Chương 2
TÔI VỪA ĐỂ CHIẾC CẶP THÌ ĐỨC đã đến vỗ vai tôi, cười nhăn nhở:
– Thế nào? Ai ăn dưa gang với chàng ca sĩ đêm rồi?
Tôi nhìn Đức ngạc nhiên về thái độ nửa đùa nửa ghen tị của nàng.
Tôi lặng thinh gật đầu và ngồi xuống lật quyển Vật Lý ra đọc. Đức dằn quyển sách:
– Học hành gì bây giờ. Hãy kể chuyện từ lúc mầy ở vườn dưa đến lúc ngồi sau «bọt-ba-ga» nghe anh Lập hát bản Thiên Thai đi.
Kim nhìn tôi ngơ ngác.
Tôi tươi cười:
– Không ai dấu được mầy. Đúng vậy, Đức à. Nhưng nếu Lập của riêng mầy thì mầy nên báo động cho thiên hạ biết để mà tránh.
Đức nổi xung:
– Mày đi với ai thây kệ mầy. Thằng Nam chưa đi khuất bóng là đã cho thằng khác chở rồi.
Tôi đỏ bừng mặt, cơn giận làm tôi không bình tĩnh nữa. Tôi quắc mắt gằn từng tiếng:
– Mầy điên rồi. Can gì tới mầy. Tao làm những việc ngoài phạm vi nhà trường. Mầy đâu phải là mẹ của tao và đâu có chịu trách nhiệm về hành động của tao. Coi chừng mầy càng ồn ào là chứng tỏ mầy thất bại với tao, nên ghen tức.
Kim níu tay tôi lôi tôi ra hàng còng.
– Đừng thèm trả lời nó. Đụng với đứa lỗ mãng, mình chỉ tổ thua lỗ.
Kim kề tai tôi:
– Hình như nó mê Lập mà anh ta không đếm xỉa tới nó.
Tôi cười mát và rủ Kim ra hàng nước đá.
Tôi tự nghĩ rằng mình không đủ sức chống lại Đức. Quả thực nhan sắc mình kém nàng và mình chẳng hề nghĩ là sẽ chiếm được Lập. Tôi đã chịu thua chịu thiệt, nhưng không ngờ Đức đẩy tôi vào cái thế tình địch nàng một cách quái gở buồn cười như vậy. Nhưng ai có quyền cấm tôi yêu lập?
Oanh lò mò xuống ngồi cạnh tôi, thấp giọng:
– Sá gì một nải chuối xanh, năm bảy đứa giành cho mủ dính tay.
Tôi hứ lên một tiếng:
– Ai mà thèm giành.
– Mầy có biết tên Lập lắm người mê không?
– Tao không cần biết.
Tôi vụt cười đùa:
– Miễn là không có chú tiểu Oanh là đẹp rồi.
Oanh cười vang:
– Đã là chú tiểu thì kẻ tu hành nầy đâu dám nghĩ đến chuyện trần tục nữa.
Tôi vui trong câu nói khôi hài của Oanh.
Và bắt đầu từ đó, chiến tranh lạnh giữa Đức và tôi kéo dài. Lúc nào, chúng tôi cũng giữ thái độ bằng mặt chứ chẳng bằng lòng nhau mãi tới ngày thôi học.
Tôi bước ra sàn nước, ngồi tựa lưng vào nhà tắm, dưới hàng cây sua đũa đơm đầy hoa trắng. Nhìn xa, những trái sua đũa buông dài như hình cây lọng to tủa những dây ren xanh.
Bầy cá lẩn quẩn ăn móng dưới mé nước. Luồng gió hây hây lướt qua, vài ba con sâu nhỏ buông tay chết đuối. Lũ cá tranh nhau con mồi làm nước nổi sóng lăn tăn. Tôi lần tay tính lại còn vài tháng nữa, tôi sẽ rời bỏ nhà trường, ngừng chơi những trò nghịch ngợm lố lăng, từ biệt những nỗi vui buồn thường nhật, không còn cái thú ngồi dưới hàng còng ăn nước đá xi-rô và túm tụm nhau làm bếp trong giờ học gia chánh và xúm nhau trù cho bánh hư để được ăn thử trước. Nếu hàng giáo sư và bè bạn toàn là thầy Trường hay Đức, chắc chắn tôi đã thôi học từ lâu. Đột nhiên tôi cảm thấy bực bội khi nghĩ về những lời xúc phạm của Đức ngày hôm nọ. Đức đã học chung với tôi từ lúc mới biết đọc i tờ. Hai đứa có duyên học chung cho đến nay. Đức hỗn dữ từ ngày còn để bom-bê nhưng đôi khi vắng nàng vài ba hôm, tôi cũng cảm thấy lớp học thiếu tiếng động. Chúng tôi đã bao lần cãi vã, giận hờn nhau, rồi không bao lâu, lại cầu hòa. Những người nóng nảy lỗ mãng được trời bù cho cái tính dễ quên. Trong lúc chơi giỡn, tôi nhiếc nàng:
– Mầy giống chó, chơi cũng mầy, rồi quay lại cắn cũng mầy.
