Chương 46 Bán đứng
Âu Dương Tư Thông nói xong rồi dẫn khách lên tầng. Tần Bắc Dương hầu hạ ở lối lên mặc niệm, “Làm màu!’Tầng hai, bảo tàng tư nhân, Âu Dương Anna mở cửa mà nhăn nhó. Haneda Taiki giật mình choáng váng khi chứng kiến tất cả các đồ cổ trong phòng. Anh ta nhìn tượng Phật khắc gỗ, chắp tay vái lạy. Anh ta nói nhà Haneda nhiều đời theo Phật giáo, tôn sùng Tam Bảo, cứ đến chùa cổ nổi tiếng sẽ dâng hương cầu phúc. Thú trấn mộ ấu kì lân. Bảo bối trong tủ kính có cặp sừng hươu trắng muốt tưởng như chọc mù đôi mắt Haneda Taiki được, khiến anh ta khuỵu xuống đất. Âu Dương Tư Thông đỡ anh ta lên nhưng anh ta lại tình nguyện quỳ không đứng dậy. Haneda Taiki mặc Âu phục nhưng vẫn giữ tư thế và biểu cảm như võ sĩ Nhật Bản, cung kính dập đầu ba cái. Cửu Sắc lạnh lùng nhìn Haneda Taiki như một tên phàm phu tục tử, đến tận khi Tần Bắc Dương nháy mắt với nó. Haneda Taiki đứng dậy quan sát kỹ càng con thú trấn mộ này. Nhìn kiểu dáng và phong cách, anh ta đoán đây là vật phẩm chôn cùng ở thời Đường, “Kỳ lân cũng là thần thú ở Nhật Bản. Có điều kirin ở Nhật Bản có chân của hươu, con kỳ lân này có móng vuốt hổ” Âu Dương Tư Thông gật đầu, “Không sai. Tiên sinh Haneda Taiki lợi hại” “Vãn bối có một yêu cầu quá đáng. Tôi vừa gặp đã thương bảo vật này, nguyện dâng năm chục ngàn đồng bạc để mua, ngày ngày dâng hương cung phụng” Năm chục ngàn đồng bạc… Tề Viễn Sơn nghe mà há hốc mồm. Không đợi cha trả lời, Anna lên tiếng, “Tiễn khách!” “Chờ một chút!” Âu Dương Tư Thông giữ Anna lại, cười làm lành với khách, “Con gái trẻ người non dạ, thất lễ rồi. Xin hỏi anh muốn cung phụng nó ở chốn nào?” “Phải là… đền thờ kirin, đền Shitennoji ở Osaka, trụ sở Công ty Thương mại Haneda” “Nhật Bản?” Âu Dương Tư Thông lắc đầu, “Không bán!” Mọi người rời khỏi bảo tàng tư nhân. Anna khóa cử lớn. Haneda Taiki vẫn chưa từ bỏ ý định, “Một trăm nghìn đồng bạc được không?” Chưa đến một phút, giá tăng gấp đôi. Âu Dương Tư Thông cũng khá kinh ngạc. Ông chưa trả lời, Haneda Taiki lại nói thêm, “Nếu may mắn có được thú trấn mộ ấu kỳ lân này, tôi có thể mời luật sư người Anh ở Tô giới Anh viết hóa đơn chứng từ, lập tức nộp một trăm nghìn đồng bạc” Âu Dương Tư Thông là người đa mưu túc trí, không lên tiếng từ chối cũng chẳng đồng ý. “Đây là giá tiền cao nhất tôi có thể đề nghị,” Haneda Taiki lại cúi người, “Tiên sinh Âu Dương, xin hãy suy nghĩ thận trọng! Tôi sắp có việc về Nhật Bản, một thời gian nữa sẽ quay về Trung Quốc. Khi đó sẽ lại ghé. Đa tạ” Âu Dương Tư Thông cho Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn tiễn khách. Đến cửa lớn, Haneda Taiki lại cúi gập người chào Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương nắm chặt tay, “Viễn Sơn, theo cậu tiên sinh Âu Dương có bán Cửu Sắc cho Nhật Bản không?” “Theo như hiểu biết của tôi về tiên sinh Âu Dương, ông ấy tám phần sẽ bán” “Hay là tôi trộm Cửu Sắc, cao chạy xa bay nhỉ!” “Cậu cũng muốn làm trộm à?” “Này! Thú trấn mộ đáng ra phải ở trong mộ, người đưa nó đến nhân gian mới là trộm. Trộm mộ!” May mà Tề Viễn Sơn suy nghĩ tỉnh táo, kéo Tần Bắc Dương vào góc tối, “Đây vẫn là phủ đệ nhà Âu Dương, cẩn thận tai vách mạch rừng. Tiên sinh Âu Dương không dễ chơi đâu. Người Nhật còn một thời gian nữa mới quay lại, chúng ta còn thời gian” “Theo cậu tên Haneda Taiki này có liên quan gì đến án đại tru diệt phòng tuần bổ Hồng Khẩu không? Còn cả dòng chữ máu của thích khách – ngày 2 tháng 9 năm 1907, trăm vạn bạc trắng đền bù Canh Tý. Tôi nghĩ cái gọi là ra giá chỉ là thủ thuật che mắt. Họ không muốn mua, chỉ định tung hỏa mù, lại dùng mưu hèn kế bẩn” “Còn có khả năng thứ hai: Haneda Taiki