Chương 9
BÓNG NẮNG CHIỀU THỎN MỎN LẦN bên kia sông và bóng tối bắt đầu bôi xóa lem luốt trên tàn cây, rơi rớt trên mái lá. Những ngọn đèn dầu vàng vỏ hiu hắt lung linh qua mặt cáo. Dưới sông, ghe thương hồ bắt đầu cặp vào bến vắng và những xuồng câu tôm rải rác trên sông im lìm bên ánh đèn lồng leo lét.
Oanh và tôi đứng tựa cây cột ngoài hiên bên nhà cô em họ nàng, nơi đó có thể nhìn thấy phía trước căn phòng bà Lý vài mươi thước, nhai đậu phọng rang mắt hướng về phía trước sân trường chờ đợi. Đôi mắt Oanh vụt sáng lên và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bầu bĩnh. Bọn thằng Tín lũ lượt kéo vào. Chúng nép theo bờ rào như hai tên trộm. Thằng Tín đến trước. Tôi giựt lấy chiếc đồng hồ vàng trên tay Oanh nhìn kỹ. Nó nói:
– Chị Đức và chị Sáo còn lạng quạng trước rạp hát uống nước mía. Chắc mấy bả sắp tới rồi.
Bà Lý nhìn đồng hồ tay rồi hé cửa nhìn ra ngoài sân. Đèn trong xóm chập chờn qua khung cửa. Sân trường vắng lạnh và hình như rộng ra. Hàng cây lắc lư lảo đảo. Gió bất thần lùa vào khung cửa chớp khép, ngọn đèn Hoa Kỳ đặt giữa bộ sa lông lao chao nhún nhảy trong ống khói pha lê. Tôi cảm thấy lạnh rờn rợn và những hột gai ốc nồi đầy trên hai cánh tay. Vụt tôi rùng mình nhớ đến ngôi trường nầy ngày xưa là cái nhà xác.
Từ ngày bà Lý về ở đây, chưa lần nào bà tuyên bố là gặp ma hiện về, mặc dù nhiều người nói là ban đêm oan hồn uổng tử thường hiện lên, ngồi vắt vẻo trên mấy cành me keo giữa đêm khuya và những tiếng hát ru em văng vẳng mơ hồ, nhưng khi người ta ra tìm kiếm tiếng hát đó thì chỉ nhìn thấy thoáng một tà áo dài trắng phất phơ rồi biến mất. Nghe đến đó, tôi cảm thấy rùng mình, rờn rợn trên gáy và ái ngại cho bà Lý. Nhưng bà có đức tin mãnh liệt. Bà sẽ cầu kinh mỗi đêm và bà đem hình Chúa và Đức Mẹ cùng các Thánh treo từ cánh cửa chính. Rất có thể nhờ đó ma quái sẽ không dám lẻn vô phá phách. Bà ít khi một mình bước ra khỏi phòng để ngắm các vì sao chi chít trên khung trời đen cao thăm thẳm. Bà chưa hề bắc ghế ra sân vào những đêm trăng sáng như trải bạc xuống khu trường và những ngôi nhà trong xóm ngủ yên dưới ánh sáng trong xanh mát dịu của những con trăng rằm. Bà thường rủ rê chúng tôi vào những ngày rằm lớn đến chơi với bà. Bà ngồi trên sân cỏ bên ấm trà nóng ướp sen và tán gẫu với đám học trò, bà tâm sự với chúng tôi cuộc đời cô đơn bất hạnh từ ngày bà còn lứa tuổi chúng tôi. Dưới ánh trăng bàng bạc, tôi thấy đôi mắt bà có vài nếp nhăn nho nhỏ ướt sủng nước mắt nhưng miệng bà vẫn toe toét cười. Bà dễ cười nhưng chẳng khó khóc chút nào. Bà là một nhân vật có thể đóng một lúc hai vai trò bi và hài. Trong câu chuyện quây quần bên ấm trà và hộp bánh do chính tay bà làm để thết khách gồm có tiết mục ái tình dẫn đầu và kế tiếp là những kỷ niệm thời còn là học trò Trường Áo Tím. Bà vẽ cho chúng tôi viễn ảnh rùng rợn trong niềm cô độc triền miên của bà. Bà bắt đầu sợ hãi tuổi già, lo âu cho tấm nhan sắc còn vương đôi chút tươi mát, có thể làm nổi sóng gió trong lòng những người đan ông vây quanh bà. Bà lợi dụng những người đàn ông chạy theo bà và biến họ thành những tay sai đắc lực, nhưng bà không hề ban bố chút ân huệ ái tình nào, trừ ông Chung là người được bà đem lên ngôi vị sủng ái.
