ?
[*] Luminous moss. Rêu mọc ở khu vực ánh sáng yếu, có thể hấp thụ ánh sáng có bước sóng phù hợp và phản xạ phần còn lại về phía nguồn sáng.
Sau khi mang thi thể bà Koume lên rìa vực, hai điều tra viên quay ra mật đạo, một người đi gọi Arai, một người mang đủ các loại đèn đến, rọi sáng trưng Vực Thằm Ma Trơi, các hoạt động giải phẫu tử thi và khám nghiệm hiện trường cứ thế diễn ra.
Arai không mất nhiều thời gian để khám nghiệm tử thi. Bà Koume bị siết cổ chết, rồi bị ném xuống Vực Thẳm Ma Trơi. Dù sao bà cũng đã cao tuổi, cơ thể teo tóp nên giết bà còn dễ hơn vặn tay một đứa trẻ, bất kể hung thủ là ai đi nữa.
Mặt khác, trong khi nhóm Isokawa xem xét xung quanh hiện trường, một điều tra viên đã phát hiện được vật chứng quan trọng, “Chỉ huy, cái này rơi ở dưới vực...”
Đó là một cái mũ beret màu lông chuột kẻ ca rô. Vừa nhìn thấy nó, tôi bất giác “A!” một tiếng. Isokawa lập tức quay sang tôi với đôi mắt sắc lẻm, “Tatsuya, cậu biết cái mũ này nhỉ.”
“Vâng… à.”
Thấy tôi lưỡng lự, Kindaichi đi đến nhận cái mũ từ tay chỉ huy, xem xét một lúc rồi nói, “Hơ, là mũ của thầy thuốc Kuno đây mà. Đúng không cậu Tatsuya?”
“Vâng, tôi cũng nghĩ thế...”
“Bác sĩ Arai có thấy quen không?”
Arai ngập ngừng, nhưng nét mặt đã hiện lên lời khẳng định rõ ràng. Chúng tôi bất giác nhìn nhau.
“Hừm... Nghĩa là thầy Kuno đang trốn trong hang động này à?”
“Rõ ràng rồi. Cho nên dạo trước em mới nói với chỉ huy là dù thế nào cũng phải thăm dò động thạch nhũ một lần. Anh xem, chúng ta có gì đây này.” Kindaichi lần mò trong lớp vải da ướt (có lẽ là mồ hôi) của cái mũ và lấy ra một mảnh giấy nhỏ. Anh rọi đèn vào giấy, và đột ngột huýt sáo.
“Kindaichi, s... sao thế? Có chuyện gì à?”
“Chỉ huy nhìn xem. Đây là phần tiếp theo của mảnh giấy hôm bữa cậu Tatsuya phát hiện kế bên thi thể ni Baiko...”
Họ cho tôi xem mảnh giấy. Chính là nó, phần còn lại của bản ghi chú kì lạ mà tôi tìm thấy ở rìa nệm của ni Baiko. Mảnh giấy có chiều rộng chừng 15 phân, cùng loại giấy với cuốn lịch bỏ túi và cùng một nét chữ ghi bằng bút mực.
“Hừm...” Chỉ huy khẽ rên lên. “Kindaichi, đây đúng là bút tích của thầy Kuno nhỉ.”
“Vâng.”
“Sao lại thế? Như cậu Tatsuya kể thì người chết là bà Koume cơ mà, nhưng ở đây lại gạch tên bà Kotake?”
“À, em cũng thấy kì lạ. Hai bà giống nhau như thế, biết đâu hung thủ định giết bà Kotake mà nhầm sang bà Koume, hoặc giết bà Koume xong lại nhìn nhầm thành bà Kotake. Dù sao thì cũng chẳng quan trọng với hắn. Chỉ cần giết một người trong cặp song sinh là được.”
“Ra thế. Chú nghĩ rằng thầy Kuno đang trốn trong hang?”
“Vâng, cho nên chúng ta phải triển khai vây bắt thôi.”
“Hừm... Nếu chú đã nói vậy... Nhưng hang động rộng quá, mà có chắc là thầy Kuno ở đây không?”
“Chắc chắn luôn. Vì thầy ta chẳng còn nơi nào khác để đi nữa cả.”
Câu nói tràn đầy tự tin đến nỗi khiến tôi bất giác nhìn sang.
Sau đó, chúng tôi nhanh chóng mang thi thể bà Koume ra ngoài, chỉ huy thẩm vấn tôi lần nữa.
Kindaichi ngồi kế bên, vừa cười vừa khuyên, “Cậu Tatsuya, lần này cậu nên khai thật đi. Đằng nào mấy chuyện cậu giấu giếm cũng lòi ra thôi.”
