← Quay lại trang sách

Chương 4

TÔI BỎ HUẤN ĐI SAU VỚI KIM và đạp rút về nhà. Đèn đường giờ nầy sáng hơn và mời mọc lũ thiêu thân bay lượn tập đoàn vờn quanh ánh sáng.

Tôi đẩy cửa bước vào ánh sáng vàng vọt đìu hiu giữa ngôi nhà rộng và vắng. Tiếng con cắc kè vang lên hòa lẫn tiếng chuột chí chóe dưới đáy tủ. Vài con dơi bay chập chờn trên xà nhà. Tôi dựng xe vào vách và bước lên bậc tam cấp lên nhà trên. Tôi đi thẳng vào buồng ngủ, mở toang cửa sổ, ánh trăng lọt vào từ song cửa xuống nền gạch như một giải lụa. Cây hoàng lan bên cửa sổ thoang thoảng mùi hương đưa vào tận cuối phòng. Tôi khêu ngọn đèn ngủ và thay quần áo máng lên móc gỗ đinh trên vách bổ kho. Trong im vắng, tôi cảm thấy gian nhà rộng kinh khủng và sự lạnh lẽo ngự trị khắp mọi nơi.

Từ ngày tôi đi dạy học, mẹ tôi lại xoay qua làm hàng sáo kiếm tiền khá hơn. Trong nhà đỡ thiếu thốn, mẹ tôi có thì giờ đi về chơi quê ngoại vài ba hôm, hoặc khi nghỉ mát ở Hà Tiên với vài người bạn gái. Tôi từ giã những trại chầm lá mướn.

Bữa ăn có món canh, món mặn, món xào. Em gái tôi năm nay vừa lên chín tuổi, có nhiều quần áo bằng vải bông xanh đỏ. Tôi được má sắm cho một cây kiềng vàng. Má hào phóng với con gái. Bà khuyến khích tôi học làm bánh trái. Tôi trổ tài khéo bằng cách làm dưa chua, làm mắm nêm, làm mứt kẹo dự trữ trong nhà. Tôi còn thêu những bức tranh lộng kiếng treo lên tường và má thường nhìn tài tiểu xảo của tôi một cách hoan hỉ, hãnh diện.

Ngoài giờ đi dạy, tôi về nhà ngủ hoặc đọc sách. Cảnh đời cơ cực đã qua, nhưng cớ sao trong sự nhàn rỗi, nằm dã dượi đọc sách báo, tôi cảm thấy ngày dài quá và nỗi chán chường lẫn ám ảnh mơ hồ len lỏi vào tâm trí mình. Những ngày làm việc xốc vác như người lao động, tôi thanh thản hơn và không có những chứng bịnh lặt vặt làm bực dọc thân xác tôi, và đầu óc tôi có dịp nghĩ ngợi những chuyện đâu đâu. Không phải tôi thấp thỏm trước viễn ảnh của tương lai, ray rứt vì chứng mất ngủ thỉnh thoảng hành tội mình trong đêm vắng khi nhìn ánh trăng đơn lẻ lọt vào phòng. Niềm khao khát không nguôi mỗi lần tôi nằm một mình trong phòng vắng, nghĩ đến vòng tay Nam siết mạnh qua lưng tôi, lúc đó, tôi cảm thấy tế bào mình xôn xao rần rộ.

Tôi bước xuống nhà dưới leo lên võng chờ Kim và Huấn. Cánh cửa nhà sau khép hờ hững. Tôi nằm khuất một nửa người vào bóng tối. Ngọn đèn dầu hôi bất lực không có đủ ánh sáng phân phối khắp gian nhà rộng thênh thang mà những cây cột to gần một ôm choáng gần phân nửa ánh sáng. Chiếc đồng hồ treo trên vách buông mười hai tiếng. Cơn buồn ngủ muốn dìm tôi xuống, nhưng tôi vẫn nằm trên võng và tiếng kẽo kẹt lẫn tiếng côn trùng ngoài hè xa dần rồi tắt hẳn.

