← Quay lại trang sách

Chương 27 Sao chổi quét qua ngục giam

Năm thứ sáu Dân quốc, năm 1917 lịch Tây, sau hôm ngôi mộ triều Đường bị trộm, Trương Huân trở về thành Bắc Kinh, quân bím tóc đang chuẩn bị quyết chiếnĐêm tối, Cảnh sát trưởng Bắc Kinh Diệp Khắc Nan, cả người mặc đồng phục màu đen, để râu, eo cắm đao, xuyên qua công sự chất đầy bao cát đầu phố, bước vào nhà tù Hoàng Long. Mỗi người cai ngục đều nhận ra anh, cúi đầu chào trinh thám lừng danh kinh thành. Mà đa số trọng phạm nơi đây cũng do tự tay anh bắt giữ. Cai ngục trưởng quen biết với Diệp Khắc Nan, đều là bạn cùng trường Tuần cảnh Cao cấp. Cách tầng lưới sắt trong suốt, nhìn thấy phòng giam đối diện trên cùng, chuyên môn giam cầm phạm nhân chính trị. “Tần Hải Quan, 57 tuổi. Tần Bắc Dương, 17 tuổi. Tề Viễn Sơn, 17 tuổi.” Cai ngục lấy đầu ngón tay chấm nước bọt lật danh sách: “Ba người đều nhốt trong phòng giam số 414.” “Bọn họ không phải tù nhân chính trị. Hiện thời chỉ có Tần Hải Quan biết tạo ra thú trấn mộ. Tôi nghe nói Trương Huân trả cho ông ta 500 đồng bạc, hứa ban chức Giám sát lăng mộ – cùng giá tiền với Viên Thế Khải. Trong thiên hạ, ngoại trừ Khang Hữu Vi theo phái bảo Hoàng, còn lại đều phản đối khôi phục nhà Thanh. Trương Huân muốn xây dựng Hoàng lăng cho Phổ Nghi 12 tuổi, mượn điều này để được thiên mệnh phù hộ, làm cho Đại Thanh sống sốt, hắn ta điên rồi!” Gió thổi trước cơn bão, Diệp Khắc Nan đang báo động cho đồng nghiệp phản đối khôi phục, cai ngục trưởng biết rõ: “Khắc Nan, chỉ cần một câu của cậu!” “Tốt, tầng này có giam những người khác không?” “Năm ngoái, sau khi Viên Thế Khải chết, tầng lầu giam tù nhân chính trị bỏ trống. Đúng rồi, sáng nay có hai phạm nhân vào, tội danh là phản đối truyền đơn khôi phục ở Thiên An Môn. Hai người này dùng tên giả, còn chưa tra được thân phận thật.” “Trông thế nào?” “Đều hơn 20 tuổi, trẻ hơn cao khoẻ, lớn tuổi hơn có vết sẹo trên mặt.” “Trên mặt có sẹo?” Diệp Khắc Nan run tay, sờ lên mặt, vạch từ má sang bên tai. “Không sai mấy.” “Hỏng rồi!” Tầng lầu đối diện giam giữ tù nhân tắt đèn… Tần Bắc Dương bị nhốt trong phòng giam 414, nhìn hành lang đen như mực, đang nghĩ mất điện hay bên ngoài lại đánh trận? Cậu cảm thấy một cơn gió, hơi thở quen thuộc, cậu liền bật dậy. Tần Hải Quan ốm yếu, trông tiều tụy, đầu đầy tóc bạc, cơ hồ mỗi ngày lại già yếu hơn chút. Tề Viễn Sơn bắt bọ chét suốt ngày, mỗi phút đánh chết một con muỗi, cánh tay và sau lưng đầy mảng sưng đỏ. Cửa sắt được mở ra. Không có ánh sáng, không thấy rõ mặt, chỉ nhìn lờ mờ hình dáng, lần này biến thành hai người, một cao lớn, một gầy nhẳng. “Ai đó?” Tần Bắc Dương chưa dứt lời, cơn gió đó đã thổi tới mặt, cổ họng bị vật sắc bén chặn ngang. Có người bật lửa, là đồ Nga, cây gỗ khá dài, có thể bùng cháy hồi lâu, theo thứ tự chiếu sáng khuôn mặt ba người Tần Bắc Dương, Tần Hải Quan, Tề Viễn Sơn. Bên trái to cao vạm vỡ, tuổi chừng 20. Bên phải tầm 26, 27 tuổi, gò má trắng muốt có vết sẹo do dao. Tần Bắc Dương biết khuôn mặt này. Tám năm trước, Tô giới Đức, đêm cuối xuân, án diệt môn, thù giết cha mẹ nuôi. Vết sẹo đó chính là do Tần Bắc Dương 9 tuổi (lúc đó còn gọi Thù Tiểu Canh) ban tặng. Nếu không vì con dao gần như sắp đâm rách da, Tần Bắc Dương sẽ nhổ ngay một bãi nước bọt vào khuôn mặt này. Cậu từng thề phải tự tay giết kẻ này. Đầu năm ngoái để hắn chạy thoát khỏi Hương Sơn, lần này lại oan gia ngõ hẹp gặp nhau ở nhà tù Bắc Kinh. Hắn vẫn đến lấy mạng của mình. Chết thì chết, Tần Bắc Dương không hề sợ hãi, chỉ tiếc không biết tại sao mà chết. Làm hồn ma bất minh, đến âm tào địa phủ cũng mất mặt! “Chớ giết nó!” Tần Hải Quan ốm yếu không còn năng lực phản kháng vẫn quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ, hy vọng giữ được tính mạng con trai. “Tôi không đến giết các người.” Thích khách mặt sẹo nói chuyện, âm thanh không hề