có cái nhìn khác biệt về cậu. Chỉ sợ mục tiêu của anh ta là cậu – Tần Bắc Dương” Sau khi trở thành tay chân của Thanh Bang, Tề Viễn Sơn càng ngày càng tinh ranh, “Lần trước đi qua hiện trường án mạng phòng tuần bổ Hồng Khẩu, gặp Thám trưởng Diệp, chú ấy nói thích khách và tên trộm mộ Tiểu Mộc có thể đang trên tàu ngoại quốc ở bến tàu Hồng Khẩu” “Không sai. Cậu có đầu mối à?” Tề Viễn Sơn rũ tay áo hệt như lão đại, thong thả nói, “Thanh Bang vốn là bang phái anh em chuyên vận chuyển đường thủy. Trước nay, vận tải đường thủy và bến tàu là địa bàn của Thanh Bang. Trong sổ sách chúng tôi có hết các tàu neo lại bến tàu Thượng Hải. Tôi tranh thủ nguồn lực của lão đại mới tra được có một chiếc tàu chở hàng Peru đã neo ở Hồng Khẩu hơn hai tháng, đúng trước án tru diệt phòng tuần bổ Hồng Khẩu một tuần” “Viễn Sơn, càng ngày cậu càng lợi hại!” Tề Viễn Sơn nhìn chiếc đồng hồ quả lắc lớn trên tường, “Ôi, đã nửa đêm rồi, đói quá” Hai cậu thiếu niên xuống bếp nấu cơm nát ăn đêm, thêm dưa muối, đậu tương và đậu phụ thối. Bọn họ vốn người phương Bắc, giờ cũng quen ẩm thực Giang Nam, đã lâu không biết mùi màn thầu và bánh mì. Hai người vừa ăn vừa thảo luận phương án kiểm tra thuyền. Tề Viễn Sơn còn nói, “Đừng rút dây động rừng. Chúng ta phải nghiên cứu địa hình bến tàu, tìm kiếm vị trí quan sát có lợi. Nếu cậu sợ bị theo dõi thì cứ để tôi làm việc này” “Không được! Thích khác hung tàn khát máu, toàn là cao thủ đệ nhất, mình cậu đi sẽ bị thiệt!” Tề Viễn Sơn ung dung gắp miếng dưa muối cho bạn, “Yên tâm, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, càng không nói cho phòng tuần bổ. Nếu tin về thú trấn mộ do phòng tuần bổ Hồng Khẩu tiết lộ thì rõ ràng đám quỷ dương không đáng tin cậy. Tôi sẽ điều tra kỹ càng rồi báo cho tiên sinh Âu Dương” “Viễn Sơn, cậu định báo gì cho tôi?” Giọng nói không giận mà uy của Âu Dương Tư Thông vang lên sau lưng. Hai cậu thiếu niên đặt đũa xuống, lau miệng đứng lên. Chủ nhân “Núi Đạt Ma trên biển” có quầng mắt đậm, gương mặt tái nhợt, giọng nói lại nhẹ nhàng hơn, “Viễn Sơn, Bắc Dương, tôi có nhiệm vụ quan trọng bậc nhất cho các cậu. Sáng mai xuất phát!” Sáng hôm sau, tám giờ, Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn ra ngoài. Đến khi bầu trời tối đen, không có tin tức về cả hai. “Núi Đạt Ma trên biển” vắng vẻ, Âu Dương Anna muộn phiền lo lắng, thời tiết lại chuyển lạnh, tay chân cóng lại. Cô lên phòng đàn tầng hai, chơi bài “Hồ thiên nga”. Âu Dương Tư Thông mở cửa phòng, tay xoay hai viên bi sắt, nhìn tiều tụy, tóc lấm tấm bạc, chòm râu kiểu Napoleon cũng mỏng đi, cảm giác già hơn tận mười tuổi. “Cha, cha sao thế?” “Cha đang suy nghĩ về giá cả của thú trấn mộ ấu kì lân” Âu Dương Anna định hỏi thăm cha nhưng lập tức thay đổi, “Con không cho phép cha bán Cửu Sắc cho người Nhật Bản!” “Cái gì? Cửu gì?” “Cứ đã được đặt tên thì dù con châu chấu thôi cũng có tình cảm,” Anna biết mình lỡ lời, “Con đã coi thú trấn mộ nhỏ này như chó cưng, đặt cho nó một cái tên” “Hiện giờ cha cần tài chính và hậu thuẫn gấp để vượt khó khăn. Một trăm ngàn đồng đại dương… đừng nói thú trấn mộ nhỏ này, mua cả tòa “Núi Đạt Ma trên biển” và tất cả số đồ cổ tầng hai này cũng thừa” “Cha chỉ biết đến tiền?” “Anna, cha là nhà sưu tập nhưng vẫn là người làm ăn. Quốc tịch của khách hàng không quan trọng, quan trọng là… tiền,” Âu Dương Tư Thông đốt điếu xì gà Havana, mồm hôi rình, “Ba tháng trước, cha không bao giờ cho phép Haneda Taiki bước qua cửa nhà, chính vì họ của hắn! Nhưng giờ cha cùng đường rồi, chỉ cần hắn trả được vàng bạc, có thù giết cha… cha cũng quyết rồi – bán!” “Cha nói lời này chả khác gì kỹ nữ!”