← Quay lại trang sách

Chương 3

CHIỀU CHÚA NHỰT THÁNG MƯỜI MỘT mà mưa đêm liên miên đe dọa những cánh đồng lúa vừa chín tới. Kim nhìn lên tờ lịch chép miệng:

– Sắp Noёl đến nơi rồi.

Nàng gọi tôi. Tôi đang ngồi đãi vỏ đậu xanh rồi bỏ vào chiếc soong nhôm. Tôi ngẩng lên, tay vẫn tiếp tục công việc. Oanh hỏi:

– Nếu đi xa chắc mầy nhớ nhà lắm?

Tôi dừng tay nhếch mép cười. Oanh tiếp lời:

– Ngày mới lên học thì nhớ nhưng thét rồi tao cũng quen đi.

Kim cầm chiếc lá phổ tai màu lục ngâm trong chiếc thau sơn trắng vẽ bông đỏ. Nước trong thau còn bốc khói. Nàng kéo lá phổ tai để lên tấm thớt nhỏ, dùng chiếc dao bàn cạo chất nhờn bám trên lá. Giọng nàng không mấy vui:

-Tao cũng quen lần nên không nhớ nhà lắm, nhưng khi ngồi trong nhà nhìn trời mưa thì kể cũng buồn. Vả lại, ăn chè đậu xanh, tao nhớ bà ngoại tao ghê.

Tôi thản nhiên đùa:

– Hình như dạo nầy mầy hay nghĩ lẩn thẩn, chắc là bị Huấn hớp hồn rồi.

Kim lờ đi, tiếp:

– Bốn năm lên đây học, chưa có lúc nào tao cảm thấy chán nản bằng từ khi dọn về đây.

Tôi gật đầu:

– Chỉ bực hai thằng con bà chủ nhà trọ, chớ bả thì cũng tử tế.

Kim đề nghị:

– Tao muốn dọn đi chỗ khác. Mỗi ngày mà phải gặp hai thằng con bà chủ thì muốn sụt cân. Cái thứ cao bồi loi choi phát ghét.

– Thôi dọn đi mất công, rán không bao lâu nữa, xong bằng thành chung thì mầy về nhà luôn. Năm dài chịu được, chẳng lẽ tháng vắn chịu không nổi hay sao?

Kim nhướng mầy, rồi cúi xuống xắc lá phổ tai nhuyễn như sợi bì cho vào soong nước lạnh khác, lầm bầm:

– Ba lần dọn nhà bằng một lần cháy nhà.

Có tiếng dép từ ngoài đi vào, thằng con trai bà chủ bước vào. Hắn chỉ mặc chiếc quần đùi trắng sọc đỏ bó sát lấy người chừa một mảnh lông bụng đen dài. Hắn rề đến bên Kim:

– Làm gì đó hai cô?

Tôi vẫn nhìn xuống nồi đậu đang sôi sục trên hỏa lò cười bâng quơ:

– Nấu chè đậu.

Hắn ỡm ờ:

– Cho mình ăn với.

Kim trả treo:

– Bọn nầy nấu dở, e ông ăn rồi ngậm ra hè mà nhổ.

Hải, tên đứa con trai bà chủ, huýt gió một tiếng, ngửa mặt lên nóc nhà, cười nhăn nhở.

– Cô Kim lại không muốn cho tôi ăn rồi. Chè dù dở mà được chính tay cô xắc phổ tai thì kẻ hèn nầy ăn cũng thấy mát gan mát ruột.

Hắn phân trần với tôi:

– Phải vậy không chị?

Tôi lấy chiếc vá hớt bọt trắng đùn trên thành nồi hất xuống sàn nước, ngẩng lên hỏi:

– Cậu Hải à! Hình như bà chủ đi đâu vắng?

– Má tôi về Trà Bang hồi tảng sáng rồi, chị Liễu không hay sao?

Tôi vớt một miếng đậu vàng óng dùng tay bóp xem đậu đã mềm chưa, tiếp:

– Hèn chi, thấy nhà vắng teo. Bọn nầy hồi sáng tới giờ đi chơi xa mới về. À còn cậu Hồ cũng theo bà nữa hả?

Hải gật đầu. Hôm nay, Kim rủ tôi đến chơi. Kim đã mua một hộp bánh ngọt, một hộp kẹo và một gói trà. Chè sẽ đựng trong chiếc thố xanh trứng sáo, và bánh sẽ bày trên những chiếc dĩa bông cúc. Tôi đã mượn mười cái bình trà bằng sứ trắng.

Hải cười tít mắt:

– Ước gì chị cho tôi hùn để cùng ăn với nhà thơ Thùy Liên đây thì còn gì bằng.

Kim nhìn tôi như bảo rằng đừng để hắn có cơ hội đứng tán lảm nhảm nữa.

Thấy thái độ bất bình của Kim và sự im lặng đột ngột của tôi, Hải hơi ngượng rồi bỏ đi lên nhà trên, miệng vẫn huýt sáo.

Mưa càng nặng hột, dường như cả khối nước từ trên không tuôn xuống. Kim nhìn ra ngoài trời có vẻ lo âu. Nàng chép miệng:

– Chắc tụi nó không đến, báo hại tao với mầy ăn cho chết luôn.

