← Quay lại trang sách

Chương 6

TÔI NGỒI NGAY BẬC TAM CẤP dưới bóng mát của hàng cây điệp đã trổ hoa đỏ lẫn vàng. Đàn bướm tập trung nơi đó ve vãn từ hoa nầy sang hoa khác. Ngồi nơi đây, tôi sống lại kỷ niệm với Nam. Cũng tại nơi nầy, hồi mấy tháng trước, cũng vào buổi trưa như trưa hôm nay, Nam ngồi nhìn bâng quơ và ngâm rỉ rả những bài thơ tiền chiến. Tôi lại nghĩ đến Huấn. Giờ này chàng phiêu bạt nơi đâu? Cả Kim và tôi không nghe tin tức chàng đâu cả. Sự thất vọng mỗi ngày một lớn dần trên nét mặt sẵn đau buồn của nàng.

Tiếng guốc dừng lại sau lưng tôi, và Kim đã đứng tần ngần bên cạnh. Kim vịn vai tôi.

– Nghĩ gì đó Liễu?

Tôi níu tay nàng ngồi trên bậc tam cấp:

– Nghĩ đến Huấn và anh Nam.

Mắt Kim thoáng buồn nhưng nàng mỉm cười. Nụ cười đó, tôi đọc thấy ít nhiều chua chát.

– Nghĩ tới Nam mầy buồn nhiều ít?

Tôi loi vào hông nàng:

– Chắc chắn là không buồn bằng mầy, vì tụi tao không có gì để nhớ nhau lâu, để giữ nhau bền hết.

Bất chợt Kim hỏi tôi:

– Mầy định bao giờ lấy chồng.

Tôi véo đùi Kim, cười đáp:

– Tao nhường mầy lấy chồng trước.

Kim cười dòn:

– Đừng chờ tao.

Rồi nàng đọc khe khẽ:

Ruộng ai thì nấy đắp bờ,

Duyên ai nấy gặp, đừng chờ uổng công.

Trời nắng chang chang. Học sinh đứng đầy hàng hiên và ở chỗ bán nước giải khát ở phòng dành cho giám thị và giáo sư. Những tà áo dài màu phơ phất.

Tôi nói giỡn:

– Nếu tao làm biếng không muốn đắp bờ một mình, vậy mầy chịu cho tao đắp hùn không? Ruộng ai nấy đắp thì buồn lắm, phải đắp vần công cho nó vui.

Kim rầy:

– Mầy lại nói bậy quá. Ruộng khác, tình yêu khác chớ.

Đức bước lại chen vô:

– Kim không cho mầy đắp chung ruộng thì mầy lo gì. Thường thường người ta nói «tốt tuổi bà mai» thì sao?

Tôi định cự Đức thì một chiếc xe G.M.C lù lù tiến vào cổng chính. Một toán người mặc áo bà ba đen, bên hông lận súng lục nổi cộm và họng súng ló ra khỏi vạt áo, từ trên xe nhảy xuống.

Đức hốt hoảng kêu lên khe khẽ:

– Sao công an lại vào trường mình vậy cà?

Sự náo động vụt chìm xuống và nét lo âu hiện rõ rệt lên từng khuôn mặt. Tất cả các cổng trường đều được một người lính đứng chắn. Toán còn lại đi thẳng lên phòng giám thị. Khoảng mười phút sau, họ bước ra với ông Tổng Giám Thị, trên tay người công an cầm một tờ giấy đánh máy kê danh sách các học sinh bị tình nghi nhúng tay vào vụ rải truyền đơn trong trường.

Ông Mậu dắt họ qua lớp Đệ Tứ B. Một lúc sau, hai người lính rút súng ra khỏi vỏ da và khoảng giữa họ ba người con trai bị còng. Tôi vẫn ngồi yên chỗ cũ, nghe người công an dẫn đầu đọc lanh lảnh tên họ anh Nam.

Ồng Mậu lật sổ danh bộ rồi lắc đầu:

– Thưa ông, tên Lê hữu Nam nầy đã vắng mặt từ mấy tháng nay và nhà trường đã xóa tên trong sổ danh bộ.

Ông công an nhìn lên tấm bảng đặt trước mỗi cửa lớp và lần bước về phía lớp tôi.

Tôi cảm thấy như tim mình chùng xuống và hai bàn chân lạnh toát.

Kim bấu lấy vai tôi thì thầm:

– Không biết lớp mình có ai bị tình nghi không? Lạy trời! đừng có người nào.

Ông công an đi sồng sộc vào giữa lớp, và ông Mậu chỉ thị cho tất cả học sinh lớp Đệ Tứ A hãy vào, ai ngồi chỗ nấy. Tôi đứng dậy với hai đầu gối như không còn vững nữa. Đầu óc tôi đảo lộn và tôi nghe rõ tiếng đập hối thúc của trái lim. Tôi lo sợ cho chính mình hay cho những đứa bạn không may mắn bị liên lụy. Linh cảm cho tôi biết họ sẽ tìm Huấn trước hết và tôi không đoán nổi sau chàng còn có những ai. Tôi hoảng hốt lo âu chỉ vì tôi là bạn thân của Huấn và tôi đã hơn một lần yêu Nam. Ông Mậu bước lên bục gỗ, giở cuốn sổ danh sách bày ra trước mặt. Chúng tôi ngồi nén thở và không cử động. Ổng công an nhìn vào danh sách, rồi quay lại hỏi ông Tổng Giám Thị:

– Thưa ông, lớp nầy là Tứ A phải không?

Ông Mậu gật đầu.

Ông công an nhìn vào danh sách trong tờ giấy đánh máy, rồi ngẩng lên, dõng dạc đọc:

– Mời cậu Đàm văn Huấn, cô Lê Bội Ngọc và cô Trần Thiên Kim.

Tôi nhìn sang Kim, mặt nàng trắng như sáp và đôi môi xám lại.

Ông Mậu chỉ thấy có hai đứa con gái bước ra khỏi chỗ ngồi. Ông gằn giọng:

– Còn Huấn đâu?

Thăng Quan lấy lại bình tĩnh thưa:

– Thưa thầy, Huấn nghỉ học hơn một tháng nay rồi.

Ông hỏi lại:

– Sao không thấy xin thôi học.

Quan tiếp:

– Con không biết.

Ông Tổng Giám Thị nhếch mép cười gằn:

– Ai biết trò Huấn nghỉ học vì lý do gì?

Cả lớp im lặng. Hai chiếc còng bật mở. Kim và Ngọc lặng lẽ cho hai bàn tay trắng dài chui vào. Kim bước ra, đôi mắt nàng sũng ướt. Tôi cảm thấy trước mặt mình như có sa mù giữa cơn nắng trắng xóa.

Tôi nhìn theo bóng Kim bước lên chiếc xe G.M.C, với một toán học sinh hơn mười đứa cả trai lẫn gái và ông giám thị Minh. Ông Minh bước vào xe sau cùng, ngoảnh lại nhìn chúng tôi và đưa hai bàn tay mang còng vẫy chào, ông cười thản nhiên để lộ hàm răng có vài chiếc mất.