← Quay lại trang sách

Chương 2

TÔI NGỒI DƯỚI BÓNG CÂY SUA ĐŨA sau nhà. Trưa chúa nhật, trời xanh, cao vời vợi. Nước sông trong vắt leo lên mé bờ. Rau mác trôi bập bềnh theo sóng gợn lăn tăn. Những chấm bông tím nhạt nhô lên khỏi đám lá xanh. Gió làm khóm rau mác tấp vào bờ.

Tôi vụt nghĩ đến Kim và tiếng kêu cứu của nàng trong đêm mưa dạo nọ. Sau tai nạn thê thảm, bây giờ Kim chưa phục hồi tâm trí. Cứ vào lớp, ngồi nghĩ ngợi là nàng khóc rấm rứt. Tôi không biết an ủi Kim cách nào. Huấn có lần bắt gặp Kim đang đứng một mình ngoài hàng còng, mắt ướt sũng mãi cho tới lúc vào lớp. Huấn kêu tôi, hỏi nguyên do. Vì lỡ hứa với Kim, tôi đành lắc đầu. Tôi cũng cố gắng thuyết phục Kim nếu sau nầy, Huấn hỏi nàng làm vợ, tôi sẽ biện hộ dùm nàng.

Tôi bưng thau quần áo ra sàn nước.

Từ khi đi dạy học, má tôi may cho tôi được một cái áo mousseline màu cẩm thạch, một chiếc áo ni-lông màu vàng lợt rắc bông trắng, hai cái quần sa-tanh và một cái quần Mỹ-A đen. Tôi may thêm đồ lót bằng vải phin mỏng, viền ren và quần áo ngủ của tôi bằng vải popeline màu hường như màu cánh hoa móng tay.

Giặt quần áo, làm công chuyện nhà, bàn tay sẽ nổi gân xanh. Phen nầy phải dùng Crème Bocher hoặc dầu mè bôi lên bàn tay mỗi tối, rồi vuốt từ đầu ngón tay vào cổ tay, cánh tay theo những đường gân. Tôi muốn người đời đừng thấy bàn tay biểu hiện, tố cáo sự lao động của mình.

Tiếng guốc khua sau lưng. Tôi chưa kịp quay lại thì đã bị một bàn tay bịt vào mắt.

– Mầy hả Sáo?

lm lặng một lát. Một giọng nói cố gắng làm cho xa lạ:

– Nói trúng tao buông ra ngay.

– Con quỷ Oanh chớ ai.

Oanh buông tay ra, cười lớn, khen:

– Giỏi! Hôm nay mầy đánh hơi khá lắm, cô giáo ơi!

Tôi chợt vui, hỏi dồn:

– Có gì lạ sao mà mầy mò đến đây?

– Tao định rủ mầy đi học vào buổi chiều.

Tôi nắm ngay cơ hội.

– Tao e ông Hiệu Trưởng rầy là ra vào lớp học như sao xẹt.

Oanh hứ lên một tiếng

– Mày cứ xin phép ông Hiệu Trưởng hoặc nhờ bà Hảo nói giúp là mầy vào dự thính cho hết chương trình để cuối năm mới hòng thi được.

Tôi reo lên

– Chiều nay nghen Oanh.

Oanh cười lớn:

– Vô học và cũng là vô làm quỷ thêm mấy tháng nữa cho trọn đủ bốn năm.

Tôi hỏi Oanh:

– Có đứa nào nhắc tới tao không?

Oanh trề môi:

– Ngày nào mà tụi nó không tôi tên mầy ra chửi.

Oanh ngồi bệt xuống sàn ván nhìn ra sông.

– Ý! mát quá hén Liễu! Tao mê ở gần sông. Tiền thân tao là cá nên khoái nước. Tao có nhà ở gần sông chắc tối ngày tao ngâm nước hoài.

Tôi nói giỡn:

– Mày là Hà-Bá, chớ cá gì mà gớm ghiếc vậy?

Oanh thọc chân khuấy nước.Tôi mến Oanh ở tính hồn nhiên, luôn cả thói thèo lẻo, thóc mách của nàng. Oanh không ưa nói những câu ác ý. Nàng chỉ thích trửng giỡn, đầu óc nông cạn như dĩa đựng bánh bèo. Tuy vậy nàng học khá chăm. Không hiểu cô ả có ghé mắt một anh chàng nào chưa! Nàng cứ cà ngơ, cà ngất hoài thì làm sao có bồ bịch với chị em trang lứa?

