Chương 35 Đêm bi thương của phòng tuần bổ
Năm Dân quốc thứ sáu, ngày 2 tháng 9 năm 1917 Dương lịch, trời tờ mờ sángDưới tầng có tiếng ồn ào xôn xao, Tần Bắc Dương trở mình dậy đã không thấy Cửu Sắc đâu. Đây chỉ là một giấc mơ thôi sao? Cảm nhận được độ nóng trong lòng bàn tay, cậu mở lòng bàn tay đầy vết chai, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc trong địa cung triều Đường. Đây không phải là mơ! Đêm qua, đúng là thú trấn nhỏ tên Cửu Sắc đã tới chơi với cậu. Tần Bắc Dương xông vào bảo tàng tư nhân ở tầng hai, thú trấn mộ ấu kỳ lân vẫn đứng trong tủ kính, còn nháy mắt với cậu một cái. Cửu Sắc sống rồi. Lúc đó, Tề Viễn Sơn vỗ vai cậu: “Bắc Dương, có chuyện rồi. Chúng ta xuống tầng đi!” Phòng khách tầng một ở “Núi Đạt Ma trên biển”, Âu Dương Tư Thông vừa cúp điện thoại của phòng tuần bổ, sắc mặt nghiêm trọng, suy nghĩ hồi lâu rồi ông nói: “Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn, hai cậu theo tôi ra ngoài một chuyến” Bảy giờ sáng, chiếc Ford Model T lên đường. Tần Bắc Dương ngồi ở ghế phụ lái, Âu Dương Tư Thông ngồi ghế sau, Tề Viễn Sơn ở bên cạnh căng thẳng, dắt khẩu súng bên eo. Hai tháng trước, chiếc xe này từng bị Đảng Lưỡi Búa tập kích. Ngoài ông chủ, từ lái xe tới bảo kê đều bị chém chết, họ càng phải cẩn thận quan sát đường. Chiếc xe vừa qua hai giao lộ, đến cửa phòng tuần bổ Hồng Khẩu – Tô giới công cộng. Hai đầu đường kéo dây cảnh giới, có rất nhiều xe tải ở đó, còn có cả trạm gác tuần cảnh Anh được võ trang đầy đủ, cảnh sát đạo Sikh Ấn Độ quấn khăn đỏ cưỡi ngựa, chiến mã to lớn thở phì phò như thú trấn mộ trong ngôi mộ cổ triều Đường. Tất cả những người có mặt đều mang sắc mặc bi thương. Không cần nói cũng biết, phòng tuần bổ xảy ra chuyện lớn. Tần Bắc Dương cảm thấy kì lạ. Không như Tề Viễn Sơn, cậu chỉ là một người thợ thủ công, sửa phòng và đồ cổ cho chủ nhân. Trong tiền lương của cậu không bao gồm phần đánh nhau bán mạng này, sao cậu cũng phải đến đây? Tấm biển bằng đồng ở cửa lớn được ghi bằng hai thứ tiếng Anh và Trung “Phòng tuần bổ Hồng Khẩu Tô giới công cộng Thượng Hải”, “Shanghai Municipal Police Hongkew Station”. Âu Dương Tư Thông xuống xe, nói mấy câu với Cảnh sát trưởng Hilton của phòng tuần bổ Tô giới công cộng rồi dẫn Tần Bắc Dương cùng Tề Viễn Sơn vào nơi xảy ra vụ án. Trong chốc lát, mùi máu tanh quen thuộc ập vào mũi Tần Bắc Dương như đêm diệt môn tám năm trước. Trên bức tường trắng như tuyết đằng sau cánh cửa, bị bộ phận cơ thể người và máu xếp thành chữ nhìn mà đau lòng. “2 Sept1907” Âu Dương Tư Thông, Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn đưa mắt nhìn bức tường ở cửa chính phòng tuần bổ Hồng Khẩu. Con số đỏ tươi to lớn đó như đinh đâm vào mắt mình, như cảm nhận được nỗi đau lúc máu tươi tóe ra. “Ngày 2 tháng 9 năm 1907!” Cảnh sát trưởng Hilton đưa ra phán đoán đến kẻ ngốc cũng