Chương 19 Xác chết sống dậy trong tuyết
Đế quốc Trung Hoa, năm 1916 Dương lịch, năm Hồng Hiến đầu tiên, đêm tuyết Nguyên Đán, cách tiếng gà gáy sáng chỉ còn nửa canh giờChùa Bích Vân Hương Sơn, đằng sau tháp Bảo Tọa Kim Cang, cha con họ Tần dùng rìu chẻ củi. Cây cổ thụ trên Hương Sơn cao chọc trời, thường xuất hiện dã thú như sói, tấn công bò, dê của người dân trong thôn, thậm chí tấn công cả trẻ con. Có lúc nửa đêm ra ngoài đi dạo, gặp sói cũng có thể bị cắn cổ tha đi. Họ tìm một khe núi kín gió, hầu như không có tuyết đọng, xung quanh không có cây cối, càng không gây nguy hiểm cháy rừng. Tần Bắc Dương cởi áo khoác và mũ, đầu bốc hơi nóng. Cậu quay lại lần nữa đã không thấy người nhà có tang đâu, phu xe cũng biến mất, chỉ còn lại con ngựa già đang thở phì phò. Chiếc quan tài sơn đỏ tươi lại nằm yên tĩnh trên xe ngựa. Yên tĩnh như chết. Cuối cùng ông ta cũng chết rồi. Tần Bắc Dương rùng mình một cái, không dám quấy rầy người chết an giấc. Cậu đi vài vòng, không thấy bóng người nào ngoài hai cha con cậu. Sao ông kia lại vứt quan tài lại nhỉ? Dù không muốn hỏa táng cũng không thể làm thế, nhìn ông ta rất có hiếu cơ mà. Có sói sao? Nhưng không thấy có vết máu, hơn nữa nếu có sói, ngựa sẽ phải hí lên trước. Tuyết ngừng rơi rồi. Tần Bắc Dương vỗ đầu ngựa: “Họ đi đâu rồi? Mau đuổi theo đi nếu không ngươi bị chúng ta thịt đấy” Con ngựa như hiểu tiếng người, hí một tiếng rồi ngửa cổ nhảy lên, tung bốn vó chạy xuống núi. Quan tài trên xe ngựa bỗng vang tiếng như sấm nổ. Nắp quan tài vỡ làm nhiều mảnh, giống pháo đì đùng Tết Nguyên Đán. Tiếng gà gáy ngày thứ bảy sau khi chết còn chưa vang lên mà xác chết đã sống dậy rồi! Trong quan tài có một bóng đen bay ngoài, đến giữa không trung thì phân thành hai. Chẳng lẽ một xác chia thành hai? Hay nhà người ta không nói rõ, trong quan tài có hai cái xác? Rõ ràng là hai bóng người, tách nhau rơi xuống tuyết bên cạnh xe ngựa. Con ngựa già điên cuồng kéo nửa cỗ quan tài còn lại chạy lung tung. Hai cương thi cùng mặc áo quan triều Thanh, lao về phía Tần Hải Quan và Tần Bắc Dương. “Chạy mau!” Tần Hải Quan vội hét lên. Trời còn chưa sáng, chạy lên núi là không sáng suốt. Tần Hải Quan giơ búa, lão biết phải đối phó với xác chết sống dậy này như thế nào. Cương thi lao đến trước mặt lão là một ông già khoảng hơn năm mươi tuổi, có hai chòm ria mép. Trăng đã lên rồi, mượn ánh sáng phản chiếu xuống đống tuyết đọng, soi rõ gương mặt của cương thi đó. Tần Bắc Dương nhận ra gương mặt này. Khuôn mặt gầy guộc, mũi nhỏ, đôi mắt như chim ưng. Tay hắn xuất hiện một tia sáng, đó chính là con dao đáng sợ, nhìn đã thấy nghẹt thở. Đây vốn không phải cương thi! Đây là tên thích khách giết cha nuôi Thù Đức Sinh, gây nên án diệt môn Tô giới Đức ở