← Quay lại trang sách

Chương 24 Trộm mộ Bạch Lộc Nguyên

Ngày xửa ngày xưa, có một con hươu trắng xuất hiện trên Bạch Lộc Nguyên, cho dù nó đã biến mất trong chớp mắt nhưng Thiên tử cũng coi đây như một điềm lànhBạch Lộc Nguyên vốn nằm ở giữa Quan Trung. Triều Đường ba trăm năm đóng đô ở Quan Trung, từ Đường Thái Tông đến Đường Hi Tông: mười tám tòa Hoàng lăng Hiến, Chiêu, Càn, Định, Kiều, Thái, Kiến, Nguyên, Sùng, Phong, Cảnh, Quang, Trang, Chương, Đoan, Trinh, Giản, Tĩnh chạy dài ba trăm dặm từ Đông sang Tây, chính là “Mười tám lăng Hoàng đế nhà Đường ở Quan Trung”. Nếu tính thêm lăng hợp táng của Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị thì nơi đây tổng cộng có mười chín vị Hoàng đế đang say giấc. Nhưng từ lúc Chu Ôn uy hiếp Đường Chiêu Tông dời đô đến Lạc Dương, Trường An cũng không còn là kinh đô nữa. Trừ việc Lý Tự Thành đổi Tây An thành Tây Kinh, xây dựng triều Đại Thuận, sau khi Thái hậu Từ Hy và Hoàng đế Quang Tự chạy trốn tới Tây An vào năm Canh Tý, không còn một vị Hoàng đế nào đến du ngoạn Quan Trung nữa. Năm thứ sáu Dân quốc, ngày 1 tháng 7 năm 1917 Công nguyên, Trương Huân tuyên bố phục hồi đế vị tại Bắc Kinh. Cùng ngày, có một nhóm bại binh Bắc Dương vượt qua Vị Hà, đốt phá chém giết cướp bóc suốt dọc đường, vì không dám lại gần tường thành Tây An nên đành trèo lên Bạch Lộc Nguyên. Những binh sĩ bị thương không khiêng lên được thì vứt ở ven đường, lần lượt bắn chết để tránh vết thương mưng mủ sinh giòi, sớm chấm dứt đau khổ. Vào mùa hè, cỏ cây trên đài nguyên um tùm tươi tốt, lúa mạch dập dờn ngọn sóng, giữa ruộng thi thoảng lại có người nông dân cưỡi bò ngang qua. Đám bại binh áo quần rách rưới gom mấy người nông phụ lại, đẩy vào trong ruộng lúa mạch để cưỡng bức. Lữ đoàn trưởng dẫn đầu cưỡi ngựa trắng, hốt hoảng đến trước một ngôi mộ lớn. Hắn xuất thân từ trường quân đội Bảo Định, thuộc hạ đa phần không phải người Thiểm Tây. Năm 1914, nghĩa quân Bạch Lãng đánh vào Quan Trung. Đại tướng của Viên Thế Khải – Lục Kiến Chương tiến vào Thiểm Tây, vơ vét của cải mồ hôi nước mắt của dân, đào trộm cổ mộ của Hán Đường, “Táp Lộ Tử” và “Quyền Mao Oa” – hai trong số sáu con tuấn mã ở Chiêu lăng bị bán sang nước Mỹ, lưu lạc trong viện bảo tàng đại học Pennsylvania. Bạch Lộc Nguyên vắt ngang qua tám trăm dặm Tần Xuyên, phía Nam dựa vào núi Chung Nam, phía Tây giáp thành Trường An, phía Bắc nhìn xuống Bá Kiều Liễu, phía Đông nhìn về lăng Tần Hoàng, nhô lên trên bình nguyên Vị Hà, khe rãnh dọc ngang, ba mặt bao quanh hai con sông: sông Sản và sông Bá, như một nóc nhà trầm tích lớn nổi lên trên mặt đất bằng phẳng. Mã Đái triều Đường đã nói trong “Bạch Lộc Nguyên vãn vọng”: “Sông Sản khúc khuỷu chim nhạn bay, người Tần gốc quay về an táng. Gò mộ, lầu canh cũng đầy bụi bặm như cây cỏ” Binh lính dùng lưỡi lê đe dọa những người nông dân thì mới biết: Đây là mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường, rất thiêng rất thần bí, được các thôn làng xung quanh thắp hương thờ phụng. Đứng trên đỉnh mộ cao, Lữ đoàn trưởng nhìn xuống Bạch Lộc Nguyên, tự cảm thấy có khí thế trục lộc Trung