Tôi thêm vào:

– Ăn không hết, kêu anh em thằng Hải ăn phụ chớ gì.

Kim nhìn tôi vành môi trệ xuống.

– Cho ai ăn tao không tiếc. Chớ bọn nó ăn thà là… đổ cho heo ăn mau lớn còn có ích hơn.

Tôi rầy:

– Mầy làm gì mà oán nó dữ vậy?

Kim cười nhạt:

– Đáng lẽ tao dọn nhà đi ngay bây giờ khi nhớ tới cái bản mặt của hai anh em nó. Cứ mỗi lần tao đi tắm thì lũ nó chàng ràng ở ngoài. Lúc đầu tao không để y. Có lần tao vừa bước vào, chưa kịp bỏ quần áo, bất chợt thấy bên vách có một con mắt dán vào kẽ hở. Khi tao sắp sửa tông cửa chạy ra xem ai thì thủ phạm đã chuồn lẹ vào bóng tối. Tao không biết nó hay thằng Hồ vì hai đứa là anh em song thai, nên mãi tới bây giờ, tao vẫn hoài nghi không biết là thằng nào núp coi lén lúc tao tắm.

Tôi cười vỗ vai Kim, nói giỡn:

– Một lần bắt gặp, mười lần không. Lỗi tại mầy không kiếm cái gì lấp cái kẽ hở đó.

Kim nguýt tôi rồi lặng thinh một lúc, trách:

– Con Oanh nó nghiệt lắm. Rủ tao về đây ở cũng do nó, tới chừng có bà dì nó đến rủ nó là nó cuốn gói dông theo, bỏ tao lại đây một mình.

Chè đã chín tới, ngoài trời vẫn cứ mưa. Những làn chớp xẹt chiếu qua mặt cáo làm sáng cả khu nhà bếp.

Chúng tôi, sau khi ăn xong mấy chén chè liền đi lên phòng riêng của Kim. Hôm nay, tôi ở lại ngủ với nàng theo lời hứa. Lũ bạn ngại mưa đã không đến. Nằm trên giường, tôi cảm thấy mệt mỏi ngấm vào từng đốt xương và hai chân tôi rã rời như sau một ngày đi chơi rong.

Tôi cầm tờ báo lên đọc trong lúc Kim ngồi bên ngọn đèn Hoa Kỳ có cái tán chụp màu hồng nhạt, tẩn mẩn thêu cành hoa muguet hình quả chuông nhỏ li ti nổi trên nền lụa trắng. Ánh sáng màu hồng nhuộm lên mặt Kim và hai con mắt nàng nhiều bóng tối với mái tóc dài và một nhánh rớt trước ngực. Tôi ngắm Kim tưởng tượng nàng giống ảnh một tố nữ trong tranh sơn dầu.

Những dòng chữ lớn trong tờ báo mờ dần và hình như lùi xa. Tôi nghe văng vẳng giọng Kim thì thầm:

– Có buồn ngủ thì ngủ trước đi, tao còn thêu cho xong mấy cành muguet nữa để ngày mai nộp dự triển lãm.

Tôi buông tờ báo xuống giường, quay mặt vào vách, tránh né ánh sáng. Trong một thoáng, mọi sự việc chuồn khỏi đầu óc tôi và tiếng động bên ngoài ngừng hẳn bên tai tôi.

Mưa càng về khuya càng lớn, tưởng chừng như muốn tốc nóc nhà và xô ngã cây cối. Gió rít từng cơn. Tôi giật mình khi hai tiếng sấm bất thần nổ kinh hoàng. Tôi trở mình, luồng chớp sáng xé tan bóng tối đen đặc trong căn phòng nhỏ ấm cúng. Hai chân tê cóng, tôi quờ quạng tìm Kim. Chiếc gối đầu lệch gần rớt xuống đất. Tôi với tay níu chiếc gối lại và yên chí Kim đi tiểu. Tôi nhắm mắt dỗ giấc. Trong giấc ngủ chập chờn, tôi nghe tiếng kêu chí chóe văng vẳng đâu đây. Tiếng kêu đó nhỏ dần vì tiếng mưa lấn áp và một lúc lâu im bặt. Trong cơn lơ mơ, tôi nghĩ không biết đứa nào kêu khóc giữa đêm khuya, ý tưởng đó một thoáng bay mất và tôi lại chui sâu vào giấc ngủ.

… Tiếng nấc bên tai tôi một lúc một rõ dần.

Tôi bừng mắt tỉnh dậy giữa tiếng gà eo óc trong xóm. Tôi chồi dậy nhìn qua Kim. Từ trong chiếc mền hình con phụng trắng giao đầu, uốn éo trên nền vải màu vỏ cam tàu, có tiếng Kim nức nở. Tôi ngồi phắt dậy tốc mền, lay vai Kim:

– Gì vậy Kim?

