Chương 53 Khi sư diệt tổ
“Anh, em có thể chứng minh anh trong sạch!”“A U, bọn họ sẽ không tin một cô bé mười bốn tuổi, vừa là đứa trẻ lang thang lại còn kiêm vai đào của gánh hát đâu, họ sẽ chỉ coi em là đồng bọn của bọn anh thôi. Đám thích khách từ đầu đến cuối theo dõi anh, nắm rõ nhất cử nhất động của anh, bao gồm cả việc anh và Tề Viễn Sơn ngồi khí cầu đến Thiệu Hưng. Thời gian cũng như chuyến của chiếc vé tàu hỏa bọn anh mua ở Hàng Châu chiều nay chỉ e cũng được chuyển cho đám thích khách vào giây phút đầu tiên rồi. Vậy nên bọn chúng mới hoàn thành việc tàn sát và lấy trộm ngay trước khi bọn anh quay lại – chính xác như đồng hồ Thụy Sĩ vậy!” Đám người này quá đáng sợ! Tần Bắc Dương không muốn lộ vẻ sợ hãi trước mặt A U, chỉ đành tự nhủ thầm trong lòng Thượng Hải đầu tháng 12, Tần Bắc Dương ngồi dưới ống khói trên nóc nhà sau nửa đêm, cậu lấy chiếc nhẫn ngọc trong lòng ra. A U tò mò tóm lấy đặt trước mắt trái của mình, ngắm chuẩn hướng mặt trăng, tựa như mặt trăng chui vào bên trong vòng nhẫn vậy. Lần đầu thấy sự tinh nghịch của cô bé, Tần Bắc Dương không nhịn được mà nói: “Đây là báu vật lấy từ trong địa cung một ngôi mộ lớn triều Đường, cũng có thể đã từng được đeo trên ngón tay tiểu Hoàng tử, em có thích không?” A U gật gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: “Em không cần! Hãy tặng cho cô gái mà anh thích ấy” Tần Bắc Dương chau mày, nhét chiếc nhẫn ngọc vào trong lòng. Hai người họ đều bị gió Bắc thổi đến sắp đông cứng lại, chỉ đành ôm lấy nhau, đầu tựa vào nhau truyền hơi ấm. Cửu Sắc thì vượt xa nhiệt độ cơ thể của một chú chó, nó giống một cái bình nước nóng bằng đồng chứa đầy nước nóng vậy, tạm thời giúp bọn họ xua tan lạnh giá. “Cửu Sắc, mày giống một ngọn lửa vậy!” Vì sao nó có thể thoát ra khỏi ngọn lửa cháy bừng bừng ở “Núi Đạt Ma trên biển”, toàn thân như một quả cầu lửa mà lại không hề bị thương chút nào? Cậu chà mạnh cái bờm màu đỏ đó, còn cả đám lông trắng ở lưng, chúng đều có chỗ khác với so với lông chó bình thường, kéo mạnh cũng không bị rụng – đây căn bản không phải lông động vật mà là một loại sợi có thể phòng cháy, giống như quần áo của lính cứu hỏa, còn có cả nguyên liệu amiăng. Kết luận: Cửu Sắc không sợ lửa. Con thú trấn mộ nhỏ này của tiểu Hoàng tử Lý Long Kỳ triều Đường bản thân vốn đã là thuộc Hỏa trong Ngũ hành, nó dùng sức mạnh của lửa để bảo vệ địa cung bên dưới ngôi mộ lớn trên Bạch Lộc Nguyên. Cửu Sắc vừa là ấu kỳ lân cũng vừa là hỏa kỳ lân. Hoặc có thể nói nó là một con hỏa kỳ lân vẫn còn chưa lớn. Cuối cùng, Tần Bắc Dương vẫn còn một thắc mắc: Âu Dương Anna đang ở đâu? Cô có còn sống không? Trước khi trời sáng, Tần Bắc Dương, A U và Cửu Sắc lặng lẽ leo xuống khỏi nóc nhà. Mùa đông đã sắp đến, lúc sáu giờ trời vẫn còn tối, bọn họ tránh khỏi sự lùng bắt tầng tầng lớp lớp của phòng tuần bổ, lần mò đến cầu Đề Lam trong im lặng. Nhìn ra nhà giam đệ nhất Viễn Đông kiên cố vững chắc phía xa, Tần Bắc Dương cảm thấy đây không phải điềm tốt lành gì, cậu thầm cầu nguyện cho Tề Viễn Sơn, chỉ mong cậu ta không bị bắt vào trong. Vào sáu giờ, cậu gõ một cánh cửa phòng bên cạnh Tinh Võ Môn. Cậu không lo mình bị người khác nhìn thấy, nhưng lại sợ Cửu Sắc với cái bờm đỏ bị người ta chú ý, cầu cho sáng sớm nay không có ai đi ngang qua. Người mở cửa là Trần Công Triết, người luyện võ thường quen dậy sớm, lúc này đã anh ta đã mặc bộ quần áo luyện công ngắn. Nơi đây là nhà riêng của anh ta, bao gồm cả khu đất của Tinh