Chương 26 Nụ hôn ngàn năm
Bạch Lộc Nguyên, ngôi mộ triều Đường, cuối địa cungKhông biết ai hét thảm một tiếng, các binh sĩ sợ tới mức tán loạn. Lữ trưởng nổ súng lên trời mới khống chế được tình hình. Gã đích thân đến nhìn quan tài, xác nhận bên trong nằm là chủ nhân ngôi mộ, liền quay lại nhìn Tiểu Mộc. Tuy nói là con của thổ phu tử, nhưng mặt Tiểu Mộc lúng túng, giơ lên bàn tay trái không hoàn chỉnh. Lữ trưởng cầm thương chỉ vào đầu hắn: “Cho mày hai lựa chọn, hoặc tự bò vào, hoặc tao bắn chết.” Không còn lựa chọn khác, Tiểu Mộc quỳ xuống lạy quan tài ba cái, khẩn cầu chủ nhân ngôi mộ tha thứ. Đeo mặt nạ phòng độc lên lần nữa, miệng cắn chiếc đèn bão, bị hai binh lính đỡ vào quan tài. Hắn căng thẳng tới nỗi tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhớ tới những câu chuyện xác chết vùng dậy trong lúc trộm mộ. Mỗi lần bò vào quan tài, Tiểu Mộc đều sợ hãi theo bản năng. Không phải sợ hãi thi thể mà là không gian khép kín trong quan tài tồn tại một loại cảm giác áp bách, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ đóng chặt lại, giam cầm hắn làm bạn an giấc ngàn thu với người chết. Lạnh. Bên ngoài quan tài không cảm nhận thấy, nhưng chui vào trong lại dường như bước vào hầm băng dưới đất, hoặc đêm tuyết giá lạnh giữa trời đêm… Đập vào mắt là một đôi giầy mũi cao cuốn lên đặc trưng triều Đường, mặt giày nhiều màu sắc, làm bằng gấm thượng đẳng. Đáy quan tài bọc vải liệm, chiếc chăn lụa đậy lên trên thi thể. Lý Hậu Chủ có câu “năm canh lạnh ngắt thấu chăn đơn” (1), vốn do khi đó còn chưa phát minh ra chăn bông. Khổ người chủ nhân ngôi mộ không lớn, rõ ràng không phải người trưởng thành. Không gian xung quanh quan tài lại lớn, Tiểu Mộc bị đông lạnh, nước mũi đầy mặt, run rẩy bò sang từ mặt bên. Rất nhiều dụng cụ được chôn cùng, các loại vàng bạc tinh xảo và đồ ngọc, đều là hình thức chưa từng thấy, truyền thuyết dùng để bảo vệ thi thể không hư thối. Còn có vô số lăng la tơ lụa, mỗi lần đè xuống đều làm một đống tro bụi bay lên, tựa như sương khói từ triều Đường xuyên không đến. Đèn bão treo vào răng hòa theo nỗi sợ hãi của hắn không ngừng lay động. Hắn nhìn thấy gương mặt của chủ nhân ngôi mộ. Một thiếu niên. Tuổi đương thanh xuân. Màu da người chết không cần phải nói, song khuôn mặt lại đầy đủ dị thường. Mỗi sợi tóc đều phát sáng, lông mày rõ tới mức đếm được từng sợi. Dưới mi mắt mỏng manh là đôi mắt rõ hình dạng, lông mi rõ ràng. Cái mũi cao thẳng dường như còn đang thở, bên dưới là đôi môi tựa hồ được thoa một tầng son, đường nét rõ ràng. Đây là một thiếu niên đẹp, trán bừng anh khí, giả như còn sống ắt hẳn giống như Lý Thế Dân oai phong bừng bừng đứng đầu trận thuở mười bảy tuổi. Đáng sợ nhất là, chàng thiếu niên kiêm chủ nhân ngôi mộ không hề thối rữa. Trông rất sống động, hệt như đang ngủ, không có dấu hiệu phân hủy. Mỗi tấc da thịt dường như đều đàn hồi, bóng loáng đến mức soi được. Tiểu Mộc bỏ mặt nạ phòng độc xuống, hít lấy hít để gương mặt thiếu niên. Không có mùi hôi thối, ngược lại thơm lạ kì, từ phần cổ toả ra. Nếu không phải miệng còn đang cắn đèn bão, Tiểu Mộc sẽ bật thốt thành