Chương 5
TÔI NGỒI BÊN BÓNG NẮNG HẮT QUA cửa sổ dưới nền gạch tàu đỏ bóng nhẵn. Đống quần áo màu sắc lẫn lộn. Tôi mở cửa, gió dưới sông lùa lên làm than trong bàn ủi rực đỏ bắn ra vô số hạt sáng. Tiếng nổ lách tách của nhúm than khô bắt lửa rất vui tai.
Hôm qua, tôi có hẹn Kim tới nhà trọ nàng vào chiều chúa nhật. Bà dì Oanh đi về Cần Thơ thăm ba mẹ chồng cũng là cái cớ để Oanh họp bạn. Mỗi lần trong nhà vắng người lớn, chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm như một con chim bị nhốt lâu ngày được phóng thích. Chúng tôi bày biện, chơi đùa, ăn uống, đấu láo, mà không phải giữ ý tứ, không phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.
Nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc kiểu cổ với cái vỏ bằng cây qui chạm trổ tinh vi treo trên vách, tôi tự nhủ:
– Chưa tới ba giờ. Mình có thể ủi xong hết đống đồ nầy trước khi bọn Đức, Ngọc và Sáo đến.
Tôi vừa ủi, vừa nghêu ngao hát mấy bản nhạc dành cho học đường. Tôi có cái tật hễ bắt tay vào làm việc gì không tận dụng trí óc là hát cho đến khi công việc xong lúc nào không hay biết. Lắm lúc vô tâm tôi hát một vài câu trong một bản nhạc và nghêu ngao lập đi lập lại như dĩa hát máy cà lăm một cách vô ý thức. Có lúc bài nọ lượn theo qua bài kia. Người nghe phải bật cười ngỡ rằng tôi đãng trí hoặc chỉ thuộc vài ba câu trong một bản nhạc hoặc đắc ý vì mấy câu hát đó, nên không nể công lập đi lập lại như một điệp khúc dễ chán.
Tôi sợ đầu óc mình trống vắng dễ nghĩ ngợi bâng quơ rồi đau xót, thương hại mình trước một viễn ảnh trống trơn, một hiện tại nhiều bất mãn và một tương lai trắng xóa vô vọng trước mắt.
Tôi búi mái tóc dài lên tận đỉnh đầu để cho khi gió lộng, tóc không tung lòa xòa trước mắt. Tôi sực nhớ tóc mình đến dễ phải gội. Chỉ nghĩ đến đấy thôi thì hàng muôn ngàn con gàu trên da đầu đã rần rần nổi dậy. Tôi đặt chiếc bàn ủi đồng xuống cái dĩa đất. Trong khi chờ cho bàn ủi nóng lại, tôi ra nhà bếp lấy hai trái chanh, cắt làm ba mỗi trái và ngồi trước tấm kiếng tròn xõa tóc vắt nước chanh vào chân tóc. Chất chua ngấm vào da đầu rát buốt. Những con gàu bị tấn công đột ngột nằm im lìm bất động. Vắt hết hai trái chanh theo những đường kẽ của chân tóc, tôi ra sông gội đầu với xà-bông Cô Ba. Tôi quật tóc xuống nước và múc nước dưới sông, chế lên gáy.
Trở vào, tôi ngồi lại trên manh chiếu, dùng khăn lông lau cho khô hết những giọt nước rỉ rả chảy trên xuống đuôi tóc. Sau khi gỡ những nhánh tóc rối ướt sũng bằng cái lược đồi mồi, tôi hong mớ tóc đen bóng xõa trên lưng và tiếp tục công việc.
Có tiếng dựng xe đạp ngoài thềm và tiếng nói xôn xao. Tôi biết lũ bạn đã đến nên vội thu xếp công việc lại. Chúng nó bước vào nhao nhao lên quở:
– Ý là hẹn mầy trước mà đến bây giờ tóc vẫn chưa khô.
Đức mặc chiếc áo bà ba màu hoàng yến thêu trước ngực hai chữ H.Đ. quấn lấy cành hoa cúc trắng.
Tôi khen:
– Hôm nay lại mặc áo mới.
Đức cãi:
– Mới… hồi năm ngoái. Tao mặc nát nước lúc đi Saigon.
Tôi vuốt lưng nàng:
– Chớ hồi về Lục Tỉnh tới giờ chắc mầy cho vào tủ. Áo nầy lên Saigon mặc thì đố ai biết nữ sĩ Hiệp-Đức xuất xứ từ cái đát Vãng nầy.
Cả bọn rúc rích cười.
Tôi thêm:
– Bao giờ tao hẹn bò, mầy cho tao mượn mặc nghen.
Sáo sực nhớ tiếp:
– Nước da mầy trắng mặc màu vàng nổi lắm. Mầy là con cưng của ông trời, nếu tao là con trai, tao theo chầu mầy rồi.
Thằng Tín cự:
– Bộ con trai dễ theo gái lắm sao, mấy bà?
Thằng Quan dắt Tín ra ngoài sàn nước. Đức đề nghị:
– Hai thắng tiểu yêu nầy rắn mắc lắm soi bói tao hoài, tụi mầy phải lập kế hạ chúng nó một mẽ cho bỏ cái tật nghịch ngợm.