– Tao là chó con dễ chịu hơn mầy. Mầy là loài rắn lục, rắn hổ. Chẳng nói tới ai, thỉnh thoảng buồn tình mổ người khác một cái nhẹ là cũng đủ sôi đờm, chạy thầy chữa không kịp.
Ngày còn học lớp Tiếp Liên, chúng tôi ngồi cạnh nhau vì năm đó, Đức và tôi đều ở lại vì thi rớt Đệ Thất. Giữa đám bạn mới ở lớp Nhất lên, tôi cảm thấy lạc loài nên lôi Đức về ngồi chung tạm ít lâu. Tôi thừa biết không thể nào tôi chịu được nàng trọn năm học. Quả thật, được vài ba ngày sau, tôi xách cặp tìm đứa bạn mới thích hợp với mình.
Năm đó, cô của chúng tôi láng máng rõ những đề thi và cô đã soạn một số bài «tủ» để dành cho chúng tôi. Cô nhờ Đức «phổ biến» trong số học trò ưu tú trong lớp, trong đó có tôi. Cô viết một số danh sách những người mà cô đặt nhiều hy vọng.
Đức chỉ mang đến cho vài đứa bạn rất thân lấy lệ, và cái người mà nàng quên lửng lại là tôi. Không biết nàng cố ý dìm tôi hay muốn thử tài học hai năm một lớp của tôi có xứng đáng được tuyển vào một nơi gồm nhiều kẻ thân thế và được gởi gấm chiếm ba phần tư số thí sinh tuyển. Nàng yên lặng giữ lấy bài «tủ» không thiếu sót một chi tiết nào do cô giáo tiết lộ muộn.
Trên bảng danh sách niêm yết trước cửa trường Trung Học, tên tôi được xếp vào thứ ba mươi trên sáu mươi đứa. Tuy nhiên, tôi cảm thấy vừa hờn dỗi lẫn hãnh diện khi bà giáo tôi đến nhà trách:
– Đáng lý em và những đứa cô chỉ định phải chiếm từ một đến mười trên hàng đỗ đầu mới phải, và riêng em, cô hy vọng sẽ đậu thủ khoa.
Tôi ngạc nhiên:
– Thưa cô, đậu thủ khoa thì chưa bao giờ em dám mơ, em đậu được là may rồi, chỉ sợ rớt nữa là khác vì em trật hết phân nửa bài toán.
Bà giáo trừng mắt:
– Sao lại trật toán, bài của cô giải rõ ràng mà. Cơm đút vào tận miệng mà chẳng biết nuốt là nghĩa làm sao?
Tôi ngơ ngác:
– Em đâu có biết trước bài toán thi bao giờ?
Đến lượt cô giáo sửng sốt lom lom nhìn tôi, hỏi dồn:
– Liễu không được em Đức cho xem bài «tủ» của cô sao?
Tôi như từ trên không sa xuống đáy:
– Thưa cô, không.
Cô giáo đập tay xuống bàn thất vọng. Tôi mang nỗi oán ghét nặng trĩu lòng, nhưng đến ngày vào trường Trung Học, tôi quên tuốt trước những sinh hoạt mới ở đây.
Bốn năm trôi nhanh. Hôm nay, Đức cố tình sỉ nhục tôi, chuyện cũ đột nhiên sống dậy mãnh liệt. Tôi tức Đức đến nghẹn ngào.
Ông Hiệu Trưởng ra chỉ thị cho toàn thể học sinh hai lớp lớn nhất trường làm một tờ bích báo nhân dịp Tết. Mỗi đứa phải chọn một tiết mục để viết cho hợp khả năng mình. Đức đặt cho mình bút hiệu là Hiệp Đức, tên em gái một vị hoàng hậu đời Hán. Người em gái đó có nhan sắc chim sa cá lặn và khôn ngoan hơn cả hoàng hậu. Nàng dùng da trâu tẩm xạ hương làm nệm biếu nhà vua. Nằm trên tấm nệm đó, dần dà nhà vua quen mùi hương đem lòng yêu mến Hiệp Đức và rước nàng về làm Quý Phi, dù nàng đẹp thua bà chị.
Từ ngày viết mục truyện ngắn học đường, nàng thích xưng bằng bút hiệu. Để cho mát lòng mát dạ nàng, tôi gọi Đức bằng bút hiệu Hiệp Đức nữ sĩ thay cho cái hỗn danh Đức Cống – cái tên cũ mà nàng có thể rủ người gọi ra sân banh đấu võ mồm và nếu cần đấu võ tay chưn… Đức làm thơ đăng bích báo, thơ của nàng là do công trình góp nhặt những bài thơ đăng trong báo, điều đó chỉ có tôi khám phá vì tôi luôn luôn theo dõi hành trình văn nghệ của nàng bằng cặp mắt ghen tức.