← Quay lại trang sách

Chương 48 “Số hiệu Science”

Tám giờ sáng hôm đó, Tề Viễn Sơn và Tần Bắc Dương xuất phát từ “Núi Đạt Ma trên biển”.Hai người đi từ Hồng Khẩu phía Đông Thượng Hải đi về bến Tào Gia, nhìn ống khói cao ngút phía xa. Ngày đầu tiên tới Thượng Hải, Tần Bắc Dương muốn đến làm việc tại “Công xưởng sắt thép cơ khí Science Hoa Thương”, kết quả bị đuổi ngoài cửa. Ông chủ của công xưởng này họ Tiền, mấy ngày trước bị bắt cóc tống tiền, đám bắt cóc đòi mười vạn đồng đại dương. Người thân tìm đến phòng tuần bổ, Thám trưởng không thể giúp gì, chỉ có thể tìm đến giới hắc đạo cầu cứu. Ông chủ họ Tiền này đã từng giúp cho sự nghiệp của Thanh Bang, thực ra chỉ là thắp hương cầu bình an. Hiện giờ bị bắt cóc tống tiền, có nghĩa là Thanh Bang bị tát một cú bạt tai. Âu Dương Tư Thông ra lệnh Tề Viễn Sơn nhất định phải cứu được người. Tần Bắc Dương dù không phải người của Thanh Bang nhưng đã dấn thân vào vụ ám sát của phòng tuần bổ, cậu không có lựa chọn nào khác, không thể tiếp tục làm một thợ thủ công bình thường được. “Đừng để Anna biết!” Đây là câu nói quan tâm cuối cùng của Âu Dương Tư Thông. Tề Viễn Sơn thấp thỏm bất an, chuyện bắt cóc tống tiền dã man này chỉ e là Âu Dương Tư Thông thử cậu. Công tử của ông chủ Tiền đón họ ở cửa, cậu ta cũng chỉ là một cậu thanh niên mười bảy tuổi, vóc dáng gầy nhỏ, mặc một bộ đồ lao động đã cũ, không giống thiếu gia nhà giàu. Lúc cậu ta thấy người tới là những thanh thiên tầm tuổi chứ không phải những người đàn ông râu quai nón trong tưởng tượng thì vẻ mặt hơi khó coi. Thiếu đông gia tên là Tiền Khoa, cậu nói bọn bắt cóc ở núi Hội Kê – Thiệu Hưng. Lũ thổ phỉ này thường gây án ở Giang Chiết, chặn đường cướp bóc, bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản, không chuyện ác gì là không làm, Đốc quân hai tỉnh không thể làm gì được. Tề Viễn Sơn cởi mũ, giả bộ thận trọng già dặn, nhìn công xưởng máy móc kêu đinh tai nhức óc nói: “Chúng tôi có thể tham quan một chút không? Có lẽ sẽ tìm được đầu mối của vụ án” Công xưởng mở đường sống cho người dân lao động từ Tô giới Hoa trùng điệp tới Tô giới công cộng. Máy móc đặt mua từ vùng Ruhr của Đức và đế chế Bohemia của đế quốc Áo – Hung, ở đó có xưởng luyện gang thép nhỏ và xưởng luyện than, còn sản xuất được cả linh kiện vàng cùng với linh kiện cơ khí loại nhỏ. Vận chuyển chủ yếu dựa vào bến tàu sông Tô Châu, rồi chuyển qua Trường Giang vào các tỉnh nội địa Trung Quốc. Động lực dùng hơi than nên khói đen ngùn ngụt, bên trong nhà xáy như có vô số đầu tàu chạy bằng hơi nước, thi thoảng lại toát ra khói trắng che kín người. Nói chuyện phải nói khản cả giọng nếu không sẽ bị tiếng ồn nhấn chìm. Bộ quần áo mới tinh tươm của Tề Viễn Sơn đã bị muội than làm cho bẩn nhem nhuốc, nhìn không khỏi đau lòng. Tần Bắc Dương kinh ngạc nói: “Công xưởng tên là Science, quả nhiên là kiệt tác của khoa học!” “Sao cậu biết?” “He he… Democracy, Science không phải là từ ngữ thông dụng hiện nay sao?” “Đúng thế, Democracy and Science, Trung Quốc chúng ta thiếu nhất là hai thứ này!” Tiền Khoa cảm thấy Tần Bắc Dương nói chuyện có phần thú vị, “Gia tộc tôi là Tiền thị từ Giang