← Quay lại trang sách

Chương 25 Linh thú xuất thế

Cái đầu như rồng trong tranh Tết, một đôi sừng hươu sừng sững trắng như tuyết. Một đôi mắt như chuông đồng, ánh màu xanh thăm thẳm. Trên cổ mọc lông bờm màu đỏ, vừa như sư tử lại như chó ngao Tây Tạng. Cơ thể màu mè hơn, khi thì lấp lánh ánh vàng, lúc lại trắng bóng, khi thì nâu đỏ như màu lông cổ. Có lẽ là da báo, có lẽ lại là vảy cá, hoặc như áo giáp, chỉ có eo bụng là bóng loáng. Tứ chi to ngắn, giống như móng vuốt hổ báo. Đằng sau cùng là bó đuôi màu đỏ như đuôi sư tử, tròn như quả cầu, tựa như sư tử đá trước cửa nha môn. Nhưng nhìn tổng thể lại giống một con hươu thu nhỏKhông, nó không phải bản thu nhỏ, mà nó chính xác còn nhỏ. Giống như con nghé hoặc voi con, sinh ra đã mang hình dáng lớn hơn chó mèo trưởng thành. Tiểu Mộc nhớ tới những món đồ chơi ban nãy chứng tỏ chủ nhân ngôi mộ là trẻ em, thú trấn mộ chưa biết chừng cũng là thú nhỏ. Vẫn còn mang hình dáng chưa trưởng thành, đầu, tứ chi và tỷ lệ cơ thể đều chứng minh điều này. Chẳng hạn như trẻ con, đầu luôn là bộ phận to nhất, mũi và tứ chi tương đối bé, sau đó mới từ từ dài cao… Nhìn con thú trước mắt, nếu nó trưởng thành hẳn, ắt sẽ là một con quái vật to lớn. Bỗng nhiên, hành động của nó trở nên linh hoạt, không cần ánh sáng cũng biết góc tối có thứ gì. Nó nhìn thấy Tiểu Mộc đang đeo mặt nạ phòng độc. Lần đầu tiên Tiểu Mộc được chiêm ngưỡng thú trấn mộ, nhưng lòng hắn buốt lạnh, tự nhủ có khi đây cũng là lần cuối cùng nhìn thấy. Con thú nhỏ há mồm, không phải mồm máu to như hắn tưởng tượng, mà là hàng răng sữa thô to, không sắc bén như răng nanh của chó hoang. Tiểu Mộc xuất thân nông dân biết nó không phải gia súc cắn người. Còn chưa kịp mừng, trong cổ họng con thú bỗng phun ra một quả cầu lửa. Một quả cầu lửa màu xanh lục bùng cháy. Tiểu Mộc đang trốn trong vò vô thức giơ tay trái ngăn cản. Ngay tức khắc, quả cầu lửa thiêu rụi ngón áp út tay trái hắn. Đau buốt, nhưng ngọn lửa không lan ra cả người. Ngón giữa trên tay hắn đeo một chiếc nhẫn ngọc mới nhặt được từ trong vại, chính chiếc nhẫn ngọc này đã cứu mạng hắn. Thú trấn mộ nhìn chiếc nhẫn, nhận định là vật sở hữu của chủ nhân ngôi mộ, bèn giơ chân muốn cướp lại. Vì bảo vệ bốn ngón tay còn lại, Tiểu Mộc nhanh chóng tháo nhẫn, ném vào chiếc vò ba màu thời Đường. Nhẫn ngọc khá nặng, tức khắc bay vào bóng tối. Con thú nhỏ tung vó, nhảy lên dùng miệng đỡ lấy chiếc nhẫn, biểu diễn như con thú được thuần phục của đoàn xiếc, bằng không chiếc nhẫn hẳn sẽ rơi xuống nền gạch vỡ vụn. Tiểu Mộc thầm nhủ xong đời, con quái vật này sẽ tính sổ với hắn. Quả nhiên, sừng hươu và đầu con thú xuất hiện ngay trên chiếc vò… Ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng súng phá tan sự tĩnh mịch trong địa cung. Tiểu Mộc nhìn thấy đầu con thú trúng đạn. Đầu đạn văng ra khỏi da thịt nó, lăn xuống đất vọng tiếng kim loại. Thú trấn mộ ngoảnh lại nhìn cửa địa cung. Lữ trưởng đến rồi. Gã mặc quân phục Bắc Dương màu lam đậm, cái mũ in hình huy hiệu ngôi sao 5 màu đỏ, vàng, lam, trắng, đen. Trên tay cầm khẩu Browning đang bốc khói súng. Phía sau gã là một đội người, cầm khẩu súng máy Maxim của Đức. Cộng thêm một chiếc đèn pha, chiếu thẳng vào mắt con quái vật. Con thú nhỏ tung chân, lao vào những vị khách không mời mà đến từ thế kỷ 20, còn chưa kịp há mồm phun lửa, súng máy liền khai hỏa. Thế giới yên tĩnh lại. Ngôi mộ cổ 1300 năm và cả triều Đường đều yên tĩnh lại. Chỉ còn tiếng đạn rít gào trong không khí, tiếng kim loại va đập và tiếng nổ tung… Súng máy Maxim, dung lượng 333 phát đạn, vải buồm dài 64m, tốc độ bắn trên lí thuyết 600 phát/phút, trong vòng một phút phá hủy đại thụ, cũng hủy diệt một toán quân. Nó là một trong những cỗ máy giết người lợi hại nhất thời đại này. Nó ở phía sau hàng rào thép gai chiến hào châu Âu, tàn sát mấy triệu người đàn ông da trắng. Các binh sĩ lại ném ra