← Quay lại trang sách

Chương 32 Đêm ăn trộm thú trấn mộ

Đêm Thượng HảiÁnh đèn tụ tập dày đặc bên sông Hoàng Phố, đám khách mua vui đông như trứng cá. Đám người đó bị những cô kỹ nữ đuổi theo, đùa giỡn vui vẻ. Có người mơ giấc mơ điên cuồng, có người tỉnh mộng nhảy từ trên lầu xuống, cũng có người bị nhét vào bao tải ném xuống sông Hoàng Phố… Tiểu Mộc lúc nào cũng nằm mơ. Hắn mơ thấy mình trong địa cung lăng mộ thời Đường ở Bạch Lộc Nguyên, mơ thấy mình chui vào quan tài bằng gỗ thị cực lớn, nằm trên người tiểu Hoàng tử đang an nghỉ. Gương mặt thiếu niên tuấn mỹ sáng lấp lánh, sau lưng mọc cánh bay ra khỏi quan tài và địa cung đóng kín một nghìn hai trăm năm, bay liệng trên bầu trời núi Chung Nam và thành Trường An trong thời đại Võ Tắc Thiên… Hơn một tháng trước, bại binh quân phiệt Bắc Dương đào được ngôi mộ này. Tiểu Mộc xuất thân từ gia đình trộm mộ truyền thống bị đẩy cho trách nhiệm dẫn đầu đào địa cung, kết quả gặp thú trấn mộ. Một ngón tay của hắn bị cầu lửa lưu li thiêu đốt. Lấy súng liên thanh chế ngự thú trấn mộ, đám quân phiệt cướp sạch hết cả địa cung. Ngày thứ hai, bọn chúng bị phục kích, toàn đội bị diệt, như lời nguyền của mộ triều Đường. Thú trấn mộ nhỏ và quan tài của Hoàng tử bị chất lên hai chiếc xe, một Nam một Bắc, mỗi chiếc một ngả. Tiểu Mộc không biết nên đi theo chiếc nào? Cuối cùng hắn chọn đi về phía Nam. Ra khỏi Thương Châu, đến cửa sông Lão Hà vào sông Hán, ngồi thuyền đi qua Tương Dương đến Hán Khẩu. Tiểu Mộc vất vả theo dấu, đến lúc đó, hắn mới phát hiện mình chọn nhầm. Bên trong chiếc xe lớn đó không phải quan tài của tiểu Hoàng tử mà là thú trấn mộ nhỏ chằng chịt vết đạn. Có một phú thương chi tiền đậm để mua món bảo vật, vội vàng dùng tàu chuyển về Thượng Hải. Chuyện đã đến nước này, ván đã đóng thuyền, Tiểu Mộc không còn sự lựa chọn nào khác, đành mua vé thuyền đi cùng. Tạm biệt Hoàng Hạc Lâu, đi qua Hồ Bà Dương – Cửu Giang, ngắm thác Chấn Phong – An Khánh từ phía xa, đi qua giữa Phố Khẩu và Hạ Quan của Nam Kinh, còn đi lướt qua thuyền của Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn, cho tới tận chỗ cửa sông Trường Giang nhập vào sông Hoàng Phố … Hắn tới đại viện kín cổng cao tường ở Hồng Khẩu – “Núi Đạt Ma trên biển”. Tiểu Mộc ở trên nóc tòa nhà bên đường theo dõi mấy ngày, xác định thú trấn mộ trong ngôi mộ triều Đường Bạch Lộc Nguyên được cất ở bảo tàng tư nhân ở tầng hai. Hắn quyết định sẽ trộm lại món bảo bối này. Hắn biết khó như lên trời nhưng hắn là người gan dạ hơn người, đến mộ cổ nghìn năm còn trộm được, có mấy người sống chẳng lẽ có thể làm khó được hắn? Thượng Hải lúc này là Tô giới chung, có thế lực của Tô giới Pháp, Hoa giới, có cả quân phiệt Bắc Dương, đảng