Nam, là dòng dõi của Tiền Liêu – Ngô Việt vương thời Ngũ Đại Thập Quốc, từ thời Minh đã ở Hồ Châu, tổ tiên từng có ba Trạng nguyên, mười hai Tiến sĩ, vô số cử nhân và tú tài. Tới thời cha tôi, làm công việc giao tiếp với người nước ngoài, thực nghiệp cứu nước, cùng lập công xưởng này với ngày Trương Kiên của Nam Thông” “Ba năm trước? Vừa đúng lúc nổ ra chiến tranh châu Âu” “Các cường quốc như Anh, Pháp, Đức, Nga còn đang mải chiến tranh, giảm sản lượng mua hàng hóa của Trung Quốc, vốn của dân tộc chúng ta càng có không gian phát triển. Cậu nhìn bên sông Tô Châu vốn có rất nhiều công xưởng của người nước ngoài, giờ cũng đã xây không ít xưởng dệt, nhà máy thuốc lá và diêm của người Hoa, bên cạnh là xưởng bột mì của nhà Vô Tích Vinh” “Tôi thấy rồi” Tề Viễn Sơn nhón chân đi sang bên cạnh nhìn, “Đó là một thương gia cực lớn” “Từ khi bắt đầu Chiến tranh Nha phiến (1), Trung Quốc nhiều năm là nước nhập siêu, bạc trắng chảy ra ngoài. Nhưng từ năm trước đã thành nước xuất siêu, đây là cục diện tốt chưa từng có! Than và sắt của phương bắc, đồng và wolfram của phương nam, sản lượng đều tăng. Nghe nói công nhân xưởng Trung Quốc đã hơn hai triệu người” Tần Bắc Dương biết hiện hay thế giới có ba nước lớn nhất là Anh, Đức và Mỹ, đều có quy mô công nghiệp nặng lớn kinh người. Nếu Trung Quốc có một trăm xưởng sắt thép cơ khí Science như thế, chẳng phải sợ không có chỗ đứng trong Đông Á, hay bay ra ngoài vũ trụ. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đi qua một cái kho rất lớn trên đường, liếc qua thấy một vật hình bầu dục bị kéo dài. Tần Bắc Dương tò mò đi vào trong, phát hiện ra đó là một chiếc khí cầu! Chiếc khí cầu nhìn thấy nhỏ hơn chiếc ở Berlin Đức trên báo. Trên thân khí cầu lắp kí hiệu xưởng Science, đó là một đồng tiền thiên viên địa phương (2), chắc hẳn đây là biểu tượng của họ “Tiền”. Tiền Khoa sờ vào lớp sơn còn sót lại trên khoang treo khí cầu: “Đây là một loại khí cầu, tải trọng nhỏ hơn nhiều chiếc khí cầu khung cứng ở Berlin. Từ nhỏ tôi đã yêu thích các loại máy móc, đặc biệt tích khí cầu và máy bay. Tôi thuê nhiều kĩ sư người nước ngoài, tham khảo bản vẽ thiết kế khinh khí cầu của châu Âu, tạo ra chiếc khinh khí cầu này. Tôi đặt tên cho nó là ‘Số hiệu Science’” “Số hiệu Science!” Tần Bắc Dương tấm tắc hô, cậu ngước nhìn túi khí cao thật cao, “Trời ạ! Tôi nhớ ra rồi, hôm đó ở cửa giáo đường, tôi đã nhìn thấy chiếc khí cầu này, quá đẹp! Tôi có thể bay thử không?” “Ba lần bay thử nghiệm là anh ta đưa tôi đi!” Tiền Khoa chỉ vào kĩ sư người nước ngoài đang uống rượu trong kho, “Anh ta là người Mỹ, tháng sau phải về châu Âu tham chiến rồi” “Tiền công tử, sở thích của cậu khiến chúng tôi ngưỡng mộ quá” “Thật sao? Tôi không thích kinh doanh, tôi muốn trở thành kỹ sư, không chỉ là khí cầu, tôi còn muốn thiết kế chiếc máy bay tân tiến nhất cho Trung Quốc. Tôi đã giao hẹn với cha rồi, năm sau để em trai kế nghiệp gia sản, còn tôi muốn đến trường Hàng không Nam Uyển học phi hành” Tề Viễn Sơn là người đưa chủ đề quay lại: “Tiền công tử, chúng ta nên nói chuyện đại sự của lệnh tôn thôi. Cậu xem bao giờ chúng ta có thể đi giao tiền chuộc? Chúng