Thiên Tân bảy năm về trước. Đối phương nhẹ nhàng tránh thoát lưỡi rìu của Tần Hải Quan, rồi đâm về phía ông. Tần Bắc Dương kéo cha một cái, con dao của thích khách chỉ lệch đi nửa tấc, sượt qua cổ Tần Hải Quan, đâm vào áo bông chỗ giữa vai và cổ. Tên thích khách thu dao về, kéo theo bông trắng như tuyết và vài giọt máu đỏ tươi bay tóe ra. “Cha!” Tần Bắc Dương không muốn người cha thứ hai của mình cũng chết trong tay cùng một tên sát thủ. Cậu điên cuồng ném thùng gỗ đồ nghề, may sao chặn được đợt tấn công thứ hai của gã. Lại một nhát đâm xé gió về phía cổ Tần Bắc Dương. Còn có kẻ thứ hai cũng ngụy trang thành cương thi mặc áo quan triều Thanh. Một khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra dưới ánh trăng, gò má phải có một vết thương giống con rết. Tên thích khách trẻ tuổi còn lại giết mẹ nuôi Tần Bắc Dương bảy năm trước. Lại là hai kẻ này! Nhóm thích khách một già một trẻ, còn cả con dao đoạt mạng người nữa. Tần Bắc Dương cực kì nhanh nhẹn, lui về phía sau tránh khỏi nhát đâm. Con ngựa già bị dọa sợ, kéo quan tài chạy về phía trước. Tần Bắc Dương kéo cha nhảy lên xe ngựa, còn mình ngồi vào chỗ của phu xe, nắm chặt dây cương quay đầu xuống núi. Tần Hải Quan ngã trên chiếc quan tài vỡ vụn, tay ôm vết thương ở cổ và bả vai. May mà mặc áo bông dày mới cản được một chút lực đâm của con dao, nếu không lão đã sớm đứt mạch máu cổ, về chầu trời rồi. Xe ngựa chạy như bay xuống chân Hương Sơn. Hai tên thích khách đằng sau không đuổi kịp, cởi bộ áo quan triều Thanh và mũ lông chim khiến hành động bất tiện, để lộ bộ đồ cộc. Hai chân chúng không giống chân người thường, cứ như gắn phong hỏa luân phóng như bay, hoàn toàn không bị mất dấu xe ngựa. “Cha! Cha không sao chứ?” Tần Bắc Dương vừa điều khiển ngựa hỏi lão Tần đằng sau. Tần Hải Quan cả đời làm thợ thủ công, đừng nói chịu vài cơn đau da thịt, kể cả đứt ngón tay cũng chịu được. Lão Tần ngồi trên xe ngựa nhìn trong quan tài không có đồ gì cả. Toàn bộ những cái gọi là xác chết sống dậy chỉ là câu chuyện lừa gạt người khác, động tĩnh và giọng nói trong quan tài cũng là do hai thích khách giả quỷ kia phát ra để lừa hai cha con họ nửa đêm lên núi hoang vu. Tên mặc đồ tang, phu xe rụt rè sợ hãi, toàn bộ đều là những kẻ được thuê để hát bè, diễn kịch. Hai cha con họ Tần đưa ra ý kiến đổi chôn thành hỏa táng đã vô tình phá vỡ kế hoạch không chút khe hở nào của chúng. Nếu hai người họ vùi đầu đào giếng vàng và mộ huyệt, hai tên thích khách sẽ nhân cơ hội này lặng lẽ bò ra khỏi quan tài, cứa đứt cổ họng họ dễ như cắt cổ gà. Cùng lúc đó, đầu óc của cậu thiếu niên Tần Bắc Dương mười sáu tuổi cũng đang quay tít. Cậu nhớ lại án diệt môn của vợ chồng nhà họ Thù bảy năm trước, còn cả hai tuần bổ cũng bị cắt cổ họng chết trong im lặng. Cũng may, sau khi “nhà có tang” và phu xe bỏ chạy, Tần Bắc Dương bảo con ngựa già đuổi theo hai người sống đó khiến thích khách phải phá quan tài nhảy ra, không thì… chúng sẽ hóa thành tro cốt lúc hỏa táng rồi. Con ngựa kéo xe dù sao cũng đã già, bốn chân không còn khỏe nữa. Hai tên thích khách vẫn chưa chịu bỏ cuộc, chúng dần rút ngắn khoảng cách ở phía sau. Tần Hải Quan ném hai miếng gỗ ở quan tài về phía sau. Tên thích khách trẻ tuổi nhẹ nhàng tránh được miếng gỗ thứ nhất, tên thích khách già trực tiếp đấm một cái vỡ tan miếng gỗ. Hai kẻ này đều là tay lão luyện. Bánh xe mang theo mảnh vụn gỗ ở quan tài chạy thẳng xuống vùng đất bằng phẳng ở Kinh Tây. Gần đến thôn Lạc Đà mà con ngựa già sắp thành lại bại, ngựa mất vó trước, sùi bọt mép, mất mạng ngay tại trận. Xe ngựa lật nhào, hai bánh xe đứt thành vô số khúc. Cha con họ Tần kịp nhảy thoát thân vào thời khắc cuối cùng. Gà gáy trời sáng. Dù hai tên thích khách xông gần tới nơi nhưng vẫn bị xe ngựa lật đổ cản trở, vô sổ mảnh gỗ bay vào khiến cả hai bị ngã ra đất. Tần Bắc Dương phát hiện dao của tên thích khách trẻ tuổi rơi mất, to gan lao lên phía trước, vung nắm đấm đánh kẻ thù giết mẹ. Bảy năm qua, cậu không hề quên cái tên “Thù Tiểu Canh” này, không hề quên bức thư từ biệt trước khi chết của Thù Đức Sinh, càng không quên lời thề tự tay đâm chết tên sát thủ. Cậu ngày đêm muốn báo thù, không ngờ vào ngày tuyết rơi này, hai tên thích khách có thâm thù với cậu lại tự dâng tận cửa. Hai năm nay, Tần Bắc Dương ở thôn Lạc Đà chỉ làm ba việc. Thứ nhất, theo cha học nghề thủ công. Thứ hai, đọc tất cả những quyển sách trong nước ngoài nước, từ cổ chí kim mà có thể tìm được. Thứ ba, đánh nhau và ngã. Nói đến bản lĩnh đánh nhau, dù tuổi cậu còn nhỏ nhưng có thể coi là số một trong vòng trăm dặm Kinh Tây. Cậu túm tên thích khách trẻ tuổi, cậu có thể nhìn rõ vết sẹo trên mặt đối phương. Người đó tầm hai lăm, hai sáu tuổi, không để râu, mặt trắng trẻo, chỉ có vết sẹo là cực kì khó coi. Hắn ta nhìn Tần Bắc Dương đầy căm phẫn, chỉ hận không thể băm vằm thành nghìn mảnh để báo mối thù phá tướng. Hắn ra quyền cực kì độc và mạnh, kỹ thuật ở chân cũng cực kì tốt. Đá một cái đạp gãy một cái cây nhỏ, đá cái thứ hai đánh bay cả Tần Bắc Dương. May mà ngã xuống tuyết, Tần Bắc Dương lăn rồi bật dậy. Cậu khom người giơ tay theo kiểu Buku của người Bát Kỳ Tây Sơn, muốn thi đấu vật với đối phương. Đầu bên kia, Tần Hải Quan nhặt một miếng gỗ quan tài lớn đập thẳng vào đầu tên thích khách lớn tuổi. Lão túm cổ áo con trai, chạy thục mạng về thôn Lạc Đà. Thích khách lớn tuổi cầm hai con dao sáng loáng trong tay, hai chân đạp trên tuyết bay về phía hai cha con như sắp lấy đầu của hai người. Mặt trời mọc rồi.