← Quay lại trang sách

Chương 36 Triệu lượng bạc trắng biến mất

Đêm vừa mới qua là “Tết ma quỷ” ngày 15 tháng 7 âm lịch, cũng là đêm đau thương nhất của phòng tuần bổ ở Tô giới công cộng Thượng HảiVừa tròn mười năm trước, vào ngày 2 tháng 9 năm 1907 đã xảy ra sự kiện gì đặc biệt? Tám giờ sáng, trên nóc nhà của sở cảnh sát Hồng Khẩu, nơi xảy ra án diệt môn bi thảm, Cảnh sát trưởng phòng tuần bổ Tô giới công cộng – Hilton, Âu Dương Tư Thông, Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn lại bị lôi kéo vào chuyện cũ của mười năm trước. Âu Dương Tư Thông lắc đầu: “Lúc đó tôi còn chưa đến Thượng Hải” “Nhưng tôi ở Thượng Hải! Hai mươi năm trước, tôi đã làm việc ở phòng tuần bổ tại Tô giới công cộng Thượng Hải rồi. Trong ấn tượng của tôi, tháng Chín năm đó, dù là Tô giới công cộng hay Tô giới Pháp, bao gồm cả phố người Hoa đều chưa từng xảy ra vụ án lớn nào. Tôi đã tra cứu hồ sơ biên bản, ngày 2 tháng 9 chỉ có mấy kẻ trộm vặt bị bắt thôi”. Cảnh sát trưởng cắn tẩu thuốc mà nói, “Nhưng trên đất liền bình an vô sự không có nghĩa là trên biển cũng trời yên biển lặng” “Biển?” Cảnh sát trưởng nhìn chằm chằm vào mắt Âu Dương Tư Thông: “Ngày 2 tháng 9 năm 1907, có một chiếc tàu thủy chở khách của công ty tàu thủy Nhật Bản Haneda, con tàu Từ Phúc Hoàn với lượng thoát nước đến hai nghìn tấn đã rời khỏi cảng Thượng Hải hướng về Kobe, nhưng lại vô duyên vô cớ biến mất trên biển Hoa Đông” “Đúng… Ngài đã nhắc nhở tôi rồi, chuyện này tôi cũng nghe nói rồi” Tần Bắc Dương phát hiện trên trán Âu Dương Tư Thông toát rất nhiều mồ hôi. “Con tàu này chở hơn bốn trăm hành khách, bao gồm cả Chủ tịch của công ty thương mại Haneda, tên ông ta là…” Cảnh sát trưởng mở cuốn sổ nhỏ ra, “Đúng, Haneda Ryoma. Trên tàu còn có một khoản tiền lớn được chính phủ Nhật Bản ủy thác vận chuyển, cũng chính là khoản tiền bồi thường năm Canh Tý mà Trung Quốc nộp cho Nhật Bản” “Tiền bồi thường năm Canh Tý?” Vừa nhắc đến năm Canh Tý, Tần Bắc Dương còn không khỏi run rẩy, huống chi là khoản bồi thường năm Canh Tý đè nặng trong lòng mỗi một người dân Trung Quốc. “Boxer Indemnity! Người Tây chúng tôi gọi nó là khoản bồi thường quyền loạn. Cho đến nay, năm nào chính phủ Trung Quốc cũng phải nộp cho các cường quốc. Mà vào năm 1907, khoản bồi thường Trung Quốc giao nộp cho Nhật Bản ước chừng là một triệu lượng bạc trắng, tất cả đều được đặt trên con tàu Từ Phúc Hoàn của hãng tàu Haneda. Bảy giờ sáng ngày 2 tháng 9, con tàu ra khỏi cửa biển Ngô Tùng. Đến buổi tối cùng ngày thì mất liên lạc vô tuyến điện. Công ty Thương mại Haneda và chính phủ Nhật Bản đã phái rất nhiều thuyền bè đi tìm kiếm nhưng đều không có tin tức gì về con tàu này” Tần Bắc Dương ngồi