đáng sợ như gương mặt. Phía kia, thích khách cường tráng cầm dao ngắm chuẩn cái cổ Tề Viễn Sơn. Lão Tần yếu ớt vịn tường đứng dậy: “Các người muốn đưa chúng tôi đi?” Hai thích khách tiếc chữ như vàng, chỉ gật đầu đáp lại. Tần Bắc Dương nhìn mặt đối phương, dường như muốn móc mắt gã có sẹo: “Được, tôi đi theo các người, nhưng không được làm hại anh em tôi. Nếu không, tôi thà chết còn hơn.” Thích khách mặt sẹo đồng ý, thích khách cường tráng rút dao về, đá vào huyệt vị phần cổ Tề Viễn Sơn, cậu ta lập tức hôn mê. Thích khách móc ra hai cuộn dây thừng, trói chặt cha con nhà họ Tần vào với nhau, nhét vải rách vào miệng không cho gào lên. Hai thích khách trói một đôi cha con ra khỏi phòng giam tù nhân chính trị 414. Lão Tần bị trói quặt hai tay sau lưng, đành lấy vai áp vào con trai, ra hiệu cha cậu sẽ liều chết bảo vệ cậu. Hành lang u ám, ánh trăng rọi xuống ngoài song sắt. Đột nhiên, phía trước xuất hiện ánh sáng đèn pin, giọng đàn ông vang lên: “Đứng lại!” Tần Bắc Dương bị chói không mở nổi mắt. Đối diện là cảnh sát mặc đồng phục màu đen, tay phải cầm súng, tay trái cầm đèn pin, trên hai chòm râu là gương mặt 30 tuổi lạnh lùng – Diệp Khắc Nan. Tối nay ít quản ngục, không ít người bị quân bím tóc trưng dụng ra đường duy trì trị an, bởi vậy không có ai tuần tra. Trinh thám lừng danh vòng qua sân hóng mát nhà tù, bò lên tầng bốn. Cửa sắt mở rộng, sâu trong lối đi đen như mực, loáng thoáng lan tới mùi máu tanh và một đám ruồi… Kinh nghiệm xử án nói cho anh biết, ruồi là trinh thám thứ nhất trong án giết người, đặc biệt giữa mùa hè. Quả nhiên, dưới đất là một thi thể. Cổ họng quản ngục bị cắt, máu tươi còn đang tràn ra bên ngoài. Sau lưng thi thể là tấm cửa sắt mở, chính là phòng của hai “tù nhân chính trị” ban sáng. Thiếu niên mười bảy tuổi, trong miệng nhét vải rách, cả người vùng vẫy, cánh tay bị dây thừng trói rướm máu. Tối nay, Diệp Khắc Nan xông vào nhà tù chính là vì cậu. Đối diện súng lục trong tay cảnh sát, hai thích khách chưa hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dễ dàng đầu hàng. Song phương rơi vào cảnh giằng co chết lặng trong hành lang nhà tù. Sau lưng bỗng vang tiếng bước chân hỗn loạn, là cai ngục trưởng thở hồng hộc chạy tới, giơ lên súng lục quát to: “Đặt hung khí xuống!” Diệp Khắc Nan hơi thở phào, có hai khẩu súng ngắm chuẩn thích khách, đồng thời siết cò là có thể hạ gục bọn họ. Thích khách mặt sẹo đứng bên phải do dự, nên cá chết lưới rách hay là nhịn mà sống? Hắn lựa chọn phương án sau, chậm rãi bỏ dao xuống. Thích khách cường tráng thì thả mạnh con dao găm xuống đất, tiếng kim loại va nhau chan chát. Chuôi đao ngà voi lộ ra, hình vẽ khảm trai không mấy rõ ràng, nhưng hơn nửa vẫn là sao chổi quét qua mặt trăng. Diệp Khắc Nan nhìn mắt thích khách mặt sẹo: “Cởi trói cho họ!” Hai người đối diện hơn nửa phút, thích khách từ từ cởi dây thừng cho cha con nhà họ Tần. Đột nhiên, Tần Bắc Dương biến sắc, hô to: “Cẩn thận!” Phía sau cai ngục trưởng xuất hiện một ông già áo đen như âm hồn, con dao găm lặng thinh vòng qua cổ, cắt đứt khí quản cai ngục trưởng. Diệp Khắc Nan bay người ra đằng sau bắn một phát súng. Đúng lúc dây trói lỏng, Tần Bắc Dương tung mạnh một đòn vào mặt thích khách mặt sẹo, đối phương nhẹ nhàng tránh thoát. Diệp Khắc Nan lăn hai vòng trên đất, xoay người lại gần cha con nhà họ Tần, lui về phía sau bắn viên đạn thứ hai, đáng tiếc không thể ngắm chuẩn mục tiêu trong đêm tối. Hai thích khách nhặt dao găm lên, tên cường tráng trở tay đâm một đao trúng ngực Tần Hải Quan. Máu tươi phun lên mặt Tần Bắc Dương. Tới gần cửa sổ, cột song sắt bị cắt đứt – thích khách thứ ba lẻn vào từ đây. Mái nhà thả ba sợi dây, một già hai trẻ, ba gã thích khách tóm lấy sợi dây bò lên sân thượng nhà tù. Đến lúc Diệp Khắc Nan lao tới cửa sổ, định bắn ra phát thứ ba thì bọn chúng đều đã biến mất.