Tôi bèn khai báo thành thật hết mức có thể, trừ hai điều không thể bộc bạch được. Đó là sự xuất hiện của Shintaro gần am Chè Đặc vào cái đêm ni cô bị giết và bí mật về ba miếng vàng. Tôi giấu điều đầu tiên vì Noriko, điều thứ hai vì bản thân mình...
Chẳng biết Kindaichi có nhận ra hay không, nhưng anh ta không truy cứu thêm, buổi thẩm vấn tạm thời kết thúc. May mắn thay, tôi không bị bắt mà chỉ bị yêu cầu không rời khỏi thôn trong thời gian này. Tôi tránh được nỗi nhục bị bắt, và vì thế thôn dân lại càng ác cảm, dẫn đến một sự cố khủng khiếp sau này.
Thẩm vấn tôi xong, cảnh sát lấy lời khai của Haruyo, cũng nhờ Arai lưu ý họ về sức khỏe của chị mà quá trình này không kéo dài lắm.
Sau khi cảnh sát ra về, cảm giác lẻ loi bỗng thấm vào da thịt tôi. Ngôi nhà rộng lớn giờ chỉ còn ba người sống: bà Kotake, Haruyo và tôi. Mà bà Kotake tính ra chỉ là tồn tại, chứ linh hồn đã cạn khô cả rồi.
Sách vở thường viết khi một người trong cặp song sinh chết đi, người còn lại cũng sẽ đi theo sớm thôi, nhưng bà Kotake thì khác, bà vẫn sống, tiếc rằng đó chỉ là vẻ ngoài, còn thực chất bà ú ớ như trẻ mới sinh, y như thể linh hồn bà đã chết vào khoảnh khắc chị bà từ giã cõi đời.
Bà Kotake lơ ngơ, Haruyo thì ngày càng bệnh nặng nên tôi chẳng thể bàn luận với chị về bất cứ vấn đề gì nữa. Thi hài của bà Koume cứ để trong nhà, tôi lúng túng không biết làm thế nào, và điều khiến tôi buồn hơn cả là sự việc ầm ĩ đến thế mà chẳng có lấy một người hỏi thăm. Chắc chắn thôn dân đã biết bà Koume qua đời, nhưng không ai đến chia buồn... Chưa kể thái độ của người giúp việc khiến nỗi lo lắng thường trực trong lòng tôi trở nên trầm trọng hơn. Người ngoài không tới phúng viếng đã đành, phần lớn người làm cũng bặt tăm. Gọi thì họ tới, sai bảo họ sẽ làm, xong việc là họ bỏ đi như chạy trốn. Lòng tôi trĩu nặng khi nhận ra đây chẳng phải là chuyện nhỏ nữa.
Những lúc thế này mà có Miyako ở bên thì tốt biết bao, nhưng cô đã ra về trong lúc tôi còn ở dưới mật đạo, từ đó cũng chẳng thấy tăm hơi. Cảm giác như ngay cả Miyako cũng bỏ rơi mình, tôi sắp kiệt quệ vì cô độc thì, dù có hơi muộn, Noriko và Shintaro xuất hiện.
“Ấy, xin lỗi anh, bọn em đến hơi muộn. Anh một mình quán xuyến mọi việc chắc vất vả lắm nhỉ.”
Shintaro tươi tỉnh khác hẳn ngày thường, cười tươi rói để lộ hàm răng trắng tinh. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta tràn đầy sức sống như thế. Shintaro mà tôi biết luôn cau mày, bộ dạng lờ đờ như mệt mỏi, sao hôm nay anh ta vui vẻ khỏe khoắn quá vậy? Shintaro khéo léo chia buồn với Haruyo và an ủi bà Kotake đã quá tuổi cổ lai hi.
“Xin lỗi anh nhé. Em muốn đến sớm hơn nhưng cảnh sát giữ lại...” Noriko cũng xin lỗi tôi. Nghe chừng nhóm Isokawa vừa rời khỏi nhà tôi là lập tức sang nhà họ. “Em bị chất vấn nhiều lắm đấy.”
“Em trả lời thế nào?”
“Vì không còn cách nào khác nên em đành khai thật hết. Không được ạ?”
“Được chứ sao không! Thế thì anh em biết chuyện rồi nhỉ.”
“Vâng.”
“Anh em có khó chịu không?”
“Dạ không...”
“Không giận à?”
“Sao lại giận ạ?” Noriko thắc mắc nhìn tôi. “Chẳng những không giận mà còn vui mừng nữa, dù không nói ra...”
