Chương 47 Nguy cơ gia tộc Miễn phí
Âu Dương Tư Thông quyết định bán Cửu Sắc“Con gái chưa từng nhìn thấy kỹ nữ nhưng đọc qua “Trà hoa nữ” của Alexandre Dumas và “Viên mỡ bò” của Guy de Maupassant, con thấy cha giống y như thế” Âu Dương Tư Thông giận không thể kìm, nhìn đôi mắt ngoại lai của con gái, từ nhỏ ông đã không nỡ mắng câu nào nên chỉ đành lắc đầu: “Cha quyết định bán thú trấn mộ nhỏ không chỉ là vì Haneda Taiki đưa giá cao, mà còn vì đây là bảo bối đào được trong địa cung Hoàng tử triều Đường, giờ đã thành củ khoai lang bỏng tay. Không, nó là quả bom mới đúng” “Sao cha lại nói thế?” “Con còn chưa cảm nhận thấy sao? Từ sau khi thú trấn mộ nhỏ đó vào nhà, “Núi Đạt Ma trên biển” lần đầu bị trộm. phòng tuần bổ Hồng Khẩu bị ám sát, đừng tưởng thường ngày cha con quyết đoán, chém giết, nhưng cha rất sợ rơi vào vũng nước đục này. Thanh Bang chúng ta từ trước tới nay không chạm vào người Tây ở Tô giới, rất nhiều anh em bang hộ ta còn là Thám trưởng người Hoa ở phòng tuần bổ. Một khi Công bộ cục nghi ngờ cha, vị trí của cha ở Thanh Bang sẽ vô cùng nguy hiểm. Quan trọng là, con số bằng máu mà đám thích khách viết trên tường…” “Cha, có gì nghiêm trọng thế?” “Chờ con lớn rồi sẽ hiểu, con người trên thế giới này chỉ có thể thêm gấm thêm hoa nhưng tuyệt đối không bao giờ là kiểu đưa than ngày tuyết. Anh em ngoài miệng, tình nghĩa, hy sinh vì nghĩa, đến lúc gặp nguy, chắc chắn lại hùa theo thiên hạ. Bốn năm trước, Tống Giáo Nhân (1) gặp án thích khách, liên lụy nhiều đại lão Thanh Bang, may mà ta trong sạch. Nhưng lần đó, hung hiểm hơn lần này gấp trăm lần! Nhà ta lúc đó rơi vào nguy cơ sống chết” “Chẳng lẽ, thật sự liên quan tới núi Đạt Ma ở quê nhà của chúng ta như lời đồn sao?” Anna ấn trọng âm trên đàn piano, “Khoản bồi thường triệu lượng bạc trắng năm Canh Tý?” Âu Dương Tư Thông lập tức chặn miệng con gái: “Cha không cầm một đồng nào! Nhưng nếu đồn ra ngoài, cả nhà chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!” “Vụ án không có manh mối mười năm trước, vẫn có người muốn điều tra tiếp ạ?” “Hai tháng gần đây, đêm nào cha cũng khó ngủ, cha luôn đặt một khẩu súng bên gối, chỉ cần hơi có chuyện là cha sẽ bắn nát đầu mình” “Con sẽ lấy khẩu súng đó đi!” Anna đóng đàn lại, chuẩn bị đi lên tầng lại bị Âu Dương Tư Thông kéo lại. “Quân phiệt Nam Bắc đang chiến tranh, “Rồng Bắc Dương” Vương Sĩ Trân nhậm chức Thủ tướng quốc vụ viện kiêm Tổng trưởng Lục quân, Đại Tổng thống Phùng Quốc Chương hạ lệnh Nam Bắc ngừng chiến. Tôn Trung Sơn muốn bảo vệ Bắc phạt của quân Pháp. Hoàn hệ của Đoàn Kỳ Thụy chủ chiến, Trực hệ của Phùng Quốc Chương chủ hòa, hai phái to nhất của Bắc Dương xích mích, đốc quân Giang Tô và Triết Giang sắp khai chiến!” “Thượng Hải cũng khai chiến sao? ‘Núi Đạt Ma trên biển’ ở Tô giới công cộng chắc là an toàn chứ” Âu Dương Tư Thông xua tay, vuốt mái tóc đen, xoăn tự nhiên của con gái: “Chưa chắc! Vương Sĩ Trân đã dẫn đại quân Trực hệ xuống phía Nam, mấy ngày nữa là đến Thượng Hải. Có lẽ mục tiêu thảo phạt bao gồm cả cha, cùng án cũ của ‘Núi Đạt Ma trên biển’… Trong thời buổi loạn lạc, người cha lo lắng nhất, thực ra chính là con” “Dù thế cục hỗn loạn nhưng Anna không muốn rời xa cha” “Con sai rồi, cát bụi về với cát bụi, nhà Âu Dương chúng ta đến từ biển thì cũng phải về biển thôi. “Ác long tế” năm nay, lại phải quay về rồi” Anna cướp lời cha, trợn tròn mắt: “Con không muốn quay lại hòn đảo nhỏ đó nữa!” “Núi Đạt Ma này chứa nhiều bí mật. Mà vận mệnh con người lại bị những bí mật này điều khiển. Ta cũng vậy” Âu Dương Tư Thông đi đi lại lại một cách buồn bực, “Chúng ta đi xem thú trấn mộ đi… có lẽ đây là lần cuối thấy nó rồi” Âu Dương Anna không dám cãi lời, chỉ đành thầm cầu chúc Cửu Sắc đừng nghịch ngợm mò được chìa khóa mở cửa bảo tàng tư nhân trên tầng hai. Dưới ánh đèn, thú trấn mộ ấu kỳ lân ngồi ngay ngắn trong tủ kính, cặp sừng trắng tuyết hướng lên trời. Cô chớp mắt với Cửu Sắc. Cuộc trò chuyện vừa rồi của cha con họ, không chừng đều bị con ấu thú nhạy bén này nghe trộm cả. “Đúng là cha rất thích con thú này, cha coi nó như vật trấn của Núi Đạt Ma trên biển. Nhưng thú trấn mộ là thứ trấn giữ lăng mộ địa cung, chỉ có Hoàng đế đã chết mới xứng với nó, mà phàm phu tục tử như chúng ta không thể áp chế được nó, ngược lại còn bị nó cắn trả. Nước Xiêm La của Nam Dương có một loại tà vật là Kuman Thong. Thú trấn mộ còn giỏi hơn Kuman Thong gấp trăm lần, có thể biến dương trạch của người hưng thịnh thành âm trạch địa mộ dưới đất” “Có người nói: tượng cổ đại, dù là gỗ, đá hay đồng đều là những thứ đáng sợ. Dù làm từ chất gì, một khi đã tạo thành hình người thì đều mang linh hồn tương tự bản thể” Thực ra, đây là lời của Tần Bắc Dương từng nói. Anna suy nghĩ một hồi, đột nhiên lướt qua đoạn thơ tiếng Pháp. “Những vật chất không có sinh mệnh tạo thành hình người Đưa những linh hồn bị giam cầm vào đôi mắt chết chóc. Biến những lời ca ngợi và vinh quang trọn đời hóa thành sự tồn tại như xác ướp.” “Cũng có thể, đúng là cha không nên cất giữ thứ được lôi từ trong mộ ra. Chi bằng cha bán thú trấn mộ nhỏ này sớm, tiễn ôn thần này đi, coi như còn bảo vệ được gia đình này, bảo vệ được tính mạng cha con ta” “Cha, cha nói đúng. Chúng ta không thể áp chế được con thú trấn mộ này. Nhưng có một người có thể áp chế nó, khiến nó nghe lời, thậm chí còn thành một con chó lớn” Âu Dương Anna để bảo vệ Cửu Sắc đã dùng hết mọi cách, cô nhìn thấy Cửu Sắc đang nháy mắt với cô, “Anh ấy chính là Tần Bắc Dương, người đã sửa thú trấn mộ” “Không được nhắc đến cái tên này nữa!” Âu Dương Tư Thông tức giận giơ tay đập nát tủ kính bên cạnh, vỡ cả bình gốm Lò Điếu thời Tống bên trong. “Cha, cha điên rồi!” Lần đầu Anna thấy cha tức giận như thế, cô đứng trước tủ kính để thú trấn mộ, chuẩn bị liều chết bảo vệ Cửu Sắc. “Ban đầu, lần đầu cha gặp Tần Bắc Dương, thấy cậu ta có năng lực sửa đồ cổ và thú trấn mộ, ta đã nghĩ cậu ta khác người. Lần thứ hai, cậu ta dũng cảm đánh lui bọn trộm, bảo vệ thú trấn mộ nhỏ càng khiến người ta thay đổi cái nhìn. Lần thứ ba, tên tiểu tử này từ chối ý tốt của ta, không muốn làm đồ đệ ta, ta cảm thấy cậu ta chắc chắn