Chương 43 Anh hùng Tinh Võ
Cùng ngày với dịp tấm màn ở nông thôn Khúc Dương được vén lên, cuối thu Thượng Hải, trên phố, đứa trẻ phát báo rao hàng “Khủng bố phòng tuần bổ”, “Dấu tay máu Đầu đỏ”, “Chuyện mã tặc trộm mộ cướp ngục”… Tất cả đều nói về việc tàn sát kinh hoàng ở phòng tuần bổ, các văn nhân phái uyên ương hồ điệp rất giỏi bắt lấy điểm nóng xã hội, sáng tác tiểu thuyết đăng dài kì, vừa kết hợp tình đời, vừa kết hợp trinh thám Sherlock Holmes phương Tây, cộng thêm nói qua về tình dục, bạo lực, nợ nước thù nhàVụ án giết người lớn nhất Tô giới từ trước tới giờ vẫn chưa được phá, tạo không gian cho dân thành phố mơ mộng, trở thành đề tài trà dư tửu hậu. Chỉ là đêm đến, ít người đi đường, phòng tuần bổ ai nấy đều lo sợ, bất kể là tuần cảnh người Hoa hay người Ấn, đến tối ra phố tuần tra đều phải đeo thêm miếng sắt lên cổ, phòng ngừa bị cắt yết hầu. Sáng sớm nay, Tề Viễn Sơn mặc trường sam đội mũ phớt, tuấn tú lịch sự. Tần Bắc Dương vẫn mặc đồ thợ thủ công, không hề nổi bật. Trên con phố Đề Lam Kiều treo biển hiệu Thể dục Tinh Võ. Trần Công Triết và Hoắc Đông Các nhiệt tình chiêu đãi hai người, họ chính là đời sau của tân môn đại hiệp Hoắc Nguyên Giáp. Năm Tuyên Thống, đại lực sĩ nước Anh đăng báo thách thức võ sư Trung Hoa tại Thượng Hải. Hoắc Nguyên Giáp được mời xuôi Nam, ước hẹn quyết chiến tại Trương Viên, kết quả đối phương lỡ hẹn, Hoắc Nguyên Giáp không đánh mà thắng. Năm tiếp theo, Hoắc Nguyên Giáp thành lập Hội Thể dục Tinh Võ, không lâu hộc máu mà chết. Hội Thể dục Tinh Võ chính là di sản quan trọng nhất cuộc đời ông. Chủ nhật hàng tuần, Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn đều kết bạn tới luyện quyền ở đây. Đãi ngộ giữa hai người rõ ràng khác nhau. Tề Viễn Sơn thuở nhỏ luyện võ với người cha là quân nhân, chiêu thức có bài bản. Tần Bắc Dương mới khiến người khác đau đầu. Năm đó trong địa cung Hoàng đế Quang Tự, cậu học qua thuật phòng thân từ cha, lại vì điều khiển thú trấn mộ mà học cách dồn khí đan điền luân chuyển quanh thân. Không ai muốn tỉ thí với Tần Bắc Dương, họ đều kêu cậu học lung tung, toàn là những chiêu thức ẩu đả đầu đường xó chợ không đáng để tâm. Bảo cậu học Mê Tung quyền nhà họ Hoắc, cậu lại ngại quá chậm, không biết đến bao giờ mới luyện thành công. Hoắc Đông Các lắc đầu, “Tiên phụ luyện hơn 30 năm mới gọi là thành. Từ 5 tuổi bắt đầu đứng trung bình tấn, đến giờ tôi vẫn không dám lơi lỏng luyện tập.” “Xem ra tôi không có tố chất luyện võ rồi!” Đang lúc Tần Bắc Dương ủ rũ định ra ngoài, chợt có người mặt mày xanh tím chạy vào, nói bị ức hiếp ở cầu Hoành Banh đường Bắc Tứ Xuyên, bị Hội quán Judo Hồng Khẩu mưu toan hãm hại, phe ta có một người bị đè gãy chân, đã đi viện cấp cứu. Tuy nói không có tấm biển “ma bệnh Đông Á”, Trần Công Triết và Hoắc Đông Các vẫn dẫn một nhóm người xông đến hội quán Judo Hồng Khẩu tranh luận. Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn cũng theo đuôi hóng hớt. Đến cầu Hoành Banh, đám đông toàn là kiều dân Nhật Bản mặc kimono. Nơi đây chính là khu tụ họp dân Nhật Bản, bình thường có lính tuần Nhật Bản, tương lai sẽ trở thành Bộ Tư lệnh Hải quân Lục chiến Nhật Bản thường trú tại Thượng Hải. Có thanh niên mặc Âu phục người Nhật Bản biết nói tiếng Hán làm phiên dịch cho đôi bên. Anh ta nói phe Nhật cũng có người bị đánh, bị thương, đề nghị đôi bên dàn xếp ổn thỏa, xin lỗi lẫn nhau, nước giếng không phạm nước sông. Người này áng chừng 27, 28 tuổi, tự giới thiệu là Haneda Taiki, hào hoa phong nhã, đeo kính mắt, tướng mạo điển hình người Nhật Bản. Haneda? Tần Bắc Dương nhíu mày, dường như đã từng nghe nói. Hội trưởng hội Judo không hề nể mặt, đẩy Haneda Taiki sang một bên, vỗ ngực kêu nếu ai có thể đánh bại hắn ta thì sẽ lập tức xin lỗi, nếu không cút ngay. Kiều bào Nhật Bản vây xem tới tấp vỗ tay ủng hộ. Hoắc Đông Các dợm xắn tay áo tiến lên, liền bị Trần Công Triết bắt lấy cổ tay: “Đông Các, đừng sốt ruột! Cậu là con trai đại hiệp Hoắc Nguyên Giáp, truyền nhân Mê Tung quyền, không đến vạn bất đắc dĩ, không được ra tay, để học viên lên trước.” Mê Tung quyền, hay còn gọi Hoắc gia quyền, Yến Thanh quyền, một trong ba mươi sáu kỹ thuật sát thủ Tử Ngọ Môn. Có nói là Đại tướng quân ngựa đạp Hung Nô Hoắc Khứ Bệnh thời Tây Hán sáng lập, cũng có nói khởi nguồn từ Tung Sơn Thiếu Lâm tự. Mê Tung quyền tám kỹ năng đoạt mạng, hai mươi tư thuật thắt cổ, nội bát tu “khách nhập, xâm giải, tọa đình, thiết bản, ẩn độn, thằng hệ, xích hậu, hoành độc”, học viên Thể dục Tinh Võ chưa chắc đã được nhìn thấy hết. Tử Ngọ Môn là bộ môn võ thuật dân gian xuất xứ từ tỉnh Sơn Đông Trần Công Triết chọn một vị đại đồ đệ – thân thể vạm vỡ như trâu, người Sơn Đông, bày ra điệu bộ Mê Tung quyền, toan phân cân thác cốt, cổn tỏa triền suất, giảo sát đoạn cảnh (tháo khớp xương, đá ngã, thắt cổ), bỗng lại bị nhấc lên trên cao, ném qua vai xuống đất. Thoáng chốc, kiều bào Nhật Bản hô to “muôn năm”, Thể dục Tinh Võ xôn xao. Hội trưởng hội Judo Hồng Khẩu thắng trận chính là cao thủ nhất đẳng Nhật Bản, đệ tử của đại sư Judo Kano Jigoro, từng học trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản, vì đánh nhau lỡ tay giết chết bạn học nên mới bị trục xuất. Hắn ta khinh thường giơ ngón tay chỉ vào Hoắc Đông Các, thoáng thấy Hoắc thiếu chủ không chịu nổi nhục, Tề Viễn Sơn bước ra nói: “Cần gì sư phụ Hoắc ra tay? Học viên mới như ta là có thể đánh bại giặc Oa chúng bay!” Tề Viễn Sơn từng học vài chiêu Mê Tung quyền, kết hợp quyền pháp tổ truyền, vừa bước lên liền đánh trúng cái trán tên Nhật Bản. Không ngờ đối phương thô khỏe, hiển nhiên không dễ ngã xuống, chờ cơ hội chiến đấu sát người bèn lôi Tề Viễn Sơn xuống đất. Trước đây, đánh giá về võ thuật Trung Quốc, đều là luận quyền cước hung mãnh mà thắng, hoặc là dùng sức mạnh khống chế kẻ địch, chưa hề gặp phải kiểu đè thấp trọng tâm, kéo xuống đất lăn lộn, dựa vào đấu vật mà chiến thắng. Kiểu lấy nhu thắng cương này cực kì thích hợp với người châu Á vóc người cân nặng không mấy ưu thế, lại có thực chiến. Vì vậy sau này mới truyền tới Brazil, phát triển thành thuật vật lộn – Jiu-Jitsu Brazil hoàn toàn dựa vào đấu vật mà xưng bá thiên hạ. “Đừng ngã xuống!” Trần Công Triết nhắc nhở muộn một giây, Tề Viễn Sơn đã bị kẹp