← Quay lại trang sách

Chương 8

VÀO GIỜ NỮ CÔNG, BỌN CON TRAI học chung với chúng tôi được phép ngồi lại lớp tự do làm bài hoặc học bài, nhưng cấm làm ồn. Trừ những giờ dưỡng nhi thì chúng được mời ra khỏi lớp. Bọn con gái hiếu kỳ thích hỏi về phép dưỡng nhi và nguồn gốc làm thế nào có «nhi» để «dưỡng». Những câu hỏi đó ngoài chương trình học tập nhưng bà Lý cũng cố gắng diễn giải cho chúng tôi hiểu. Chúng tôi hỏi bà cho tận gốc tận nguồn nên khi giảng những chuyện riêng của phụ nữ bà Lý không muốn lũ con trai nhỏ tham dự. Bà phải cho nữ sinh thấy hình ảnh về sự sinh tồn loài người và bà dạy cách chọn bạn trăm năm cùng nhiều mục ngoài phạm vi dưỡng dục con cái. Bọn con trai cho rằng giờ nầy sẽ có nhiều chuyện hấp dẫn nên chúng vẫn tìm cách lẻn vào.

Bà Lý giục bọn con trai:

– Đi ra mau đi các em trai, chỗ đàn bà con gái học làm mẹ làm vợ mà chàng ràng vô đây làm gì? Em trai nào muốn học thì phải xỏ lỗ tai đi.

Thằng Tín trả treo:

– Thưa cô, sao chương trình học bỏ sót giờ học dưỡng thê cho tụi em. Vậy chừng nào có giờ họp hội đồng giáo sư, cô nhớ nói lũ con trai yêu cầu học thêm mục đó.

Bà Lý cười lớn:

– Em Tín mới ngần ấy tuổi mà đã muốn dưỡng thê rồi.

Quan ngắt lời bà:

– Vậy chớ các chị nầy cũng suýt soát tuổi tụi em, sao trong chương trình học lại có mục nuôi con lựa chồng.

Oanh hùng hồ đuổi:

– Thôi mời các cậu ra sân đá cầu, chừng nào chuông đổ thay giờ học, mới được mò vô, nghe chưa?

Thằng Quan nháy mắt và mỉm cười. Ý nó nói rằng Oanh có bổn phận để cửa he hé, đợi khi bà Lý không để ý chúng nó lộn trở vào núp dưới gầm bàn nghe bà Lý dạy dưỡng nhi.

Oanh làm bộ xua đuổi chớ nàng đã hứa với chúng nó trước là sẽ cho vào nghe. Những ánh mắt đồng lõa của bọn con trai với chúng tôi ngời lên biểu đồng tình. Bà Lý không để ý, thoăn thoắt trở về bục gỗ giảng về đề tài: «Chọn người bạn trăm năm có đầy đủ sức khỏe để bảo vệ hạnh phúc gia đình».

Sáo sau khi nghe xong, đưa tay lên hỏi:

– Thưa cô, người đàn ông có sức khỏe mới có vợ được, còn những người ốm yếu chắc ở vậy tới già. Ai cũng xúm nhau lựa người tốt cả, còn người xấu để cho ai?

Bà Lý mỉm cười:

– Cô chỉ giảng trong phạm vi bài học mà chương trình đã soạn sẵn. Mà thực tế lại còn lắm chuyện thiên hình vạn trạng nữa.

Bà Lý cúi xuống mấy tờ giấy quay ronéo, tiếp:

– Người đàn ông cần phải có vóc dáng cao ráo, không cần phải là một lực sĩ.. nhưng các em đừng chọn thứ ngực lép đít teo, gió thổi cũng bay.

Thằng Tín từ dưới gầm bàn thò đầu lên, gọi Oanh nho nhỏ:

– Đừng nghe lời bả. Nhiều đàn ông có những cái vượt ra ngoài lớp vải che thân thì coi không đẹp mắt, nhưng cái ở trong vải lại xuất sắc…

Oanh khựng lại một lúc, nàng chợt hiểu, lập tức đưa chân đạp cho thằng Tín một cái. Chúng tôi cười rúc rích. Nghe động, bà Lý chạy ù xuống. Bọn con trai thấy cơ mưu bại lộ, bèn bò càng bò niễng ra cửa chạy thoát. Cơn cười lan rộng và được bóc trần một lúc. Bà Lý thở dài trách:

– Chẳng có ai mà khỉ khọn như tụi nầy. Chuyện gì mà mấy em cười dữ vậy Sáo?

Sáo dõng dạc:

– Thưa cô, thằng Tín nói bậy.