Oanh chợt nhớ:

– Mày có hay ông Chung sắp bị đổi đi vì chuyện vợ ổng vô trường kiếm bà Lý không?

Tôi nóng ruột:

– Bà Lý có sao không?

– Không có gì um xùm xảy ra… Nhưng mà…. bà Chung bản lãnh lắm, mầy ơi. Cái mặt hừng hực dữ còn hơn sư tử Hà Đông phải biết. Không hiểu tại sao keo nầy bả đổi chiến lược, thâm như con mẹ Hoạn Thư. Hôm đó bả vào lớp tụi mình và muốn gặp bà Lý. Tụi tao xin bả chờ mười lăm phút thì trúng nhằm giờ nữ công, bà Lý sẽ đến dạy. Tụi tao có linh cảm là bả vào đây không ngoài chuyện thanh toán món nợ ghen tuông. Tụi con Đức, con Sáo và mấy con khác ngầm bảo nhau là sẽ can thiệp để bà Lý thoát khỏi móng vuốt sư tử. Một lúc sau, bà Lý thản nhiên bước vào, trong lúc bà Chung ngồi gần con Đức chờ đợi bà Lý bước lên bục gỗ, vẫn cái miệng eo éo vì chưa nhận thấy có khách tới viếng. Bà Chung từ từ đứng dậy đi lên. Bà Lý vụt tái mét, nói không ra hơi. Bà Chung đem lễ nghĩa ra đối xử ngọt ngào như mía hấp. Bà cười rất tươi, niềm nở rất mực với bà Lý, và vô đề:

– Tôi đến đây đính chánh một việc có liên hệ đến nhà tôi. Nghe đồn đãi là nhà tôi và bà có tình ý gì đó. Làm sao mà tôi tin được vì nhà tôi là người đứng đắn, một bực mô phạm gương mẫu, còn bà là một tiết phụ chính chuyên, thờ chồng nuôi con từ bao năm nay chưa hề mang tai tiếng. Hai dĩ vãng tốt đẹp của đôi bên, của nhà tôi và của bà là điều giúp tôi không nghi ngờ gì hết. Tôi vào đây với mục đích cho bà hay tin đồn thất thiệt đó. Vì danh giá của bà lẫn của nhà tôi, xin bà hãy giữ gìn từ cử chỉ đến ngôn ngữ giữa người đàn ông có vợ và một người quả phụ chính chuyên mà tiết hạnh đã từng sáng chói..

Oanh thở dài:

– Có ghê không Liễu? Bà Chung vừa đánh bà Lý, vừa cho bà Lý uống nước đường.

Tôi nhìn Oanh.

– Một lối cảnh cáo của bà Chung đó mà. Đàn bà như vậy thật là hiểm hóc. Bả đem chuyện thanh minh giữa lớp học, thà bả túm đầu bà Lý quánh rồi lột truồng phức đi còn ít ác hơn.

Oanh buồn rầu:

– Bà Lý lúc đó chỉ có nước khóc ngất. Sau đó bả rầu rĩ, xuống cân ngó thấy.

– Còn ông Chung?

– Ổng bẽ mặt với hàng trăm học trò và cả lô bạn đồng nghiệp. Ổng vào đơn xin đổi đi. Ổng vừa đi được một tuần thì bà Lý cũng xin về Trà Vinh, nhưng chưa có lịnh.

Tôi dạy mỗi ngày một buổi, luân phiên sáng hoặc chiều. Cuộc sinh hoạt hằng ngày ở trường tiểu học không đem lại cho tôi sự vui buồn sôi nổi, và tôi ghiền không khí trường Cao Tiểu. Dạy bán thời, tôi còn rỗi rảnh hơn lúc còn đi học. Có thật sự tôi đã khám phá một phần cuộc đời sau khi rời khỏi trường Cao Tiểu không? Tôi chán nản quá. Ra ngoài xã hội, tôi chỉ thấy mình như con rùa bò ì-ạch trên quãng đường xa.

Mỗi buổi sáng, tôi thường đạp xe đi ngang trường cũ, nhìn dãy lớp còn đóng cửa im lim. Tôi tìm lại trong một thoáng kỷ niệm gần gũi và tôi chợt buồn, nhưng nỗi buồn lướt qua khi chiếc xe đạp vượt khỏi nhà trường. Thỉnh thoảng có vài ba đứa bạn lò mò đi học sớm, chợt thấy tôi, chúng hò hét, kêu réo. Tôi vẫy tay và đạp xe đi thẳng vì nếu dừng lại, tôi khó lòng đi sớm được với bọn nó. Tôi dạy bán thời phải đi sớm hơn những người dạy hai buổi và về muộn hơn họ hai tiếng đồng hồ.