Trong đám những người yêu bà có ông Minh, người có tiếng là tận tụy và tốn nhiều công phu nhất. Bà cảm thấy ông Minh yêu bà là một sự xúc phạm leo trèo. Bà cười ngạo nghễ về ông Minh:
– Các em coi có tức cười không? Ông Minh già từng tuổi đó mà còn sanh chứng. Ai đời có suôi có gia, có cháu nội cháu ngoại đầy đàng đầy sá mà lão nói là lão yêu cô.
Chúng tôi đùa:
– Cô có duyên, ổng mới thương như vậy.
Bà Lý bất bình trách móc:
– Ai mượn ông thương?
Đức chen vô:
– Cô già còn nhiều người mê. Chứ tụi em trẻ mà chẳng thấy người nào để ý tới.
Sáo vuốt lưng bà Lý:
– Tụi em bằng tuổi cô chắc chẳng ai dám liếc nữa, đừng nói là mê.
Bà Lý kiêu hãnh và đầy tự tin.
Oanh ức về những lời chế nhạo sự già nua lụm cụm của ông Minh, nó ghé vào tai tôi:
– Ai mà yêu bả trong khi bả chê thì bả cho là kẻ đó có tội lớn. Nếu bả làm vua, chắc bả sẽ tru di tam tộc kẻ nào già hay xấu trót mê bả.
Tiếng máy xe nổ bong bong quen thuộc tiến về nhà bác tùy phái rồi im bặt. Bà Lý đang ngồi nhai miếng bánh ngọt trên chiếc ghế phô-tơi. Bà nuốt vội miếng bánh cuối cùng, sửa lại nếp áo và quơ lấy một quyển tiểu thuyết trên bàn, vờ chăm chú đọc. Ông Chung khóa xe xong, nhìn một lượt, rồi lầm lũi bước đến gõ nhè nhẹ trên cánh cửa mở hờ hững.
Bà Lý buông sách, giọng ngọt như mía hấp:
– Vào đi anh.
Ông Chung mặc chiếc quần màu xanh thẫm và chiếc áo sơ mi ngắn tay, lách vào. Sau tiếng gài chốt cửa, tiếng gót giày tiến vào bên trong.
Oanh ra hiệu cho thằng Tín mò lại gần áp má vào cánh cửa. Cả bọn đứng chờ sau nhà ông tùy phái. Trong bóng tối đặc lềnh, ánh đèn Hoa Kỳ từ nhà bà Lý chập choạng qua cánh cửa lá sách. Thằng Tín mở mắt nhìn vào trong, đoạn quay lại chỗ chúng tôi đang đứng dưới gốc còng bên hè nhà kho và đưa tay ra ngoắc chúng tôi. Theo vệt ánh sáng của ngọn đèn Hoa Kỳ, Oanh níu tôi đến gần và rì rầm bên tai Sao:
– Lẹ lên, tuồng hát bắt đầu. Tao sẽ chỉ cho tụi mầy coi sự chính chuyên thờ chồng của bả.
Oanh buông tay tôi, hăng hái dẫn đầu.