Nguyên, bèn phát biểu với các binh lính: “Hỡi những anh em Bắc Dương! Giữa lúc quốc gia đang lâm nguy, đám quân phiệt Đoàn Kỳ Thụy, Trương Huân, Phùng Quốc Chương đang hỗn chiến không ngừng, chiến tranh tai họa liên miên, để cứu vãn tình thế, quân ta phải đào mộ này ra, lấy của cải của người xưa để cho bách tính dùng, cứu nước cứu dân, đây là một việc rất tốt! Hễ lấy được châu báu thì những người nhìn thấy đều sẽ có phần, các vị có thể chia nhau một nửa, phần còn lại sung vào quân tư của chúng ta chờ ngày vùng lên trở lại!” Lời này vừa nói ra, tinh thần mọi người phấn chấn lên hẳn, tất cả đều nóng lòng muốn thử. Nhưng với một ngôi mộ lớn thế này thì nên bắt đầu làm từ đâu? Mọi người đang hết đường xoay xở thì có người nói: “Ôi! Không phải Tiểu Mộc từng làm thổ phu tử (1) sao?” Một binh sĩ được đưa đến trước mặt Lữ đoàn trưởng. Hắn tên là Tiểu Mộc, cũng chỉ mới hai mươi tuổi, trông khôi ngô tuấn tú không giống như kẻ đã từng làm nghề trộm mộ. Tiểu Mộc tự xưng là nhân sĩ Lạc Dương, từ nhỏ đã theo bậc cha chú làm nghề trộm mộ, thường được gọi là “Thổ phu tử”. Trước tiên, hắn dò xét địa thế của ngôi mộ lớn này, phát hiện trên bề mặt có khá nhiều hang do những kẻ trộm mộ đào. Lữ đoàn trưởng thấy hơi nản lòng, nhưng Tiểu Mộc nói mặc dù số hang do trộm mộ đào là khá nhiều nhưng chưa chắc mộ đã thực sự bị trộm, nhưng lại chứng tỏ phong thủy của mộ này rất tốt, nằm ở long mạch và long huyệt khiến các đời trộm mộ nối tiếp nhau đến đào hang. Hắn đi quanh mộ hai vòng rồi căn cứ theo phương hướng, vị trí và địa thế, quyết định bắt đầu đào từ hướng Đông Bắc, chính là “Ngoại quỷ môn” trong phong thủy học. Dựa theo phương pháp cũ của thổ phu tử, ngôi mộ lớn thế này thường phải đào ba, bốn ngày. Nhưng tên Lữ đoàn trưởng không đợi được nữa nên đã quyết định dùng thuốc nổ. Một lúc sau, một tiếng nổ long trời lở đất phát ra, ở vị trí đã khoanh lại nổ ra cửa động rộng vài thước vuông. Khói súng tan đi, tất cả vẫn chỉ là một đống đất trầm tích. Lữ đoàn trưởng ra lệnh tiếp tục cho nổ, liên tiếp nổ ba lần, cuối cùng cửa động tối đen như mực cũng đã lộ ra. Cửa động sâu như vậy, thời xưa chỉ hoàn toàn dựa vào sức người để đào thì chí ít cũng phải chiêu mộ hàng nghìn dân phu, mất hai ba tháng. Tiểu Mộc che mũi và mồm lại, xuống dưới thăm dò, bèn sờ thấy mấy viên gạch vỡ: “Tìm thấy đường vào mộ rồi!” Lữ đoàn trưởng lệnh cho tất cả binh lính bốc thăm, chọn ra ba mươi người lập thành đội cảm tử. Hắn sai một tên Tiểu đoàn trưởng tâm phúc dẫn dắt đội, lấy danh lợi ra mua chuộc, phát huân chương Bắc Dương. Người nào người nấy đều lên nòng đạn, cầm đèn bão, vác theo thuổng sắt và rìu, mang mặt nạ phòng độc. Bụi tung bay bên trong mộ đạo, những viên gạch của triều Đường ở hai bên càng lúc càng rõ nét hơn. Trên đầu vẫn còn có thể nhìn thấy những viên ngói úp, thỉnh thoảng lại có các bức bích họa rực rỡ mô tả những buổi yến tiệc, săn bắn, chiến tranh, cúng tế vào thời Võ Tắc Thiên… Những nhân vật triều Đường trong bích họa ai nấy đều sống động như thật, bồng bềnh như muốn bước ra khỏi bức tường. Mĩ nữ trong đó xinh đẹp tựa hoa đào, khiến mấy