nghe bên cạnh chợt nhớ đến cái đêm xảy ra án diệt môn tại Tô giới Đức ở Thiên Tân tám năm trước, cha nuôi Thù Đức Sinh đã từng nói đến vụ án lớn này – triệu lượng bạc trắng trong khoản bồi thường Canh Tý đã biến mất một cách khó hiểu trên biển Hoa Đông. “Cái này…” “Trên biển Hoa Đông của Trung Quốc, ở điểm trung tâm trên đường biển giữa Trung Quốc và Nhật Bản có một hòn đảo biệt lập tên là Núi Đạt Ma – Bodhidharma Island”. Cảnh sát trưởng lại nhìn quyển sổ ghi chép, đọc ra tên tiếng Anh của hòn đảo, tựa như đây là một hòn đảo của Ấn Độ hoặc Ceylon (1), “Theo tôi được biết, vùng biển phụ cận núi Đạt Ma, ngoài đá ngầm dày đặc ra còn có đám cướp biển tàn ác xuất hiện” “Được, tôi thừa nhận rằng núi Đạt Ma chính là quê hương của tôi” “Ngày 2 tháng 9 năm 1907, ngài Âu Dương đang ở đâu?” “Núi Đạt Ma” Cảnh sát trưởng Hilton cắn tẩu thuốc nói: “Sau khi con tàu triệu lượng bạc trắng mất tích, chính phủ Nhật Bản đã từng phái đội thủy quân lục chiến lên núi Đạt Ma càn quét nhưng không hề phát hiện ra tung tích của bạc trắng, đến cả một người sống sót cũng không tìm thấy” “Ừ, tôi cũng nghe tin, chỉ là khi đó vừa hay tôi lại đến Ninh Ba buôn bán nên không gặp đám quỷ Nhật Bản”. Chỉ cần nhắc đến người Nhật Bản, Âu Dương Tư Thông bèn khinh thường ra mặt, “Xin thứ lỗi, ngài cảnh sát trưởng tôn kính. Nếu vì cái ngày tháng khó hiểu này mà ngài lôi người vô tội như tôi vào vụ án lớn này, tôi sẽ kháng nghị lên Công bộ cục. Lẽ nào ngài muốn tố cáo tôi phạm tội liên quan đến cướp biển sao?” “Tôi không quan tâm đến tội liên quan đến cướp biển gì cả, núi Đạt Ma ở Hoa Đông không nằm trong phạm vi cai quản của tôi. Ngài Âu Dương, công quán của ngài ở Tô giới công cộng Thượng Hải – “Núi Đạt Ma trên biển”, vừa hay nằm trong khu vực cai quản của phòng tuần bổ Hồng Khẩu. Hơn nữa tôi chỉ quan tâm đến vụ hung án xảy ra ngay dưới chân chúng ta vào sáng sớm hôm nay, phòng tuần bổ chúng tôi có mười đồng bào đã anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ, tôi phải báo thù cho bọn họ!” Đối mặt với người cảnh sát trưởng đang phẫn nộ, hai gò má của Âu Dương Tư Thông cũng run lên. Đột nhiên, ông đẩy một cái vào sau lưng Tần Bắc Dương. “Vì sao chúng ta phải bỏ gần tìm xa? Sao không nói về đám trộm xông vào nhà tôi một tháng trước? Chính là vị thiếu niên dũng cảm này đã anh dũng lấy một địch bốn, đẩy lùi bọn trộm đột nhập và bắt sống tên trộm Tiểu Mộc” Tề Viễn Sơn tưởng rằng Âu Dương Tư Thông muốn đẩy Tần Bắc Dương ra làm kẻ chịu tội thay, cậu bèn lau sạch vết nôn mửa bên mép rồi đứng ra: “Ngài Âu Dương, chúng tôi cũng mới đến Thượng Hải ba tháng, hoàn toàn không quen biết đám cường đạo đó” “Cậu thật có nghĩa khí với huynh đệ!” Âu Dương