← Quay lại trang sách

Chương 45 Thiếu nam, thiếu nữ và con thú

Đã gần nửa đêm, quay về “Núi Đạt Ma trên biển”, Tần Bắc Dương mệt mỏi kiệt sức. Cậu thay đồ sạch, bước qua tầng hai lại nghe thấy tiếng đàn piano như trên khe núi Thái HànhTầng hai có phòng piano. Âu Dương Anna đang đàn. Ánh trăng đổ hắt qua lá cây bạch quả, thành hai vệt bạc trên gương mặt cô. “Ai đấy?” Tiếng đàn piano dừng lại. Anna giơ ngón tay lên thì thấy cậu. Tần Bắc Dương không chạy đi, siết khăn tay vào phòng, vụng về đưa vào bàn tay cô. “Anh đi đâu đấy? Chờ chút…” Âu Dương Anna lại gần cậu ngửi thử, “Người anh có mùi rượu, tóc còn hơi ẩm. Có phải anh đến đường Bốn không?” Đường Bốn ngày nay là đường Phúc Châu, không chỉ là phố sách và phố xuất bản được người làm công tác văn hóa yêu thích, mà còn là khu phố đèn đỏ có tiếng. Tần Bắc Dương nhớ đến bữa tiệc tối ở Lão Chính Hưng, không thể chối cãi, “Tôi rơi xuống sông Tô, cô tin không?” “Vớ va vớ vẩn! Đừng nghĩ lừa được tôi. Tối nay cha tôi không có nhà, tôi không ngủ được,” Âu Dương Anna cũng không nói cha mình là khách quen ở đường Bốn, “Tôi đang chơi bài ”Hồ thiên nga” của Tchaikovsky. Hôm nay là ngày giỗ thứ năm của mẹ tôi” Cậu im lặng hồi lâu mới nói, “Mẹ tôi đã mất mười bảy năm, đúng ngày tôi ra đời” “Xin lỗi! Anh không nhớ rõ mẹ mình? Có ảnh bà ấy không?” “Nào có ảnh! Cha tôi cả đời cũng chưa từng chụp ảnh, tôi cũng không có” “Trời ạ, anh là người cổ đại à?” Tần Bắc Dương nhìn cô chằm chằm, “Ở đất nước này, đa phần mọi người vẫn đang dừng ở thời cổ đại” Lời còn chưa dứt, phòng bên vang lên tiếng thủy tinh vỡ chói tai. Trong căn phòng yên ắng, âm thanh này suýt làm trái tim bé bỏng của Anna vỡ tan. Cửu Sắc! Cô đẩy Tần Bắc Dương ra, tìm chìa khóa, mở ổ khóa đồng của phòng bảo tàng. Cô nhìn thấy một con chó to – như giống chó chow chow bờm đỏ lông trắng đang đứng trước cửa kính thủy tinh. Nó biết mình gây họa, hốt hoảng lui lại, kẹp đuôi giữa hai chân. Anna định hét lên thì Tần Bắc Dương chặn lại. “Cửu Sắc!” Tần Bắc Dương nói như đang dạy dỗ thú nuôi, “Mày lại nghịch!” Trong lúc nói chuyện, cửa lớn mở ra, một bóng người xông vào bật đèn. Ánh đèn chói lòa khiến hai người bọn họ nhắm chặt mắt lại. “Hai đứa đang làm gì?” Tề Viễn Sơn thấy Tần Bắc Dương bịt miệng Âu Dương Anna, còn cả con “chó to” bờm đỏ lông trắng. Cậu vốn nghi ngờ rằng Tần Bắc Dương có mối quan hệ đặc biệt với thú trấn mộ nhỏ. Thỉnh thoảng đi tuần tra lúc nửa đêm, cậu nghe thấy âm thanh kì quái ở tầng hai. Trong nháy mắt, con chó to lại chạy về tủ kính, biến thành thú trấn mộ ấu kì lân, trở về dáng vẻ vỏ đồng xanh với cặp sừng hươu. “Viễn Sơn, cậu có thể thề không?” Tần Bắc Dương tóm tay cậu bạn, “Giữ bí mật này giúp bọn tôi, vĩnh viễn không tiết lộ!” Âu Dương Anna như nữ sinh bị giáo viên phát hiện yêu đương sớm, bồi thêm một câu, “Nhất định không để cha tôi biết!” “Anna, cô cũng thề đi!” Đối mặt với ánh mắt của Tần Bắc Dương, Âu Dương Anna và Tề Viễn Sơn đều thề sẽ giữ bí mật. Tần Bắc Dương giờ mới ngồi xổm xuống nói với thú trấn mộ, “Cửu Sắc, mời ra ngoài” Vì vậy, ba người bọn họ thấy con thú trấn mộ ấu kì lân này chẳng những mở