gã lính nhìn thấy đều không kìm được lòng. Nhưng tất cả mọi người đều nín thở lặng im, chỉ sợ nói thêm một câu sẽ dẫn hồn ma nghìn năm trước đến. Thổ phu tử Tiểu Mộc đi đầu, đèn bão trong tay hắn chiếu sáng xa nhất. Bỗng nhiên ánh đèn soi sáng hai bộ hài cốt trong góc mộ đạo. Mọi người đều hoang mang sợ hãi, riêng Tiểu Mộc lại to gan bước lên trước để xem, bên cạnh bộ hài cốt rơi vài đồng tiền, hắn nhặt lên nhìn thì lại là “Vĩnh Lạc thông bảo” (2). Trong ngôi mộ của triều Đường sao lại có đồng tiền thuộc những năm Vĩnh Lạc của triều Minh? Nhất định là đám trộm mộ thời nhà Minh, còn chưa chắc là trong thời kì Vĩnh Lạc, vì Vĩnh Lạc thông bảo lưu thông rộng rãi, cũng có khả năng là đến cuối thời nhà Minh. Đám lính run run rẩy rẩy tiến lên, khí thế đã không còn lớn như trước nữa. Bọn chúng lại nhìn thấy vô số bộ hài cốt, chắc chắn lại là đám trộm mộ thời xưa, đã không còn có thể nói rõ chúng thuộc thời kì nào, cũng không thể phán đoán nguyên nhân cái chết – là do bị giam trong mộ đạo, hay là chết do tranh chấp nội bộ, hoặc là trong ngôi mộ này thực sự có cơ quan giết người? Tiểu Mộc toát đầy mồ hôi lạnh trên trán, mộ đạo thông thường không dài đến vậy, chỉ lăng đế vương mới có mộ đạo cứ vòng tới vòng lui như mê cung. Điều càng khiến hắn kinh ngạc là mộ đạo này rõ ràng đi thẳng xuống lòng đất, có cảm giác tựa hồ như nó sâu không đáy vậy. Quả nhiên, bên trong mộ đạo xuất hiện nước đọng. Đây là tình trạng rất hay gặp ở trong các lăng mộ thời xưa, bình thường đều là chất lượng kiến trúc có vấn đề dẫn đến nước ngầm chảy tràn lan. Cũng có một loại tình huống đặc biệt, chỗ nước này chuyên dùng để giết đám trộm mộ. Nếu ở những khu vực khô hạn không có nước thì “nước” này sẽ là cát chảy còn đáng sợ hơn. Tiểu Mộc do dự mãi, đương nhiên có khả năng lớn đây là dòng nước ngầm chảy tràn ra, hắn bèn bất chấp tiến lên phía trước. Hai chân hắn đã nhúng vào trong nước, đám lính phía sau mặt đầy sợ hãi, nhưng tên Tiểu đoàn trưởng đã rút súng lục ra hét một tiếng: “Kẻ nào không dám đi sẽ lập tức bị bắn chết!” Tất cả mọi người giẫm chân vào trong vũng nước đọng lạnh như băng, có chút đục ngầu, không biết trong nước có thứ bẩn thỉu gì, có lẽ là nhiều bộ hài cốt được giấu dưới nước không nhìn thấy được? Cách ổn thỏa nhất là lập tức tìm người đến bơm nước ra. Nhưng nếu muốn tìm máy bơm thì ở chốn thôn quê này thực không dễ dàng gì. Huống chi Lữ đoàn trưởng ra lệnh hôm nay bắt buộc phải đào cho ra được kho báu, nếu kéo dài đến ngày mai không chừng kẻ địch sẽ đánh đến nơi mất. Đi không bao xa, nước đọng đã lên đến lưng quần mọi người, cảm giác phần bị ngâm nước ngứa ngáy như đỉa chui vào trong da thịt vậy, ai cũng không dám bước lên trước thêm một bước nào nữa. Yên lặng. Giữa sự yên lặng triệt để từ trước đến giờ, tên Tiểu đoàn trưởng quay đầu lại, hắn cứ có cảm giác mọi người hơi bất thường. Hắn kiểm lại số người mới phát hiện ra thiếu một tên. Đi đâu rồi nhỉ? Không lẽ là âm thầm lặng lẽ chuồn rồi sao? Nếu trốn về theo đường cũ nhất định sẽ bị Lữ đoàn trưởng bắn chết. Hắn ra lệnh bắt buộc mọi người tiếp tục tiến về phía trước, mới