chặt, dù thế nào cũng không giãy ra được, nhác thấy cổ anh ta sắp bị chân tên Nhật vặn gãy, mọi người đều nghiêng đầu không dám nhìn. Đột nhiên, Tần Bắc Dương xông lên, đá liên hoàn hai tên Nhật ngăn cản, một chân giẫm vào khớp xương bên trong đầu gối cao thủ Judo. Cái chân đang siết cổ tự nhiên buông ra, Tề Viễn Sơn bấy giờ mới thoát được. Cổ anh ta đỏ bừng, không nói nên lời, muộn thêm một lát là chết chắc. Cao thủ Judo xoay người nhảy lên, mắng to dân Trung không có phép tắc, tại sao nhảy ra một kẻ hỗ trợ? Tần Bắc Dương nói với phiên dịch Haneda Taiki: “Phiên dịch cho hắn nghe – chúng ta đấu võ luận bàn, không phải đấu sống chết. Bây giờ, tôi sẵn sàng đấu một chọi một với hắn.” “Cậu ta còn không học Mê Tung quyền! Để tôi ra trận.” Hoắc Đông Các vừa phản đối, lại bị Trần Công Triết ngăn cản, “Để tên nhóc này thử xem.” Tuy nhiên, Tần Bắc Dương không bày ra bất cứ chiêu thức võ thuật nào, mà đồng dạng đè thấp trọng tâm như tên Nhật, khom lưng quỳ gối, hai tay hạ thấp. Thách thức cao thủ Judo không phải vì cậu đột nhiên kích động, mà vì đã quan sát động tác của hai lần vật lộn trước, nghĩ đến mấy từ – gặp là giết. Thời niên thiếu ở thôn Lạc Đà ngoại ô phía Tây Bắc Kinh, cậu đã từng đánh lộn vô số lần. Đấu bác khắc (1) với người Mông Cổ xua lạc đà, luyện bố khố (2) với doanh trại Kiện Nhuệ, thậm chí doanh trại Thiện Lao, trận đấu kiểu gì mà chưa từng thấy? Nếu là một chọi một đều tương đối ngắn ngủi, chưa tới nửa phút thì không kịp đánh một bộ quyền. Cái gọi là “đánh quyền đôi bên không biết” chính là hoàn toàn không biết đối phương ra đòn thế nào, chỉ dựa vào phản ứng bản năng, không có thời giờ suy nghĩ chiêu thức. Chỉ cần anh động não suy nghĩ chậm nửa nhịp so với đối thủ là gặp bất lợi thậm chí là chết. Phải để đầu óc trống không, không nghĩ gì hết, chỉ còn lại thân thể và máu. Cậu không động, tên Nhật Bản đối diện cũng không động. Tần Bắc Dương bất động, tựa như long mạch giữa đồi núi trập trùng sau lăng mộ, cũng là “bất động như núi” trong binh pháp Tôn Tử. Giằng co hơn mười phút, xung quanh không một tiếng động, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng Nhật “thằng ngốc”. Trần Công Triết và Hoắc Đông Các liếc nhau, cảm thấy không thể coi thường Tần Bắc Dương. Đột nhiên, đối phương tỏ vẻ buông lỏng. Nan tri như âm (3), động như sét đánh, Tần Bắc Dương vứt bỏ ngụy trang, ra tay nhanh như sét đánh. Trong chớp mắt, cậu đã vọt tới trong lòng tên Nhật Bản, không cần ra quyền, không dùng cước, mà dùng cách đấu vật Trung Hoa cổ, hai tay tóm bụng đối phương, phía dưới dùng chân vấp ngã. Cả quá trình sét đánh không kịp bưng tai, không ai thấy rõ, cao thủ Judo ngã ầm xuống đất. Hắn còn định vùng vẫy với chiêu vật lộn, nhưng Tần Bắc Dương không cho bất kì cơ hội nào, khuỷu tay đánh mạnh vào cổ họng, làm hắn hôn mê. Kiều bào Nhật Bản ồ ạt kêu sợ hãi, Trần Công Triết vỗ tay vui mừng: “Đặc sắc! Gậy ông đập lưng ông!” __________ Chú thích: (1) Bác khắc là một kiểu đấu tay đôi của người Mông Cổ. (2) Bố khố là đấu vật thời xưa của Trung Quốc. (3) Nan như tri âm: lúc ẩn nấp quân tình như mây đen che lấp mặt trời.