← Quay lại trang sách

Chương 33 Cửu Sắc sống lại

Núi Đạt Ma trên biểnNgày hôm sau, Âu Dương Tư Thông vội vàng về Thượng Hải, tăng cường vệ sĩ tuần tra, lắp lưới sắt điện trên tường rào. Tiền lương của Tần Băng Dương được tăng gấp bốn, làm tiền thưởng bảo vệ thú trấn mộ nhỏ và Anna. Tần Bắc Dương không quan tâm lắm chuyện tiền công, cậu chuyển thú trấn mộ ấu kỳ lân vào gian làm việc trên tầng hai, nhờ người hầu mua một đống nguyên liệu. Cậu nhìn chằm chằm mắt con thú nhỏ: “Mi thật sự là thú trấn mộ của tiểu Hoàng tử Lý Long Kỳ sao? Cũng chính là thú trấn mộ định mệnh của ta?” Theo kỹ thuật lão Tần truyền lại, bước đầu tiên sửa đồng thau là phải làm sạch. Đương nhiên không phải ngâm nước là được, rất nhiều món đồ được khảm vàng bạc trên bề mặt, đối với những nguyên liệu khác nhau phải có những cách xử lý khác nhau. Không cần phải khôi phục ánh sáng lấp lánh như đồng mới đúc, dù sao cũng hơn một ngàn năm rồi, trên bề mặt không khỏi tránh có một lớp ăn mòn màu xanh. Bước tiếp theo là chỉnh hình. Một con thú trấn mộ chân chính có thể cử động, không thể chỉnh toàn bộ miếng đồng hay miếng đá. Phải ráp mấy chục thậm chí mấy trăm bộ phận lại với nhau. Nhưng thú trấn mộ nhỏ tứ bất tượng trước mắt này không chê vào đâu được, chưa từng qua xử lý. Tần Bắc Dương chỉ đành dùng cách bảo thủ nhất, dùng bút mộc vẽ ra các vết đạn, chọn ra các vết đạn sâu. Lực của súng maxim rất mạnh, có thể dễ dàng bắn đổ cây cổ thụ hay tường cao, nhưng không thể xuyên thủng con thú trấn mộ nho nhỏ này. Cậu đốt lửa nhỏ, dùng nhiệt lượng khiến đồng thau dần biến dạng trong vòng bảy ngày. Không thể khôi phục như cũ, chỉ có thể dùng nguyên liệu kết dính như gelatin, cuối cùng dùng nước sơn tự nhiên cậu tự luyện nhưng không thể hoàn hảo được. Có một lần, lòng bàn tay Tần Bắc Dương chạm vào con thú trấn mộ, cảm giác ấm áp không ngừng truyền vào cơ thể cậu. Rút ray ra thì nóng đến độ có thể luộc được trứng. Cậu cảm thấy bên trong con thú nhỏ này, tim đã dần dần đập trở lại. Vì có linh thạch? Mỗi con thú trấn mộ đều có một trái tim làm bằng linh thạch. Cha nói năng lượng của linh thạch là vô hạn, trải qua mấy vạn năm vẫn không cạn kiệt. Có lẻ chỉ có Tần Bắc Dương, truyền nhân của thợ mộ, sau gáy có vết bớt hình sừng hươu màu đỏ mới có thể làm nó thức tỉnh. Mỗi lần chạm vào thú trấn mộ ấu kỳ lân, cậu đều hết sức cẩn thận, như cha từng nói – Thú trấn mộ bảo vệ sự vĩnh hằng của người chết, thì cũng có thể làm tổn thọ của người sống. Công trình tu sửa mất nửa tháng, cha con Âu Dương nghiệm thu công việc của Tần Bắc Dương tỏ ra vô cùng hài lòng. Chủ nhân của “Núi Đạt Ma trên biển” cho người ngoài lui bớt, gọi Tần Bắc Dương tới hỏi: “Bắc Dương, nhân tài như cháu chỉ làm một thợ thủ công thì quá đáng tiếc. Ta trịnh trọng hỏi cháu