Chương 37 Dục vọng của Tiểu Mộc Miễn phí
Khuôn mặt tên thích kháchKhoảng hai mươi lăm đến hai mươi chín tuổi, chiều cao trung bình, da trắng, sống mũi nhỏ và thẳng. Mắt một mí, khoảng cách giữa hai lông mày khá lớn, đầu đinh tóc đen và dày, tướng mạo tương đối đàng hoàng, là khuôn mặt của điển hình của người phương Bắc. Nếu như không có vết sẹo đó, hắn sẽ là một kẻ đẹp trai. Vết sẹo kia giống như một con rết bò qua gò má phải, dài chừng hai tấc, từ quai hàm kéo dài đến cạnh tai – hệt như một con chuột chết rơi xuống một bàn tiệc rượu hoàn mĩ. Tiểu Mộc nhìn thấy khuôn mặt này vào lúc ba giờ sáng, trong truyền thuyết đó chính là giờ đẹp để cô hồn dã quỷ xuất hiện. Hắn đã bị nhốt trong phòng tạm giam tại phòng tuần bổ Hồng Khẩu Tô giới công cộng Thượng Hải hơn một tháng rồi. Đó quả thực không phải chỗ cho người ở, chật hẹp như một cái tổ chim bồ câu, ngày nào cũng liên tiếp có phạm nhân mới bị nhét vào, tựa như bữa yến tiệc đường phố người người qua lại như mắc cửi, duy chỉ có hắn là ở lại nơi đây từ đầu đến cuối, giống như đã bị lãng quên hoàn toàn. Vào đêm chật chội nhất, hắn chỉ có thể ngủ đứng ở góc tường, đến nửa đêm đột nhiên thân dưới đau đớn, thì ra là một gã to lớn cưỡng bức hắn từ sau lưng. Tiếng kêu thảm thiết đánh thức tất cả mọi người, nhưng không có một ai ra tay giúp đỡ, tên cai ngục a tam đầu đỏ đã sớm không lạ lẫm gì với những chuyện này. Cho dù ở trong nhà giam hay phòng tạm giam thì điều này cũng không là gì cả. Tiểu Mộc cuối cùng đã nhận được thông báo, ngày mai hắn phải ra hầu tòa, dù là bị tòa án phán tử hình lôi ra chém đầu cũng còn hơn bị giam ở cái nơi chết tiệt này. Tiết Trung Nguyên giữa tháng Bảy là một ngày cấm kị với đám trộm mộ, bởi vong linh sẽ xuất hiện trong cổ mộ, chẳng ai muốn gặp phải cả. Qua nửa đêm chính là ngày mười sáu tháng Bảy âm lịch. Tiểu Mộc bị đánh thức. Bên ngoài hành lang phòng tạm giam là hai người đàn ông lạ mặt mới bị bắt vào, hai tay bị dây thừng trói chặt, diện mạo đều rất trẻ trung, một người cao gầy, một người vai u thịt bắp, người gầy trên mặt có vết sẹo rất rõ. Tên tuần bổ người Ấn Độ mở lan can sắt, người gầy đột nhiên vùng thoát khỏi dây thừng, hai bên tay trái phải mỗi bên rút ra một con dao găm từ dưới gầm bàn làm việc, gần như cùng lúc cắt đứt yết hầu của tên tuần bổ Ấn Độ và đâm vào tim của một người khác. Tên vai u thịt bắp cũng rút ra một con dao sắc bén đâm chết người tuần bổ thứ ba, tiện thể rạch bụng người này ra. Hắn xông đến cầu thang, đâm sầm vào người Ấn Độ cao lớn đầu quấn khăn đỏ đang đi lên tầng, bèn đâm một dao vào giữa đỉnh đầu người này. Tên thích khách mặt sẹo, toàn thân là máu xông vào phòng tạm giam hỏi: “Ai là Tiểu Mộc?”. Các phạm nhân nhìn nhau, Tiểu Mộc thầm nghĩ liệu có phải là kẻ thù làm lính ở Bắc Dương không? Hay là đời sau của những chủ mộ bị hắn trộm mộ? Dù sao đưa đầu ra cũng là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, không muốn liên lụy đến những người khác, hắn bèn đứng ra nói: “Tôi chính là Tiểu Mộc”. Tên thích khách tóm lấy tay trái của hắn, nhìn thấy một ngón tay bị đứt mới xác nhận được thân phận. Tên thích khách lại giơ hai con dao găm lên. Tiểu Mộc