… Huấn đã đứng dưới chân tôi, lay gọi:

– Chị Liễu! Chị Liễu!

Tôi dụi mắt nhìn chàng. Kim đứng thập thò sau lưng. Tôi chỉ thấy chập chờn hai bóng trắng bệt. Tôi cố gắng bỏ chân xuống đất. Hai bàn chân tê cóng, tôi dùng tay bóp nhè nhẹ từ bắp chân xuống.

Huấn vô đề:

– Bọn tôi về quá trễ chắc chị chờ lâu. Hai đứa nầy ngồi bên một ông X. tán gẫu…

Mộ ông X. gồm cái nhà mồ lợp ngói và lót toàn gạch trắng, bên kia đường ngang nhà tôi. Nơi đây là chỗ kín đáo, thích hợp để những cặp tình nhân đưa nhau đến. Tôi cười thầm ông X. nằm dưới mộ chắc đã nghe nhiều mối tình tan hợp xảy ra nơi đây. Phải chi ông X. có thể đội mồ ngồi dậy để xem chúng nó làm gì trên khoảng gạch đá hoa trắng mát đó.

Tôi vụt cười khan:

– Anh Huấn cũng biết đường qua một ông X. nữa sao?

Huấn cười dòn, hơi mắc cỡ.

Tôi cố đứng dậy phá Kim:

– Có sợ ma không Kim?

Kim lắc đầu mỉm cười.

Huấn đáp thay:

– Nếu không có tôi, chắc ngàn lần một mình Kim không dám léo hánh tới đó vào lúc tối.

Tôi vuốt lưng Kim chế:

– Ái tình mạnh hơn ma quỷ thật.

Kim bấm vào hông tôi.

Tôi giục Kim đi tắm và thay quần áo trong khi Huấn ngồi nán lại trên ghế trường kỷ hút thuốc. Huấn ngập ngừng trong giây phút, hỏi:

– Chị là người chứng kiến tai nạn thê thảm của Kim đêm ở nhà anh em thằng Hải phải không?

Tôi đánh thót:

– Kim đã kể lại anh nghe rồi chớ?

Huấn rít thêm một hơi thuốc nữa. Tôi tiếp:

– Đúng, tôi đã chứng kiến thảm kịch đó. Tôi hối tiếc vì mình bất lực và nhứt là vì lười biếng, ham ngủ. Tôi có ít nhiều trách nhiệm trong sự bất hạnh của Kim, anh à.

Huấn bùi ngùi:

– Bây giờ tôi thấy quý Kim hơn. Chị Liễu à, tôi sắp bỏ đất nầy. Tôi đến đây từ giã chị và gởi gắm Kim. Bao giờ thanh bình trở lại, tôi về và sẽ lấy Kim nếu nàng chưa lấy chồng. Chỉ chờ hai năm thôi…

Kim đã ngồi sau lưng tôi lặng thinh. Khi tôi quay lại tôi thấy mắt nàng ướt sũng và vành môi run rẩy.

Tôi vươn vai che miệng ngáp, đề nghị:

– Thôi tôi đi ngủ đây. Mùng tôi đã giăng sẵn cho anh Huấn ở nhà trên và Kim có thể thức nói chuyện với anh bao giờ chán thì mò vào mà ngủ với tôi, hoặc…

Tôi không nói tiếp vì Kim đỏ mặt. Huấn cám ơn tôi, nói:

– Quả đúng là vắng chủ nhà, gà vọc niêu tôm. Có bác gái ở nhà, chắc bà chửi chết.

Tôi vào giường, kéo ngọn đèn lu xuống. Đồng hồ đã điểm một giờ.

Tôi mỉm cười nói một mình:

– Đã đến lúc Kim không còn giấu được nữa.