mắt, chớp mắt, còn nghiêng cổ, giơ bốn chân và móng vuốt, thậm chí vẫy đuôi hai cái. Sừng hươu trên đỉnh đầu từ từ co lại, giấu vào trong bờm lông đỏ rực. Vảy giáp trên người biến thành vằn lấm tấm như da báo. Lớp đồng xanh mềm xuống, tựa như giáp da thời Xuân Thu Chiến Quốc. Một màng da thật mỏng xuất hiện cùng lớp lông trắng, chỉ còn bờm và đuôi vẫn đỏ rực. Cửu Sắc nhanh chóng biến thành một con chó hình dáng kì quái. Dường như tất cả các món đồ cổ trong phòng, bao gồm cung nữ và võ sĩ gốm màu đời Đường, đội quân gỗ Vương lăng triều Hán, còn cả tượng Phật khắc gỗ thời Liêu… từng món đồ cổ đều đang nhìn nó, thậm chí ghen tỵ với sự tự do của nó. Nó như con hổ bốn tháng, sư tử năm tháng, trâu đực sáu tháng, lăn lộn cắn đuôi trên mặt đất, nhảy tới nhảy lui. Anna cảm thấy mình như đang mơ, ra sức ấn lưng Cửu Sắc, lần mò dưới lớp lông trắng xem vảy đồng xanh đâu. “Khi thợ thủ công thời Đường chế tạo con thú trấn mộ này đã lắp luôn vào trong cơ thể nó,” Tần Bắc Dương ôm cổ Cửu Sắc, “Các mảnh lân giáp của nó có thể tự động mở ra, giống như lông người có thể tự mọc ra từ da. Khi các vảy đồng xanh khép lại, các lớp lông sẽ lùi về phía dưới” “Sừng hươu đâu?” Tần Bắc Dương cầm tay Anna đặt vào trong bờm Cửu Sắc, chạm đến phần cứng rắn. “Giống như gấp ô của người Tây! Anh nói nó không ăn không uống, lấy đâu ra sức di chuyển? Không đúng với quy luật khoa học!” “Nó cũng không đi vệ sinh! Những thứ lấy ra từ địa cung chắc chắn có năng lượng chúng ta không rõ” “Anh cũng thế! Tần Bắc Dương! Anh có quá nhiều bí mật, giống thứ chôn dưới mộ đây. Đôi khi, ánh mắt anh cũng đáng sợ như mắt người chết vậy” Tần Bắc Dương cố tình đảo cặp mắt trắng dã, chọc Anna đến đấm ngực cậu, “Đừng làm tôi sợ!” Tề Viễn Sơn thấy hết tất cả, cúi đầu định ra ngoài thì bị Tần Bắc Dương gọi lại, “Viễn Sơn, tôi đã chế tạo rất nhiều tượng đá và tượng khắc gỗ. Nửa đêm trăng tròn, chúng đều lặng lẽ cử động. Nói theo cách của cha tôi, đây là linh khí của người tay nghề cao. Mấy ngàn năm nay, tổ tiên chúng tôi truyền đời năng lượng này. Dù là đá, gỗ hay gốm sứ, chỉ cần là đồ vật có hình dạng động vật hoặc con người khắc có linh hồn. Trong điều kiện thời gian và không gian nhất định, nó sẽ có phản ứng, thậm chí có ý thức và tình cảm riêng” Âu Dương Anna rợn tóc gáy nhìn các tủ kính trong phòng bảo tàng. Dường như các tượng gốm màu đời Đường, đội quân gỗ lính Tây Hán hay tượng Phật khắc gỗ thời Liêu đều sống động hơn hẳn, “Anh nói xem, lúc nửa đêm, mấy thứ này có mở party tưng bừng không?” “Có mà đêm đêm đàn hát ấy chứ! Tôi tin Cửu Sắc có linh hồn cũng như tình cảm của riêng nó” Cửu Sắc đứng bằng hai chân sau bên cửa sổ, nhìn bầu trời ánh trăng xa xăm, có khi nào đang nhớ chuyện xưa thời Đường? “Chỉ có ở địa cung dưới lòng đất, làm bạn với chủ nhân ngôi mộ, thú trấn mộ mới thực sự tự do” Tần Bắc Dương hạ giọng nói. Mặt trăng nấp sau làn mây, kết thúc câu chuyện dài. Ngày hôm nay quá kì diệu. Ban ngày quyết đấu với hội quán Judo Hồng Khẩu, tối đến ngã xuống sông Tô từ cầu Ngoại Bạch Độ, quay về hiện trường án mạng phòng tuần bổ Hồng Khẩu lại gặp trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan, nửa đêm ở “Núi Đạt Ma trên biển”, Cửu Sắc lộ tẩy… Ngày hôm sau, Âu Dương Anna dạy Tần Bắc Dương vẽ. Mấy ngày này, Âu Dương Tư Thông ra ngoài làm việc buôn bán, để các thiếu nam thiếu nữ trong nhà sống những ngày tốt đẹp. Dù sao cũng xuất thân thợ thủ công, Tần Bắc Dương có kiến thức cơ bản về điêu khắc hoa, chim, cá, tài tử giai nhân…, nhanh chóng nắm được điểm chính trong phác họa, có thể vẽ cảnh Tam anh chiến Lã Bố (1) bằng than củi. Cậu lại học vẽ màu nước cùng Anna, lúc này mới biết đến Paul Gauguin, Vincent van Gogh, Paul Cézanne (2)… Hai người trốn trong phòng tranh tầng ba, thường vẽ tranh sơn dầu. Anna phát hiện ra lòng bàn tay cậu toàn vết chai, cứng như bọc giáp, sờ thấy xót lòng. Tần Bắc Dương rút tay lại, “Tay không chai sao làm được thợ thủ công chân chính?” “Anh muốn cả đời làm thợ thủ công?” “Đúng thế… Đây là chí hướng cả đời của tôi. Làm một thợ thủ công không tiếng tăm, sống cùng đồ cổ, sửa đồ gia dụng và đồng hồ…” Cậu nhìn tranh màu nước của mình, “Các bảo bối ở “Núi Đạt Ma trên biển” như thú trấn mộ ấu kì lân, còn cả tượng Phật khắc gỗ thời Liêu… chúng chẳng phải những tác phẩm nghệ thuật hàng đầu sao? Cô có kể được tên người chế tạo không?” Âu Dương Anna trợn mắt, không thể phản bác. Trong lịch sử, những đại sư thiên tài thực sự chưa từng lưu tên tuổi, hoặc có lẽ là thợ thủ công không có tiếng tăm gì, như thiếu niên trước mắt đây. Anna lấy dạy vẽ làm điều kiện trao đổi, mong Tần Bắc Dương dạy cô cách dùng súng xạ kích, muốn học cách tự vệ thời loạn. Tần Bắc Dương lại từ chối, “Tôi ghét giết người, không muốn cô cầm súng. Nếu nhất định cần người bảo vệ, tôi có thể làm” “Anh có thể bảo vệ tôi cả đời không?” Lời vừa nói ra, Tần Bắc Dương đỏ bừng mặt. Cậu không phải trẻ con, hiểu ý này nên lắc đầu chạy trốn. Hai ngày sau, Âu Dương Anna nhờ Tề Viễn Sơn đến đầm Giang Vịnh để cậu dạy cô cách nổ súng bắn bia. Tề Viễn Sơn cũng không từ chối. Cậu làm bia chốn hoang dã, giữ tay dạy Anna cách bắn súng, cách giữ gìn và tháo lắp súng. Cậu bắn súng rất tốt, chẳng những bắn trúng hồng tâm, còn bắn trúng vài con thú hoang nhưng Âu Dương Anna không cho cậu giết. Tề Viễn Sơn má kề má chỉnh tư thế cho cô, nhưng không hề tranh thủ cơ hội trêu chọc cô chủ nhỏ. Cậu và Tần Bắc Dương đều mười bảy tuổi. nhưng Tề Viễn Sơn ngoại hình lẫn nói năng đều như người trưởng thành, biết cách đối nhân xử thế, hiểu cách sinh tồn thời loạn, cũng có dã tâm hừng hực. “Tề Viễn Sơn, anh định thế nào với cha tôi?” “Âu Dương tiên sinh là sư phụ tôi, anh hùng đỉnh thiên lập địa. Chúng tôi là đệ tử chỉ biết nỗ lực phụng dưỡng sư phụ và tiểu thư” Âu Dương Anna nhíu mày, “Ghét nhất những lời khách sáo này! Tôi không để ý đến anh” “Được rồi, mỗi lần thấy cha cô, tôi luôn sợ hãi từ đáy lòng,” Tề Viễn Sơn đành phải nói thật, “Người ta nói gần vua như gần cọp. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đắc tội với ông ấy, biến mất khỏi thế giới này không tung tích” “Cha tôi là một hỗn thế ma vương,” Âu Dương Anna giơ súng bắn một phát, không biết trúng gì nhưng súng giật làm cổ tay đau, “Mười năm trước, ông ấy còn là cướp biển” “Vụ án ngày 2 tháng 9 năm 1907, tàu Nhật Bản mất tích ở biển Hoa Đông, đền tiền Canh Tý trăm vạn bạc trắng thật sự có liên quan đến gia đình cô sao?” “Xin lỗi, không thể cho anh biết những bí mật này!” Âu Dương Anna dí nòng súng vào trán cậu, “Tề Viễn Sơn, anh giống một cây nhỏ khỏe mạnh, sớm muộn gì cũng thành đại thụ che trời” Gió thu thổi qua hoa lau đất Giang Vịnh. Hoa lau bay đầy trời như tuyết rơi, che khuất đôi mắt lưu ly của thiếu nữ… Khi Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna trở về từ Giang Vịnh, trời đã tối. Có tiếng đập cửa “Núi Đạt Ma trên biển”. Tần Bắc Dương đang sửa đèn ở phòng gác cổng, thuận tiện mở cửa. Cậu thấy một người đàn ông mặc complet, tuổi chưa đầy hai bảy hai tám, tóc chải kỹ kiểu đầu ba bảy, đằng sau còn có xe con đậu. Dường như đã gặp ở đâu? Đối phương cũng lùi nửa bước, nhíu mày, “Tần… tiên sinh Tần?” Cho đến giờ chưa có ai gọi cậu là “tiên sinh Tần”, Tần Bắc Dương chợt nhận ra… đây là người Nhật Bản làm phiên dịch trong trận so tài giữa hội quán Judo Hồng Khẩu và hội Tinh Võ Thể Dục. “Tôi là Haneda Taiki, xin giúp đỡ nhiều hơn” Tần Bắc Dương sửng sốt, đành hành lễ lại, hai tay ôm quyền, “Tôi là Tần Bắc Dương. Giờ trời đã tối, xin hỏi có việc gì không?” “Xin hỏi chủ nhân “Núi Đạt Ma trên biển” tiên sinh Âu Dương có ở đây không?” Anh ta đưa tấm danh thiếp viết “Công ty TNHH Tàu hơi nước Haneda”. Tề Viễn Sơn cũng đến. Cậu lườm Haneda Taiki, nhận danh thiếp rồi lên tầng thông báo. Một lúc sau, Tề Viễn Sơn dẫn Haneda Taiki đến phòng khách. Điều bất ngờ nhất là Âu Dương Tư Thông rất coi trọng lần gặp này, còn thay áo khoác lụa đen, tự mình pha trà Long Tỉnh mời khách. Ông còn gọi con gái Anna xuống tiếp khách, Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn đứng ở góc hầu hạ. Âu Dương Tư Thông vân vê bộ râu kiểu Napoleon đệ tam. Ông đã đầu tư vào vận tải đường thủy, biết rằng Công ty Thương mại Haneda là đại tài phiệt hùng mạnh. Công ty con Tàu hơi nước Haneda chuyên chở khách định kỳ từ Nhật Bản, là ông trùm có tiếng trong ngành vận tải đường thủy Nhật – Thanh. Chỉ có tám tàu biển 1000 tấn trên tuyến Trung – Nhật. Haneda Taiki biết rõ lễ tiết Trung Quốc, lại có sự khách sáo của người Nhật Bản, nói chuyện vô cùng êm tai. Anh ta còn cố tình khen Tần Bắc Dương, nói phủ Âu Dương ngọa hổ tàng long, chẳng trách có thể trở thành nhân vật phong vân tại Thượng Hải. Chủ nhân “Núi Đạt Ma trên biển” đương nhiên không để mình bị xoay, “Tiên sinh Haneda, anh rất giỏi Hán ngữ, xin hỏi là học ở đâu?” “Từ thời Edo, gia tộc Haneda đã làm ăn với người Trung Hoa, có kho hàng chuyên làm ăn với thuyền buôn Trung Quốc. Gia phụ cho tôi đến Trung Quốc đọc sách, tốt nghiệp Cao đẳng Đồng Văn Đông Á ở Thượng Hải” “Tôi đã đến trường của các cậu ở đường Hồng Kiều – Từ Gia Hối. Sinh viên trường các cậu có không ít người tinh thông lịch sử và khảo cổ Trung Hoa” Còn nửa câu sau chưa nói… chính phủ Nhật Bản mở Cao đẳng Đồng Văn Đông Á ở giữa Thượng Hải, nuôi một nhóm gián điệp dò la tin tình báo Trung Quốc. “Tiên sinh Âu Dương, tôi muốn trao đổi riêng với ngài, không biết được không…” “Được” Ông lập tức