nhắm mắt, chỉ đợi bị một dao đoạt mạng. Hắn nghe thấy tiếng rít gió khi kim loại cắt yết hầu, tiếng phụt khi máu tươi bắn tung tóe. Mấy giây sau, phòng tạm giam biến thành lò sát sinh, bốn tên tội phạm bị tạm giam còn lại đã ngã xuống vũng máu, thậm chí còn không kịp kêu gào. Tiểu Mộc lại không chút tổn hao, hắn kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ đành để tên thích khách đưa xuống cầu thang, bước qua từng bộ thi thể tuần bổ. Tầng dưới cũng tắm trong máu tanh tương tự, Thám trưởng say rượu phát hiện thấy sự bất thường trên tầng, vừa định cầm lấy khẩu súng thì đã bị cắt yết hầu. Phòng tuần bổ Hồng Khẩu đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Ba giờ mười phút sáng, tên thích khách mặt sẹo đột nhiên quỳ ở hành lang, hướng về vách tường dập đầu ba cái. Sau đó hắn bảo vệ Tiểu Mộc xông ra đường. Xuyên qua một con đường chính là cầu Ngoại Bạch Độ, nửa đêm thường có tuần bổ Ấn Độ đứng gác. Bọn họ không chọn đi qua cầu mà rẽ rồi đi men theo bờ Bắc của sông Hoàng Phố về phía Đông. Trong một góc u ám, một chiếc xe con màu đen đã đợi từ lâu. Bọn chúng đưa Tiểu Mộc lên xe, ở ghế phụ có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, có hai hàng ria mép đen trên miệng, người đàn ông quay đầu hỏi: “Ngươi chính là Tiểu Mộc?” Hắn run rẩy gật đầu, sau đó không ai cất lời nữa. Chiếc xe con chạy xuyên qua sau lưng mấy tòa lãnh sự quán nước ngoài đến một bến tàu hoang vắng, ở đây có một con tàu gỉ sắt loang lổ đang neo đậu, trên tàu treo quốc kì của một quốc gia Nam Mỹ xa xôi nào đó. Tiểu Mộc bị nhét vào trong một khoang thuyền, màu tường khiến người ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ. Hắn nhìn thấy một cái giường lò xo có chăn đệm sạch sẽ, phòng trong là phòng tắm, có bồn tắm sứ và xí bệt. Trên giường đặt một bộ quần áo mới. Xuyên qua cửa sổ hình tròn bên mạn tàu, có thể thấy sông Hoàng Phố tối đen như mực, hình bóng của xưởng đóng tàu ở bờ bên kia, bến Thượng Hải đắm chìm trong giấc ngủ trước bình minh. Trừ việc mở vòi nước để rửa đi vết máu trên mặt, hắn không dám động vào bất cứ thứ gì trong khoang, như sợ làm bẩn thì hắn phải đền vậy. Cửa khoang mở ra, một cô gái mặc kimono hoa bước vào, nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mặt đánh một lớp phấn trắng dày, từ cách trang điểm đến lối ăn mặc chính là geisha Nhật Bản. Cô bưng một cái khay đựng một bát cơm chan trà nóng hổi, món cá thu đao nướng và canh miso, còn có một hũ rượu sake nhỏ. Tiểu Mộc rúc trong góc khoang thuyền không biết phải làm sao, cô gái Nhật Bản bèn mỉm cười đáp lại, nói liến thoắng một tràng tiếng Nhật rồi bê đồ ăn đến đặt trước mặt. Tiểu Mộc đã đói cả một ngày, ở trong phòng tạm giam chưa từng được một bữa no, bữa ăn đều chỉ là cơm đã gần thiu kèm theo một chút canh, còn bị phạm nhân khỏe hơn cướp mất. Rất nhiều người còn chưa ra hầu tòa đã chết đói hoặc chết bệnh. Hắn giật lấy bát cơm chan trà, vội vàng ăn sạch, lại uống một hơi hết canh miso, thấy bên trong họng mặn đến mức không chịu nổi mới ăn hết cả con cá thu đao rồi tu cạn hũ rượu sake. Lần đầu tiên trong đời hắn ăn đồ ăn Nhật Bản. Mặc dù đồ không nhiều nhưng so với quãng thời gian