Tôi cảm thấy đỡ hối tiếc, Kim đã không còn cương quyết xa lánh Huấn. Tôi nhẹ lâng lâng trong lòng, và giấc ngủ đến dễ dàng…

Tôi choàng tỉnh dậy khi tiếng guốc của Kim nhè nhẹ bước vào và vấp nơi ngạch cửa.

Tôi trở mình trong lúc Kim khoát mùng leo lên giường. Nàng thì thầm:

– Chưa ngủ hả Liễu?

Tôi lè nhè đáp:

– Ngủ rồi và sắp tới giờ thức dậy.

Kim tìm gối nằm xuống cạnh tôi, thở dài. Tôi ngó nàng, nét mặt Kim hốc hác rõ rệt và xanh xao dưới ánh đèn mờ.

Kim ôm vai tôi:

– Ngủ thêm chút nữa đi.

Tôi cười:

– Tao quen thức dậy vào giờ nầy. Hình như ngoài đường có tiếng xe chạy rồi.

Kim buông vai tôi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay.

– Năm giờ rưỡi rồi, còn gì. Thức khuya mệt lả người.

Tôi chổi dậy:

– Mầy rán ngủ thêm một chút đi. Tao xuống bếp bắc nồi cháo lên để ăn sáng với trứng vịt muối và củ cải ngâm nước mắm.

Tôi bò qua người Kim lần mò đi xuống bếp. Huấn ngủ say, tiếng ngáy của chàng sôi lên, đều đặn. Tôi bưng chiếc đên chong trên bàn thờ vặn tiêm cao lên và lò dò vào bếp nhúm lửa. Nồi gạo vừa bắc lên bếp, tôi chất thêm củi vào và cầm ống tre hì hục thổi lửa. Dưới sông, tiếng mái dầm khuấy nước và tiếng xe tuần tiễu trở về thành phố chạy ầm ầm trên cầu ván bắc qua sông. Ngồi trước ánh lửa cháy bập bùng, nghe tiếng nổ lách tách của mấy nhánh củi khô, tôi nghĩ đến Huấn. Chàng sẽ như Nam đi biền biệt. Nhưng Kim hơn tôi: nàng đã sống được những giây phút say đắm của đàn bà, dù là niềm say đắm trộn lẫn đau khổ. Rồi hình ảnh tên Tùng lại lung linh trong ký ức tôi. Bây giờ Nam đã là một kỷ niệm xa vời mờ nhạt. Ngày Nam trở lại, chắc chàng tay bồng tay dắt vợ con đùm đề.

Tôi tự hỏi:

– Bao giờ Nam có cơ hội gặp lại mình?

Rồi tôi tự trả lời: Hai năm nữa. Câu trả lời hứa hẹn một cuộc thay đổi lịch sử êm đềm, nhưng sao tôi cảm thấy cay đắng lẫn vô vọng ngập tràn. Rồi hình ảnh Lập trong đêm trăng trên cánh đồng dưa gang chập chờn lướt qua đầu óc tôi. Trên đường vắng, chàng cất tiếng hát làm tôi cảm thấy âm nhạc như mở đầu một thế giới mộng tưởng. Ánh trăng còn đâu, tiếng hát của Lập dìu dặt oai dũng trên sân chào cờ còn đâu. Tôi cảm thấy xa Nam lẫn Lập, và mình chỉ đứng chầu rìa bên ngoài thế giới tình yêu.

Có tiếng guốc sau lưng. Tôi quay lại gặp Huấn bước xuống bậc tam cấp tiến về nhà dưới.

Tôi lên tiếng:

– Anh Huấn thức làm gì sớm vậy?

– Còn chị làm gì lục đục dưới bếp đó?

Tôi cười xòa:

– Anh có thích ăn cháo và trứng muối vào buổi sáng không?

Huấn vuốt lại mái tóc xòa trên trán.

