Chương 34 Cửu Sắc, Cửu Sắc
Có một hôm, Tề Viễn Sơn đi lên tầng hai, gặp hai cha con Âu Dương đang bàn bạc với Tần Bắc Dương làm bình phong điêu khắc thời Minh kiểu mới. Tần Bắc Dương cao to, lúc đó lại như một một đứa trẻ choai choaiTề Viễn Sơn báo cáo với ông chủ: “Âu Dương tiên sinh, tiểu thư Anna, dưới tầng có một lão người Pháp tự xưng là tiên sinh Pierre Gauguin cầu kiến” Âu Dương Tư Thông gật đầu: “Ta quen người đó, mời hắn vào” Tần Bắc Dương không kịp cáo lui thì người Pháp kia đã lên tầng. Đó là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, chòm râu dê được cắt tỉa gọn gàng, đeo một chiếc kinh bằng gọng vàng. Người Pháp có thể nói được những câu tiếng Trung cơ bản, hàn huyên vài câu, Anna liền nói ra một tràng tiếng Pháp lưu loát. Từ năm mười hai tuổi, cô đã được đi học trong trường của giáo hội người Pháp, học hoàn toàn bằng tiếng Pháp. Gauguin bắn tiếng Pháp như phun mưa, Tần Bắc Dương suýt chút nữa cầm cây lau nhà đi lau nhà. “Tiên sinh Gauguin nghe nói nhà chúng ta có một món bảo bối thời Đường. Nếu được cho phép có thể xin tận mục sở thị?” Anna vừa phiên dịch xong liền nói vào tai Âu Dương Tư Thông, “Cha, sao hắn ta biết?” Âu Dương Tư Thông không hỏi nhiều, Gauguin là thương nhân hiểu đồ cổ lại giàu có nhất trong số kiều dân nước ngoài ở Thượng Hải, không có bí mật nào hắn không biết. Vì thế, cửa lớn của bảo tàng tư nhân mở cửa, vô số món đồ cổ bày ra trước mắt người Pháp. Gauguin lướt qua các món bảo vật khác, đi thẳng tới tủ kính sâu nhất. Hai chân hắn run lên, đầu gối mềm ra như quỳ xuống đất, Tề Viễn Sơn phải dìu hắn lên. Thú trấn mộ ấu kỳ lân mới đã được sửa chữa. Gauguin hạ kính nhìn kỹ, tựa như có thể nhìn thấy con đường bất hủ nghìn năm nào đó qua từng chiếc vảy và sợi lông. Gauguin cúi đầu, tay phải nhét vào túi như đang dùng ngón tay tính toán, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cặp sừng trắng tuyết của con thú trấn mộ nhỏ. Hắn dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói: “Tôi báo giá – đồng bạc tròn ba ngàn!” Không khí im lặng như tờ. Giá này đủ để mua một căn nhà cửa đá ở Thượng Hải. Nhớ lại lúc đầu, Âu Dương Tư Thông chỉ tốn một ngàn bạc để mua đã thấy nhức nhối rồi, chỉ qua hai tháng mà đã tăng gấp ba. Khi đó thị trường đồng thau chưa hình thành, dù là đồng Thương Chu lúc đó cũng không qua mấy trăm bạc. “Xin hỏi tiên sinh Gauguin, sao lại chỉ thích món đồ này?” Âu Dương Tư Thông để con gái phiên dịch. “C’est la vie” Gauguin chỉ nói một câu cửa miệng của người Pháp, nhưng Âu Dương Anna lại nói một tràng tiếng Pháp. “Tiên sinh Gauguin nói, trên thế giới này tuyệt đối không có người thứ hai có thể ra cái giá ba ngàn bạc trắng. Ông ta là thương nhân khôn khéo, mỗi lần đều trả giá thấp để đối phương không được lời. Nhưng lần này gần như khiến ông ta phá sản, phản cầm cố vài món đồ cổ quý giá. Dù thế, đây cũng là duyên phận mà Thượng Đế quyết định, không thể dùng khoa học và lý tính để nói” Âu Dương Tư Thông trả lời: “Cảm ơn tiên sinh Gauguin, nhưng hiện giờ tôi không có ý định bán món đồ này. Nếu trong phòng này có món đồ cổ nào khác mà ngài thích, xin mời báo giá” Sau khi phiên dịch, Gauguin lắc đầu nói tiếng Trung: “Vô cùng đáng tiếc, nhưng tôi sẽ còn tới nữa. Au Revoir” Nhưng, chủ nhân vẫn coi tên người Pháp này như khách quý, tiễn ông ta ra tận cửa. Tần Bắc Dương vẫn chưa quên tiếng Đức được học trước năm chín tuổi, âm thầm mắng một câu: “Arschloch!” Tai của Gauguin quá thính; “Hình như có người đang nói tiếng Đức? Lũ Đức đáng chết! Mong Thượng đế phù hộ cho nước Pháp thắng!” Anna ngỡ ngàng chưa nghĩ ra, đi ra ngoài cửa nhìn, chỉ thấy Tần Bắc Dương với vẻ mặt nghiêm túc. Vừa hay tròn một tháng, đúng ngày 15 tháng 7 âm lịch, được nửa tháng Bảy, tết Vu Lan của Phật giáo, cũng là “Tết ma quỷ” của người Trung Quốc đi thăm mộ của tổ tiên. Tần Bắc Dương lấy được rất nhiều sách và tạp chí cũ của Anna đọc còn thừa. Cậu chuyển sách lên gác xép tầng ba, đa phần là tiểu thuyết uyên ương hồ điệp, “Lễ bái lục” của Chu Sấu Quyên chủ biên, có một câu quảng cáo rõ ràng một cách vặn vẹo “Thà không lấy vợ bé chứ không thể không đọc “Lễ bái lục”” Lật được vài trang tài tử giai nhân, cậu phát hiện có quyển “Hai vạn dặm dưới biển” của Jules Verne được dịch ra tiếng Trung. Cậu thắp nến, nằm trên giường, hưng phấn cùng ốc anh vũ chu du tứ đại hải. So với căn phòng rộng lớn, cậu thích môi trường trong căn gác xép nóng nực tối tăm hơn, tựa như quay về địa cung, gần bên giếng vàng và quan tài Đế vương… Cậu mơ thấy một thiếu niên. Da trắng như ngâm trong nước, lớp da như trong suốt còn phát ra ánh sáng ảm đạm. Cậu ta nhắm mắt, miệng hơi nhếch, ngủ mà như không ngủ, cười mà như không cười, giống như đang suy nghĩ gì đó. Lớp tóc dài, dày, được buộc thành búi, bọc lụa vàng trên đỉnh đầu. Thiếu niên mở mắt, lộ ra con ngươi trong suốt, đồng tử đen, tròn, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Bắc Dương. “Khuyên cậu nên đối xử tốt với Cửu Sắc” Giọng nói non nớt của thiếu niên vừa dậy thì. Phương ngữ kì lạ, không hiểu là Quảng Đông hay Phúc Kiến? Chắc chắn không phải tiếng Bắc Kinh, Thiên Tân hoặc Sơn Đông rồi. Thiếu niên đó không hề mở miệng, đôi môi đỏ tươi vẫn ngậm lại, chẳng lẽ là kỹ thuật “Nói bằng bụng” thần kì? Không, âm thanh này không xuyên qua lỗ tai mà đi thẳng vào da đầu vào não của Tần Bắc Dương.. “Cậu là ai?” Tỉnh rồi. Một luồng hơi nóng lại phả vào mặt, còn có cả âm thanh ồn ào nào đó. Mở mắt ra, ánh trăng từ cửa sổ chật hẹp chiếu vào, soi sáng đôi mắt xanh thăm thẳm. Tần Bắc Dương mở choàng mắt. Phản ứng đầu tiên là cậu trở về sơn cốc có lũ chó sói rình rập ở núi Thái Hành. Chúng chẳng phải loài động vật hữu hảo gì, muốn