Thư tháng mười gửi Em
Bức thư tháng 9 gửi đến em bị nghẽn ngang vì những bận rộn cuộc sống. Khi viết tiếp cho em, ngày giờ đã trôi sang tháng 10. Và trời đã sang Thu thực sự trên tấm lịch vô tri và ngoài không gian mát rượi. Cuộc sống dường như chậm lại đôi chút hay chính tôi tự nới lỏng cho mình những khấc thời gian? Ở đây người ta bắt đầu thay đổi cách phục sức cho hợp với thời tiết. Tôi chợt thấy sự thay đổi chung quanh và mừng rỡ ném hết những mệt mỏi trả lại cho quãng thời gian đã qua.
Tôi vẫn băn khoăn về tuổi xuân của em qua đi trong quãng thời gian này. Em đã trở nên cằn cỗi đến thế ư? Hay đó chỉ là một cái áo giáp bảo vệ cho những yếu mềm nhất? Em giấu mặt và trốn cuộc đời được bao lâu? Liệu em có trốn được chính em không?
Những xúc động nhỏ nhặt của tôi vừa kể cho em nghe có động đến phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn em không? Tôi mong em vẫn sống với tuổi của em, cho dù em phải giấu diếm trong tâm hồn. Hãy tìm cho em những ý nghĩa nhất của cuộc sống trong hoàn cảnh khó khăn hiện tại. Rồi sẽ có ngày mai tươi sáng. Hay em mất cả niềm tin vào tương lai? Dĩ nhiên tôi biết ngay em sẽ hỏi ngược lại tôi thôi: Tương lai của em đâu? Bằng vào những thủ đoạn hay những con đường tắt để rồi lại đi vào ngõ cụt. Tôi nghĩ tương lai nằm trong ước mơ, trong ước vọng của mỗi người em ạ. Cứ mơ để giấc mơ sẽ thành sự thật như bao nhiêu người khác trên thế giới đã mơ một ngày cộng sản tàn lụi trên đất nước họ và giấc mơ đó đã xảy ra.