phất tay bốn phía với mọi người, kể cả con gái Anna. Phòng chỉ còn lại hai người. Haneda Taiki có chút căng thẳng, mãi mới lên tiếng, “”Núi Đạt Ma trên biển” rất nổi tiếng ở Thượng Hải, nhưng tôi nghe nói còn một núi Đạt Ma khác” Dứt lời, chủ nhà lạnh mặt, “Đúng thế. Núi Đạt Ma chân chính là một hòn đảo riêng biệt giữa biển Hoa Đông” “Tôi nghe nói, đảo đó cũng là quê hương của tiên sinh Âu Dương” “Vì sao anh đến đây?” Trong lúc nói chuyện, Âu Dương Tư Thông lặng lẽ dịch tay phải đến gần khẩu súng lục giấu bên hông. “Mười năm trước, năm Minh Trị thứ 40, năm Quang Tự thứ 30, năm 1907 dương lịch, ông tôi Haneda Ryuma, Chủ tịch Công ty Thương mại Haneda, Công ty TNHH Tàu hơi nước Haneda nhận ủy thác của chính phủ Nhật, khởi hành tàu từ Fukumaru đến áp giải tiền đền bù Canh Tý từ Thượng Hải đến Kobe. Một triệu lượng bạc trắng và mấy trăm hành khách cứ thế biến mất, đến nay không rõ tung tích” “Tiên sinh Haneda, việc này tôi cũng có nghe. Có người nói là gặp cướp biển, có người nói gặp bão” “Còn giả thiết khác: ông tôi biển thủ, tham một triệu lượng bạc trắng nên lưu vong đến Nam Mỹ, Brazil hoặc Peru gì đó… Đó là điều sai lầm! Đế quốc Nhật Bản đã cho điều tra Tập đoàn Haneda một năm trời, Công ty Thương mại gần như phá sản phải đóng cửa. May mà lúc đó các Tổng lý Đại thần Nội các, Điện hạ Saionji Kinmochi ủng hộ gia đình tôi, khiến công ty bảo hiểm bồi thường mới vượt qua được khó khăn này” Âu Dương Tư Thông cẩn thận trả lời, “Sóng biển Hoa Đông cuồn cuộn, biết bao bí mật chẳng rõ, e rằng số tiền đền bù Canh Tý đã mai táng dưới long cung rồi” “Có điều lúc đó, thông tin khí tượng cho thấy, biển Hoa Đông không hề có sóng lớn. Vị trí mất tích của tàu nằm trên đường vận tải Trung – Nhật, gần núi Đạt Ma” “Núi Đạt Ma có vị trí tốt nhưng xung quanh quá nhiều đá ngầm, khiến bao con tàu xưa nay khiếp sợ, nhiều người chết đuối” “Năm ngoái cha tôi đã mất, thân là người đứng đầu gia tộc Haneda, tôi cũng tò mò về số phận số tiền đền bù Canh Tý, nhưng tính mạng của ông tôi quan trọng hơn” “Cậu muốn nói gì?” Âu Dương Tư Thông không để kẻ khác dắt mũi, đơn giản dứt khoát, “Nghi ngờ tôi điều gì?” Haneda Taiki khiếp sợ trước ánh mắt hung dữ, lắc đầu quầy quậy, “Không phải, tôi đến đây vì chuyện khác. Nghe người ta nói… quý phủ có một món bảo bối hiếm thấy” Nghe đến đó, Âu Dương Tư Thông thả lỏng, “Xin hỏi là bảo vật nào?” “Thú trấn mộ” Căn phòng im lặng trong chốc lát. Haneda Taiki cũng lấm tấm mồ hôi trán trong căn nhà lạnh run. “Nhà có trọng khí, không phải khách quý không mời xem. Hôm nay tiên sinh Haneda đại giá quang lâm, được sử dụng thật vinh hạnh, cũng là vinh hạnh của chúng tôi. Tiên sinh tốt nghiệp Cao đẳng Đồng Văn Đông Á, hẳn là cao nhân đồ cổ, xin hãy giám định bảo vật giúp nhà tôi!” ___________ Chú thích: (1) Tam anh ở đây là Lưu Bị, Quan Vân Trường và Trương Phi. Tam anh chiến Lã Bố là trận đọ sức trực tiếp nổi tiếng giữa Lã Bố chống lại ba anh em Lưu Quan Trương trong trận Hổ Lao Quan, tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa. (2) Paul Gauguin, Vincent van Gogh, Paul Cézanne: Đều là tên các họa sĩ nổi tiếng phương Tây.