cách mạng phươngNam, Thanh Bang, Hồng Môn, người Nhật cũng dần thâm nhập vào sâu. Đây là chốn ăn chơi của các nhà mạo hiểm, địa ngục của người nghèo. Tình hình trị an ở đây vô cùng tồi tệ, thường xuyên có người cướp bóc, bắt cóc tống tiền, giết người giữa ban ngày ban mặt. Tiểu Mộc trà trộn vào trạm Bắc của Hoa giới, quen biết một vài người tài giỏi, hắn chọn ra ba đại hán vạm vỡ. Họ đều là đồng hương của Tiểu Mộc, từng ăn bổng lộc của quân Bắc Dương giết người trên chiến trường. Nghe nói có thể cướp bảo bối, bán cho người nước ngoài được một món tiền lớn liền nhao nhao muốn thử. Thực ra, kế hoạch của hắn là trộm được thú trấn mộ nhỏ trước, sau đó trừ khử ba tên vô lại kia, đương nhiên có thể độc chiếm món bảo bối đó. Nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không dễ dàng bán thú trấn mộ. Hắn muốn dùng nó để tìm quan tài của tiểu Hoàng tử. Vì Tiểu Mộc biết một bí mật đã được lưu truyền nhiều đời trong gia tộc của cha hắn – liên quan tới Càn lăng của Võ Tắc Thiên. Quan trọng hơn là giấc mơ đó không ngừng len lỏi vào đêm đen của hắn, tựa như mệnh lệnh không thể kháng cự. Cơ hội ngàn năm có một đến rồi, chủ nhân của “Núi Đạt Ma trên biển” – Âu Dương Tư Thông tối nay đưa tài xế và vệ sĩ đến Hàng Châu bàn công chuyện. Cả căn nhà lớn thế chỉ có một người trông nhà, một bà già nấu cơm, một nha hoàn, còn cả đứa con gái được nghỉ hè. Có một người thợ thủ công trẻ tuổi mới tới, chưa nhìn rõ mặt, sống ở trên tầng ba. Nửa đêm, nhóm cường đạo bốn người của Tiểu Mộc lái một chiếc xe chở hàng tới cửa lớn. Xe chở hàng là bọn chúng ăn trộm trước đó, trong nhóm có một người từng lái xe cho quân phiệt. Chúng trèo tường vào trong nhà, ném một chiếc bánh bao thịt có độc, đầu độc con chó săn trông nhà. Người trông cửa nghe thấy tiếng động lạ, lập tức bị bốn người khống chế, trói chặt, nhét giẻ vào miệng. Bốn tên trèo lên tầng, dùng kìm sắt cắt khóa đồng, xông vào phòng chứa đầy báu vật. Không dám mở đèn, chúng dùng đèn pin soi sáng, mắt hoa cả lên không biết bắt đầu từ đâu. “Mẹ ơi, chuyến này phát tài rồi! Anh em, hay chúng ta phá hết cửa kính, cuỗm trọn một chuyến?” Tiểu Mộc vội vàng lừa chúng nói: “Đừng hồ đồ! Đây đều là hàng giả, hiểu chưa? Đây chỉ là hàng giả không đáng tiền đâu! Bán cho người nước ngoài còn bị người ta tưởng lừa đảo mà bắt trọn. Trong căn phòng này chỉ có duy nhất một món đáng giá, chính là nó!” Mọi người nhìn con thú trấn mộ kì lân nhỏ trong tủ kính, theo ngón tay của Tiểu Mộc. “Đây… mẹ ơi… đây là trâu hay là ngựa?” “Quái vật! Giống đầu sư tử hay là hổ? Là con lai của sư tử và hổ à? Giống như con la do ngựa và lừa sinh ra ấy?” “Hai tên ngu ngốc chúng mày! Không nhìn thấy sừng dài à? Nhưng vảy trên