hiểu, “Cách ngày hôm nay tròn mười năm, hung thủ dùng máu tươi và nội tạng của tuần bổ chúng tôi để viết lên tường, chắc chắn có điều gì ám chỉ” Tần Bắc Dương nhìn Âu Dương Tư Thông, kinh ngạc phát hiện ra khuôn mặt của lão đại Thanh Bang Thượng Hải này lại hơi co giật như khuôn mặt của dã thú. Đi sâu vào hiện trường vụ án, vết máu như chuỗi hạt hồng ngọc bị đứt, đại quân ruồi lởn vởn xung quanh. Ánh sáng trong phòng tuần bổ đã được chỉnh cho sáng hơn, trên mặt đất có mấy tuần bổ người Ấn Độ bị cắt cổ họng, mát tươi bắn tóe cả lên trần nhà, trên tường toàn vết dấu tay đầy máu. Âu Dương Tư Thông vừa cúi đầu đã ngửi thấy mùi cà ri lẫn trong mùi máu tanh. Mở cửa phòng, có ba thi thể. Toàn bộ đều là tuần bổ người Hoa, phần bụng và ngực của người đầu tiên có rất nhiều vết dao, chắc hẳn là người phản kháng mạnh mẽ nhất nên bị hung thủ đâm chết từ phía trước. Người thứ hai bị một vết dao chí mạng ở sau lưng, e là không chạy kịp. Xác chết thứ ba treo trên cửa sổ, suýt chút nữa có thể nhảy qua cửa sổ trốn thoát nhưng lại bị cắt đứt cổ họng. Căn phòng tiếp theo là phòng thẩm vấn tội phạm, ngoài cửa có một tuần bổ người Hoa bị cắt đứt động mạch cổ tử vong. Bên trong còn có một phạm nhân bị đâm một dao vào huyệt Thái dương. Phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, máu tươi trên đất như mương nước sau một trận mưa lớn. Căn phòng thứ ba là phòng làm việc của Thám trưởng nước Anh của phòng tuần bổ Hồng Khẩu, đêm qua vừa đúng ngày trực. Thám trưởng ngồi tựa vào ghế xoay, hai mắt vẫn mở trừng trừng. Cổ có một vết thương, lộ cả khí quản và thực quản, đầu lệch sang một bên, may mà chưa đứt cổ. Tay phải của ông nắm khẩu súng lục trên bàn. Cảnh sát trưởng Hilton dẫn đường đã kiếm tra khẩu súng này, vẫn đủ sáu viên đạn. Cảnh sát trưởng cầm chai rượu vỡ nát dưới chân cái xác, lắc đầu nói: “Thám trưởng chúng tôi là người Scotland, ông ấy quá thích Whisky rồi! Nếu không uống, động tác nhanh hơn một giây có lẽ đã bắn trúng hung thủ” Tần Bắc Dương nhìn đôi mắt xanh lam của người chết, nhớ về hơn một tháng trước, có người xông vào trộm thú trấn mộ ở “Núi Đạt Ma trên biển”. Rạng sáng hôm đó, sau khi tên trộm bị cậu bắt, cũng chính vị Thám trưởng nước Anh say khướt này hỏi cung. Viên ngọc trước ngực lại nóng lên, đây chính là cảm ứng của viên huyết ngọc ấm Hòa Điền với máu, giống như lúc nó còn bị chôn trong mộ. Lên tầng trên, có một tuần bổ người Ấn bị treo ở cầu thang. Máu tươi theo cầu thang chảy xuống, dù đã khô nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra một dòng suối đỏ chảy ồ ạt. Không tìm thấy vết thương, cuối cùng phát hiện ra trên đỉnh đầu bị đâm một nhát thủng xương sọ. Người Ấn Độ quấn khăn đỏ trên đầu, máu nhuộm đỏ khăn trên đầu, một đầu khăn rủ xuống nên khó phát hiện. Tầng hai là phòng tạm giam, những phạm nhân chưa bị xét xử và chưa