một câu: cháu có muốn gia nhập Thanh Bang, làm học trò của ta không?” “Thanh Bang? Tiên sinh Âu Dương, cháu biết thế lực của Thanh Bang ở Thượng Hải rất lớn, nhưng cháy vẫn chưa hiểu, Thanh Bang là gì? Chẳng lẽ giống thổ phỉ ở Quan Ngoại, Sơn Đông Hưởng Mã (1)?” “Lũ trộm ngu xuẩn chỉ biết đánh nhau đó nào có thể so sánh được với Thanh Bang đường đường chính chính của chúng ta? Chúng ta thay trời hành đạo, giúp đỡ xã tắc, cứu lê dân, kết nối hảo hán anh hùng Nam Bắc” Âu Dương Tư Thông nói giống như một trăm linh tám vị tướng Thủy Bạc Lương Sơn. “Kết nối Nam Bắc?” “Đây mới chính là khởi nguồn của Thanh Bang. Năm Ung Chính thứ tư triều Thanh cũ, ba vị của Thiên Địa Hội và đệ tử La giáo Ông Nham, Tiền Kiên, Phan Thanh cùng lập ra Thanh Bang. Lúc đó, người trong hội toàn là các sư phụ vận chuyển hàng Bắc Kinh – Hàng Châu. “Thiên Địa Hội có phải là Hồng Môn không? Thì ra Thanh Bang và Hồng Môn là cùng một nhà?” “Đúng thế, Hồng Môn kiên quyết phản Thanh phục Minh, bị nhà Thanh truy giết nhiều lần. Năm mươi năm trước, Tiểu Đao Hội chiếm Thượng Hải chính là Quảng Đông Bang của Hồng Môn. Thanh Bang chúng ta chính là kẻ thức thời, nhưng truy rõ ngọn nguồn thì “Hồng Hoa Lục Diệp Bạch Liên Ngẫu” chính là Hồng Môn, Thanh Bang, Bạch Liên Giáo chung một nhà. Đồng Minh Hội của tiên sinh Tôn Trung Sơn cũng có không ít anh em Thanh Bang, để thành lập nên Dân quốc đã tốn không biết bao nhiêu công sức” “Tiên sinh Âu Dương, Thanh Bang quả là nơi tốt để phát triển tương lai!” Tần Bắc Dương nhìn thấy hai hàng lông mày của Âu Dương Tư Thông giãn ra, lại nói tiếp: “Nhưng cháu chỉ là một người thợ thủ công, nguyện làm trâu ngựa cả đời, chứ không có chí lớn. Không xứng với cao đồ mà ngài làm” “Càn rỡ!” Âu Dương Tư Thông cảm thấy bị tên nhóc này sỉ nhục, “Ở Thượng Hải, dù là giới hắc đạo hay bạch đạo, người Hoa hay người nước ngoài, chính phủ Bắc Dương hay đảng cách mạng đều kính nể ta ba phần! Từ trước tới nay đều tranh nhau vỡ đầu để bái ta làm sư, ta chưa chủ động muốn nhận học trò bao giờ” Nói đến nước này, hoặc là ngoan ngoãn quỳ xuống bái sư, hoặc là rượu mời không uống thì uống rượu phạt. Đương nhiên Tần Bắc Dương hiểu sự nghiêm túc trong đó: “Tiểu nhân ăn cơm của nhà Âu Dương, đương nhiên sẽ cống hiến cho nhà Âu Dương, nhưng vào học nghệ ở Thanh Bang, thứ cho tiểu nhân khó nhận lời” Lúc chủ nhân đập bàn, Anna mở cửa vào: “Cha! Cha muốn làm gì?” Thì ra cô không đi xa, ở ngoài cửa nghe trộm. Sắc mặt Âu Dương Tư Thông rất khó coi: “Chuyện của đàn ông, con gái tham gia làm gì? Anna, con đừng phá quy tắc của nhà mình, mau về phòng đọc sách” “Cha, dù Tần Bắc Dương có chọn thế nào, con mong cha hãy giữ cậu ta ở lại nhà mình. Cậu ta có công với “Núi Đạt Ma trên biển”, đừng để người khác nói cha qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát!” Lúc Âu Dương Tư Thông còn đang ngại ngùng, Tần Bắc Dương bèn trả lời: “Tiểu thư Anna, Âu Dương tiên sinh quang minh lỗi lạc, yêu ghét rõ ràng, ông cũng chỉ xuất phát từ lòng mến mộ người tài. Nhưng trong “Tam Quốc Chí”, Tào Tháo bình luận về Quản Ninh: mỗi người có chí hướng riêng, khó có thể cưỡng ép!” “Cậu ví ta với Tào Tháo cũng coi như có lòng!” Tần Bắc Dương trả lời đúng mực: “Chủ công quá khen! Cháu có thể đề cử cho tiên sinh một người” “Ai?” Nếu không phải Anna đứng ra giải vây, Tần Bắc Dương nhẹ thì bị đuổi khỏi cửa, nặng thì bị nhét vào bao ném xuống sông Hoàng Phố. “Tề Viễn Sơn!” Đây chính là lựa chọn tốt nhất mà Tần Bắc Dương nghĩ tới, đây cũng là nơi tiếp cận gần nhất với ước mơ của Tề Viễn Sơn. Âu Dương Tư Thông sớm đã điều tra tỉ mỉ về Tề Viễn Sơn – con trai của Hiệp thống bộ binh trấn thứ sáu của lục quân Bắc Dương triều Thanh cũ. Nếu năm đó cha cậu ta không bị Viên Thế Khải ám sát, nay chắc chắn cũng ngồi lên ghế quân phiệt một tỉnh. Tề Viễn Sơn từng cứu mạng Âu Dương Tư Thông, kỹ thuật bắn súng và quyền cước đều tốt. Tuổi còn trẻ mà có kinh nghiệm đánh trận tòng quân, đây cũng là một nhân tài đáng đầu tư. Một tuần sau, chọn được ngày giờ đẹp, nghi thức bái sư được cử hành ở “Núi Đạt Ma trên biển”. Trước mặt tất cả địa lão của Thanh Bang, Tề Viễn Sơn thắp hương cắt máu, dập đầu trước Âu Dương Tư Thông, thề nếu phản sư môn sẽ bị giết cả nhà. Tề Viễn Sơn thầm nghĩ, mình chưa có gia đình, cha mẹ đã chết, giết một người chính là giết cả nhà, cũng đỡ lo sau này. Cậu thường ở lại “Núi Đạt Ma trên biển”, thường ngày làm công việc bảo vệ an toàn cho công quán, mỗi tháng lĩnh bốn mươi đồng đại dương. Mỗi năm Âu Dương Tư Thông đều nhận thêm vài học trò mới, hoặc là đã từng lập công lớn hoặc là có gia cảnh bề thế, thậm chí nhân vật quan trọng của quân phiệt Bắc Dương hoặc đảng cách mạng. Bây giờ nhận một hậu sinh mới toe thế này khiến các anh em cũ của Thanh Bang kín đáo phê phán. Sau khi bái sư, Tề Viễn Sơn mặc trường sam tơ tằm, đội mũ đen, lung dắt thêm khẩu súng. Thi thoảng, cậu sẽ ngồi trên đỉnh “Núi Đạt Ma trên biển” với sư phụ, bàn luận chuyện Tam Quốc một cách vui vẻ, rồi hai người cùng cười ha hả. “Viễn Sơn, con nhìn sông Hoàng Phố và sông Giang Châu, cả tòa nhà cao tầng ngoài bãi, chờ ta già rồi, con mà tranh thì cũng có thể thành bá vương Thượng Hải đó” Âu Dương Tư Thông chỉ núi sông, Tề Viễn Sơn không dám nói. Cậu biết, lão đại chỉ đang thăm dò dã tâm của thuộc hạ. Gia nhập Thanh Bang hơn một tháng, cậu đã nhìn thấu sự nham hiểm của ông chủ, trời sinh đã nghi như Tào Tháo “Thà ta phụ tất cả người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta”. __________ Chú thích: (1) Sơn Đông Hưởng Mã: tên một nhóm trộm cướp ở phía Bắc.