người nó giống một con rồng hơn!” Ba tên trộm mồm năm miệng mười, hoàn toàn bị con thú nhỏ làm cho khiếp sợ, như thể sói gặp con mồi khó nhằn. Tiểu Mộc lần lượt đập vào gáy của chúng: “Ngu xuẩn! Nói ít thôi, mau chuyển đi!” Chúng mở tủ kính, trắng trợn chuyển thú trấn mộ đi. Tiểu Mộc cảm thấy con thú này không nặng lắm, chỉ tương đương trọng lượng một người đàn ông trưởng thành. Rõ ràng lớp vỏ đồng này cũng không phải thật, cũng như đại đa số các đồ đồng đều rỗng ở bên trong, nếu không bốn người không bê nổi. Tiểu Mộc tin chắc nó không cử động nữa, càng không thể phun ra cầu lửa lưu li thiêu người ta thành tro. Hắn không nói cho ba tên kia, ngón tay bị đứt bên trái của mình coi như tặng con thú trấn mộ. Hắn tin, một khi ra khỏi địa cung, thú trấn mộ không còn mạnh nữa, mà dã biến thành đống kim loại phiền phức. Vừa mới chuyển ra lan can tầng hai, Tiểu Mộc cảm thấy ù tai. Nghe như tiếng vang kim loại, cứ như có người từ trên trời nói vọng xuống, chớp mắt lại như từ dưới lòng đất. Tiếng nói như khóc như kể vang vọng luẩn quẩn. Dường như có một đám khói xanh lượn lờ trong đêm tối, bay thẳng lên trên, xuyên qua hai tầng tới phòng gác mái trên tầng ba. Tần Bắc Dương vẫn chưa ngủ. Trong căn gác nhỏ hẹp, cậu thắp một ngọn nến đọc “Sưu Thần Ký” của Phổ Nhân Can Bảo… Đột nhiên, viên ngọc trước ngực cậu như bị chảy máu. Cậu vội vàng cởi áo nhìn, viên huyết ngọc ấm Hòa Điền vẫn thế, nhưng màu dần trở nên đậm hơn. Cậu lại nghe thấy âm thanh đó từ tầng hai vang lên, giống tiếng kêu của một loài động vật nào đó, lại giống như một loại ngôn ngữ cổ xưa… Thú trấn mộ nhỏ? Dường như nó đang gọi Tần Bắc Dương, dùng tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng nhất, như khóc như kể, thao thao bất tuyệt. Tần Bắc Dương lao ra khỏi gác lửng, lăn một vòng xuống tầng hai. Ánh trăng chiếu lên sừng hươu màu trắng – bốn tên trộm đã chuyển thú trấn mộ kì lân đến cầu thang. “Ai đó?” Tiếng quát chói tai của thiếu niên mười bảy tuổi làm bốn tên trộm sâu mọt giật thót. Nhưng dù sao chúng cũng đều là đàn ông trai tráng từng giết người, thấy Tần Bắc Dương chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, chúng liền rút dao trong ống quần ra. Tần Bắc Dương không sợ hãi, hắn nhặt một cây lau nhà làm vũ khí, làm động tác giống thương pháp mà Tề Viễn Sơn luyện, chớp mắt đánh rơi vũ khí một tên. Thiếu niên múa cây lau nhà hùng hổ, lấy một địch bốn, ép bốn lũ cướp vào góc tường. Nhưng gò má của cậu cũng bị dao sượt qua làm rách, một vết thương, máu chảy đầm đìa. Nếu chỉ lệch 2mm thôi, chỉ e đã đâm xuyên qua huyệt Thái Dương. Vào thời khắc sinh tử, một tiếng súng vang lên chấn động cả “Núi Đạt Ma trên biển”. Thiếu nữ mặc váy trắng cầm súng