vào ngục đều bị tạm nhốt ở đây. Bên trong có ba thi thể của tuần bổ, đều là người Ấn Độ, vết thương ở cổ họng, tim và bụng dưới. Người cuối cùng gần như bị mổ bụng, ruột rơi cả ra ngoài, làm ruồi bọ đẻ trứng. Tần Bắc Dương quay đầu đi, Tề Viễn Sơn dù là quân nhân cũng phải nôn khan. Tình cảnh này làm cậu nhớ tới “Thung lũng sợ hãi”, cuốn “Chiếc nhẫn tình cờ” của Sherlock Holmes mà hồi bé cậu đã đọc do Lý Thường Giác và Trần Tiểu Điệp cùng dịch. Trong phòng tạm giam còn có bốn thi thể khác, đều bị cắt cổ chết. Cảnh sát trưởng Hilton xem qua bản ghi chép, đều là trộm nhỏ, còn có một tên ăn mày bị câm không nói được lai lịch của mình, bị tuần bổ Ấn Độ bắt về giờ cũng thành oan hồn. Cảnh sát trưởng nói, tất cả tuần bổ trực ca tối qua, gồm năm tuần bổ Ấn Độ và Thám trưởng Anh đều chết cả. Còn có năm phạm nhân bị giết, một người mất tích, một người may mắn sống sót. “Có người sống?” Cảnh sát trưởng Hilton dẫn họ lên tầng ba, có một gác xép nhỏ để đồ, bây giờ nhốt người sống sót duy nhất. Người này chỉ tầm hai mươi tuổi, hôm qua sờ mông phụ nữ trên tàu điện bị bắt về phòng tuần bổ Hồng Khẩu. Sau nửa đêm, tuần bổ bắt thêm hai phạm nhân Trung Quốc khoảng hai mươi, trong đó có một người gầy, trên má có một vết sẹo. Hai người họ giắt hai con dao găm, đâm chết tuần bổ Ấn Độ. Lúc đó, người còn sống đang trong nhà vệ sinh, cậu ta bị dọa sợ nên không phát ra tiếng động nào. Cậu ta nhìn thấy toàn bộ vụ thảm sát qua khe hở của nhà vệ sinh. Động tác của hung thủ quá nhanh, chỉ mấy phút đã giết hết tất cả tuần bổ và phạm nhân, còn bắt đi một phạm nhân trẻ tuổi tên là Tiểu Mộc, tay trái thiếu một ngón, phạm tội trộm cắp bị bắt hơn một tháng trước. Sau đó, dưới tầng có mấy tiếng kêu thảm thiết… Tần Bắc Dương theo sau lưng Âu Dương Tư Thông, vừa nghe tường thuật vụ tấn công, trong đầu vừa chiếu lại toàn bộ quá trình máu me và gọn ghẽ như mang theo một cái máy chiếu không tiếng. Cảnh này làm cậu cảm thấy như đã từng gặp. Rời khỏi gác xép lên mái nhà tầng ba, ánh mặt trời dần mọc lên từ phía sông Hoàng Phố. Cảnh sát trưởng Hilton châm tẩu thuốc nói: “Tiên sinh Âu Dương, tôi đã nói rõ lý do vì sao tôi mời ông tới trong điện thoại” “Ừm, Tiểu Mộc bị bắt đi chính là kẻ trộm đã trộm nhà chúng tôi” Khuôn mặt của Âu Dương Tư Thông cực kì khó coi. Tần Bắc Dương lần đầu tiên nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt ông, “Nhưng đã hơn một tháng trôi qua” “Rất tiếc, đây là vấn đề của chúng tôi. Vì ngục Đề Lam Kiều (1) có quá nhiều phạm nhân, cũng phải xếp hàng để xét xử ở Hội thẩm công cải (2). Phạm nhân này liên tục bị hoãn thời gian xét xử nên bị nhốt ở phòng tạm giam tuần bổ” Cảnh sát trưởng Hilton dùng tiếng Trung lưu loát nói, “Sáng hôm nay, phạm nhân này…. Đúng, anh ta tên Tiểu Mộc, đến họ cũng không có, vốn dĩ được đưa ra Hội thẩm công cải để xét xử” “Tôi hiểu