tôi sẽ bảo vệ cậu trong cả hành trình” “Các cậu tới muộn rồi!” Tiền Khoa cười khổ, “Đám bắt cóc tống tiền đó chỉ cho thời hạn bảy ngày, nếu không giap mười vạn đại dương lên thuyền mà chúng chỉ định, đêm nay cha tôi sẽ bị giết. Bọn chúng rất độc ác, chuyện này chắc chắn chúng có thể làm” “Đêm nay giao tiền?” “Cha tôi là thần giữ của, cha tôi từng dặn dò tôi, nếu chẳng may cha tôi có bị bắt thì đừng đưa tiền chuộc, cứ để cha bị giết cho xong. Huống hồ, tất cả tài sản của nhà tôi đều ở cái xưởng này. Ví dụ chế tạo chiếc khí cầu này đã tốn mất lợi nhuận hai năm, còn không đủ tiền trả cho ngân hàng, lấy đâu ra mười vạn đại dương chứ” Nín nhịn mãi, Tần Bắc Dương mới nói: “Giao tiền chuộc làm gì chứ? Cứ đến thẳng đó giết chúng cứu người còn hơn” Tề Viễn Sơn sau hồi suy nghĩ liền gật đầu: “Tiền công tử, cậu có biết lệnh tôn bị nhốt ở đâu không?” “Đỉnh núi Hội Kê – Thiệu Hưng, Thám trưởng phòng tuần bổ nói vô cùng chắc chắn nhưng họ không có quyền tới Thiệu Hưng bắt người. Còn quan phủ thì vô cùng đồi bại, cùng một giuộc với lũ thổ phỉ, chẳng trông cậy gì được” Tiền Khoa nhìn đồng hồ, đã tới chính Ngọ. “Thời gian giết con tin là đêm nay! Còn lại sáu tiếng nữa, dù chúng ta có đi tàu hỏa tới Hàng Châu, rồi đuổi tới Thiệu Hưng thì nhanh cũng phải sáng mai mới tới!” “Nếu như đi bằng nó thì sao?” Tần Bắc Dương vỗ vào mái chèo xoắn ốc đằng sau khoang treo của khinh khí cầu… Sau buổi trưa, khí cầu cỡ nhỏ “Số hiệu Science” mới ra lò, khởi hành từ sông Tô Châu chuyển tới bãi đất trống ngoại thành phía Tây Thượng Hải. Thời tiết hôm nay đẹp, có nắng có gió, mấy đám mây bay về phía biển. Khí cầu được thêm đủ nhiên liệu, bóng khí được bơm đầy khí hydro, hoàn tất thủ tục kiểm tra và bảo dưỡng trước khi bay. Khoang chứa của chiếc khinh khí cầu này không đọ lại được với chiếc ở Berlin, Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn ở cuối. Hai người, mỗi người một chiếc súng, hộp pháo mặt kính lớn mà những người thợ làm thuyền ở Đại Cô có. Gió lên rồi! Kỹ sư ra hiệu mọi người ngồi cho chắc, dưới mặt đất có mấy chục người cùng trợ giúp bay lên, giống như khí nóng của khinh khí cầu dần tăng lên. Khu đất trống này vốn là nghĩa địa, tứ bề là những ngôi mô rải rác, hài cốt và linh hồn dưới đất nhìn lên chúc phúc. Mái chèo xoắn ốc ở sau khoang chở đang chuyển động nhanh hơn. Bay lên trời cao. ___________ Chú thích: (1) Chiến tranh Nha phiến hay Các cuộc chiến Anh-Trung là hai cuộc chiến xảy ra giữa thế kỷ 19 (1840 – 1843 và 1856 – 1860) gây nên xung đột kéo dài giữa Trung Quốc dưới triều Mãn Thanh và đế quốc Anh. Trong cuộc chiến lần thứ hai, Pháp, Nga và Hoa Kì đã kề vai sát cánh cùng Anh để đánh Trung Quốc. Nguyên do cuộc chiến tựu quanh việc chính phủ Anh đòi quyền tự do buôn bán nha phiến từ Ấn Độ thuộc Anh sang Trung Quốc trong khi nhà Mãn Thanh có lệnh nghiêm cấm. Trung Quốc hoàn toàn thất bại trong hai cuộc chiến với hậu quả phải công nhận thương quyền buôn nha phiến của ngoại quốc. (2) Thiên viên địa phương là quan điểm của khoa học cổ đại với vũ trụ. Đây là Lí giải của hệ thống âm dương trong “Kinh Dịch” về sự vận hành và hình thành của trời đất.