lục, ngắm chuẩn trần nhà bắn một phát súng cảnh cáo, nòng súng còn bốc khói nghi ngút. Trong súng lục còn có năm viên đạt, đủ để bắn chết bốn tên trộm. Âu Dương Anna. Hai tay cô cầm súng không chút sợ sệt, chân trần giẫm trên nền nhà, tóc đen hơi xoăn tự nhiên rủ xuống vai. Giống như một cô cướp biển trẻ tuổi, dáng vẻ anh tuấn, giết người không chớp mắt. Trong phút chốc, Tần Bắc Dương thấy cô gái trẻ này cực kỳ ngầu. Một tên cướp đâm dao về phía cô, Tần Bắc Dương nhanh chóng cầm cây lao nhà chặn một dao này cho Anna. Tranh thủ nữ chủ nhân phân tâm, bốn tên đó vứt thú trấn mộ lại, bay thật nhanh xuống tầng để chạy trốn. Tần Bắc Dương huơ cây lau nhà theo sát, đám cướp không thể phản kháng, lao thẳng lên xe chở hàng. Tên trẻ tuổi nhất bị vấp cửa ngã nhào xuống, bị Tần Bắc Dương chặn lại bắt được. Tiểu Mộc tuyệt vọng, trơ mắt nhìn xe tải bỏ đi, còn mình bị trói chặt. Người trông cửa được thả, đau lòng ôm con chó bị chết do trúng độc. Nếu Anna không cản, ông đã đánh chết Tiểu Mộc rồi. Tần Bắc Dương áp giải Tiểu Mộc mặt mũi thâm tím về phòng khách tầng một, người gác cửa gọi điện cho phòng tuần bổ ở Tô giới. “Cậu không sao chứ?” Âu Dương Anna dùng khăn bông lau vết thương trên mặt cậu, Tần Bắc Dương cười ngốc nghếch, “Không vội, thợ thủ công bị thương là chuyện thường. Đến bây giờ tôi còn đủ mười ngón tay đã là may mắn lắm rồi” Tiểu Mộc rụt bàn tay trái của mình lại theo bản năng. “Vừa rồi nguy hiểm thật, cậu đã cứu mạng tôi!” Âu Dương Anna đá Tiểu Mộc một cái, “Tranh thủ trước khi phòng tuần bổ tới, chúng ta thẩm tra tên trộm gan to tày trời này đi” “Được, rốt cuộc anh là ai?” Tần Bắc Dương vẫn coi như tử tế với hắn ta, “Vì sao nhiều báu vật như thế, anh chỉ lấy thú trấn mộ ngu ngốc nặng nề nhất?” Tiểu Mộc phun ra một ngụm máu, cũng chẳng có gì để giấu, cùng lắm là chết: “Con thú nhỏ đó do chính tay tôi trộm từ trong ngôi mộ triều Đường Bạch Lộc Nguyên ra” Bạch Lộc Nguyên? Khuôn mặt Tần Bắc Dương khuất trong bóng tối, đây chẳng phải nơi định mệnh mà cha từng nói? Năm Canh Tý, mình được sinh ra ở Bạch Lộc Nguyên ngoài thành Tây An, đến giờ mẹ vẫn bị chôn trong ngôi mộ triều Đường đó. “Hơn một tháng trước, tôi còn là một tiểu binh trong quân Bắc Dương, theo quân đào được một ngôi mộ” “Mộ của ai?” Tiểu Mộc cau mày suy nghĩ: “Trên sách Ngọc Ái có ghi “Đại Chu Cố Chung Nam Quận Vương”.” “Đại Chu? Đại Chu của Võ Tắc Thiên?” Tần Bắc Dương tỉnh táo lại, đọc thầm trong lòng “Đại Chu Cố Chung Nam Quận Vương” – Phong hiệu của tiểu Hoàng tử Lý Long Kỳ triều Đường. Cha từng nói, trong tất cả thú trấn mộ trên đời, con thú kì lạ nhất, có linh tính nhất chính là thú trấn mộ của Lý Long Kỳ. “Huyệt mộ Hoàng gia từ triều Đường của Võ Tắc