Nàng rón rén bỏ chân ra khỏi guốc để không gây tiếng động. Chúng tôi đến nơi. Thằng Quan nhường cho Sao ghé mắt vào. Trong một thoáng cả bọn đều có nơi đứng có thể nhìn rõ bên trong.
Trong bóng tối, mắt Oanh đen ngời, sáng như hai đốm sao đêm. Sự tinh quái ranh mãnh và dữ dằn toát ra từ ánh mắt. Tôi mỉm cười. Cả bọn không dám thở mạnh và chợ đợi.
Giữa gian phòng, riềm màn toàn màu hồng nhạt ngọt ngào buông xuống. Dưới ánh sáng xanh trong của ngọn đèn Hoa Kỳ, bà Lý trong bộ đồ ngủ màu thiên thanh viền ren trắng mỏng lồ lộ làn da mát mịn. Thân thể ba còn nét mềm mại, thanh tú. Với bộ ngực đầy và cái lưng thon, dáng dấp mảnh mai, bà sẽ không để một ai có thể đoán nổi tuổi tác bà. Làn da bà tươi mát như là mới tắm xong và đôi má bầu bĩnh như thách đố bước đi của thời gian. Nhìn bà thật kỹ, người ta mới biết đôi mắt không che dấu được tuổi già. Đôi mắt bắt đầu sâu và mí mắt lớn ra. Nhưng nhìn toàn diện, phải nhận rằng bà trẻ hơn tuổi tác khoảng mười năm. Người đàn bà nầy với nhan sắc cũng như ánh chiều vàng rực lên rồi lại tắt đi. Cái thú tiêu khiển bằng cách chà chanh, thoa kem lên da măt, cách điểm phấn lên má rồi sẽ mất. Tuổi già không con cháu, ở một xứ cô đơn lạ hoắc tuổi già tẻ ngắt hơn cảnh chợ chiều.
Ông Chung ngồi trên chiếc kỹ dài, chân rút ra khỏi giày và kê lên mặt bàn. Bà Lý ngồi bên cạnh mân mê một nhánh tóc rớt trước ngực. Ông kề tai bà thì thầm. Bà Lý tựa vai vào người ông e ấp như con gái mới tập yêu đương. Ông nâng lấy cằm bà, nhìn lâu vào mặt bà như muốn nhốt cả khuôn mặt bà vào mắt. Ông quàng tay qua lưng bà siết mạnh và hai chiếc mũi từ từ kề sát nhau. Tôi rùng mình, không biết vì cơn gió vừa qua hay cơn lạnh bất thần trước cảnh hai người khác phái đang quấn lấy nhau.
Tôi vụt nhớ hồi còn học ở trường Nữ Tiểu Học vào những chiều thứ tư và thứ bảy, chúng tôi chen chúc nhau vào văn phòng của cô thơ ký mua vé hát để dành sẵn. Vé hát bán đồng hạng giá hai đồng mà tôi có thể nhịn bánh nửa ngày để mua.
Rạp hát chỉ là bốn lớp học liền nhau, có màn vải đen ngăn và khi nào hát thì kéo lên để biến những lớp nầy thành một căn phòng rộng rãi có thể chứa số học sinh của ba trường tiểu học lân cận. Lớp học tôi ở tận chỗ phòng tối dành đặt máy chiếu phim và tôi ngồi hàng ghế tận cùng trong lớp tức là chỗ thượng hạng lúc kéo ba bức màn. Những buổi chiều thứ tư và thứ bảy khi trống trường báo giờ tan học, cả bọn chúng tôi ngồi hàng ghế tận cùng như mở hội trong lòng. Đứa nào không mua giấy được các anh tùy phái mời ra sân xếp hàng về nhà, còn ai trình giấy hát sẽ có quyền ngồi lại và tự do chiếm chỗ tốt. Trong khi chúng tôi chờ đợi thì các cô, các thầy giáo từ các trường lân cận dắt học trò đến rạp. Dĩ nhiên, lũ học trò trong những lớp bị trưng dụng làm rạp hát sẽ ưu tiên chiếm chỗ tốt. Lúc nào không có tiền mua vé hát, Oanh và tôi chui trốn trong phòng chiếu phim. Nơi đó, bóng tối dầy đặc nên các anh tùy phái khó lòng bắt được hai đứa coi hát cọp. Chờ anh ta khóa chặt cửa nẻo, bọn tôi mới lò mò chui ra nhập bọn với đoàn trẻ vừa vô cửa. Mỗi tuần chiếu môt phim nhưng bọn tôi xem đến hai lần không hề chán. Từ mỗi chiều thứ hai đến thứ bẩy đều có hát. Ông Ty Trưởng cho trường Nữ Tiểu Học coi hai lần, còn bao nhiêu ngày khác thì dành cho các trường phụ cận trong tỉnh. Có những phim, Oanh và tôi trốn coi từ thứ hai đến thứ bẩy mà chỉ mất một lần mua vé.
Có lần vừa chui vào phòng tối thì gặp ngay thầy Thàn – người có phận sự chiếu phim – bước vào. Từ ngoài ánh sáng bất thần bước vào bóng tối đặc sệt, thày dẫm lên chân Oanh đang ngồi co ro trong xó. Đau điếng người, nhưng nó không dám kêu lên. Thầy Thàn tưởng có vật gì bèn bấm đèn pin lên và bắt gặp Oanh ôm lấy chân, nhăn nhó như khỉ ăn gừng.
Thầy kêu:
– Lại con Oanh và con Liễu. Hai đứa nầy giỏi tài trốn coi hát lậu.
Oanh kêu đau và đòi thầy Thàn bắt đền. Thầy Thàn hứa sẽ cho chúng tôi cái đặc ân là coi hát líp suốt tuần. Oanh còn đau nhưng vội đứng lên nhảy cỡn. Và từ đó, hai đứa tôi là thổ địa của rạp ciné scolaire nầy cho tới khi rời khỏi nhà trường lên trung học. Gặp những xen mùi trong một đoạn phim, nhà trường sợ con nít sau khi xem, sẽ nhiễm độc tố vào đầu óc non nớt, nên thầy Thàn cắt bỏ những pha cụp lạc đó. Nhưng đôi khi, thầy Thàn sơ xuất cắt không hết những cảnh cấm kỵ ấy. Gặp hai nhân vật trên màn ảnh tỏ tình như cảnh ông Chung ôm bà Lý, bọn tôi vì chưa hề gặp chuyện đó ở ngoài đời nên hè nhau đập bàn hò hét, không có nghĩa là thích thú mà để diễn tả sự ngạc nhiên trồi lên đến cực độ. Lúc đó thầy Thàn chỉ có nước lấy tay che trước ống kính; tiếng hò hét tức tối lại sôi lên nứt rạp. Tôi cũng cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.
Bây giờ, ông Chung siết lấy thân bà Lý chặt hơn và mắt bà tê dại vào cơn đồng thiếp. Ông với tay vặn chiếc đèn nhỏ lại. Ánh sáng xanh rút chìm xuống. Bà Lý đứng dậy đi vào giường và ông lẻo đẻo theo sau. Chiếc màn màu hồng rải hoa trắng kéo kín lại. Ngọn đèn lao chao trong gió lòn qua khe cửa rồi tắt phụt.
Oanh níu tay tôi, cười rúc rích trong bóng tối. Thằng Tín bỏ chạy và bọn tôi lần lượt bước ra khỏi mái hiên. Gió về đêm gần Tết lạnh. Tôi cho hai bàn tay núp vào hai túi áo bà ba. Oanh đi song song có vẻ thỏa mãn. Với giọng mai mỉa, Đức nói:
– Một lần bắt được, mười lần không.
Oanh cũng tàn nhẫn không kém:
– Chớ bả cứ ra rả cái họng chối phắt, cố giả mù sa mưa để chửi bọn mình.
