← Quay lại trang sách

Chương 44 Trở lại hiện trường án mạng

Tần Bắc Dương cũng không lấy mạng người. Cậu sử dụng phương pháp thuận khí của cao thủ Judo Nhật Bản để hồi sức cấp cứu. Sau đó, cậu đứng dậy ôm quyền cúi chào trong tiếng vỗ tay của các học viên Thể dục Tinh VõHaneda Taiki mặc com-lê đại diện cho hội quán Judo cúi người thật thấp để xin lỗi, “Sự hấp dẫn của Judo, tinh túy của võ thuật, không thể so sánh hai cái” “Ha ha! Tôi chỉ đánh nhau kiểu đầu đường xó chợ ấy mà” Tần Bắc Dương mười bảy tuổi gãi đầu cười ngây ngô, lòng lại nhớ đến thú trấn mộ giương cung bắn mặt trời của Hoàng đế Quang Tự, coi như trả thù được một chút cho ông ngoại chết trận ở đảo Lưu Công. Haneda Taiki kính cẩn hỏi, “Xin hỏi đại danh vị anh hùng đây?” “Tần Bắc Dương!” “Tần?” Haneda mở to mắt, “Tần trong Hoàng đế Tần Thủy Hoàng?” “Chẳng nhẽ là chuyện ‘trời có tình trời cũng già thôi’”? (1) Dứt lời, Tần Bắc Dương đã được bạn bè vây quanh sau khi chiến thắng trở về, còn người Nhật Bản ở lại dưới phố thở dài. Trên cầu Yokohama – Hồng Khẩu, Haneda Taiki nhìn Tần Bắc Dương đi xa dần, lẩm bẩm, “Tư cổ y!” Đêm nay, Thể dục Tinh Võ tổ chức tiệc mừng tại quán cơm Lão Chính Hưng ở đường Bốn. Ai nấy đều mời rượu Tần Bắc Dương, nhất là Hoắc Đông Các. Tần Bắc Dương là đại diện đã đánh bại cao thủ Nhật Bản. Trên bàn rượu, Tần Bắc Dương lại ít nói hẳn. Mọi người hỏi cậu luyện thế nào, cậu chỉ đáp bốn chữ: đánh lộn, đấu vật. Trần Công Triết cho xe đưa Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn về. Đi qua Ngoại Than và cầu Ngoại Bạch Độ, ba người xuống xe đi bộ đến cửa công viên. Ở đây treo biển “Một, xe đạp và chó không được vào… Năm, ngoài đày tớ của người Tây, tất cả người Hoa không được vào…” Đây là khởi nguồn cho việc “Người Hoa và chó không được vào” Tần Bắc Dương đấm vào bảng. May mà không có tuần tra a tam đầu đỏ (2) đi qua, không thì chắc chắn cậu sẽ bị bắt vì tội phá hoại tài sản công. “Trung Hoa có 40 triệu người, không biết cần bao nhiêu thiếu niên mới mở được cổng vườn này? Chúng ta không chế tạo được thiết giáp hạm Dreadnaught như của Anh, súng Krupp như của Đức, ngay cả Nhật Bản cũng đã bỏ xa chúng ta. Làm sao để chúng không diễu võ giương oai ở đây nữa” “Năm Giáp Ngọ, chúng ta có thủy quân Bắc Dương, có hai chiếc tàu chiến bọc thép hàng đầu thế giới Định Viễn và Trấn Viễn, chẳng phải cũng thất bại sao? Coi như giờ có Dreadnaught và Krupp thì e là cũng bị quân phiệt Bắc Dương dùng để nội chiến, giết hại người Trung Quốc. Kiến tha lâu ngày cũng đầy tổ, đã có nhiều cuộc cách mạng đẫm máu ở Trung Quốc, chỉ có thể củng cố tinh thần để thành cường quốc. Hy vọng xa vời