Giờ tôi đã hiểu vì sao hôm nay Shintaro tươi tỉnh, thành ra lại bồn chồn. Noriko yêu tôi. Tâm hồn em ngây thơ và lạc quan bẩm sinh, dường như tin tưởng tuyệt đối rằng người mình yêu cũng sẽ yêu mình.
Tôi có yêu Noriko không? Quả thật là gần đây tôi hơi thích em hơn. Lạ một điều là tôi thấy em xinh ra. Tôi từng nghĩ là do thương nhau củ ấu cũng tròn, tôi thích Noriko nên cô bé sinh thiếu tháng ấy đột ngột hóa thành mỹ nhân trong mắt tôi... Nhưng không phải thế, vì chính Haruyo và cô giúp việc Shima cũng công nhận rằng gần đây Noriko bỗng nhiên ưa nhìn hơn.
“Cô Noriko ngày càng mát mắt nhỉ! Nói thật, em không ngờ cô ấy lại xinh được thế.” Có lần tôi nghe thấy Shima nhận xét.
Phải chăng vì yêu nên Noriko đột ngột trưởng thành? Phải chăng được cảm xúc tưới tắm, cô bé sinh non yếu ớt ngày nào bỗng trở nên tươi tắn và căng tràn sức sống thanh xuân khiến sắc đẹp vốn có dần dần hé lộ? Nhưng kể cả thế, tôi vẫn chưa yêu Noriko, nên đâm ra lúng túng trước niềm kì vọng hơi sớm của Shintaro.
“Anh ơi, anh đang nghĩ gì?”
“À, không có gì…”
“Anh này, nghe nói thôn dân đã tập hợp để chuẩn bị vây bắt trong động thạch nhũ đấy.”
"Thế à.”
“Lại mất một dạo em không được gặp anh rồi.”
Ôi, giờ này mà Noriko còn mong hẹn hò trong hang. Tình cảm mãnh liệt quá, làm tôi gai người.
“Anh ơi.” Noriko lên tiếng sau một lúc im lặng.
“Ừ.”
“Anh đã kể với cảnh sát việc tối qua rồi đúng không? Về thầy Eisen ấy.”
“Ừ, anh kể rồi.”
“Hôm nay người ta lôi thầy ấy về đồn. Người trong thôn tức anh lắm đấy.”
“Tại sao?” Tôi giật mình lo lắng.
“Họ nghĩ anh nói dối khiến thầy bị bắt. Nhiều người không hiểu rõ sự tình nên anh cẩn thận nhé.”
“Ừ, em cũng cẩn thận đấy.” Lòng tôi nặng trĩu. E rằng căng thẳng leo thang sẽ dẫn đến xung đột trực tiếp giữa hai bên mất.
Bấy giờ tôi nào biết giông tố quả thật sẽ ập đến...
Thôn Tám Mộ đang tiến dần tới bờ vực khủng hoảng với tâm điểm là tôi.
Theo lời kêu gọi của Isokawa, ngay hôm ấy thôn dân đã tổ chức ra một nhóm tham gia vây bắt trong động thạch nhũ.
Nhờ lần vây bắt này tôi mới biết hang động ở đây chạy loằng ngoằng bốn phương tám hướng, trải dài khắp thôn Tám Mộ. Đúng là nơi ẩn nấp lý tưởng cho những kẻ chạy trốn, cũng vì thế mà công việc tìm kiếm không hề đơn giản, không thể nào hoàn thành trong ngày một ngày hai.
Tôi vừa ngóng tin vây bắt vừa bận rộn chuẩn bị tang lễ cho bà Koume. Quá trưa, lác đác vài người đến viếng. Tôi tránh mặt, để Shintaro và Noriko tiếp hộ. Khách nói xong lời chia buồn là mắt trước mắt sau bỏ về.
Buổi chiều, Eisen xuất hiện, chẳng rõ đã biện minh thế nào ở đồn. Tuy mặt mày cau có, thầy vẫn cầu siêu cho bà Koume.
Tang lễ kết thúc gọn ghẽ vào ngày hôm sau. So với đám ma Hisaya thì lần này hơi gấp gáp, đìu hiu mà lại nhốn nháo. Niềm vui duy nhất là tôi và chú em họ đã trò chuyện cởi mở hơn.
Trước đây nghĩ đến Shintaro, trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh dữ tợn đêm ni Chè Đặc bị sát hại. Tiếp xúc xong thì tôi không nghĩ anh ta là kẻ ác hay có tâm địa xấu xa. Ngược lại, con người này khá đơn thuần, thế nên vẫn chưa vượt qua được cú sốc bại trận. Hóa ra từ bấy đến nay tôi đã lầm to về tính cách Shintaro. Rốt cuộc ai là người gửi cho tôi lá thư cảnh cáo dạo nọ? Khúc mắc này vẫn cần tháo gỡ. Nhưng chưa biết tháo ra sao, chỉ thấy bí ẩn mọc ngày một nhiều.