– Thích lắm. Ngày má tôi còn sống, mỗi sáng, bả thường nấu cháo và luộc trứng vịt muối phân phát cho bọn anh em tôi mỗi đứa một trứng và một tô cháo nóng.

Huấn châm điếu thuốc vào đầu một que củi cháy đỏ, rít một hơi dài, chàng có vẻ tỉnh táo. Huấn nhìn tôi một lúc, rồi nói:

– Chị đã giúp chúng tôi nhiều quá.

Tôi lắc đầu đẩy nhánh củi vào bếp, đáp:

– Có gì đâu anh. Anh thông cảm với Kim là tôi an tâm rồi.

Bất thần, Huấn hỏi:

– Chị Liễu, hình như nhà nầy có ma.

Đến lượt tôi hốt hoảng, tôi hỏi dồn:

– Chắc anh đã gặp…

Huấn thong thả kể:

– Lúc Kim đã ngủ say và tôi còn lơ mơ chập chờn thì bỗng có tiếng động ở bộ xa-lông rồi lần đến tủ kiếng. Tiếng động nầy giống như tiếng mèo hay chuột chạy nhưng khi tôi giở mùng nhìn ra tưởng rằng chị đi tìm hộp quẹt nên đụng phải bàn ghế. Ánh đèn chong ở bàn thờ vẫn còn cháy lờ mờ, tuy nhiên, tôi nhận rõ hết sự vật. Chị thừa biết tôi không hề sợ ma. Tôi đã từng ngủ bên xác người chết. Một lúc, chiếc giường sắt lại lắc lư. Kim ngủ say, chẳng hay biết gì ráo trọi. Tôi định thần và nhịp lắc càng lúc càng rõ hơn. Tôi hé mắt nhìn ra ngoài mùng. Chẳng có gì hết, tôi cố ngủ lại thì tôi nghe văng vẳng mơ hồ tiếng gọi liên hồi: «Đi ngay, chỗ nầy không phải của bây». Tôi vẫn lặng thinh xem mình có nghe lầm không. Quả thật tiếng kêu đó lập lại lần nữa rõ rệt hơn và tôi gọi Kim dậy bảo vô ngủ với chị mà không nói rõ nguyên do. Kim đi rồi, tôi lì lợm nằm lại đó, nhưng cơn buồn ngủ dìm tôi xuống và tôi chợp mắt được một lúc.

Tôi nhìn hai cánh tay mình nổi gai ốc và cảm thấy rờn rợn sau ót. Tôi cười gượng:

– Không phải riêng anh bị đuổi như vậy đâu. Nhiều người lì lợm không ngán ma như anh sau khi thức dậy cũng báo cáo gần đúng lời anh.

Mặt Huấn sáng lên trước ánh lửa xanh bập bùng cháy.

– Sao lạ vậy chị?

Tôi tiếp:

– Chỗ đó, chú tôi đã chết và bà thím dâu tôi tự tử. Tuy chiếc giường người chết đã đem chỗ khác để thay vào đó bộ ván gõ.

Huấn nhả cụm khói lên không.

– Nếu chị ngủ thì sao?

– Người trong nhà đã lần lượt ngủ thử thì chẳng nghe thấy gì cả.

Hơi nước đẩy chiếc vung lệch qua một bên. Bọt trắng trào ra chảy dọc quanh nồi cháo và rớt xuống lửa. Khói bốc lên tro bay tua tủa. Tôi chụp nồi cháo đậy kín lại và bớt lửa. Kim dọn chén, lấy dao bổ trứng và gắp củ cải ra chiếc dĩa vẽ bông cúc màu xanh.

Kim khen:

– Cháo gạo mới nấu với lá dứa thì còn gì bằng. Mày dạo nầy cũng ưa việc nữ công nữ hạnh dữ đa?

Tôi kêu đáng lẽ tao phải nấu xôi hay cơm nếp để nàng và Huấn ăn cho có vẻ gắn bó.