đi được vài bước đã có người hét lên nói, lại có một tên lính khác biến mất. Lúc này mọi người mới thất kinh, lắp thêm lưỡi lê cho súng trường Hán Dương rồi đâm xuống đáy nước sâu. Đột nhiên có người nói đâm vào thứ gì đó, hắn bèn rút cả súng trường cùng với lưỡi lê ra, thì ra là một sinh vật có hình thù quái dị – thoạt nhìn giống như một đứa trẻ ba tuổi, toàn thân đen như mực, mắt màu đỏ, đôi tai quạt gió to như tai voi, cánh tay lại nhỏ và dài như khỉ. Mọi người kinh hãi không thốt lên được lời nào, rồi mới phát hiện ra thứ đó là một vật sống, lúc này nó đang nhúc nhích từ từ trên lưỡi lê súng nhưng lại không thấy có máu chảy ra. Tiểu Mộc kêu lên một tiếng: “Đừng có lộn xộn!” Tên lính đang giương cây súng trường đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Đúng vào lúc hắn sắp ngã xuống, con quái vật đó nhảy từ trên lưỡi lê xuống, trèo lên đầu hắn cắn một phát. Trong phút chốc, máu tươi bắn tung tóe, gần như một nửa cái đầu đã biến mất. Mặt mọi người đều dính đầy máu và não, lại nhìn sang con quái vật đó, nó đang ăn bộ não của tên lính một cách say sưa ngon lành. Mặt mày tên Tiểu đoàn trưởng trắng bệch nhưng tay chân vẫn đâu ra đấy, dẫu sao hắn cũng đã giết vô số người, hắn vung tay bắn một phát nổ tung con quái vật đó. Nhưng lại càng có nhiều quái vật từ dưới nước chui lên, hơn nữa còn ở ngay sau lưng bọn chúng. Tiểu Mộc hô to: “Mau chạy về phía trước!” Có mấy tên lính chạy chậm hoặc đã sợ đến mức tứ chi cứng đờ liền bị bọn quái vật quấn lấy. Chúng cắn rách lồng ngực, moi nội tạng của kẻ vẫn còn sống ra. Tức khắc, bên trong mộ đạo vang lên tiếng kêu thảm thiết, những tên khác vừa chạy về phía trước vừa nổ súng về phía sau, cho dù có bắn chết người của mình cũng còn tốt hơn là để đồng đội chết thảm trong tay lũ quái vật. Tiểu Mộc nhìn thấy rất rõ ràng, đám thủy quái này thích ăn nhất là hai bộ phận trên cơ thể người: gan và não. Không biết chạy được bao lâu mới phát hiện ra đã hết nước đọng. Thì ra lúc nãy là vùng thấp nhất trong mộ đạo, bây giờ địa thế lại hướng lên trên nên tự nhiên trở nên khô ráo. Tiểu đoàn trưởng còn chưa hết hoảng hồn, hắn kiểm lại số người còn sống sót, vẫn còn khoảng một nửa, số còn lại đều bị lũ thủy quái chia thành tám mảnh rồi. “Đây là võng tượng!” Tiểu Mộc sắc mặt trắng bệnh, ngồi xổm dưới đất thở hổn hển, “Tôi cũng mới gặp lần đầu, trước kia chỉ nghe truyền thuyết trong giới thổ phu tử. Đây là một loại thủy quái, chuyên ẩn náu dưới lăng mộ, thích ăn nhất là gan và não người chết. Nếu gặp người sống thì chúng cũng không khách sáo đâu!” “Vậy phải làm sao mới khắc chế được chúng?” “Nghe nói là tùng bách. Ngài thấy các nghĩa trang đều trồng cây bách cũng chính là đạo lí này đó. Bên cạnh lăng mộ Tần Thủy Hoàng ở chân núi Lệ Sơn cũng phủ đầy các cây tùng bách” “Mà trên Bạch Lộc Nguyên lại toàn là đồng ruộng và đồng hoang, gần như không thấy một cây tùng cây bách nào, vậy nên mới có một ổ thủy quái” Tiểu Mộc suy nghĩ giây lát rồi bổ sung thêm một câu: “Còn có một thứ cũng chuyên khắc chế võng tượng, đó chính là thú trấn mộ” “Thú trấn mộ?” Tên Tiểu đoàn trưởng gãi đầu, thêm