tới để cắn đứt cổ họng cậu trả thù. Nó nhảy lên giường, há miệng quắp cổ cậu. Tần Bắc Dương nửa tỉnh nửa mê không thể phản kháng. May quá, cổ họng chưa đứt, con quái vật này không phải tới lấy mạng cậu, hình như tới để chơi đùa với cậu? Con chó to này ở đâu ra nhỉ? Lông màu đỏ trắng đan xen, duy chỉ có phần miệng có màu đỏ sậm. Màu đỏ lửa như chó Ngao Tây Tạng, có cái đầu to như chó Chow Chow Trung Hoa. Động tác của nó rất linh hoạt, đôi mắt phát ra ánh sáng lưu ly, tựa như ánh mắt của Âu Dương Anna. Đôi mắt của con thú im lặng nhìn Tần Bắc Dương. Nó nhìn mắt, mũi, mồm và cằm của cậu. Chủ nhân của nó, nếu không bất hạnh chết yểu mà sống tới mười bảy tuổi thì chắc cũng giống thế này, giống vóc dáng, ánh mắt, hơi thở, thậm chí cả giọng nói. Lúc cậu sửa lớp vỏ của Cửu Sắc, tựa như có năng lượng nào đó của địa cung, đến từ dưới giếng vàng, không ngừng truyền vào trong cơ thể con thú nhỏ qua đôi bàn tay của thiếu niên, làm cho trái tim của thú trấn mộ có thể đập trở lại. Giống như đắp chăn cho người trần truồng vào ngày tuyết, cho người sắp chết khát ở sa mạc một ngụm nước ngọt lành. Bước chân của nó nhẹ nhàng vì phía dưới có đệm thịt, như đi một lớp tất thật dày. Năm giác quan của nó, thị giác, khứu giác, thính giác, vị giác, xúc giác đều khôi phục rồi. Giác quan thứ sáu cũng dần nảy nở như rễ cây sau mưa. Ánh trăng tròn vành vạnh của rằm tháng Bảy chiếu lên đỉnh đầu Cửu Sắc qua khung cửa sổ nhỏ hẹp. Tần Bắc Dương đưa tay lên cổ con “chó”, dường như sờ được chiếc sừng hươu được xếp gọn gàng. Tần Bắc Dương đã làm cho thú trấn mộ sống dậy rồi! “Cửu Sắc?” Nghe thấy câu hỏi của cậu, Cửu Sắc lặng lẽ gật đầu. Nó được voi đòi tiên, đè cả lên người Tần Bắc Dương. Nó nhìn thấy viên huyết ngọc ấm thật hơn vàng từ núi Côn Lôn đeo trên ngực cậu thiếu niên. Mười bảy năm trước, Cửu Sắc tặng cho cậu làm quà gặp mặt ở trong địa cung, giống như người Trung Quốc tặng vòng cổ, lắc chân cho trẻ sơ sinh. Tần Bắc Dương để hở gáy, ánh trăng chiếu lên vết bớt hình sừng hươu màu đỏ dọc hai bên gáy như ngọn lửa bốc lên trời. Mười bảy năm không gặp, đứa trẻ ngày nào sinh ra trong gió thu ở Bạch Lộc Nguyên, ngay trên mộ của tiểu Hoàng tử thời Đường, suýt chút nữa thì chết yểu giờ đã trưởng thành thiếu niên phong độ. Đột nhiên, Cửu Sắc há miệng nôn ra một cái nhẫn ngọc lạnh như băng. Tần Bắc Dương đón lấy, xem xét cẩn thận dưới ánh trăng. Chiếc nhẫn có vẻ hơi nhỏ, cậu đeo thử lên ngón út tay trái, quả nhiên vừa khít như đong như đo. Nhìn lại chiếc nhẫn ngọc, như làm từ một khối với viên huyết ngọc ấm ở cổ mình. Chắc chắn là thú trấn mộ ấu kỳ lân đem từ trong địa cung triều Đường ra, đây là đồ thường dùng của mộ chủ trước khi mất. Từ khi mộ ở Bạch Lộc Nguyên bị đào, chiếc nhẫn ngọc này cũng giấu ở trong miệng của Cửu Sắc hơn hai tháng rồi. Chỉ là chủ nhân ngôi mộ không thấy đâu…