Hôm sau Kindaichi đến chơi, “Hôm qua tang ma chắc cậu mệt lắm. Mấy bữa nay tôi cũng mệt bã cả người.”
“Nghe nói các anh đi vây bắt trong động thạch nhũ. Vẫn chưa tìm được bác Kuno à?”
“Chưa đâu chưa đâu.”
“Anh Kindaichi, có thật là bác Kuno trốn trong ấy không?”
“Tất nhiên. Sao cậu hỏi thế?”
“Vì bác Kuno bỏ nhà đi đã hai tuần rồi. Ở hang động thì sống bằng cách nào?”
“Tất nhiên là có người tiếp tế thức ăn chứ.”
“Gần đây ầm ĩ quá, liệu người đó còn mang cơm đến không?”
“Chà, tôi không biết, chỉ biết là thầy Kuno trốn trong động thạch nhũ. Cái mũ beret chúng ta tìm thấy hôm nọ đúng là mũ thầy đội khi bỏ nhà ra đi.”
“Thế ạ? Sao bác trốn giỏi thế, anh không lạ à?” Tôi vẫn thắc mắc mãi về điều này.
“Lạ hay không thì thầy Kuno vẫn ở trong động, nếu không thì phiền cho tôi lắm. Đây là vấn đề trách nhiệm mà.”
“Vấn đề trách nhiệm?”
Kindaichi vừa gãi cái đầu bù xù vừa nhe răng cười, “Thật ra thì hôm nay là ngày thứ ba của cuộc vây bắt rồi, vẫn không thấy tăm hơi thầy Kuno đâu. Ắt sẽ có người phàn nàn. Chưa kể chúng tôi còn không trả thù lao thỏa đáng nên rất có khả năng bị than phiền. Nếu xôi hỏng bỏng không thì tôi sẽ bị đấu tố đấy.” Kindaichi buồn bã thõng vai xuống.
Tôi hết sức thông cảm, “Anh định làm thế nào?”
“Còn thế nào nữa. Đến nước này rồi thì không bỏ ngang được. Ngày mai tôi sẽ tìm kiếm một cách triệt để. Tôi thấy bờ bên kia Vực Thằm Ma Trơi rất đáng nghi, nhưng thôn dân sợ hãi chẳng dám đi vào sâu hơn. Ngày mai tôi định sang đấy. Cậu nghĩ sao? Đi thử không?”
Tôi giật mình nhìn thám tử, rồi yên tâm trước vẻ mặt thẳng thắn của anh ta, “Vâng, cho tôi đi với. À mà, tôi còn điều không sao hiểu nổi. Bác Kuno định làm gì mà lại viết vớ vẩn vào lịch bỏ túi...”
“Ắt là có lý do chính đáng chứ không phải mộng du rồi tỉnh dậy viết lăng nhăng đâu. Có một điều khá thú vị liên quan đến cuốn lịch đây.” Kindaichi nhăn mặt một cách khó hiểu. “Nghe nói mùa xuân vừa qua, thầy Kuno bị thó mất cái cặp treo trên xe đạp trong lúc đi đến nhà bệnh nhân. Theo lời vợ thầy, cuốn lịch kia luôn cất trong cặp. Thầy Kuno lo lắng mất một dạo, mức độ lo lắng hơi thái quá so với việc mất một cái cặp, khiến mọi người trong nhà đều thắc mắc.”
“Ra vậy. Cái cặp đó vẫn chưa được trả lại ạ?”
“À, gần đây nó xuất hiện ở một nơi khá lạ lùng” Kindaichi cười khùng khục. “Chắc cậu đã biết sau khi ni Chè Đặc bị giết, chúng tôi đã lục soát am của ni, tìm thấy cơ man nào là đồ ăn cắp, bất ngờ là chẳng có vật gì đáng giá, toàn là ấm đất mẻ, gàu múc nước gãy quai, và cả đá nén củ cải muối nữa. Cặp của thầy Kuno lẫn trong đống đồ ấy.”
“Thế à? Vậy là ni Chè Đặc trộm cặp của bác Kuno.”
“Đúng. Ni Chè Đặc có tật ăn cắp vặt mà. Cặp của thầy Kuno đã lọt vào tầm ngắm.”
“Vâng. Thế còn cuốn lịch bỏ túi?”