rồi” Âu Dương Tư Thông dù sao cũng là thủ lĩnh Thanh Bang bến Thượng Hải, là nhân vật ăn hai phe hắc bạch đạo nên cũng khá quen với chế độ xét xử tư pháp, “Sau khi xét xử, phạm nhân sẽ bị đưa tới ngục Đề Lam Kiều, đó là nhà tù đầu tiên ở Viễn Đông, muốn cướp ngục còn khó hơn lên trời. Vì thế, rạng sáng nay là cơ hội cuối cùng của chúng nên chúng bí quá hóa liều” “Hai tên tội phạm hung tàn này chỉ mất vẻn vẹn mấy phút mà giết chết mười tuần bổ, năm phạm nhân. Dùng tiếng Trung các ông mà nói là – giết người như ngóe!” Cảnh sát trưởng bỏ phong cách lịch sự của người Anh, siết chặt nắm đấm, muốn báo thù cho đồng bào. “Kỹ thuật giết người của chúng vô cùng thành thạo, chắc chắn là sát thủ được đào tạo bài bản” Phòng tuẩn bổ Hồng Khẩu là chi nhánh phòng tuần bổ Tô giới công cộng, thành lập năm 1861, quản lý cả sông Tô Châu và vùng phía Bắc, tổng cộng có bốn mươi tuần bổ người Hoa, bốn mươi tuần bổ Ấn Độ, và hơn mươi tuần bổ Nhật. Đây chính là vụ án ngông cuồng nhất từ sau khi Thượng Hải mở cảng năm 1843, có lẽ là cả sau này cũng không có. Hiện trường vụ án là nơi tốt nhất, xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt. Hai năm trước, sứ trấn thủ Thượng Hải của chính phủ Bắc Dương – Trịnh Nhữ Thành bị thích khách đảng Cách mạng giết chết ở cầu Ngoại Bạch. Hai tên thích khách đó bị tuần bổ của phòng tuần bổ Hồng Khẩu bắt ngay tại hiện trường dẫn về chính phủ Bắc Dương. Điều này cho thấy, phòng tuần bổ Hồng Khẩu rất có kinh nghiệm đối phó với thích khách, rốt cục kẻ nào lại to gan ngông cuồng như vậy? “Cảnh sát trưởng, ông nghi ngờ là vì sao chúng muốn bắt Tiểu Mộc đi?” “Tiên sinh Âu Dương, tôi cũng xem qua bản ghi chép khẩu cung của người này. Hắn từng đi lính cho quân Bắc Dương, bị ép tham gia cướp. Nhưng ở Thượng Hải không có án, cũng không có gia thế gì. Theo tình hình mà chúng tôi biết, cậu ta chỉ có liên quan tới phủ đệ và đồ cổ mà ông cất giữ” “Ông cho rằng vụ án giết người tàn ác ở phòng tuần bổ có liên quan tới tôi?” Cảnh sát trưởng Hilton cau mày nhìn tàu thủy trên cảng ở sông Hoàng Phố: “Sau khi hung thủ giết vô số người, lấy máu và nội tạng viết dòng “2 Sept1907”! Dùng cách tàn bạo như thế viết lên tường chắc chắn muốn chúng ta nhìn thấy. Ngày 2 tháng 9 năm 1907, đây chắc hẳn là Dương lịch. Cách hôm nay tròn 10 năm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì đặc biệt?” ___________ Chú thích: (1) Ngục Đề Lam Kiều, nằm ở sông Hoàng Phố Thượng Hải. Trước là ngục của Cục Công bộ tô giới công cộng Thượng Hải, do người Anh cai quản một thời gian dài nên có tên là “Ngục nước ngoài”. (2) Hội thẩm công cải: năm Thanh đồng trị thứ bảy (1868) theo hiệp ước của Thượng Hải và người Anh Mỹ. Thành lập Hội thẩm công cải trong tô giới Anh Mỹ (tên khác là Hội thẩm công đường). Hội thẩm công cải là tòa án liên minh để xét xử trong vùng tô giới.