Thiên.” Dân trộm mộ rất giỏi trộm các ngôi mộ của các triều đại không có dòng nối dõi, “Tôi còn đào được…” Đột nhiên, Tiểu Mộc không nói nữa, vì Anna đã mở đèn treo. Ánh sáng lắc lư, soi sáng khuôn mặt Tần Bắc Dương. “Chờ đã! Cậu… cậu là ai?” Tiểu Mộc dường như quen biết với Tần Bắc Dương, cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tần Bắc Dương khiến cậu cảm thấy ngại ngùng. “Tên trộm ngu xuẩn, tôi còn muốn hỏi anh là ai đấy!” Tần Bắc Dương lùi về sau, nhìn Âu Dương Anna nói, “Mặt tôi có gì à?” “Trừ vết thương, chẳng có gì!” Tiểu Mộc lắc đầu, âm thanh lắp bắp trong miệng: “Mặt của cậu… mặt của cậu… mặt của cậu…” Tiểu Mộc tựa như quay lại địa cung, nhìn thoáng qua tiểu Hoàng tử triều Đường trong quan tài. Hoàng tử mang vinh quang bao đời, giấc ngủ say ngàn năm đó lại như có cùng một khuôn với thiếu niên Tần Bắc Dương trước mắt này! Một người mới chỉ mười lăm tuổi, người kia đã tết tóc mười bảy tuổi. Hai người không cùng thời thanh xuân, cách biệt âm dương, xa nhau tới tận một ngàn hai trăm năm… Ánh mắt của Tiểu Mộc như đang nhìn người yêu khiến Tần Bắc Dương thấy khó chịu. Ba giờ sáng, Thám trưởng và a tam đầu đỏ của phòng tuần bổ tới “Núi Đạt Ma trên biển”. Nhà của đại ca Thanh Bang bị trộm, có thể coi đây là một vụ án lớn, cảnh sát trưởng nước Anh của phòng tuần bổ Hồng Khẩu đích thân dẫn đội tới. Tần Bắc Dương là nhân chứng quan trọng, được cảnh sát trưởng hỏi ngay tại hiện trường. Vị cảnh sát trưởng này mới say sưa từ trong quán bar ra, giọng Scotland, miệng phả ra đầy hơi rượu whisky, trên người nồng nặc mùi nước hoa của phụ nữ Tây Dương. Hắn ta nói năng lộn xộn, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Bắc Kinh, tiếng Thượng Hải. Âu Dương Anna làm phiên dịch cho hắn, không chịu được phải bịt mũi. Người gác cửa kiểm kê, trừ con chó canh cửa bị chết do đầu độc, khóa bị cắt và vài tấm kính bị vỡ thì không mất bất kì thứ gì. Cảnh sát trưởng cho rằng đây chỉ đơn thuần là một vụ trộm chứ không liên quan đến ân oán Thanh Bang. Chỉ là những kẻ trộm cắp ngu xuẩn, có mắt mà không thấy Thái Sơn, trộm đúng nhà thủ lĩnh cường đạo ở Thượng Hải. Tên trộm Tiểu Mộc mặt tái nhợt, khoảnh khắc bị áp tải lên xe cảnh sát còn cố víu vào cửa xe nhìn Tần Bắc Dương Ánh mắt cuối cùng như sinh ly tử biệt khiến Tần Bắc Dương cảm thấy kì lạ, thậm chí còn chán ghét. Trước khi trời sáng, vết thương trên mặt Tần Bắc Dương đã được cầm máu, vết vảy máu đóng trên mặt làm cậu như tướng quân trẻ tuổi từ chiến trường thảm khốc ra. Cậu chuyển thú trấn mộ ấu kỳ lân về tủ kính, chạm vào lớp đồng thay màu lông đỏ, cảm thấy hơi nóng. Tai cậu như có âm thanh kì quá xa tận chân trời gần ngay trước mặt. “Này, ngươi đang nói chuyện với ta