“Không có trong cặp. Có hai khả năng, một là ni đã vứt đâu đó, hai là vợ thầy Kuno nhớ nhầm, nghĩa là ngay từ đầu cuốn lịch không hề có trong cặp... Nếu ni Chè Đặc không bị giết thì có thể hỏi bà ta rồi.”
Nói đến đây Kindaichi đột ngột im lặng, nét mặt u ám hẳn đi. Tôi bèn chuyển chủ đề, hỏi anh ta về Eisen.
Khi tôi hỏi thầy biện hộ thế nào về chuyến tản bộ trong hang động thì Kindaichi cười toe toét, “À, chuyện cũng chẳng có gì. Chùa Ma Lữ Vĩ nằm ở phía Tây thôn, muốn sang khu Chè Đặc ở bên Đông thì phải trèo đèo lội suối vất vả, nhưng đi qua hang động thì chỉ mất phân nửa thời gian. Khi nào có việc ở khu Chè Đặc, Eisen đều dùng lối này.”
“Ồ, hang động chạy dài đến tận khu Bankachi cơ à?”
“Đúng. Lúc đi theo chỉ dẫn của Eisen tôi cũng rất ngạc nhiên. Gọi nó là động thạch nhũ có lẽ hơi thiệt thòi cho nó rồi.”
“Làm sao Eisen biết về hệ thống hang động? Thầy mới đến chùa Ma Lữ Vĩ gần đây mà.”
“Thầy bảo là do trụ trì chỉ. Hồi xưa trụ trì Choei đi khất thực hoặc đi đâu đó về mà ngại gặp người khác thì thường đi xuống hang động.”
Tôi không tin. Có thể Eisen đi xuyên động để đến khu Chè Đặc thật, và đường thì vừa tối vừa rối rắm nên thỉnh thoảng bị lạc, nhưng lạc đến tận phòng tôi thì quái lạ quá. Kindaichi dường như cũng không tin hết mọi điều Eisen nói, vì tiếp theo anh nhận xét với giọng châm biếm, “Lạ thật. Thôn dân chẳng xao xuyến gì với động thạch nhũ cả, trong khi người ngoài đến thì đều bị nó thu hút. Ví như cậu và Eisen...” Anh cười thành tiếng, sực nhớ ra điều gì nên lại nghiêm mặt, “Cô Miyako vẫn sang đây chứ?”
Câu hỏi chọc trúng vết thương của tôi. Dạo này Miyako có vẻ bất an. Cô lạnh nhạt hơn, như biến thành một người khác, thái độ khá lạnh nhạt. Hôm làm ma Hisaya, Miyako xăng xái không khác gì người trong nhà, đứng ra phụ giúp trước tiên. Lần này cô chỉ đến cho có lệ, xong việc thì lập tức ra về với bộ dạng vô cùng đáng sợ. Khi gặp tôi cô cũng không cười hay nói đùa như trước nữa.
Chẳng hiểu tại sao lại thế. Ở cái thôn tứ bề thọ địch này, Miyako là người duy nhất đứng về phía tôi, thành thử sự lạnh nhạt đột ngột của cô khiến tôi cô đơn biết nhường nào. Vì vậy khi Kindaichi bỗng dưng hỏi về Miyako, tôi bất giác nhăn nhó. Nhưng dường như anh ta cũng không có ý gì khác, chỉ tiện miệng hỏi thế rồi chẳng mấy chốc liêu xiêu ra về.
Đêm đó tôi phát hiện ra lá thư ấy.
Buổi tối tôi không ngủ được. Mải nghĩ đến Kindaichi, Miyako, Shintaro, Noriko và cả Eisen, đầu óc tỉnh như sáo, tôi trở mình trong chăn không biết bao lần. Trong lúc lăn qua lăn lại, tôi phát hiện một chuyện kì lạ. Tôi cứ ngờ ngợ như có người ở bên kia bức bình phong Tam Toan Đồ. Ý nghĩ ấy thật ngu ngốc nhưng hết sức dai dẳng, khiến tôi bứt rứt không yên. Thế là tôi dứt khoát ra khỏi nệm, bật đèn và nhìn sang bên kia bình phong. Tất nhiên chẳng có ai cả, nhưng tôi lại phát hiện ra một việc lạ lùng.
Vì ánh đèn ở phía bên kia nên tạo hiệu ứng như máy chiếu, khiến tôi có thể nhìn xuyên qua lớp giấy dán của bình phong. Trên nền giấy dán ấy có một thứ trông như lá thư, một số đoạn còn đọc được chữ như trực tiếp cầm thư trên tay vậy.