mấy chục quả lựu đạn, đến khi súng máy Maxim bắn hết nhẵn hai dây đạn, địa cung cũng bị phá hủy hoàn toàn. Trên đất chồng chất vỏ đạn kim loại, khói súng lan tràn, giống như quang cảnh sau khi đốt pháo hoa ngày tết. Tiểu Mộc thò đầu ra khỏi vò, qua làn sương khói nhìn thấy toàn thân thú trấn mộ đầy vết đạn, cứ như danh tướng bị loạn tiễn xuyên tâm, lại như Achiilles bị bắn xuyên gót chân trong cuộc chiến thành Troy, ngã ầm xuống đất. Vô số binh lính cầm lưỡi lê xông lên, đâm điên cuồng vào người con thú nhỏ, tựa hồ muốn phân thây con súc sinh, báo thù cho các anh em bị thiêu chết. Tiểu Mộc nhớ tới đầu ngón tay bị thiêu rụi của mình, đau tới nỗi kêu oai oái. Hắn được y sĩ cứu ra, nhanh chóng khử độc và băng lại tay. Lữ trưởng bỏ chiếc mũ quân Bắc Dương xuống, nhìn thú trấn mộ bị thu phục: “Đây chẳng phải là… Tứ bất tượng ư?” Tiểu Mộc được dìu sang một bên, nhìn thoáng qua rồi nói: “Cũng đúng! Trong truyền thuyết, Tứ bất tượng là tựa như rồng mà không phải rồng, tựa như phượng mà không phải phượng, tựa như kì lân lại không phải kì lân, tựa như rùa mà không phải rùa” “Giáp cứng rắn lắm!” Lữ trưởng thật bạo gan, dám gõ vào phần vảy sau lưng con thú nhỏ, quả nhiên vang tiếng kim loại: “Thứ này là kim loại! Ở trong lòng đất hơn ngàn năm mà không han gỉ, lại lấp lánh ánh vàng, chắc là đồng.” Lữ trưởng kể, bọn họ ở trên mặt đất đợi cả nửa ngày, trời tối tới nơi, bèn quyết định phái nhóm thứ hai xuống. Lần này lữ trưởng đích thân dẫn đội, bắt thăm một trăm tên lính, mang theo súng máy Maxim. Bọn họ cũng gặp phải chỗ nước đọng, gặp võng tượng xuất hiện ăn thịt người. May mà có súng máy, bắn liên tiếp vào trong nước, ngăn chặn thủy quái. Bọn họ sai người vận chuyển đá và bùn đất lấp hết chỗ nước đọng, bấy giờ mới an toàn thông qua. Lữ trưởng đắc ý thổi nòng súng, nói bản thân đang hàng yêu trừ ma, trừ hại cho dân. Các binh sĩ không thể phân mảng thú trấn mộ, đành phải lấy xích sắt trói chặt nó lại. Tiếp tục tiến lên, đến cuối địa cung, nhìn thấy toà giường mộ, bên trên đặt một hòm quan tài gỗ. Tiểu Mộc nhìn thú trấn mộ bị trói chặt, miệng nó nhắm chặt, có lẽ vẫn còn ngậm chiếc nhẫn. Hắn nghe thấy âm thanh nào đó… không thể hiểu nổi, nhưng cách nó càng gần, âm thanh càng rõ. Hắn cố lấy can đảm ngồi xuống, kề sát tai vào dưới sừng hươu, tin chắc con thú nhỏ đang nói chuyện với mình. Xung quanh tất cả binh lính đều không phản ứng, chẳng lẽ chỉ mình hắn nghe thấy? Hắn rùng mình, ngón tay bị quả cầu lửa thiêu đốt vẫn còn đau nhức, thôi thì cách con quái vật này xa một chút vẫn tốt hơn. Chậm rãi tới gần quan tài, Tiểu Mộc phát hiện tấm bia đá loang lổ, chữ viết rậm rạp. Còn có cả thứ như thẻ tre, trong suốt ánh vàng, trọng lượng khá nặng, hoá ra là khối ngọc Hoà Điền hoàn chỉnh. “Sách Ngọc ái! Thường thấy trong mộ, phía trên viết điếu văn.” Quả nhiên, trên tấm ngọc khắc chữ, hơn nữa toàn bằng vàng, thể chữ Khải, đoạn đầu hơi mờ nhưng vẫn nhìn ra “Đại Chu cố Chung Nam Quận vương.” Thổ phu tử Tiểu Mộc không phải chưa từng đọc sách, biết “Đại Chu” chính là quốc hiệu thời Võ Tắc Thiên. Chủ nhân ngôi mộ là “Quận vương Chung Nam”, có thể kết luận là tiểu Hoàng tử triều Đường, cũng chính là cháu trai của Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị. Kế tiếp, đó là thời khắc quan trọng nhất của trộm mộ – khai quan. Một nhóm binh lính bò lên quan tài gỗ, loay hoay hồi lâu mà không thể mở nắp quan, vẫn phải nhờ đến Tiểu Mộc chỉ đạo: “Từ phần đuôi quan tài, lấy búa gõ ra, đây là chỗ yếu nhất.” Hai tên lính trẻ tuổi khoẻ mạnh vung búa công binh đập vào quan tài. Ngàn năm trôi qua, gỗ tử mộc vẫn vô cùng cứng rắn, hễ đập là vang vọng thật lâu. Quan tài các đời đế vương bị gọi là tử cung chính là vì gỗ tử mộc. Cái quách bị bổ ra, chẳng mấy chốc, quan tài thủng một lỗ lớn. Mọi người nín thở, cầm đèn pha soi vào trong, bóng sáng lay động, lờ mờ hắt bóng người.