Tư Thông vỗ vai hai người bọn họ, “Cảnh sát trưởng Hilton, tôi muốn nói rằng, khi đó bốn tên trộm nhà tôi, phòng tuần bổ chỉ bắt được một tên trong đó, còn lại ba tên. Vì sao không phải là ba tên đó đến uy hiếp đồng bọn chứ?” “Căn cứ theo biên bản khẩu cung của Tiểu Mộc, hắn nói ba tên trộm còn lại chỉ có quan hệ đồng bọn tạm thời với hắn, đều là đám kiêu binh hữu dũng vô mưu. Đương nhiên, tôi cũng không thể phán đoán thực hư của khẩu cung này, cũng có thể nhóm người này còn phạm phải những tội ác tày trời khác. Ba tên tội phạm còn lại đang lẩn trốn bắt buộc phải cứu Tiểu Mộc ra, hoặc là diệt khẩu” “Ngài cảnh sát trưởng, có thể để tôi nói được không?” Kìm nén cả nửa ngày, cuối cùng cũng đến lúc Tần Bắc Dương bùng nổ. Không đợi cảnh sát trưởng gật đầu, Âu Dương Tư Thông đã nói trước: “Được, tôi đưa cậu đến chính là để cậu tha hồ nói nhiều chút đó” “Tôi biết hung thủ tắm máu phòng tuần bổ là kẻ nào!” Tần Bắc Dương hít một hơi thật sâu, “Trước tiên, chắc chắn không phải là ba tên trộm chạy trốn ở “Núi Đạt Ma trên biển”, tôi đã từng giao đấu chính diện với bọn chúng, biết đám người này trình độ đến đâu, chúng tuyệt đối không có gan chạy đến phòng tuần bổ giết người” “Nói tiếp đi” Cảnh sát trưởng Hilton ngậm tẩu thuốc, chống cằm nhìn chăm chú cậu thiếu niên Trung Quốc mười bảy tuổi này. “Tám năm trước, Tuyên Thống nguyên niên, ở Tô giới Đức tại Thiên Tân đã xảy ra một vụ án diệt môn. Có hai tên thích khách tàn ác đột nhập vào nhà của một hộ dân bình thường. Chúng đã sát hại đôi vợ chồng trung niên, lại muốn mưu hại một cậu bé chín tuổi, may mà cậu bé được Thám trưởng của cục Tuần cảnh Kinh thành cứu giúp. Trong vụ án diệt môn lần đó, có hai tuần bổ bị cắt đứt yết hầu mà bỏ mạng. Cậu bé trong khi phản kháng đã đâm bị thương tên thích khách trẻ tuổi, khiến khuôn mặt bên phải của hắn có thêm một vết sẹo méo mó vặn vẹo” Tần Bắc Dương nói đến đây rồi chạy nhanh đến gác lửng, xin chứng thực từ người duy nhất chứng kiến: “Này, tên sát thủ trên mặt có vết sẹo đó, cậu có nhìn rõ nó ở bên mặt nào không?” Người sống sót suy nghĩ rồi dùng ngón tay ra dấu trên gò má bên phải, như một con rết bò qua, gần như kéo dài đến tận tai. “Chính là hắn! Mấy tháng trước, Trương Huân khôi phục lại ngai vàng, ở Bắc Kinh xảy ra một vụ án lớn. Ba tên thích khách xông vào nhà giam giết chết rất nhiều cai ngục bao gồm cả ngục trưởng. Thủ pháp giết người chính là dùng dao cắt yết hầu. Vụ thảm án sáng sớm nay ở phòng tuần bổ Hồng Khẩu, vụ án diệt môn ở Tô giới Đức tại Thiên Tân tám năm trước, vụ tàn sát lớn trong nhà tù ở Bắc Kinh năm nay đều là hành vi của cùng một nhóm thích khách”. Đầu óc Tần Bắc Dương xoay tít, tất cả các cảnh tượng đều như