đạn vào súng lục, “Chính là mấy khối đá ngoài cửa mộ sao?” “Không, đó là ông phỗng đá của bia thần đạo, các loại người đá ngựa đá, chúng chỉ dùng để trang trí và ra oai thôi. Thú trấn mộ thực sự chỉ có ở trong địa cung của lăng mộ. Nhưng tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ – nghe nói những kẻ trộm mộ tận mắt nhìn thấy thú trấn mộ, chưa một kẻ nào sống sót đi ra” “Ngươi nói xem trong mộ này có thú trấn mộ không?” “Khó nói lắm” Tiểu Mộc lắc đầu, tiếp tục đi vào trong mộ đạo. Trải qua tai họa võng tượng, mọi người đều to gan hơn. Con đường trước mắt trở nên rộng rãi bằng phẳng, bích họa càng lúc càng rực rỡ. Đã đến tường kim cương và cửa mộ thất. Trên cửa mộ thất có khắc một đôi hươu. Đây là thứ mà Tiểu Mộc chưa bao giờ nhìn thấy. Thông thường, trên cửa mộ thất điêu khắc võ sĩ, Bồ tát, mãnh thú, thậm chí chạm trổ hoa, nhưng chưa bao giờ có người điêu khắc hươu. Lẽ nào có quan hệ với Bạch Lộc Nguyên này? Đôi hươu trước mắt rất khác biệt, chúng có cặp sừng hươu khá khoa trương, gần như muốn đâm thủng đám mây tốt lành. Tiểu đoàn trưởng thúc giục bên cạnh: “Đừng lề mề nữa! Mau mở cửa ra!” Đoàn người xắn tay áo lên, Tiểu Mộc lấy công cụ đặc chế ra, men theo khe cửa mộ thất mà cắm vào trong. Công cụ giống như chiếc dĩa, còn có một vòng tròn dây thép có thể dịch chuyển đỉnh cửa đá. Đây là việc chỉ có kẻ trộm mộ lão luyện mới làm được, Tiểu Mộc làm đi làm lại hơn nửa giờ, mồ hôi đầm đìa mới khiến cửa mộ thất lỏng ra. Tiểu Mộc dè dặt đẩy cửa ra, một tảng đá đẽo lớn rơi từ trên đỉnh đầu xuống. Cũng may Tiểu Mộc đã chuẩn bị trước, kịp thời nghiêng mình tránh được, nếu không ắt đã bị đè chết. Khói đen từ địa cung bốc lên, các binh lính rối rít đeo mặt nạ phòng độc rồi nhìn nhau, thấy tất cả đều giống như yêu ma quỷ quái. Tiểu đoàn trưởng nói đùa: “Chớ để đến cuối cùng không phải xác chết vùng dậy dọa người mà là người đeo mặt nạ phòng độc dọa chết cả ma quỷ” Theo lệ cũ, vẫn là Tiểu Mộc đi đầu, dùng đèn cầy dò đường và xác nhận xem có đủ dưỡng khí không. Địa cung này hẹp và dài, hai bên phủ đầy bích họa triều Đường. Hình như còn có nhiều chi tiết phức tạp nhưng hắn không kịp nhìn kĩ. Hắn chỉ nhớ duy nhất một điểm, trong bích họa có một người đàn bà mặc áo, đội mũ Hoàng đế, được vẽ cao lớn không theo tỉ lệ thường, ước chừng đó chính là Nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Trong địa cung bày rất nhiều vò gốm, nhét đầy sách cổ mục nát. Kĩ thuật in ấn bản mộc mà triều Đường vừa phát minh ra có lẽ vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, sách đều là những trục cuốn chép tay. Còn có mấy bức tranh, không rõ có bản gốc của Vương Hy Chi không? Mấy tên lính đa phần đều không biết chữ nên thấy những thứ này không đáng một xu. Tiểu Mộc nhìn thấy một bộ cờ vây bằng đá, các quân cờ đen trắng được làm từ hai loại ngọc thạch màu sắc khác nhau. Còn có một bộ cờ tướng bằng gỗ, đầy đủ cả xe pháo mã, giống hệt như bây giờ. Điều kì lạ là trên bàn cờ này bày ra một tàn cuộc lạ lùng, tựa hồ đã tàn sát đến thời khắc quan trọng nhất, như mới vừa rồi còn có hai hồn ma đang đánh cờ với nhau. Trùng