tiếng. Nhưng không phải vì sợ hãi, bởi thiếu niên này hoàn toàn không giống người chết, tựa như uống thuốc nào đó, chỉ thiếp đi trong quan tài, chờ đợi có người hôn tỉnh. Dựa theo quy củ của thổ phu tử đào quan tài, Tiểu Mộc đeo một miếng vải trắng lên cổ mình, sau đó đeo tiếp cho chủ nhân ngôi mộ. Như vậy hắn thẳng người thì tiểu Hoàng tử cũng được kéo dậy, như thể thi thể tự mình ngồi dậy. Hắn móc chiếc gối ngọc ở đằng sau đầu thiếu niên ra, mười mấy chuỗi ngọc và hai, ba hộp châu báu. Khoảng cách của hắn và tiểu Hoàng tử quá gần, cơ hồ mũi kề mũi, miệng hắn phả hơi thẳng vào lỗ mũi người chết. Tiểu Mộc không kìm nén nổi, hắn đặt đèn bão xuống, hôn lên bờ môi thiếu niên. Kì thực, hắn thích đàn ông, đây là một bí mật. Hôn một xác chết hơn ngàn năm trước, đây cũng là lần đầu tiên của Tiểu Mộc. Nhiệt độ giá lạnh nhắc nhở hắn, hắn đang hôn người chết. Hắn biết, theo như truyền thống ở nhiều ngôi mộ to khác, trong miệng tiểu Hoàng tử ngậm một viên dạ minh châu. Nhưng hắn chưa từng thấy một viên dạ minh châu có thể bảo vệ chủ nhân ngôi mộ ngàn năm không thối, dù cho 50 năm, 100 năm cũng không thể. Trước kia hắn từng tận mắt nhìn thấy xác chết không thối, đều ở cuối thời nhà Thanh. Bởi vì chúng được bôi thuốc chống phân hủy, đa số là formalin từ phương Tây, cổ xưa hơn nữa là thủy ngân, chu sa. Còn thây khô bất hủ trong truyền thuyết, Tiểu Mộc cũng từng nghe nói, nhưng đều ở khu vực Tây Bắc hạn hán. Tuyệt đối không phải giống hệt như lúc mới chết thế này. Tiểu Mộc không muốn lấy viên dạ minh châu ra, hãy để nó mãi mãi ở trong miệng cậu bé đi. Cũng coi như là tích âm đức cho bản thân, hoặc giả vì nụ hôn ban nãy? Nếu tiểu Hoàng tử còn sống, sẽ không ghét hắn đi? Hắn cất hết tiền của vào túi to, chỉ để lại viên dạ minh châu của chủ nhân ngôi mộ. Cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua thiếu niên xinh đẹp mê người, liền vội vã bò ra khỏi quan tài. Lữ trưởng đích thân lôi hắn ra, cho thân binh lùi ra xa, kiểm kê bảo bối trong quan tài, còn ghi chép tỉ mỉ vào cuốn sổ nhỏ, quả nhiên là khác với những tên trộm mộ khác. “Thi thể không thối rữa ư?” Lữ trưởng liếc nhìn bên trong vài lần thông qua cái lỗ trên quan tài. “Phải, không thối.” “Vậy mang quan tài theo đi.” Lữ trưởng dù sao cũng tốt nghiệp trường quân sự Bảo Định, đọc sách vài năm, biết thi thể ngàn năm không thối tất có điều lạ, chưa biết chừng lại có giá trị nghiên cứu khoa học. Nếu bán cho người nước ngoài, có khi lại ngang bằng đống bảo bối cướp được hôm nay. Hắn sai người đóng đinh che lại lỗ thủng trên quan tài, hơn mười tên lính cường tráng dùng gậy gỗ khiêng quan tài lên, thận trọng chuyển ra khỏi địa cung. Tiểu Mộc hoảng hốt trong lòng, nhưng không dám nói gì. Hắn biết rõ, sau khi nhấc quan tài lên, giếng vàng sẽ lộ ra, bên trong cất giấu càng nhiều bảo bối. Hắn không hề nhắc nhở người khác, coi như không biết gì. Quả nhiên, mọi người luống cuống tay chân, cộng thêm trong ngôi mộ tối lửa tắt đèn, không ai để ý tới còn có một miệng giếng. Còn hắn thì muốn giữ lại bí mật giếng vàng để đến lần trở lại sau này. Còn cả thú trấn mộ bị xích sắt