bản vẽ thú trấn mộ hiện lên từng ô từng ô trước mắt, đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với mình, “Ai có giấy bút?” Âu Dương Tư Thông và Tề Viễn Sơn sờ túi rồi đều lắc đầu, Cảnh sát trưởng Hilton lại đưa ra sổ ghi chép… Tần Bắc Dương phác họa ra vài nét chính xác, con dao găm của tên thích khách đã hiện lên trên giấy. Dài chừng ba tấc, vô cùng sắc bén, có rãnh máu, tay cầm ngà voi, trang trí hình khảm trai tinh tế. Đặc biệt là hình sao chổi đâm vào mặt trăng vẽ giống y như đúc, miêu tả rất sinh động. Cảnh sát trưởng liếc nhìn cậu liên tục: “Cậu là cậu trai Trung Quốc đặc biệt nhất mà tôi từng gặp. Vụ án diệt môn tám năm trước tôi cũng có nghe nói đến, khi đó vừa hay tôi đi qua Thiên Tân, quả thật có dán hình tên tội phạm bị truy nã. Vụ tàn sát lớn mấy tháng trước ở Bắc Kinh lại càng lan truyền rộng khắp giới cảnh sát toàn bộ khu Viễn Đông” “Phòng cảnh sát Bắc Kinh còn có hung khí thật, mọi người có thể đi điều tra, tôi tuyệt đối không nói dối điều gì cả” Cảnh sát trưởng Hilton hạ tẩu thuốc xuống, chỉ vào Tần Bắc Dương mà hỏi: “Nhưng, cậu bé à, sao cậu biết được vậy?” “Tôi chính là người duy nhất còn sống sót trong vụ án diệt môn tám năm trước – là cậu bé chín tuổi suýt chút nữa đã bị bọn chúng giết chết, cũng là tôi đã để lại vết sẹo trên mặt tên thích khách trẻ tuổi đó. Tôi đã từng thề phải tự tay giết chết hai tên thích khách đó, báo thù rửa hận cho cha mẹ. Bây giờ ít nhất một tên thích khách trong đó đã xuất hiện tại Thượng Hải” “Bắc Dương, tại sao chúng lại muốn giết cả nhà cậu?” Âu Dương Tư Thông hỏi đến vấn đề quan trọng. Tần Bắc Dương không thể nói ra bí mật thú trấn mộ và gia tộc thợ mộ, bèn lắc đầu cười khổ: “Có lẽ… tôi là thiên sát cô tinh!” Đến đây, vụ án này cũng coi như đã có tiến triển lớn, ít nhất cũng có thể xâu chuỗi quỹ đạo gây án của hung thủ. Thừa lúc Cảnh sát trưởng xoay người ghi chép, Âu Dương Tư Thông ghé vào tai Tần Bắc Dương nói: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi giải vây” “Tôi chỉ muốn bắt đám thích khách đó!” Đứng trên nóc nhà nơi hiện trường vụ huyết án tại phòng tuần bổ Hồng Khẩu, Tần Bắc Dương xoay người đối diện với bến Thượng Hải và sông Hoàng Phố, nước sông cuồn cuộn chảy về phía cửa Ngô Tùng. Thành phố lớn nhất Viễn Đông này như một ổ kiến mê cung chứa ba triệu người dân như những con kiến. Mà khuôn mặt của tên thích khách đó không biết hiện đang ở góc nào? Vào giờ phút này, trên đỉnh tòa nhà đối diện có một chiếc máy ảnh nhắm thẳng vào mặt cậu. Đằng sau chiếc máy ảnh là khuôn mặt của tên thích khách. _________ Chú thích: (1) Ceylon: Gốc tiếng Trung là “Tích Lan”, là Sri Lanka hiện nay. Tên Ceylon là tên của nước này trước năm 1952.