Hôm nay, tôi trở lại chốn nầy, tìm lại những giây phút vui buồn, hồi hộp cũ.

Tôi bước vào phòng Giám Thị, gặp ngay bà Hảo ngồi đan cái khăn choàng cổ màu nâu thẫm bên cạnh cửa sổ. Bà nhìn ra ngoài sân, nét mặt lúc nào cũng tươi cười, hai tay thoăn thoắt đưa đẩy que đan.

Bước đến bên cạnh bà nhẹ nhàng, tôi so giọng:

– Thưa cô…

Bà ngừng tay, ngước mặt lên mừng rỡ:

– Kìa! mừng cô giáo Liễu.

Tôi đỏ bừng mặt. Bà bỏ chiếc khăn quàng đan dở xuống bàn, ôm vai tôi:

– Đến thăm cô hả?

Tôi ấp úng một lúc, rồi thưa:

– Em đến nhờ cô nói ông Tổng Giám Thị cho phép em vào dự thính cho hết chương trình vào những buổi em không đi dạy học.

Bà Hảo sốt sắng gật đầu lia lịa.

– Ừ! cô sẽ giúp em ngay bây giờ. Em xuống lớp chơi với tụi nó, lát nữa cô sẽ báo tin.

Tôi cám ơn bà bằng một nụ cười và bước xuống bậc tam cấp, tôi còn hỏi vói lại:

– Từ ngày em bỏ lớp, cô và tụi nó có đi «pic níc» ở đâu nữa không?

Mắt bà Hảo chớp chớp, rồi bà cười xòa.

– Có đi vài nơi nhưng không chỗ nào vui bằng kỳ đi Chợ Lách.

Bất giác tôi cũng cười nhớ lại hình ảnh buổi trưa dịu dàng mà tôi tìm Nam trong vườn cam rợp bóng mát và cảnh bà Hảo nằm lờ mờ trong bụi cỏ đuôi chồn cách chúng tôi vài ba líp cam.

Bà Hảo không còn nắm níu một chút tươi mát nào trên khuôn mặt. Da mặt bà khô, nụ cười toe toét tô sáp Rose Camélia cũng không chiếu sáng nổi. Tôi nhìn bà buồn chết đi được. Một người đàn bà không có hạnh phúc và cuộc tình thầm lén vào tuổi xế chiều sẽ đưa bà đến đâu? Còn tôi, tôi nhìn ra cuộc đời hiện tại mênh mông không một trụ cốt, một ước vọng say mê nào để mà bám víu. Tôi sẽ xem các loại tiểu thuyết ái tình rẻ tiền để tôi có được đôi phút thơ mộng, để quên những buổi dạy học khô khan. Tôi sẽ tàn tạ trong một xó xỉnh của tỉnh lỵ đìu hiu nầy.. và lấp vào những chỗ trống rỗng bằng những cái nghịch ngợm của tuổi con gái.

Có tiếng kêu thất thanh bên lớp, tôi ngẩng đầu lên. Thằng Tin hai tay bơi trên không, mừng rỡ:

– Kia chị Liễu vô, bà con ơi!

Cả lớp túa ra cửa, hớn hở nhìn tôi như gặp lại người quen bỏ xứ lâu năm trở về thăm nhà. Tôi gấp rút bước vào lớp giữa tiếng hò hét lẫn thăm hỏi. Mỗi đứa con gái vừa thăm hỏi vừa cưng tôi bằng những cái siết tay gần như muốn gãy ngón và những cái vỗ vai đen đét. Đứa nầy níu tôi ngồi bên cạnh, đứa khác tình nguyện giảng lại, giúp tôi những bài vở thất lạc gần cả tháng trời nay. Trước thái độ vồn vã của những đứa bạn trước kia chống đối tôi trong địa hạt tranh đua duyên sắc và tình yêu như Đức, Sáo tôi quên đi những lời đốp chát trong lúc cãi cọ suýt đánh lộn. Chúng tôi tha thứ nhau như gặp ngày Tết.

Tôi đi tìm Kim, nàng chưa vào lớp. Sáo kể chuyện về Kim:

– Con Kim, từ ngày mầy đi, nó ít khi vô lớp trước năm phút và dạo nầy nó ốm dễ sợ.

Đức thêm:

– Tao thỉnh thoảng thấy nó ngồi ứa nước mắt.

Quan thêm vô:

– Lạ một điều là thằng Huấn thường nghỉ học.