Quá đỗi hiếu kì, tôi đọc lướt qua nội dung và nhận ra đây là thư tình. Càng lúc càng tò mò, tôi tìm tên người nhận và người gửi, rồi bất ngờ đến câm nín.
Gửi anh Yoichi
Thân mến, Tsuruko
Gửi cô Tsuruko
Trân trọng, Yoichi
Thế này là sao? Thư tình ngày xưa của mẹ tôi và Kamei Yoichi người yêu bà ư? Ôi, mẹ tôi thật tội nghiệp! Không được ở bên người mình thương, lại bị gã đàn ông mặt người dạ thú mà mình căm ghét chiếm đoạt, mẹ đã dán những lá thư tình của mình và người yêu vào trong bình phong, lấy đó làm niềm an ủi duy nhất. Vào những đêm cha tôi không có ở đây, mẹ bật đèn bên kia bình phong, vừa khóc vừa đọc lại thư như tôi đang làm lúc này.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, vừa lau đôi mắt nhòa lệ vừa lân tay theo bút tích quen thuộc của mẹ. Lúc ấy tôi nhận ra ngoài những lá thư viết thời con gái còn có cả thư sau khi mẹ bị người cha ác độc của tôi bắt đến đây. Lời lẽ trong thư thống thiết tột cùng.
Mẹ oán trách số phận bất hạnh và vẫn luôn nhớ đến những kỉ niệm xa xưa, “Chẳng biết kiếp trước em gây nên tội tình gì mà kiếp này bị một kẻ lòng lang dạ sói hành hạ đến thương tích đầy mình. Em đau khổ quá. Dù vậy, em vẫn nhớ đến món quà ấm áp nhận được gần Cằm Rồng.”
Có lẽ đúng như lời đồn, mẹ và thanh niên Kamei kia đã đính ước với nhau trước khi cha phá đám. Mẹ ngậm ngùi bày tỏ, “Nằm ngủ trên tảng đá xù xì khủng khiếp, em lại thấy vui sướng chẳng khác nào trên thiên đường. Tiếc thay đó chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi của kẻ xấu số này.”
Tôi như nhìn thấy dáng vẻ chết điếng của mẹ khi bánh xe vận mệnh bất ngờ nghịch chuyển. Mẹ oán than sự bất hạnh của mình kể từ cái ngày hung bạo đó, cho rằng “mình tiếp tục sống được quả là chuyện lạ”.
Đêm ấy, tôi không ngủ được.
Kindaichi và Isokawa sang nhà khi đầu óc tôi còn mụ mẫm và nặng trĩu sau một đêm thiếu ngủ.
“Chúng tôi đến trễ rồi, xin lỗi cậu nhé.” Anh chàng thám tử cười cười.
Tôi hơi bối rối, rồi nhớ ra lời mời tham gia vây bắt tại động thạch nhũ hôm qua. “A, chúng ta đi thật à?”
“Thật chứ sao không.”
“Tôi đi cùng không gây phiền phức gì cho anh chứ?”
“Phiền gì đâu, tôi cảm ơn còn không hết, vì dường như cậu rất am tường đường đi nước bước trong động mà.”
Tôi cố suy đoán ngụ ý của Kindaichi, nhưng anh ta đáp lại bằng điệu cười bình thản. Isokawa đứng kế bên chỉ im lặng, như thể mọi việc đều giao hết cho anh chàng này.
“Thế à? Chúng ta đi thôi. Hai anh đợi tôi chuẩn bị nhé!”
“À khoan đã. Chỉ huy, tiện thể nhờ cậu ấy luôn đi...”
“À đúng rồi. Cậu Tatsuya, lá thư cậu nhận hồi ở Kobe, cảnh cáo cậu không được bén mảng đến thôn Tám Mộ ấy...”
“Vâng?”
“Nếu còn giữ thì cho tôi xem một chút.”
Tôi lần lượt nhìn hai người, lòng nhen nhóm bất an, “Lại có chuyện gì... à?”
“Ừ, để lát nữa tôi kể, cứ cho chỉ huy xem thư đi đã.”
Tôi mở hộp giấy tờ lấy thư. Isokawa và Kindaichi xem xét kĩ trang giấy rồi nhìn nhau gật đầu.
“Quả là rất giống.”
Anh chàng thám tử nói. Chỉ huy gật đầu.
Tôi run rẩy vì bất an, “Sao thế? Có manh mối gì liên quan đến nó à?”
“À, cũng không hẳn...” Isokawa đáp. “Thật ra hôm qua, cảnh sát thị trấn N nhận được một lá thư kì lạ. Nghe nói cả cách hành văn và loại giấy đều giống với thư cảnh cáo gửi cho cậu nên...”