Sáo thích chí hỏi tiếp:
– Làm cách nào bây giờ? Tao cũng ghét thứ chưa sạch cứt mũi ưa dòm hành chuyện mà người khác muốn giấu.
Đức nói:
– Tao sẽ nhờ hai con nhỏ học lớp đệ lục viết sẵn hai cái thơ tỏ tình và hẹn với hai đứa nó tại sân banh lúc chập choạng tối. Lúc đó, tao và mầy mặc mỗi đứa một cái áo tím theo trong thơ hẹn và đợi cho tụi nó mò ra chờ, mình sẽ xồ ra ngạo chơi. Những đứa cô đơn hay phá phách, hay ganh ghét kẻ có đôi lắm.
Bọn tôi cười xòa trong lúc Quan và Tín bước vào, ngơ ngác.
Chúng nó bỏ xe lại nhà tôi và rủ nhau đi bộ. Từ đây đến Oanh khoảng năm trăm thước. Chúng tôi đi bách bộ trên con đường đất rợp bóng mát. Hai thằng nhóc sốt ruột đi nhanh khuất vào lối đình.
Đức tiếp:
– Tao sẽ đến nhờ con Kim viết cũng được. Con Kim nó có biệt tài viết hai ba tuồng chữ và sẽ gởi thơ nầy ở nhà bưu điện. Chỉ trong ba ngày là tới tay chúng nó. Cái thơ gởi cho thằng Tín thì ký Hồng Hạnh và cái của tên Quan thì ký Nguyệt Thanh. Đại ý thơ nầy là ái mộ cái tài viết truyện, làm thơ của chúng nó và xin được cái diễm phúc biết mặt tác giả.
Sáo vịn vai tôi cười như nắc nẻ:
– Mỡ vờn qua mũi mèo thì trách sao nó không chụp. Hai cái thằng nầy được thư thì dễ dúng gì không ra gặp hai ả ái mộ tài mình.
Chúng tôi đã đến nhà Oanh và cơn cười về ý định toa rập để trát lũ thắng Tín thu ngắn con đường. Hai đứa đó đã vào nhà Oanh, ngồi vắt vẻo trên xa-lông, lấy thuốc ra hút. Chúng tôi bước vào sân dưới giàn dưa tây mát rượi, những trái dưa vàng ối treo lủng lẳng trên đầu.
Oanh mừng rỡ và đem trà bánh bày ra giữa xa-lông. Bánh thuẫn hình ngôi sao trong như ngọc bích, vành ngoài màu tím, bánh qui màu ngà, trên chóp gắn một nụ bông trang đỏ tươi, bánh tai yến vàng ánh lên đẫm dầu dừa. Tất cả bày trên chiếc dĩa bàn lòng trẹt bằng pha lê trong suốt. Tám chiếc tách bằng sứ trắng vẽ bông xanh tỉ mỉ đựng một thứ trà pha lợt màu vàng. Tôi lại nằm bên ghế trường kỷ vắt vẻo ăn bánh xửng. Sáo gọi lớn:
– Kim đâu rồi?
Kim khoát màn bước ra. Có lẽ nàng đang nằm trong đó nghĩ ngợi xa xôi. Kim đến ngồi bên tôi, chia nửa chiếc bánh trên tay tôi, cho vào miệng.
Đức trách:
– Hậu có biết trẩm tới nhà mà sao không ra sân chầu nghinh giá, cứ ở mãi trong loan phòng vậy ái hậu?
Đức ngó tôi cười. Tôi cãi:
– Phải nói là Quý Phi Hiệp-Đức đến viếng nhà tì nữ Oanh Oanh và Thùy Liên công chúa.
Sáo chêm vô:
– Thưa Quý Phi, còn vua Hán chắc giờ nầy bận du dương với hoàng hậu Phi Yến, cớ sao bỏ phế Quý Phi đi vất vơ với hai thằng hoạn quan nầy vậy Quý Phi?
Bọn nầy hễ ráp lại là xưng hô biệt hiệu. Có nhiều khi tôi muốn thêm một tên Tây trước tên mình. Jacqueline Liễu, Marie Liễu, Sophie Liễu, Agnès Liễu, tên nào cũng nghe có vẻ là nữ sinh trường Marie Curie cả.
Ai cũng có biệt hiệu từ khi làm bích báo. Sáo là cái tên loài chim biết nói tiếng người. Vậy mà người chủ cái tên đó ra chiều bất mãn, sửa lại là Ngọc Lệ. Thằng Quan ốm nhom mà cả gan lấy tên là Mạnh Hùng. Thằng Tín thì thêm chữ Hoàng vào cái tên – Hoàng Tín – tên giống như tên kép cải lương. Có nhiều lúc nóng mũi, tôi cũng muốn lấy một biệt hiệu, tên Liễu nghe đẹp nhưng giống tên mấy con tì nữ trong chuyện Tàu. Bích Liễu, Lệ Liễu, Thúy Liễu, Thanh Liễu, Nhược Liễu đều là tên các cô xách dép cho các quận chúa, tiểu thơ, hoặc tên kẻ nâng khăn hầu quạt cho công chúa. Nhất định tôi không dám thêm chữ Hoa trước tên mình.