Bà kêu lên:

– Trời ơi, lũ nó lẻn vô hồi nào vậy? Chết chưa, ai đời con trai gì thích nghe dưỡng nhi. Bộ muốn giải phẫu thành đàn bà sao?

Đức phì cười:

– Chắc là nầy mai sau nuôi con thế vợ. Tôi dám cá là thằng Tín trước sau gì cũng làm mọi vợ.

Bà Lý căn dặn:

– Các em nhớ giờ học gia chánh dưỡng nhi nên khóa cửa lại và tuyệt đối không cho đứa con trai nào léng phéng lại gần. Kỳ cục quá, chỗ đàn bà con gái người ta nói chuyện riêng. Có lũ kia vào giảng bài nhột miệng quá trời…

Bà dặn thêm:

– Giờ nữ công, có thể cho tụi nó vào ngồi chơi được, bắt tụi nó xỏ kim dùm.

Giọng bà Lý uốn éo vang lên và lũ học trò cười sôi sục. Ông Chung bước ra khỏi lớp trong khi lũ học trò đang cặm cụi làm bài tập. Gió từ hàng cây me keo luồn qua mặt cáo. Giọng cười bà Lý vẫn thẽo thợt. Ông Chung chắp tay sau mông đi đi lại lại dưới mái hiên. Mỗi lần ông đi ngang lớp bà Lý, ông liếc rồi chúm chím cười bâng quơ.

Bà Lý mỗi khi nghe ông Chung sắp đi ngang lớp mình, sửa lại mái tóc hoặc nhìn lại nếp áo, hay có vài cử chỉ thừa thãi, lúng túng. Chúng tôi ngồi bên khung thêu chốc lại nhìn bà cười nửa miệng. Bà Lý bước lại cửa chính nhìn ra hàng cây điệp, cố tạo cho mình một thái độ tự nhiên, nhưng khi ông Chung bước gần đến cửa, bà xoa trên chốt cửa và những đường gân máu ửng lên hai vành tai bà. Ông Chung đi ngang bà, nụ cười rạng rỡ. Hôm nay, bà đánh phấn sương sương, thoa son nhạt, đeo sợi dây chuyền mề đay hình trái tim. Cả hai nói với nhau bằng sự yên lặng che dấu bọn học trò tinh quái đang theo dõi họ từng cử chỉ. Hai ông bà thôi miên nhau, đấu nhãn nhau, trời gầm chưa chắc làm họ tỉnh.

Đức khều đùi tôi thì thầm:

– Liễu, hai ông bà đang đá bóng nhau kia.

Tôi lặng thinh và tiếp tục công việc. Khi bà Lý bước vào, tôi vụt hỏi:

– Thưa cô, muốn vẽ chữ L cho đẹp trên mặt gối phải vẽ làm sao?

Bà Lý tươi cười, thái độ phấn khởi bước lại bảng đen vẽ chữ L thật bay bướm nằm giữa chùm hoa hồng.

Đức tinh quái tiếp:

– Cô vẽ dùm em chữ C bên cạnh.

Bà chẳng nghĩ tiếp tục vẽ chữ C ôm gắn bó chữ L và lùi lại mấy bước ngắm công trình vừa sáng tạo của mình. Bà nghiêng đầu qua một bên, ra vẻ hài lòng.

Vụt một tràng cười như pháo nổ dòn làm bà ngơ ngác. Bà nhìn lại mẫu vẽ trên bảng. Những tiếng cười vẫn rải rác phía tận cùng lớp. Đức ngồi tỉnh bơ như kẻ vô tâm tuy việc làm của nàng do sự cố ý ác độc.

Mặt bà Lý bỗng đỏ bừng. Bà không nói nửa lời. Bọn học trò bớt cười và lẳng lặng cúi xuống khung thêu. Không khí nặng nề, ngột ngạt trùm xuống. Bà Lý chống cằm nhìn ra ngoài.

Tiếng chuông xe đạp bên nhà chứa xe réo lên từng chập. Thằng Tín nghe động, chạy ra hiên. Ông Chung, một tay vịn ghi đông một chiếc xe nằm bìa, tay kia bấm chuông, mắt hướng về lớp chúng tôi. Có lẽ ông cần phải gây tiếng động mới lôi cuốn được sự chú ý của bà Lý.

Thằng Tín trở vào, cười rúc rích:

– Thầy Chung đang thử xem chuông xe của chị Kim có hư để ổng sửa dùm.

Đức hỏi dồn:

– Thiệt không Tín? Giờ nầy là giờ Lý Hóa bên lớp Đệ Ngũ B mà sao ổng bỏ ra sửa xe cho con Kim vậy?

Kim bẽn lẽn nhìn ra ngoài thềm. Bóng nắng còn lại vài ba đốm sáng quạnh hiu, nằm dã dượi trên nền xi măng bóng nhẵn.