nhưng không thể không cố gắng” Tần Bắc Dương nhớ đến tin trên “Thân Báo” (3), “Mấy ngày trước, cách mạng nổ ra trên nước Nga. Phe Bolshevik tấn công Cung điện Mùa Đông, chiếm đóng St. Petersburg, thành lập đất nước do công nhân cầm quyền. (4)” “Tôi cổ hủ. Sợ rằng trong tương lai, Trung Quốc đổ máu vì cách mạng không hề ít hơn nước Nga” “Trần tiên sinh, anh không bao giờ thể hiện võ nghệ. Mọi người đều nói anh tài giỏi, anh tỉ thí với tôi chút nhé?” Đêm nay, Tần Bắc Dương ngấm hơi rượu. Cậu vừa nói đã ra đòn với Trần Công Triết. Đêm đen như mực, nước Hoàng Phố ầm ào hoảng hốt, đáy sông Tô xương trắng chất đầy. Trần Công Triết rất bình tĩnh, tránh né nhẹ nhàng. “Bắc Dương, đừng loạn!” Tề Viễn Sơn tiến lên ngăn cản lại bị Tần Bắc Dương đẩy ra. Quyền thứ hai. Trần Công Triết bị ép vào lan can cầu Ngoại Bạch Độ, còn muốn lùi sẽ rơi xuống sông. Anh ta đưa tay đẩy nấm đấm của Tần Bắc Dương ra, tranh thủ thế để vẽ một hình cung trọng vẹn, trong nháy mắt đã giải được lực của nắm đấm này, sau đó nghiêng người, cổ tay khẽ run. Tần Bắc Dương mất trọng tâm, không dừng được, lao người xuống sông Tô. “Ùm…” Tỉnh rượu. Ngâm mình trong nước sông cuối thu lạnh như băng, Tần Bắc Dương uống được mấy ngụm nước. May mà từ bé cậu đã học bơi ở sông Hải Hà, không bị chết đuối. Hai bờ sông Tô kè xi măng, Tề Viễn Sơn lại là con vịt cạn, chỉ biết đứng bên cầu hô cứu mạng. Trần Công Triết chuẩn bị cởi quần áo nhảy xuống nước cứu người thì thấy một cây gậy trúc đưa xuống sông. Tần Bắc Dương nắm chặt gậy trúc, chỉ thấy Tề Viễn Sơn và Trần Công Triết đều ở trên cầu. Là ai cứu cậu? Cây gậy trúc dẫn cậu bơi đến vùng nước Lãnh sự quán của Nga Hoàng, cậu tìm được bậc thang bò lên, định quay sang tạ ơn cứu mạng thì chỉ còn gậy trúc trên mặt đất, người không thấy bóng. Tề Viễn Sơn và Trần Công Triết vòng qua đầu cầu chạy lại. Tần Bắc Dương phủi rong và bùn trên mặt, nhìn con phố tối tăm, “Tại sao người cứu tôi phải trốn? Có người theo dõi chúng ta!” “Ừ, phải cẩn thận” Tần Bắc Dương ướt sũng người, hắt xì mấy cái lại cười to, “Trần tiên sinh, tôi chỉ muốn thử võ công của anh, chẳng ngờ anh thâm tàng bất lộ” “Đắc tội, đắc tội rồi!” Trần Công Triết cũng không nhịn được, “Đùa với Tần tiểu đệ vài chiêu thật thú vị!” Tần Bắc Dương lau mặt bằng khăn Tề Viễn Sơn đưa, đầu bốc khói nóng, ai không biết còn tưởng là đại sư nội công đang vận chân khí. “Trần tiên sinh, hôm nay tỉ thí với giặc Oa ở quán Judo, nếu anh tự mình ra trận chúng sẽ thua không còn mảnh giáp” “Tập võ là để tăng cường sức khỏe, không thể cậy mạnh hiếu thắng. Không phải chuyện bắt buộc không ra tay! Hoắc Đông Các thừa sức đối phó với đám