Không trả lời tôi, Kim khóc lớn hơn. Tôi sờ soạng tìm hộp quẹt trên chiếc bàn đêm bật lửa. Dưới ánh sáng hồng nhạt, Kim ủ rũ như mớ cải héo. Hai mắt nàng sưng to. Tôi nắm cườm tay Kim lay mạnh. Dưới ánh đèn, tôi chợt giật mình vì cườm tay nàng có quầng tím như vừa bị trói. Tôi lôi Kim dậy, hỏi lớn:

– Chuyện gì đã xảy ra, nói cho tao nghe.

Kim nghẹn ngào buông ba tiếng: «Muộn rồi, Liễu», và bưng mặt khóc như xé gan ruột. Linh cảm giúp tôi biết loáng thoáng một phần nào ; tiếng kêu trong đêm rồi chắc là tiếng kêu cứu của nàng.

Tôi sốt ruột:

– Trời ơi! chắc mầy bị…?

Kim gật đầu chống tay ngồi dậy tựa lưng trên thành giường. Chiếc mền tuột xuống và mắt tôi đột nhiên nhìn xuống đũng quần nàng. Vài ba chấm đỏ trên chiếc quần lụa trắng. Tôi chỉ nàng:

– Hình như mầy bị…

Kim tiếp tục khóc và một lúc sau mới trấn tỉnh, nhưng cơn nghẹn ngào còn dìm lấy cổ họng nàng. Kim lấy chéo mền lau nước mắt. Nàng nức nở kể:

– Hồi hôm. tao ra nhà tắm đi tiểu. Vừa ở trong ấy ra thì có hai bóng đen đứng chặn ngay cửa. Trong bóng tối đặc sệt, nhờ có tia chớp lóe tên, tao nhận ngay hai anh em thằng Hải. Tao vừa muốn la lên thì chúng nó áp lại nhét khăn vào miệng tao và lôi tao vào phòng thằng Hồ. Chúng nó khóa chặt cửa phòng và thẩy tao lên trên giường. Tao dẫy dụa. Chúng nó dùng dây trói tao dính liền vào giường và dùng khăn cột hai tay tao lại.

Hai cánh tay nàng mỏng manh và trắng như sáp chìa ra cho tôi xem những vết đen bầm.

Kim tiếp:

– Chúng nó cột chưn tao vào góc giường rồi thay phiên nhau…

Kim ngừng lại bưng mặt. Tôi vụt cảm thấy chóng mặt và hình như có cái gì đè nặng lên ngực. Kim ôm chiếc mền vào lòng. Tôi nắm chân Kim lay nhẹ:

– Tao nghe tiếng kêu nhưng cứ ngỡ là con nít hàng xóm khóc đêm nên cứ lăn ra tiếp tục ngủ. Phải dè …

Tôi im lặng nước mắt chảy ròng ròng, nhìn hai bàn chân Kim có vài ba vết trầy trụa. Tôi tưởng tượng lúc Kim dẫy dụa trên giường, lời kêu cứu tắt nghẽn và hai tên quỷ râu xanh đang hùng hục múa may trên thân thể nàng. Sự tức giận lan ra ghê tởm, cồn cào trong tâm hồn tôi và tự nhiên tôi tự nhận thấy mình có ít nhiều trách nhiệm trong nỗi bất hạnh của nàng.

Tôi vỗ về Kim:

– Ngày mai, mầy nên đệ đơn lên biện lý cuộc kiện anh em nó vào tù cho rục xương.

Kim lắc đầu. Tôi kinh ngạc:

– Sao vậy Kim?

– Lỡ rồi, làm rùm lên có ích gì?

Tôi bực dọc trách:

– Nếu tao ở vào địa vị mầy, tao sẽ làm tới cùng. Chúng nó phải trả giá chuyện làm của nó thật đích đáng. Mày đừng bỏ qua. Không thể nào lấy thúng úp voi được. Sớm muộn gì, anh em nó cũng bán rao là mầy tự động đi dâng hiến cho chúng nó. Mày cứ đi thưa ngay. Không ai nỡ cười trước một tai nạn, một chuyện bất hạnh của mình.

Tôi nói say sưa, và cơn giận nổi lên. Tôi giận chúng, giận cả Kim nữa. Nước mắt tôi tuôn xối xả, cảm thấy mình cũng bị xúc phạm.

Kim nài nỉ:

– Mầy thương tao thì đừng tiết lộ cho ai biết, nhất là … Huấn. Tao sẽ không lấy chồng, nhứt là không lấy Huấn.

Thấy Kim muốn ém nhẹm, sống cho danh dự hảo, tôi vừa tức, vừa tội nghiệp.

Kim nắm tay tôi, dịu giọng.:

– Thôi nghen Liễu, đừng làm rùm, nếu cả tỉnh nầy biết là tao tự tử liền. Mầy hứa đi Liễu.

Tôi gật đầu rồi im lặng nhìn ra cửa sổ, lao đao trong cơn ghê tởm ngập tràn. Tôi mở tung cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn cây ăn trái còn quyện mù sương. Bên tai tôi, tiếng kêu cứu của Kim lãng vãng đâu đây và tôi nhìn lên cánh tay nổi đầy gai ốc của mình khi hình dung nét mặt hung tợn của anh em thằng Hải trong đêm mưa có nhiều sấm sé