hơn một tháng bị giam trong phòng tuần bổ, đói đến mức bụng dán cả vào lưng thì đây cũng được coi như một bữa tiệc thịnh soạn rồi. Đã rất lâu rồi không ợ lên vì no, dầu mỡ trên miệng không nỡ lau, hắn bèn lè lưỡi liếm sạch sẽ. Cô gái Nhật im lặng chờ hắn ăn xong rồi giúp hắn thu dọn bát đĩa, nhưng lại không rời đi mà giúp hắn cởi bỏ quần áo xuống. Tiểu Mộc cả kinh, đời này, ngoại trừ mẹ hắn ra, hắn chưa từng tiếp xúc với nữ giới như vậy. Nhưng bộ quần áo tù nhân hôi thối của hắn toàn là bọ chét và máu tươi cũng không thể không thay. Không ngờ, đến cả quần trong của hắn cũng bị cô gái Nhật lột ra, cả người hắn trần như nhộng. Hắn đưa tay che lấy thân dưới, không biết nên làm thế nào. Tiểu Mộc bị cô gái kéo vào phòng tắm, hắn nhìn cô ta mở vòi nước bồn tắm, nước chảy ra lại là nước nóng. Sau khi bồn đã đầy nước nóng sạch sẽ, hắn bị đẩy vào trong bồn tắm. Khi xưa, đến cả nhà tắm công cộng hắn cũng chưa từng tắm qua, mùa hè toàn ra sông bơi lội hoặc lấy khăn ướt lau người. Lần đầu tiên trong đời cả người hắn chìm trong làn nước nóng, hơi nóng bốc lên mù mịt, tựa như làn sương mù bay ra vào khoảnh khắc mở địa cung. Cô gái Nhật nói với hắn bằng những lời nói dịu dàng, mặc dù hắn không hiểu lấy một chữ nhưng cũng hoàn toàn thả lỏng. Cô ta chú ý đến ngón tay trái bị đứt của Tiểu Mộc bèn lộ ra vẻ mặt thương xót. Cô ta lại phát hiện trên cánh tay phải của Tiểu Mộc có một vết sẹo hình lưỡi liềm. Cô gái gội đầu cho hắn, bôi xà bông thơm lên, mười đầu ngón tay nhỏ nhắn mà có lực xoa bóp da đầu, gội hết đi cặn dầu tích lũy từ năm này sang tháng khác, cho đến khi bọt trong bồn đã chuyển cả thành màu đen. Hắn nhân tiện lặn xuống giữa đám bọt, cứ coi như một giấc mộng đi, chui vào mộ và quan tài ở Bạch Lộc Nguyên, nhìn thấy gương mặt tiểu Hoàng tử. Khi hắn sắp chết đuối thì cô gái Nhật lôi hắn ra khỏi bồn tắm. Tiểu Mộc thở dốc trong làn hơi nước, lúc này mới nhìn thấy một cơ thể trắng phau phau, từ chiếc cổ thon dài đến cặp thỏ trắng trước ngực, rồi lại đến vùng bụng hiện ra trọn vẹn trong tầm mắt, làn da vô cùng mịn màng. Tiểu Mộc nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ đây chắc chắn là giấc mơ, mình đã sớm chết trong phòng tuần bổ rồi, chỉ có hồn vía đi theo hai tên thích khách kia thôi, kẻ đang hưởng thụ không phải là Tiểu Mộc hắn mà là người đàn ông mặt sẹo. Cô gái Nhật lại mở một bồn đầy nước nóng sạch sẽ, thả búi tóc sau gáy ra, những sợi tóc đen chạm vào mặt Tiểu Mộc, một đôi môi đỏ mọng mãnh liệt liền ập tới. Tiểu Mộc cảm thấy bờ môi ấm nóng ẩm ướt, hắn lại bị đẩy vào trong bồn tắm, hai cơ thể cuốn chặt lấy nhau như Thanh Xà và Bạch Xà. Hắn muốn đứng dậy nhưng lại trượt ngã, con thuyền lắc lư trên sông Hoàng Phố tựa như đang ở trong nôi vậy. Hắn muốn nói rõ mình là người thế nào, nhưng cô gái Nhật cũng không hiểu. Hắn nhắm mắt lại chịu đựng cực hình triều Thanh, nếu đã là giấc mộng xuân sau khi chết thì cũng là Diêm Vương gia ở âm tào địa phủ ban thưởng cho hắn, hắn cũng không cần bắt bẻ đây rốt cuộc là cô gái hay là thiếu niên nữa. Mọi chuyện đã xong xuôi. Cô gái Nhật từ trong bồn tắm bước ra, giúp Tiểu Mộc lau sạch người, lại thay cho hắn một chiếc áo