Nhật Bản đó, nhưng là truyền nhân của Hoắc Nguyên Giáp, bất động như núi mới là lựa chọn tốt nhất!” “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn!” Tần Bắc Dương hắt hơi một cái. Lớn đến từng này, cậu chưa từng ngưỡng mộ ai. Ba người chia tay nhau ở xà thép cầu Ngoại Bạch Độ. Trên sông Hoàng Phố trong đêm, một tàu chiến ngoại quốc đi qua rít còi hơi, sóng cuộn vỗ bờ đê, tràn cả ra đất hai bờ của công viên Bund. Qua cầu, cách “Núi Đạt Ma trên biển” không xa, Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn cùng chạy bộ về để đỡ lạnh sau khi rơi xuống nước. Hai người đi qua hai ngã tư, đọc được lệnh truy nã và treo thưởng đại án của phòng tuần bổ Hồng Khẩu. Trời tối người yên, Tần Bắc Dương chợt có ý định đến hiện trường vụ án đi dạo. Tề Viễn Sơn can không được, hai người rẽ góc đường, đến cửa phòng tuần bổ Hồng Khẩu, quả nhiên ở đó có giấy niêm phong của Công bộ cục. Phòng tuần bổ đã tìm một nơi mới trên đường Bắc Tứ Xuyên để làm việc. Có người nói tòa nhà này xui xẻo, có thể bị bỏ hoang. Tần Bắc Dương quan sát ở ngã tư, thấy đối diện có tòa nhà cao sáu tầng, đứng trên đó là quan sát được toàn bộ hành động trong phòng tuần bổ. “Viễn Sơn này, chúng ta đã xem qua hiện trường phát hiện vụ án. Tôi đang nghĩ hung thủ mang vũ khí vào phòng tuần bổ thế nào?” Tần Bắc Dương hình dung ra vóc dáng tuần bổ người Ấn Độ. Bọn họ cao to khỏe mạnh. Người Sikh và Bangladesh ở Bắc Ấn Độ thường hơi hung hãn với người Trung Quốc, cứ bắt được nghi phạm sẽ lục soát người, không thể để kẻ đó mang con dao găm to như vậy vào. “Chắc chắn có nội gián! E là dao găm đã được giấu trong phòng tuần bổ từ trước, chỉ cần chờ thích khách vào là rút ra giết người. Tòa nhà đối diện chúng ta đây chính là chỗ quan sát phòng tuần bổ tốt nhất” Tề Viễn Sơn sờ cổ mình. Nếu ban ngày Tần Bắc Dương không ra tay kịp thời, cậu sẽ bị cao thủ Judo Nhật Bản bẻ gãy xương cổ. Cái cổ này giờ vẫn đau nhức khiến lòng cậu còn sợ hãi. “Cậu cũng chả kém!” Tần Bắc Dương chăm chú nhìn về hướng Đông cuối phố, “Đây chắc chắn không phải chuyện giết người của hai thích khách, mà là hành vi có tổ chức âm mưu đầy đủ, thích khách chỉ là viên đạn giết người cuối cùng. Ai là người bóp cò?” “Không phải cậu đã nói còn gì? Có liên quan đến thú trấn mộ ở “Núi Đạt Ma trên biển” mà” “Đúng thế. Với năng lực giết tuần bổ gọn ghẽ như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể giết toàn bộ người trong nhà Âu Dương. Vì vậy, hôm đó Âu Dương tiên sinh mới có tâm trạng tồi tệ. Ông ấy biết thân làm lão đại Thanh Bang cũng chưa chắc bảo vệ được gia đình mình” “Nói như thế, ngoài thú trấn mộ nhỏ, bọn chúng còn mục