Thư tháng tám gửi Em
Tôi định chọn mốc thời gian để viết thư cho em bằng những mùa như mùa Đông, mùa hạ, mùa Thu hay mùa Xuân. Nhưng mùa Hạ ở nơi tôi ở dài vô tận nên tôi tự vượt qua điểm do chính mình chọn để viết thư này gửi đến em. Tôi luôn luôn thích những bất ngờ, thích những chuyển hướng đột ngột.. và tôi yêu sự tình cờ. Nếu tôi được phân chia mùa, tôi sẽ thêm nhiều mùa hơn nữa. Chỉ cần thêm những lúc giao mùa là chúng ta có thêm nhiều sự thay đổi và cuộc đời bỗng dưng thêm mầu sắc, thêm hương vị.
Lời lẽ đầu thư có cho em cảm tưởng tôi đang vui, đang nhìn thấy hương sắc chăng? Em nhầm to, tôi đang nhìn thấy mùa Thu trong cái nắng khắc nghiệt của một mùa Hè cháy da. Tôi nhìn thấy mùa Thu buồn bã trong cái nhìn trắng tinh của đôi mắt lạc loài nhìn cuộc đời ngắn chỉ bằng đốt ngón tay, đôi mắt mở to nhưng không thấy cuộc đời. Tôi nhìn thấy mùa Thu rơi lạc trên những mái tóc bạc như sương muôi của một ngày mùa Đông chưa tình giấc. Và tôi đã cảm nhận được mùa Thu đến ngỡ ngàng trong từng những run rẩy thầm kín chia sẻ sự đớn đau, những nắm bắt nuối tiếc của một mùa Xuân đã vội vã qua đi. Em đang ở trong mùa Xuân hay mùa Hạ? Có hối hả vượt thời gian chạy đua với mùa Xuân? Có vụng về đánh rơi những cánh thời gian trong mùa Xuân của riêng em? Hay em đã ơ hờ nhìn Xuân qua mà lòng chẳng vấn vương?
Ở nơi đây mùa Hạ, có Sen hồng nồng hương thơm ngào ngạt. Tôi không có mùa Hạ đó. Tôi đã được tặng một nụ sen hồng nhưng nụ Sen chẳng bao giờ nở cho tôi được chiêm ngưỡng hương sắc. Nụ Sen đã khép lại câm nín, vô tri và lạnh lùng như từ chối sự cảm thông giữa người và hoa. Trong tôi không có sự tĩnh lặng của một đêm khuya đầy sao và mênh mông u tối. Tôi cũng không mang trong tâm hồn những long lanh của mặt nước hồ làm mát rượi cành hoa, đài hoa. Tôi cũng không có lòng yêu hoa, mê hoa, say hoa, để có thể vì rung động mà hoa chợt bừng nở đón nhận tình yêu kỳ diệu đó. Nên chẳng trách hoa không nở mà chỉ trách mình kém duyên.
Em thấy không mùa Hạ tương đối cũng không đáng ghét lắm? Mùa hè có thể rực rỡ trong những trái tim non hay trong trí nhớ của một quả tim buồn phiền. Và cũng trong sự rực rỡ đó, mùa Hạ bỗng dưng mềm như lụa, dịu dàng như những bước chân con gái. Tôi gọi đó là giao mùa giữa Hạ và Thu. Đó là lúc thiên nhiên run rẩy cởi bỏ lớp áp cũ để khoác vào manh áo mới. Em có thích sự thay đổi như tôi hay em sợ hãi sự đổi thay? Câu trả lời có lẽ còn tùy thuộc vào sự thay đổi theo chiêu hướng nào phải không em?
Tại sao trong cái nắng chan hòa rực lửa của một mùa Hè nơi tôi ở mà tôi vẫn nhìn thấy mùa Thu? Tôi còn nhìn thấy sự hồi sinh mạnh mẽ vì thời gian đã không qua mùa Đông mà đi thẳng từ Thu sang Xuân. Em có biết sự hồi sinh đến từ trong nỗi đau miên man, từ trong những giây phút tưởng đâu là thiên thu? Sự hồi sinh đó chính là sự thay đổi đó em. Trong niềm đau vô biên của một mùa Thu lại nẩy sinh những tâm hồn mới, những tình yêu mới của một mùa Xuân. Em sẽ thấy những điều tôi nói không là vô nghĩa nếu em đang ở trong mùa Thu hay em đang cảm nhận một mùa Thu buồn bã đền từ nỗi đau triền miên của một người bạn thân thương. Tôi không chia sẻ được niềm đau nhưng tôi cảm nhận được điều này và tôi tìm thấy sự thay đổi ngay trong chính mình. Cuộc đời bỗng dưng mở ra những cánh cửa mà bình thường tôi chẳng bao giờ thấy. Và một điều kỳ lạ mà tôi tìm được là đến trong tận cùng của nỗi đau lại là sự an bình đơn sơ. Sự an bình của mặt hồ phẳng lặng, không gợn sóng, không xao động trong cái tịch mịch vô cùng cửa thời gian và không gian. Tôi ước gì người bạn tôi thấy được sự an bình đó mà quên đi nỗi đau. Bởi vì những nhọc nhằn thể xác thật vô nghĩa, chỉ là những giọt lệ chợt ứa ra ở đuôi mắt, đọng lại ở bờ mi.. rồi khô đi, rồi tan biến vào những hao mòn của thời gian. Sự an bình đó phải chăng là một sự hồi sinh tình cờ sau cơn bão khốc liệt?
Bây giờ em hiểu tại sao tôi thấy những chiếc lá vàng úa bay tơi tả trong một ngày Hạ của tháng tám.
Và mùa Thu đã đến sớm hơn tôi nghĩ. Em có biết một mùa Thu ở miền băng giá đạp đến ngần nào? Cái đẹp đó nằm nguyên trong trí nhớ tôi một ngày của 15 năm trước. Những rừng phong muôn mầu của bàn tay tạo hóa kỳ diệu vẽ nên những rung động nhỏ nhoi mà tồn tại mãi mãi. Những thảm cỏ xanh tươi được phủ đầy những lớp lá khô vàng óng. Đất trời như bừng lên trong những mầu sắc kỳ ảo. Và những cơn gió se se lạnh làm rùn đôi bờ vai non dại. Vẻ đẹp đó trong cái nhìn của đôi mắt mùa Xuân, của bước chân vội vã, vẫn mãi mãi trong tôi.
Tôi muốn chia cho em mùa Thu đẹp đẽ đó để tôi và em sẽ gần gũi hơn. Em hãy cùng tôi mơ về một ngày mùa Thu khi mắt hãy còn trong và cuộc đời hãy còn mềm như lụa. Tôi và em sẽ gặp nhau ở không gian và thời gian đó để thấy cuộc đời vẫn còn rộng lượng với chúng ta.