Sáo chen vào:
– Biết như vậy tao đem theo máy chụp hình chụp một kiểu, đợi chừng nào bả oang oang chửi bông lông, sẽ đem ra tặng bả làm kỷ niệm.
Quan cãi:
– Tối mà chụp cái gì. Bộ chị định chụp bằng đèn có khác nào tự tố cáo.
Tôi chen vô:
– Thôi tụi bây ác vừa chớ. Tới phiên tụi bây mùi, ai phá, tụi bây chịu không?
Đức nãy giờ yên lặng, bỗng mắt nàng sáng rực lên. Nàng đề nghị:
– Muốn cho ông Chung biết cơ mưu bại lộ, vậy tụi mình đem chiếc xe của ổng bên hàng còng dấu đi.
Thằng Quan thích chí hưởng ứng ngay:
– Chừng ổng ra không thấy xe, tri hô lên tức là tố cáo rồi.
Hai đứa con trai đi nhanh về phía chiếc xe màu đỏ dựng bên vách nhà bác tùy phái. Đèn bên nhà bác tắt từ lâu và tiếng ngáy ở trong nhà đều đặn vang lên. Thằng Tín và Quan xúm nhau khiêng chiếc xe vì ông Chung đã khóa cổ xe. Hai đứa ì ạch mà chiếc xe chẳng đi tới đâu.
Sáo hô hào:
– Xúm nhau lại, đứa một tay cho mau, kẻo ổng ra bắt gặp thì bỏ mạng.
Tôi tự hỏi nếu lũ bạn tôi có nhân tình, chúng sẽ nhìn đời như thế nào. Hẳn là chúng không nghịch ngợm tàn ác như vậy. Chúng sẽ vị tha, và âu yếm với những mối tình của kẻ khác hơn. Tôi tự giận là tại sao mình bị lôi cuốn vào cái trò nầy.
Tôi không sao không nghĩ đến cảnh một thân một bóng của bà Lý. Bà dọn cho mình bữa ăn, ngồi ăn một mình, không có nuôi một con chó, con mèo để cùng ăn, để săn sóc. Thế giới ấm cúng, mộng ảo của bà được gói trong những quyển tiểu thuyết thuê (hai đồng một cuốn mướn suốt tuần lễ) và phản ảnh tuổi xuân của bà nằm trong những cuộc đùa nghịch và tiếng cười sảng khoái của bọn tôi.
Chúng tôi lôi chiếc xe Puch tới gốc cây còng và cho nó nằm ở đó, rồi lũ lượt kéo nhau về.
Ánh trăng phơi phới thoa vuốt cảnh vật im lìm và sao rải đặc trên nền trời màu xa cừ. Gió từ hàng cây còng rì rào bất tận. Tiếng chó trong xom ăng ẳng. Bầy dế trong mấy bụi cỏ gáy ré, tiếng nhọn hoắt xỉa xói vào đêm sâu bao la. Tự nhiên tôi cảm thấy sự trống vắng dễ sợ trùm lấy mình như một cái lưới bùng nhùng, tê tái.
Đêm đó, có một cái gì thao thức trong tôi khi tôi ôm choàng chiếc gối giữa đùi. Những chuỗi hôn trên màn bạc lẫn cặp môi của ông Chung xoắn lấy cặp môi chờ đợi của bà Lý in vào đầu óc tôi như một vết xâm trên da. Tôi lăn trở mãi trong bóng tối, và những tiếng động mơ hồ làm tôi không chợp mắt được. Trên máng xối, hai con mèo đuổi nhau, gào thét, rên siết một cách khoái trá, thê thảm. Lấy chiếc mền mỏng trùm lên tận đầu, tôi cố xua đuổi những hình ảnh của ông Chung, bà Lý. Tôi nhắm nghiền mắt và bắt đầu đếm thầm – một phương pháp dỗ giấc hữu hiệu nhất của tôi. Tôi nghĩ tới Nam và tôi gọi thầm tên chàng. Phải gặp Nam sáng mai.