buộc chặt. Lữ trưởng nói thứ này cũng là báu vật vô giá, đồng loạt đưa ra khỏi địa cung cùng quan tài. Chỉ có bích hoạ là không thể mang đi, bọn họ cũng không biết kỹ thuật tháo ra, đành để lại cho trộm mộ đời sau vậy. Nhóm tàn binh này có thể nói thắng lợi trở về, trước khi trời tối đã ra khỏi ngôi mộ. Theo lời Tiểu Mộc, bọn họ nhanh chóng lấp lối vào, ẩn giấu một lần nữa, để tránh việc trộm mộ xấu xa bị người khác phát hiện. Có điều, Tiểu Mộc nhớ kỹ, trên ngôi mộ có một cây hoè lâu năm nghiêng nghiêng, đào xuống phía dưới ba trượng ba thước chính là lối vào ngôi mộ. Lữ trưởng cả đêm cưỡng chế mấy chiếc xe ngựa ở thôn Bạch Lộc đưa quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường, thú trấn mộ và vật bồi táng lên. Bọn họ thừa dịp đêm tối rời khỏi Bạch Lộc Nguyên, bí mật bỏ chạy về hướng Đồng Quan. Ngày thứ hai, trải qua dưới chân lăng Tần Thủy Hoàng gần huyện Đồng, bất ngờ gặp phải một đội quân phiệt khác tập kích. Vốn dĩ năm đó Viên Thế Khải xưng đế, quân dân Thiểm Tây và Thái Ngạc vùng Vân Nam phối hợp chặt chẽ với nhau, cùng nổi lên bảo vệ lá cờ tổ quốc. Trấn thủ vùng Thiểm Bắc Trần Thụ Phiên thực hiện binh biến Phú Bình, trục xuất Lục Kiến Chương, cùng quân phiệt Tây Bắc là Hồ Cảnh Dực đánh một trận lớn với họ Lục, song phương máu chảy ngàn dặm Lữ trưởng hạ lệnh liều chết phá vòng vây, nhưng xe ngựa kéo quan tài lại rơi vào vũng nước bùn không thể di chuyển. Toàn quân bị vây chật như nêm cối. Quân phiệt đối phương là người Thiểm Tây, hận thấu xương quân Bắc Dương từ phía ngoài đến, hạ lệnh không nhận đầu hàng, hết thảy giết không cần hỏi, báo thù cho cha anh Thiểm Tây. Kịch chiến dưới chân lăng nhà Tần tiếp diễn đến đêm tối, cuối cùng biến thành một trận tàn sát, kẻ thất bại gần như không còn người sống, phần lớn chết vì bị súng máy Maxim bắn phá. Lữ trưởng bị bắt làm tù binh rồi lập tức ném vào chảo dầu sôi nấu chín, biến thành canh thịt người chia cho kẻ thắng ăn. Sự trừng phạt vì đào mộ triều Đường đã giáng lâm xuống đỉnh đầu bọn họ nhanh như vậy, đúng là bất ngờ. Người sống sót duy nhất lại là Tiểu Mộc thiếu một cái ngón tay. Hắn giả vờ làm xác chết mới sống được, tự nhủ chắc tiểu Hoàng tử phù hộ cho bản thân. Lúc bình minh, hắn lặng lẽ bò ra khỏi đống thi thể, cởi quân trang, thoát khỏi lăng Tần Thủy Hoàng. Vàng bạc, tiền của đào được ra khỏi lăng mộ, tự nhiên thay đổi chủ nhân. Tiểu Mộc vốn đã chạy xa, nhưng trước mắt lại hiện lên gương mặt tiểu Hoàng tử, chính xác hơn là mùi vị bờ môi. Hắn thay quần áo dân bản địa, quay lại, nằm sấp trong luống ngô quan sát. Hắn nhìn thấy quân phiệt sắp xếp hai chiếc xe ngựa. Một chiếc chứa quan tài tiểu Hoàng tử, một chiếc thì chứa thú trấn mộ. Bảo bối khác đều có thể chia nhỏ, chỉ hai thứ này phải dùng đến xe ngựa. Lo âu cả đêm, chờ đến sáng sớm, Tiểu Mộc mới phát hiện một chiếc xe ngựa hướng Nam, chiếc còn lại hướng Bắc. Tiểu Hoàng tử rốt cuộc ở trong chiếc xe nào? Hướng Nam hay Bắc? Tiểu Mộc tiện tay rút thăm, quyết định hướng Nam. _____________ Chú thích: (1) Trích bài thơ Lãng Đào Sa của Lí Hậu Chủ (Lí Dục). Bản dịch Nguyễn Chí Viễn. Nguồn thiviennet.