đấy à?” Tần Bắc Dương cúi người, nhìn đôi mắt của “con chó to” có đôi sừng hươu. Trong giây phút đó, cậu nhìn thấy một đốm ánh sáng xanh. Cậu không sợ mãi, áp tai vào phần ngực của con thú trấn mộ… Cậu nghe thấy tiếng va chạm chuyển động của bánh răng nào đó, lại như tiếng lửa đang cháy hừng hực. Nó sắp sống rồi? Không phải người ta nói, thú trấn mộ ra khỏi địa cung, rời xa linh hồn chủ nhân và giếng vàng thì chỉ là một đống đá và đồng thau vô dụng sao? Tần Bắc Dương lùi sau một bước, nhìn con thú trấn mộ vẫn im lặng, nhỏ giọng nói: “Tên kia, ta cứu mi nên đừng hại ta! Ngoan ngoãn ở đây đi, đừng có lung tung, cũng đừng hại người khác. Ở đây không có kẻ xấu, càng không có mộ chủ nhân của mi đâu” Vừa lùi khỏi gian phòng, chỉ thấy Âu Dương Anna đang đứng ở lan can tầng hai phía sau cậu. “Anh vừa nói chuyện với ai đấy?” “Ồ… tiểu thư Anna, tôi có bệnh thích nói chuyện một mình, mãi không sửa được” “Anh thật thú vị!” Anna đi ra ban công tầng hai, ghé vào lan can nhìn xuống vườn hoa, “Tôi vừa tự tay chôn chú chó gác cửa. Từ nhỏ tôi đã thích động vật, nhưng cha tôi không cho nuôi chó mèo. Trong nhà, trừ chú chó gác cửa ra thì không có đến cả một cái lồng chim, một cái hồ cá” Cô thiếu nữ vẫn mặc váy ngủ, giờ đang vào giữa hè, nhưng lại khá mát mẻ. Dưới ánh trăng, bóng hoa đung đưa trên tường, có thể nhìn rõ cơ thể như hoa mới nhú của cô, giống như bình hoa của người Hy Lạp. Tần Bắc Dương quay mặt đi, không dám nhìn kỹ. Cô cũng không nói gì, không khí ngại ngùng… “Không ngờ cô dám dùng súng” “Ha ha ha! Tôi dọa được anh rồi à? Tôi có biết dùng đâu. Cha cấm tôi chạm vào mấy thứ vũ khí nguy hiểm, ông nói nghịch lửa tất có ngày tự thiêu! Tôi bị tiếng đánh nhau của các anh làm cho tỉnh ngủ, biết tình hình không ổn liền chạy đến phòng của cha, lấy khẩu súng lục đã lên nòng sẵn. Tôi vốn không thể ngắm chuẩn, sợ bắn trượt trúng anh, chỉ đành bắn chim trên nóc nhà” “Cô cũng gan đấy. Nhưng bắn chỉ thiên như thế cũng nguy hiểm cướp cò. Chẳng may bắn trúng vật cứng sẽ bắn ngược lại” Dù sao cũng là con gái của Âu Dương Tư Thông, Anna hỏi ngược lại: “Anh là thợ thủ công mà cũng biết về súng sao?” “Tôi đến từ địa bàn của quân phiệt Bắc Dương, binh hoang mã lạc, đạo tặc hoành hành, tôi cũng từng dùng súng để phòng thân tự cứu” Trên núi Thái Hành, mỗi ngày Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn rảnh rỗi lại tập bắn bia, giết thú rừng, trong ngoài trăm bước gần như không thể trượt. “Tiểu thư Anna, tư thế hai tay cầm súng của cô rất chuẩn xác, rõ ràng cô có thiên phú dùng súng” “Thật không? Nếu anh biết dùng súng, sau này dạy tôi nhé?” “Nhưng tôi phải làm chuyện chính trước đã” “Cậu có chuyện chính gì?” “Sửa thú trấn mộ ấu kỳ lân”