Bà Lý nhìn đăm đăm một xó góc bảng, không muốn nhìn bọn học trò đang rì rầm nói chuyện trong lúc thêu thùa. Giọng cười chế nhạo lúc nãy vẫn còn lác đác ở cuối lớp học.

Bỗng nhiên bà Lý chống tay đứng dậy. Bà xẵng giọng:

– Tôi yêu cầu các em đừng cáp đôi thiên hạ nữa. Các em đừng làm tôi bực mình vì cái trò giỡn trững nhảm nhí của các em. Sao mà có kẻ hẹp hòi khi thấy người đàn bà nói chuyện niềm nở với người đàn ông là đổ hô họ cặp bồ với nhau.

Bà nhìn chằm chặp vào chỗ Đức ngồi. Sự tức giận làm bà nghẹn ngào và mặt bà đổi ra màu sáp.

Đức nhìn bà im lặng trịch thượng một lúc, rồi nhếch mép cười mai mỉa. Chuông đổi giờ học réo lên như lột trần một cái vung úp chúng tôi ngộp thở. Bà Lý chụp chiếc bóp da cá sấu, bước lẹ ra khỏi lớp.

Đức ong óng:

– Bả làm như mình chẳng biết gì ráo. Con nầy từng bắt gặp nhiều lần bả với ông Chung mùi mẫn với nhau mỗi buổi tối.

Sáo nói:

– Con nầy chắc năm nay thi rớt. Mỗi tối không lo học bài mà lại đi rình rập thiên hạ.

Thằng Quan hớn hở:

– Chị thấy gì đó, nói mau nghe chơi.

Tín nói huỵch tẹt:

– Ông bả hôn nhau ra sao? Có vẻ «màn bạc» không chị?

Oanh nạt:

– Thôi đi, muốn viết tiểu thuyết huê tình thì dẹp sách vở xin thôi học. Còn ở đây, cấm phát ngôn trung thành theo cái óc tưởng tượng đa nghen.

Đức nhìn tổng quát, giọng sang sảng:

– Chúa nhựt nào, ông Chung chẳng mò tới bả. Bữa nọ, tao qua nhà con Trầm, cháu kêu tao bằng cô, chơi. Chắc tụi bây cũng biết nhà con Trầm ở gần nhà bà Lý, cách một cái hàng rào thấp, chó nhảy cũng qua. Tao gặp ổng dựng chiếc xe Puch màu đỏ ở gần cây sa-bô-chê và đến cửa nhà bà Lý gõ cộp cộp. Bà Lý hí hửng mở cửa rước ổng vào, rồi đóng cửa, tắt đèn. Tiếp bạn đồng nghiệp theo cái kiểu đó còn giả mù sa mưa, mắng người ta.

Oanh, mặt phựt sáng, mắt mở tròn:

– Đi xe Puch đỏ chưa chắc là ông Chung.

Đức tức mình:

– Còn ai vô đó? Tao hỏi mầy, bộ con Trầm điên hay sao mà không thấy ổng tới ngày một ngày hai từ một tháng nay?

Sáo chen vào:

– Phải chi bả đừng đính chánh thì nghe không chói tai. Chơi cái kiểu cả vú lấp miệng em có khác nào vén quần lòi chân ghẻ.

Đức nói hăng hái:

– Trời ơi! Cái trường nầy là cái sào huyệt của bọn lang chạ mà,. Chúa nhật tới, tụi bây cứ theo tao.

Cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Tín vụt nói:

– Có lần thầy Giám thị Minh nói rằng mấy bà nầy học chung với con trai sẽ bị đồng hóa mất.

Quan nói:

– Biết đâu tụi mình bị đồng hóa với các bà. Tụi mình là thành phần thiểu số.

Sáo ong óng:

– Thứ con trai tính tình bán nam bán nữ xài không được, nuốt không vô, nên bỏ ra rìa tình cảm.

Huấn dẩy nẩy:

– Các bà thật là hung bạo. Nữ kê tác quái.

Quan thêm:

– Nói xin lỗi, toàn thể chị em nơi đây đã thành loại đực tính cả rồi, chỉ trừ chị Kim.

Thằng Tín được nước, nhiếc tiếp:

– Vậy mà bà Sáo với bà Đức cứ công kích nhau hoài. Đúng là lươn chê lịch nhớt, thỏ chê cáy hèn.

Tôi ngứa miệng:

– Nín đi! nghe mệt bắt chết. Bọn kép thần đồng chê lũ đào độc, lũ hề mặt mốc. Còn đào thương thì quá ít, lại không có kép chánh đóng vai người hùng.