Tín chen vào, hạ thấp giọng:

– Hình như công an đang theo dõi nó. Không khéo nó lại mềm xương. Dạo nầy, trường Cửu Long nhiều đứa bị bắt vì bị tình nghi rồi.

Từ lúc đi dạy, tôi không có dịp gặp Kim để nói chuyện lâu và hơn hai tuần rồi, không thấy nàng đến thăm tôi.

Sáo níu tôi đứng dậy ra hàng nước đá. Đức hôm nay làm khổ chủ.

Thằng Tín reo lên:

– Bà con tha hồ ăn. Hôm nay chị Sáo và chị Đức bao. Thằng nầy quyết ăn cho đáng công mời.

Nói xong, nó đã chạy tuốt ra hàng dành ghế.

Chúng tôi vây quanh bà hàng nước đá. Bà nhìn tôi đon đả:

– Hèn lâu cô Liễu đi làm, báo hại chị mất hết một cô bạn hàng ruột.

Oanh chen vô:

– Chị phải nói là mất một người mở hàng tài giỏi.

Chợt thằng Tín đặt mạnh ly nước đá xuống bàn, reo lên:

– Kìa, thằng Huấn hôm nay mò vào đó. Chị Liễu lại có duyên gặp nó. Chớ cả tuần nay chẳng có ai thấy mặt mũi nó đâu cả.

Huấn chợt thấy tôi, chàng đến kéo chiếc ghế đẩu và gọi một ly nước chanh muối. Hôm nay Huấn có vẻ buồn rầu, đôi mắt chàng đăm chiêu nhìn vào mấy viên nước đá đang xoay tròn trong ly pha lê. Huấn cất giọng trầm buồn:

– Vắng chị lâu quá. Tôi có nhiều việc muốn hỏi chị.

Huấn tiếp, giọng thật nhỏ vừa đủ cho tôi nghe:

– Chắc rồi tôi cũng theo chân chị. Lúc nầy tôi không có hoàn cảnh ngồi yên để học.

Cả lũ kia đã lần lượt chuồn mất.

Huấn kéo ghế ngồi sát gần tôi hơn. Chàng thiểu não:

– Chắc tôi phải đi xa trước ngày thi bằng Thành Chung. Tình thế hiện tại đe dọa tôi rất nhiều.

Tôi hỏi dồn:

– Anh định đi đâu?

– Có thể đi làm xa, không ở trong tỉnh nhà nữa và tôi gọi Kim lại chỉ để từ giã Kim.

Tôi mỉm cười lặng thinh. Huấn cầm cái muỗng nhôm khuấy vào ly nước. Chất đường còn chìm dưới đáy ly xoay tít. Chàng nhìn thẳng tôi, vẻ mặt nghiêm trang hỏi:

– Chị hãy cho tôi biết ít nhiều nguyên do nào mà Kim có vẻ mặt thê thảm trước những ngày chị đi dạy học?

Tôi lắc đầu:

– Tôi không biết gì về nàng. Anh thừa hiểu Kim là người kín miệng như bình. Nàng không tâm sự điều gì với tôi cả. Nếu tiện, anh hỏi thẳng Kim hơn.

Huấn nhìn đăm đăm vào ly nước:

– Đến chị cũng dấu tôi. Linh cảm cho tôi biết chị hiểu rõ Kim hơn cả tôi.

Tôi đứng dậy giữa tiếng vào học hối hả, và nói gấp:

– Tôi sẽ kể cho anh nghe về nàng khi nào anh có đủ điều kiện lấy Kim. Chớ bây giờ thì…

Huấn nói vói theo:

– Tôi không vào lớp. Chị nhắn Kim tôi cần gặp nàng tại nhà chị tối nay. Chị rán thuyết Kim. Tôi chỉ xin gặp nàng lần cuối vì còn lâu lắm tôi mới trở lại đây. Tôi tin nơi cái lưỡi Tô Tần của chị.

Nói xong, Huấn móc tiền đặt lên bàn, rồi hối hả phóng lên xe đạp ra cửa chính.

Tôi nhìn theo Huấn rẽ nhanh qua khúc quanh ngang nghĩa địa và mất hút sau hàng me keo. Tôi thẫn thờ đi vào lớp giữa bao câu hỏi có vẻ nghiêm trang của Huấn. Tôi vụt nhớ đến Nam. Cuộc tình duyên của chúng tôi nhanh như ánh đèn pha trên chòi canh của căn cứ Hải Quân quết trên sông vắng.