hợp là Tiểu đoàn trưởng biết chơi cờ tướng, hắn dùng đèn bão chiếu vào bàn cờ nói: “Có phải bên đỏ sắp bị chiếu hết rồi không?” Có tên lính hô lên một tiếng: “Mau nhìn xem đây là thứ gì?” Lại là một cái vò gốm nữa, bên trong bày trống bỏi, lật đật, bếp nhỏ, chong chóng sáu cánh, giỏ hoa nhỏ, cái vợt tre nhỏ, chuông, gương bát quái, rắn trúc, mặt nạ, guồng cuốn sợi diều, ghế tre nhỏ, miếng gỗ gõ nhịp, chày gỗ cán dài, con quay… “Ôi! Đều là đồ chơi của chúng ta khi còn nhỏ!” Đám lính thì thầm với nhau: “Cậu xem còn có mấy đứa bé này” Thì ra là một đống tượng trẻ em bằng gốm ba màu đời Đường, Tiểu Mộc từ đó mà phán đoán rằng chủ mộ là một đứa trẻ, cùng lắm là một thiếu niên. Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên rồi liên tiếp vài tiếng súng. Trong phút chốc, mưa đạn tung tóe, Tiểu Mộc hồn bay phách lạc, vội vàng nhảy vào trong vò để trốn. Từ nơi sâu thẳm trong địa cung, một quả cầu lửa óng ánh trong suốt bay ra. Nhìn xa trông như ngọc lưu ly rực cháy, xoay tròn đâm vào người những kẻ xâm nhập, trong nháy mắt đốt cháy cả người. Ngọn lửa kia dường như nhiệt độ cực cao, không cần kéo bễ trợ lực, không mất đến hai ba giây đã thiêu cho da thịt người chín nhừ ra, chỉ còn lại xương trắng, tiếp đó cháy thành than, trên mặt đất chỉ còn sót lại một đám tro bụi mà thôi. Quả cầu lửa đó bay lên bay xuống, tựa như được người điều khiển một cách tinh tế, chuẩn xác, sau mấy lần luân chuyển lần lượt thiêu đốt các binh lính, những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên cũng đều chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tên Tiểu đoàn trưởng bắn loạn vào trong bóng tối rồi xoay người bỏ chạy về phía cửa địa cung, thế nhưng đã bị quả cầu lửa đâm xuyên từ sau lưng rồi bay ra từ phía trước ngực. Hắn tháo mặt nạ phòng độc xuống, phát hiện ngực mình đã bị đốt thủng một lỗ lớn, xuyên suốt từ trước ra sau, tất cả tim phổi xương sống đều đã tan thành mây khói. Tên Tiểu đoàn trưởng dường như vẫn còn sống, hắn cúi đầu xuống, kinh hoàng nhìn xuyên từ ngực ra phía sau, chỉ thấy từ trong địa cung sau lưng có một con thần thú trấn mộ bước ra. Nhìn xa trông nó giống như một chó lớn hung dữ, toàn thân phát ra ánh vàng, lại vừa giống như một con nghé nhỏ. Bốn cái chân to đạp trên nền gạch đá xanh mà không hề phát ra một tiếng động nào, tựa hồ trôi nổi trên không mà đến vậy. Mấy chiếc đèn bão rơi lăn lóc trong địa cung dần dần chiếu sáng cặp sừng trên đầu con quái vật. Đó không phải là cặp sừng trâu đơn giản mà giống như cành cây tỏa ra mấy nhánh, càng giống sừng hươu hơn. Phía dưới lộ ra một khuôn mặt quái thú không thể mô tả được. Đây là thứ cuối cùng mà đôi mắt tên Tiểu đoàn trưởng nhìn thấy trong đời, sau đó hắn ngã vật xuống đất mà chết. Kẻ sống sót duy nhất trong địa cung chỉ còn mỗi tên thổ phu tử Tiểu Mộc trốn trong vò. Hắn hơi thò đầu ra, từ phía cạnh bên nhìn thấy toàn thân con quái vật đó. __________ Chú thích: (1) Thổ phu tử là tiếng lóng để chỉ nghề trộm mộ ở Nam phái thời xưa. (2) Vĩnh Lạc thông bảo là đồng tiền được đúc dưới thời Hoàng đế Vĩnh Lạc – Hoàng đế thứ ba của nhà Minh.