có dã tâm khác. Thanh niên trai tráng vừa tới Thượng Hải, ai nấy đều có ý chí quyết tâm, nhưng chỉ vài tháng là bị vỡ mộng. Duy chỉ có Tần Bắc Dương không thế, có thể so với Tề Viễn Sơn” “Hôm đó, nếu không phải con vào phá rối, cha định bắn chết anh ta ngay tại đó đúng không?” “Đúng! Nể tình công chúa bảo bối của cha, cha giữ cậu ta lại “Núi Đạt Ma trên biển”, cũng muốn xem xem rốt cục thế nào. Sau đó, phòng tuẩn bổ xảy ra án mạng, lúc cha nhận được điện thoại của Cảnh sát trưởng Hilton ở Tô giới công cộng, liền có linh cảm chuyện này liên quan tới cậu ta. Sau khi tới hiện trường quan sát hung án mới biết, cha mẹ Tần Bắc Dương cũng bị đám thích khách đó giết hại. Thân phận của cậu ta chắc chắn còn nhiều bí mật hơn, không phải cậu ta che giấu không nói cho ta thì là do cậu ta không biết gì” Âu Dương Tư Thông bất lực nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, “Người thanh niên này tới gần như cùng lúc với thú trấn mộ. Nguy hiểm và lời nguyền thật sự tới từ cậu ta. Cổ nhân đã nói rồi, họa dấy từ trong, ta không thể không nghi ngờ” “Cha, cha nghi ngờ Tần Bắc Dương ư?” Không ai hiểu con như cha, ngược lại cũng vậy, trong lòng Âu Dương Tư Thông luôn khắc ghi câu nói của Tào Tháo “Thà ta phụ người trong thiên hạ chứ không để người thiên hạ phụ ta”. Chuyện bang Lưỡi Búa hành thích lần trước chính là do sự chia rẽ trong nội bộ của Thanh Bang. Âu Dương Tư Thông thoát được một kiếp, kẻ phản loạn hoảng hốt tháo chạy, mấy ngày trước vừa bị bắt ở Hong Kong. Anh em nhiều năm, trước khi chết còn mắng chửi sư phụ về trung giáo nhân nghĩa, chẳng qua chúng chỉ là ngụy quân tử khẩu phật tâm xà. Âu Dương Tư Thông cầm cây gậy đánh Polo đánh vào tất cả những vị trí quan trọng của kẻ phản bội trước mặt toàn bộ học trò của mình. Chờ tới khi kẻ đó không còn thở nữa mới tận tay đập vỡ đầu, não văng tung tóe. Tề Viễn Sơn chịu trách nhiệm chôn cất các xác chết ngoài nơi hoang vu, qua nhiều ngày sau vẫn không nuốt nổi cơm… “Con gái, chuyện này con đừng nhúng tay vào. Cha có ý muốn trừ khử hắn và cả trợ thủ của hắn, Tề Viễn Sơn” Nghe xong, mặt Âu dương Anna trắng bệch, ngón tay đặt trên tủ kính của Cửu Sắc run rẩy: “Cha, chắc chắn cha biết đêm nay họ đi đâu rồi?” “Lúc này, chắc hai tên đó cũng lên thiên đàng rồi!” “Thiên đàng?” Anna lỡ tay làm vỡ cái bình Lò Điếu thời Tống thứ hai, mảnh vỡ của chiếc bình cổ bay tứ tán, sượt qua má Âu Dương Tư Thông thành một vệt máu đỏ. ________ Chú thích: (1) Tống Giáo Nhân (1882-1913), là một nhà cách mạng và chính trị gia Trung Hoa. Ông là nhà lãnh đạo tổ chức Quốc dân Đảng ở Trung Quốc, cùng Tôn Trung Sơn thành lập Đồng minh Hội. Từng được mời tham gia chính phủ của Viên Thế Khải. Sau đó tập hợp một số đảng viên có khuynh hướng dân chủ trong Quốc hội cùng Đồng minh Hội lập ra Quốc dân Đảng (1912), trở thành nhân vật đối lập với Viên Thế Khải. Ngày 20 tháng 3 năm 1913, ông đã bị ám sát ở nhà ga Thượng Hải khi ông đang chuẩn bị bài diễn văn vận động ủng hộ chính phủ. Người ta nghi ngờ Viên Thế Khải là người xúi giục tổ chức cuộc ám sát này.