“Rồi sao ạ? Có giống thật không?” Tôi hỏi dồn, biết đâu nhờ thế lại tìm ra người viết lá thư cảnh cáo kia.
“Cơ bản là giống. Tất nhiên nội dung thì khác, còn cách diễn đạt, chất giấy, ngay cả vết mực lốm đốm cũng giống...”
“Cậu Tatsuya, vết mực lem này rất kì lạ. Không phải là dính mực, mà là cố tình chọn loại giấy giống như bị lem mực, để gây khó khăn cho khâu giám định chữ viết.”
“Thư gửi cảnh sát có nội dung gì thế? Liên quan đến tôi à?”
“Đúng.” Kindaichi nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ thương cảm. “Thư tố giác cậu. Cũng giống lá thư cảnh cáo kia, lời lẽ y như đám thầy bói, hùng hổ bảo rằng hung thủ chính là Tajimi Tatsuya, còn hỏi vì sao cảnh sát chưa bắt cậu đi xử lý.”
Lòng tôi chùng xuống, “Không biết người gửi là ai à?”
“Chưa biết, chỉ chắc chắn là người trong thôn. Có đóng dấu bưu điện thôn Tám Mộ.”
“Nghĩa là một kẻ nào đó quanh đây muốn đổ tội cho tôi.”
Kindaichi gật đầu.
“Thư có nêu ra căn cứ xác đáng nào để chứng minh tôi là thủ phạm không?”
“Không có, cậu yên tâm, toàn luận điệu chửi bới thôi. Thế nên tôi mới thấy lạ. Kẻ gửi thư cảnh cáo và tố cáo không phải là đồ ngốc. Hắn biết cách che giấu nét chữ, và còn chú ý che giấu thân phận. Khôn ngoan như thế mà không đưa ra chứng cứ gì, chỉ la oai oái Tajimi Tatsuya là hung thủ thì ắt biết thừa cảnh sát sẽ không hành động. Tại sao còn gửi thư? Chính vì không biết hắn đang trông chờ hiệu ứng gì từ lá thư nên mới băn khoăn.”
“Nghĩa là thư không nhằm tố cáo tôi với cảnh sát, mà ấp ủ mục đích khác?”
“Tôi nghĩ thế. Nếu không thì hành động ấy không chỉ vô nghĩa mà còn mạo hiểm. Càng mạo hiểm thì càng mong thu được kết quả tương ứng, hiềm nỗi tôi chưa suy ra là gì...”
Tôi nghe mà lạnh thấu tâm can.
Một lúc sau, chúng tôi chui xuống mật đạo. Hôm nay không có điều tra viên nào khác, chỉ có ba chúng tôi, mỗi người cầm một cái đèn, im lặng tiến vào hang động tối tăm. Câu chuyện ban nãy của Kindaichi khiến đầu óc tôi mù mờ hẳn đi, cảm thấy ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên phiền phức, nhưng tôi vẫn nhận ra điều bất thường, “Sao thế này? Hôm nay những người tham gia vây bắt nghỉ à?”
Động thạch nhũ tĩnh mịch vắng tanh. Nghe tôi hỏi, Kindaichi gãi đầu. “À... thật ra thì tôi bị bọn họ tẩy chay rồi.”
“Tẩy chay...?”
“Ừ, họ bảo vây bắt trong động thạch nhũ chỉ tổ tốn thời gian. ‘Làm gì có chuyện thầy Kuno ở đây, mà nếu có thì đã tìm suốt ba ngày rồi, lẽ nào lại không tìm ra. Thế nên hôm nay họ không đến nữa.”
“Ba ngày qua phí công vô ích à?”
“Ơ, sao lại thế?”
“Tại vì không tìm được bác Kuno chứ sao.”
“Không hẳn đâu. Nhờ nhóm vây bắt mà phạm vi tìm kiếm đã được thu hẹp đáng kể đấy.”
“Tại sao?”
“Tại vì không cần tìm những chỗ họ đã đụng vào rồi chứ sao.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Kindaichi. Anh ta còn tỉnh táo đấy chứ? “Nhưng bác Kuno có chân mà. Biết đâu bác trốn ở chỗ họ đã lục soát rồi thì sao?”
Kindaichi vỗ trán, thốt lên kinh ngạc, “À, còn khả năng đó nữa nhỉ. Thế mà tôi không nhận ra đấy, ha ha ha...”