tiêu quan trọng hơn?” “Tôi?” “Bắc Dương, cổ cậu có cái bớt hai vệt trời sinh, rất giống sừng hươu của thú trấn mộ ấu kì lân. Có điều, của cậu đỏ rực như lửa, của nó lại trắng muốt như tuyết,” Tề Viễn Sơn tiếp tục lau tóc cho cậu, “E rằng bản thân cậu còn có bí mật chính cậu không biết. Mấy ngày trước, hai chúng ta đi phòng tắm công cộng, tôi có cảm giác có người nhìn lén cậu, còn đùa là có đàn ông thích cậu. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là có người nhìn trộm cái bớt trên gáy cậu” Tần Bắc Dương sờ gáy theo bản năng, “Đúng rồi. Đây cũng là lí do đêm nay tôi rơi xuống sông Tô mà có người đưa gậy trúc ra cứu. Bọn họ vẫn đang trông chừng tôi, giờ phút này có khi đang ở sau chúng ta” “Đừng làm tôi sợ!” Tề Viễn Sơn cảnh giác quay đầu nhìn phía sau, thế mà có bóng người màu xám, đội mũ dạ, mặc trường sam, giấu mặt trong bóng tôi, dường như là thích khách đã giết tất cả mọi người trong nhà này. “Ai đấy?” Tần Bắc Dương quát lớn, đánh bóng người ma quái kia. Đối phương nhẹ nhàng né tránh. Sát khí lan tràn bốn phía. Tề Viễn Sơn tấn công từ phía khác, “Cẩn thận, hắn có dao găm!” Trên con đường vắng, đèn đường chiếu xuống ba chiếc bóng đổ dài… Bước qua bước lại, nắm đấm xé gió, như một bộ phim câm, hoàn toàn dựa vào ánh sáng và bóng tối để dựng cảnh. Đối phương cũng là kẻ đẳng cấp nhưng vẫn không lấy hung khí ra, chỉ đỡ chiêu bằng tay không. Hai tay không địch được bốn tay, hắn sẽ bị Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn đẩy vào góc chết. Đột nhiên, hắn rút khẩu súng lục nhắm vào mũi Tần Bắc Dương. Súng không bóp cò. Tần Bắc Dương buông nắm tay, “Ngươi không phải thích khách! Ngươi dùng súng, thích khách chỉ dùng dao găm” “Tần Bắc Dương, bốn tháng không gặp, cháu tiến bộ quá!” Giọng này rất quen. Người đứng dưới ánh đèn lộ mặt. Đàn ông ngoài ba mươi, lông mày rậm, ria mép mỏng, ánh mắt sắc như dao. Tần Bắc Dương mừng khôn xiết – Thám trưởng Phòng Cảnh sát Bắc Kinh Diệp Khắc Nan. “Thám trưởng Diệp! Sao chú lại đến Thượng Hải?” Diệp Khắc Nan cất súng, cởi mũ fedora, mỉm cười, “Đến ngắm cảnh sông Hoàng Phố không được à?” “Xin nhận của Tần Bắc Dương một lạy!” “Xin nhận của Tề Viễn Sơn một lạy!” Hai người họ cúi đầu để cảm ơn chuyện bốn tháng trước, Diệp Khắc Nan cứu bọn họ khỏi trại giam sau khi Trương Huân phục ngai. “Chỉ là tiện tay thôi, không đáng nhắc tới!” Tần Bắc Dương cầm tay anh, “Đúng rồi, Thám trưởng Diệp, chú biết cha cháu ở đâu không?” “Yên tâm đi, vết thương của cha cháu khỏi rồi. Hiện giờ đang làm thợ cơ khí chính ở xưởng công binh Nam Uyển của chính phủ Bắc Dương” “Cha cháu làm thợ cơ khí của xưởng công binh?” “Đã lâu chú không gặp ông ấy. Có người nói ông ấy đang chế tạo vũ khí bí mật cho quân Bắc Dương” “Vũ khí bí mật?” Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn nhìn nhau, “Chẳng lẽ là thú trấn mộ?” “Đây là bí mật quân sự quốc gia, Quốc vụ Tổng lý Đoàn Kỳ Thụy hạ lệnh, Thứ trưởng Lục Quân Từ Thụ Tranh tự mình giám sát. Chú chỉ là một Thám trưởng điều tra án, sao biết những chuyện này” “Ông ấy không sao là tốt rồi! Làm thợ cơ khí chính ít ra cũng không thiếu tiền, không lo bị đói nữa” “Nghe nói gần đây bọn họ đi đào mộ” “Đào mộ?” Diệp Khắc Nan quay đầu nhìn Phòng Tuần bổ Hồng Khẩu, quay lại chuyện chính, “Cảnh sát trưởng Hilton của Phòng Tuần bổ Tô giới công cộng đã nhờ Bộ Nội vụ mời chú đến Thượng Hải hỗ trợ phá án. Tổng trưởng Nội vụ lo rằng đây là án chính trị, sẽ bị các cường quốc như Anh, Mỹ can thiệp, bảo chú nhanh chóng phá án. Nhưng chú là Thám trưởng Phòng Cảnh sát Bắc Kinh, chỉ làm được cố vấn ở Tô giới, không có quyền can thiệp yêu cầu hành động” “Ngày 2 tháng 9 năm 1907,” Tần Bắc Dương không khách sáo, chỉ vào giấy niêm phong hiện trường án mạng, “Sau cánh cửa này, hung thủ lấy máu người bị hại viết xuống toàn bộ thời kỳ mười năm trước. Đây mới là lý do Phòng Tuần bổ mới chú đến hỗ trợ! Năm đó, tàu chở tiền bồi thường cho Nhật Bản mất tích, tiền đền bù Canh Tý không cánh mà bay. Khoản tiền kếch sù trị giá một triệu lượng bạng trắng, là đại án này nhỉ?” “Xin lỗi, chú không thể nói rõ được,” Diệp Khắc Nan chăm chú nhìn vào đôi mắt Tần Bắc Dương, lảng sang chuyện khác, “Vừa rồi chú ở trong bóng tối có nghe hai cháu nói chuyện. Các cháu phân tích rất có lý” Tề Viễn Sơn không nhịn được hỏi, “Vụ án có tiến triển gì không?” “Dù Đổng sự hội của Công bộ cục, các Tổng lãnh sự đóng tại Hộ (5) của các quốc gia đều lệnh sớm phá án nhưng Phòng Tuần bổ vẫn chưa có phương hướng. Chú đã trình bày án diệt môn tám năm trước ở Tô giới Đức Thiên Tân, còn cả vụ đại tru diệt trong ngục giam Bắc Kinh năm nay một cách chi tiết, thậm chí cả hung khí đang nằm trong tủ đựng hồ sơ – dao găm chuôi ngà voi khảm trai hình “sao chổi đâm mặt trăng”. “Chính con dao găm này đã giết… mẹ cháu” Tần Bắc Dương không nói là mẹ nuôi, cậu gọi “mẹ”. Có thể thấy án năm đó đã gây tổn thương sâu sắc cho đứa trẻ này. “Đúng thế. Đây là hung khí duy nhất thích khách để lại hiện trường. Chú nghĩ có thể là chìa khóa mở ra chân tướng sự việc” “Thám trưởng Diệp, đêm nay chú đến hiện trường kiểm tra có phát hiện gì không?” “Có!” Diệp Khắc Nan đi đường xuôi về hướng Đông, “Từ nơi này đi xuống là nơi nào, cháu biết không?” “Bến tàu sông Hoàng Phố” “Cũng buổi sớm ngày cướp ngục giết người hôm đó, cháu bảo