sơ mi sạch, áo gi-lê và quần Tây, cũng là thứ mà đời này Tiểu Mộc chưa từng mặc bao giờ. Suốt toàn bộ quá trình cô đều quỳ trên mặt đất như đang phục vụ chồng mình vậy. Khi cô giúp Tiểu Mộc đi đôi tất mới, cô lặng lẽ đánh một phát rắm, lúc này Tiểu Mộc mới biết đây không phải cảnh trong mơ sau khi chết. Chí ít thì tiên nữ hoặc mỹ nam trong mơ cũng không đánh rắm. Thượng Hải trăm năm trước, ngoài Thư Ngụ (1) và Trường Tam Đường Tử (2) của Tứ Mã Lộ trong “Hải thượng hoa liệt truyện” còn tập trung rất nhiều kỹ nữ ở các nơi trên thế giới. Rất nhiều cô gái Mỹ vượt biển đến Thượng Hải bán thân, người Hoa không từ chối bất cứ một người Tây nào cả. Trong tất cả những kỹ nữ ngoại quốc, gái Nhật là nhiều nhất, bọn họ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, thân hình nhỏ nhắn, da dẻ trắng mịn, khoác trên mình bộ kimono Đông Dương, rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của văn nhân Trung Quốc, khiếm khuyết duy nhất là không có gót sen ba tấc. Sau thời Minh Trị Duy tân, Nhật Bản trở thành nước bán dâm số một, rất nhiều cô gái đến Trung Quốc và Nam Dương buôn bán xác thịt, bộ phim “Vọng hương” – tên gốc là “Kỹ viện số 8 Sandakan” – chính là nói về giai đoạn lịch sử này. Cô gái trước mặt đến từ kỹ viện Hồng Khẩu, tuổi vừa tròn mười tám, quê ở vùng hoang vu hẻo lánh tại tỉnh Shimane khu Trung Quốc tại Nhật Bản. Cô cũng không biết người thuê mình là ai, nửa đêm bị ông chủ đưa lên thuyền, bảo phải hầu hạ một vị khách cao quý người Trung Quốc, chi phí cho đêm này là năm mươi đồng đại dương, bằng số tiền cô tiếp khách mấy lần. Để báo đáp lại vị khách trẻ tuổi dịu dàng e thẹn này, cô gái Nhật hé đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mút lấy hai ngón tay gãy bên tay trái của Tiểu Mộc, tựa như người mẹ thương xót đứa con bị thương vậy. Cuối cùng cô để lại một câu “Sayonara” (3) đã được tán tụng trong tập Thơ Chí Ma rồi nhanh chóng rời đi, ngón tay vẫn còn lưu lại hương thơm. Tiểu Mộc ngẩn ra nhìn lên trần khoang thuyền, không phải là hồi tưởng lại dư vị giấc mơ xuân lúc nãy mà là cuồn cuộn trào dâng cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày. Hắn xông vào phòng tắm, vịn vào xí bệt mà nôn mửa, giao phó hết cả cơm chan trà và cá thu đao cho cống thoát nước. Hắn lại mở nước nóng tắm lại một lần nữa, gần như tắm đến rách cả da, hắn muốn loại bỏ hoàn toàn mùi vị mà cô gái kia lưu lại. Thay quần áo xong thì Thượng Hải bên ngoài cửa sổ mạn tàu cũng đã sáng. Ánh mặt trời chiếu trên những gợn sóng lăn tăn của sông Hoàng Phố. Một chiếc tuần dương hạm treo cờ mặt trời mọc của Hải quân Nhật Bản “xình xịch” lái đến từ hướng cửa Ngô Tùng, theo sát phía sau là một chiếc quân hạm treo cao quốc kì Anh. Tiểu Mộc mệt mỏi nằm trên chiếc giường lò xo, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất trong đời hắn. Hắn mơ thấy thú trấn mộ tứ bất tượng đang phun ra quả cầu lửa lưu ly. Con thú nhỏ này đã hồi sinh lại ở nhân gian rồi. ____________ Chú thích: (1) Thư Ngụ, (2) Trường Tam Đường Tử: Đều là tên các kĩ viện ở Thượng Hải. (3) Một bài thơ ngắn trong tập Thơ Chí Ma, tác giả viết “Tặng người con gái Nhật Bản” dịu dàng khi tạm biệt nhau.