Chỉ huy không nói gì, cầm đèn tiến về phía trước. Kindaichi đi theo. Tôi ở đằng sau cảm thấy lẻ loi tận đáy lòng.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến gần Vực Thẳm Ma Trơi. Kindaichi muốn đi sang rìa vực bên kia, đấy cũng là nơi tôi nhắm đến. Hang Cáo và Cằm Rồng ở phía ấy. Núi châu báu trong truyền thuyết hình như ở gần khu vực Cằm Rồng. Đứng bên này nhìn sang, tôi lạnh hết cả xương sống. Vì đó không chỉ là thứ quyết định tương lai của tôi, mà còn là định mệnh từ đời mẹ truyền lại.
Kindaichi quả quyết cất tiếng, “Chỉ huy, tiến hành thôi nhỉ.”
“Hừm, cũng được, mà không biết có an toàn không. Nghe nói gần đây chẳng ai sang bên đó cả...”
“Không sao đâu. Tatsuya, cậu thì sao?”
“Tôi đi với anh.” Tôi trả lời chắc nịch.
“Được, quyết định vậy đi. Chỉ huy, em đi tiên phong nhé.”
Chỗ chúng tôi đang đứng là ngõ cụt giống như đáy bao, bên trái là vách đá dựng đứng. Có một con đường lát ván hẹp bám vào lưng chừng vách đá, bề mặt thì đây cát, băng sang bên kia vực bằng đường này thì đúng là nguy hiểm.
Kindaichi giắt đèn vào lưng, áp người sát vách đá. Sau đó anh đi ngang, nhích từng bước tới trước. Tôi bám theo, kế đến là Isokawa.
Chúng tôi chậm chạp di chuyển, bấu vào những chỗ hơi nhô ra trên vách đá, điều chỉnh bước chân cho phù hợp. Thỉnh thoảng đá dưới chân sụt lở, rơi ầm ầm xuống vực thẳm bên dưới, làm tim chúng tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực. Vực Thằm Ma Trơi không sâu lắm, nhưng vấn đề không phải nông sâu mà là chẳng ai muốn rớt xuống lòng nước đen ngòm dưới đấy cả.
Bên cạnh đó, đám rêu dạ quang cũng rất ghê rợn. Những đốm sáng xanh nhạt chớp tắt khắp nơi, cướp đi khả năng phán đoán cự ly của người nhìn. Vừa thấy chúng nhấp nháy ngay bên cạnh, chúng đã nhảy ngay ra chỗ xa xa đối diện, khiến người ta bất ngờ mất thăng bằng.
Chẳng ai nói câu nào. Chúng tôi như ba con sâu yên lặng vùng vẫy trong bóng đêm. Chỉ nghe tiếng thở nặng nề của Kindaichi đằng trước và Isokawa đằng sau, tôi thì đổ mồ hôi như tắm.
Đi được nửa đường, tôi nghe Kindaichi rú lên, cùng lúc có tiếng rơi “bịch”, rồi đèn vụt tắt, xung quanh tối đen như mực. Cho là anh ta rơi xuống vực rồi, tôi sợ tái người.
“Anh Kindaichi, anh có sao không?” Tôi hét vào màn đêm.
“Kindaichi!” Giọng chỉ huy vang lên phía sau.
Đằng trước lập tức sột soạt kèm tiếng quẹt diêm, gương mặt Kindaichi hiện lên trong ánh đèn. Bất ngờ thay, gương mặt ấy lại ở ngay chỗ đầu gối tôi.
Anh ta vừa dáo dác nhìn quanh vừa nói, “Giật cả mình. Cứ tưởng rơi xuống vực rồi chứ. Mọi người cẩn thận nhé, chỗ này khá dốc đấy.” Rồi anh chăm chú nhìn vào bóng tối. “May quá, cố một đoạn nữa thôi. Từ đây trở đi đường rộng lắm.”
Được những lời ấy tiếp thêm sức mạnh, chúng tôi rảo chân nhanh hơn, không lâu sau gặp một thềm dốc rộng chừng một mét, xuống thấp hơn càng rộng. Chúng tôi vẫn phải bám vào vách đá, nhưng không cần đi ngang nữa.
Chẳng mấy chốc sang tới rìa vực bên kia. Trên khoảnh đất rộng ở đây có năm cửa hang lớn nhỏ. Kindaichi trông thấy, suy nghĩ một lúc rồi bước vào cửa ngoài cùng bên phải, ngay sau đó quay ra, “Không được rồi. Đây là đường cụt.” Anh đi vào cửa thứ hai, một lát sau quay ra, “Đường này có vẻ sâu. Chỉ huy, đưa dây em mượn.”
Có hai cuộn dây. Kindaichi lồng một cuộn vào tay trái, gỡ cuộn còn lại ra rồi nhờ chỉ huy cầm giúp m?