xem, bọn thích khách trốn đi đâu? Tên trộm Tiểu Mộc giờ bị giấu nơi nào? Vì sao Tô giới công cộng, Tô giới Pháp và Hoa giới đều không có đầu mối? Có người nói Phòng Tuần bổ đã lật tung hàng chục ngàn gia đình phía bắc sông Tô rồi” Tần Bắc Dương nghe vậy chợt nhận ra, “Nhỡ… lúc sáng chúng lên thuyền đi mất rồi?” “E là chưa đi!” “Đúng. Nếu bọn chúng còn theo dõi thì sẽ không bỏ qua “Núi Đạt Ma trên biển” và thú trấn mộ” Tề Viễn Sơn nói thêm, “Cháu đoán những kẻ đó vẫn ở Thượng Hải, có thể là trên tàu neo đậu ở bến thuyền? Thuyền nào cũng cắm cờ ngoại quốc, trừ phi có bằng chứng rõ ràng, đương cục Tô giới không thể lên thuyền lục soát, Thanh Bang cũng không dám đụng vào người nước ngoài. Thế nên lũ thích khách có thể lợi dụng khe hở” “Không sai,” Diệp Khắc Nan vỗ vai cậu, “Chú cảm thấy không thể phá nhanh vụ án này được” “Nếu là giúp đỡ phá án, chú đã nói chuyện với lão đại Thanh Bang là tiên sinh Âu Dương chưa?” Là đệ tử của Âu Dương Tư Thông, Tề Viễn Sơn quan tâm đến suy nghĩ của sư phụ hơn. “Hôm nay chú vừa nói chuyện với ông ấy. Ông ấy cũng nói về lai lịch của thú trấn mộ ấu kì lân. Về tên quân phiệt đầu cơ trục lợi di sản văn hóa ở Hán Khẩu, chú sẽ điều tra bằng quan hệ với Bộ Nội vụ. Âu Dương Tư Thông cũng nói người nào giữ con thú trấn mộ, người đó sẽ đen đủi vô cùng tận” Tần Bắc Dương rùng mình. Một ngọn gió lạnh thổi qua hiện trường án mạng, lá ngô đồng rụng xuống, xoay tròn. Đột nhiên Tề Viễn Sơn cảm thấy có người sờ gót chân mình, “Thôi, đừng ở lại cái chỗ quỷ quái này nữa. Cháu cảm thấy hồn ma đám Ấn Độ đến rồi…” Diệp Khắc Nan từ biệt, cũng lên tiếng cảnh cáo, “Kinh nghiệm phá án cho chú biết, trừ phi cháu là cảnh sát, bằng không không được chủ quan khinh địch, quay về hiện trường. Không chừng cháu và hung thủ lại phải giằng co” “Cháu còn mong ngày này đây” Cuối thu, Tần Bắc Dương siết chặt nắm tay. Vì báo thù, cậu chỉ sợ đám thích khách không chịu chui ra hành động. _________ Chú thích: (1) Bài thơ Kim đồng tiên nhân từ Hán ca tịnh tự (Cảm tác việc tượng tiên nhân bằng đồng đời Hán) của Lí Hạ. Bản dịch Huỳnh Ngọc Chiến (thiviennet) (2) A tam đầu đỏ: ý chỉ cảnh sát Ấn Độ làm việc ở Thượng Hải thời đó. Đầu đỏ (hồng đầu) là vì người Sikh Ấn Độ đội khăn đỏ, A3 trong tiếng Trung đồng âm với “I see” trong câu vâng lệnh “Yes, I see” của lính Ấn. (3) Thân Báo là tên vi đến tin trên “Thân Báo” (4), “Mấy ngày trước, cách mạng nổ ra trên nướhất Trung Quốc thời cận đại, có ảnh hưởng sâu rộng trong xã hội. Báo do một thương nhân người Anh thành lập. (4) Nói về sự kiện Cách mạng Tháng Mười (tức tháng 11 lịch tây) ở Nga. (5) Hộ là tên gọi khác của Thượng Hải.