Võ Môn cũng là do anh ta đóng góp. Tần Bắc Dương dẫn cô gái cùng con chó lớn vội vã xông vào trong cửa rồi quỳ xuống nói: “Anh Trần, tôi không thể tin tưởng người thứ hai nào nữa trên cái đất Thượng Hải rộng lớn này, xin hãy cứu mạng chúng tôi” Trần Công Triết khóa cửa, đưa bọn họ vào thư phòng trên tầng, cẩn thận kéo rèm cửa sổ lại, xác nhận kỹ càng không bị ai phát hiện. Sau đó, Tần Bắc Dương nói hết ra tất cả nguyên nhân hậu quả. Vừa nghe xong, sắc mặt Trần Công Triết trở nên nặng nề: “Vụ tàn sát hàng loạt ở phòng tuần bổ Hồng Khẩu tôi cũng đã sớm nghe đồn, cũng rất lo lắng học viên Tinh Võ Môn của chúng tôi bị cuốn vào chuyện này. Không ngờ, cậu và Tề Viễn Sơn lại trở thành nghi phạm trong vụ án diệt môn ở “Núi Đạt Ma trên biển”, chuyện này thực sự quá nan giải” “Anh Trần, tôi đã gây thêm phiền phức cho anh rồi, tôi và A U sẽ ra ngoài tìm nơi dừng chân ngay bây giờ” “Nói gì vậy?” Trần Công Triết ấn cậu ngồi xuống, mặc dù người này nhìn như một thư sinh yếu ớt nhưng lực tay lại mạnh đến kinh người, “Lần đầu gặp mặt ở Hổ Khâu – Tô Châu, tôi đã cảm thấy cậu không phải người bình thường. Trận chiến ở Hội quán Judo Hồng Khẩu cộng thêm với lần giao đấu của chúng ta trên cầu Ngoại Bạch Độ, Tần Bắc Dương, tôi tin là cậu vô tội! Tôi không muốn thấy cậu chịu oan ức, rơi vào tay phòng tuần bổ hoặc bọn người xấu” Trần Công Triết bưng bữa sáng nóng hổi đến, còn mang cho Cửu Sắc mấy khúc sườn thịt. Nhưng nó lại ghét bỏ mà tránh ra xa. Tần Bắc Dương chỉ đành giải thích: “Đây không phải là chó, nó không ăn thịt, cũng không ăn cỏ, nó chỉ… ăn vi sinh vật trong không khí thôi” “Thiên hạ rộng lớn như vậy, tất sẽ có những thứ kỳ lạ. Đợi đến thế kỷ sau, khoa học cũng sẽ cho chúng ta một lời giải thích” Trần Công Triết dọn một căn phòng dành cho khách trên tầng hai để bọn họ ở tạm. Cũng may, gần đây trong nhà không có người giúp việc, để bảo đảm an toàn, anh ta nhắc Tần Bắc Dương đừng xuống tầng, nhất định phải kéo kín rèm cửa sổ. Phòng dành cho khách không lớn, chỉ có một chiếc giường. Tần Bắc Dương kéo một tấm rèm trong phòng, cậu để A U ngủ trên giường, còn mình thì trải chăn đệm nằm đất, Cửu Sắc vốn không cần ngủ nên biến luôn thành thú trấn mộ ấu kỳ lân đồng xanh. Một buổi sáng trôi qua trong sự nóng ruột, Tinh Võ Môn bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng hô to khi luyện công. Tần Bắc Dương buồn bã ngắm bầu trời qua tấm rèm cửa sổ, không biết Tề Viễn Sơn đã thoát khỏi cảnh hiểm nguy hay chưa? A U cũng không nói năng gì nhiều, thi thoảng mới hát vài đoạn kịch Thiệu Hưng, đều là những câu chuyện tài tử giai nhân, Tần Bắc Dương nghĩ một đằng làm một nẻo, vừa vỗ tay vừa dặn cô bé khẽ giọng một chút. Tối hôm đó, có một vị khách đến nhà Trần Công Triết. Tần Bắc Dương không dám xuống tầng, vừa hay phòng khách nằm ngay bên dưới, qua kẽ hở của sàn nhà, cậu thấy cái đầu hói sớm của vị khách – chừng ba mươi tuổi, thân hình trung bình, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa chí khí anh hùng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Quan hệ của Trần Công Triết với người này không tồi, là kiểu có thể vỗ vai lẫn nhau. “Anh Khải Thân, đã lâu không gặp, anh vừa từ chỗ chính phủ Hộ pháp quân (1) ở Quảng Châu về sao?” “Tối nay đến đây thăm hỏi, anh đại diện cho ngài Tôn Trung Sơn chuyển lời đến cậu – ngài đã đồng ý đảm nhiệm vị trí Hội trưởng danh dự của Tinh Võ Môn và tự tay viết bức hoành “Tinh thần thượng võ”, vài hôm nữa sẽ chuyển từ Quảng Châu đến Thượng Hải” Vị khách nói giọng địa phương của vùng quê Ninh Ba, may mà tiếng Thượng Hải và tiếng Ninh Ba đa phần giống nhau, Tần Bắc Dương nằm cách một sàn gác cũng hiểu được. “A! Đây quả thực là một chuyện đáng mừng!” “Không cần khách sáo!” Vị khách lộ vẻ mệt mỏi, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cậu biết đấy, anh cũng là thành viên Thanh Bang, tối hôm qua đã xảy ra một chuyện lớn, có thể nói là chục năm cũng khó gặp” “Anh nói đến… Âu Dương Tư Thông?” “Đúng, chắc hẳn cậu em Công Triết cũng đã nghe đồn rồi, đường đường là người có vai vế của Thanh Bang mà lại gặp thảm án diệt môn, bị thích khách cắt cổ, dọn sạch tiền của trong nhà, lại còn phóng hỏa thiêu hủy, thật là vô cùng nhục nhã! Một lời khó mà nói hết” “Anh Khải Thân có biết rõ nội tình không?” “Anh đã bàn bạc với Thanh Bang cả ngày về chuyện này đó! Trận hỏa hoạn tối qua ở “Núi Đạt Ma trên biển” bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng nhanh. Phòng tuần bổ và đội cứu hỏa chỉ cách có hai con phố. Tính cả Âu Dương Tư Thông thì tổng cộng là mười bốn mạng người! Đa số thi thể vẫn còn có thể nhận diện, tất cả đều chết do một nhát cắt cổ. Rõ ràng hung thủ cùng một nhóm người với hung thủ trong trận tàn sát hàng loạt tại phòng tuần bổ Hồng Khẩu hai tháng trước” “Đúng rồi, anh nói tổng cộng mười bốn mạng người, trong số đó liệu có tiểu thư Anna, con gái của Âu Dương Tư Thông không?” Lời này của Trần Công Triết thực ra là hỏi hộ Tần Bắc Dương trên tầng. “Thanh Bang đã điều tra rồi, vào buổi sáng hôm xảy ra án mạng, tiểu thư Anna đã ngồi thuyền về quê” “Quê ở đâu?” “Núi Đạt Ma” “Thì ra cái tên “Núi Đạt Ma trên biển” từ đó mà ra.” Sở thích của Trần Công Triết rất rộng, trong đó có cả khảo cổ văn vật, là viện bảo tàng tư nhân đệ nhất của Thượng Hải, “Núi Đạt Ma trên biển” đã sớm nổi tiếng xa gần trong giới, “Em biết núi Đạt Ma là một hòn đảo biệt lập trên biển Hoa Đông, không có bất kỳ tàu bè hay chuyến bay nào qua lại, tiểu thư Anna chắc chắn là thuê riêng một chiếc thuyền để ra đảo” “Nghe nói trên đảo đến cả điện báo cũng chưa thông, có lẽ lúc này tiểu thư Anna còn chưa biết tin về cái chết thảm của cha mình” Giúp Tần Bắc Dương nghe ngóng được tin tức của Âu Dương Anna, Trần Công Triết cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, anh quay lại chủ đề chính: “Hung án có nghi phạm chưa?” “Một kẻ tên là Tề Viễn Sơn, một kẻ tên là Tần Bắc Dương!” Vị khách bình tĩnh nói ra hai cái tên, Tần Bắc Dương đang nghe trộm trên tầng, trái tim gần như văng ra, mình quả nhiên đã bị vu oan thành tên ác ma giết người cuồng loạn. “Phòng tuần bổ đã phát lệnh truy nã, treo thưởng một vạn bảng Anh. Thanh Bang treo thưởng đầu của hai người này, tiền thưởng là mỗi cái đầu một vạn đại dương” “Đúng thật là mới nghe lần đầu!” Trần Công Triết cố tình nói thật to để Tần Bắc Dương trên tầng nghe thấy. “Hai vụ hung án gần đây của Thượng Hải, phòng tuần bổ Hồng Khẩu có mười lăm người chết tính cả tuần bổ lẫn phạm nhân, “Núi Đạt Ma trên biển” lại có mười bốn người chết, cũng là chuyện mới nghe lần đầu! Hai kẻ hung phạm Tề Viễn Sơn và Tần Bắc Dương, kẻ trước là đồ đệ cuối cùng của Âu Dương Tư Thông, kẻ sau là thợ thủ công tư nhân của nhà Âu Dương, có thể nói là đã phạm tội khi sư diệt tổ, là tội ác tày trời phản bội sư môn! Căn cứ theo luật lệ cũ của Thanh Bang, nhất định phải rút gân lột da, đẩy xuống chảo dầu, thậm chí giết chết cả nhà. Bây giờ Thượng Hải đã nhốn nháo lên rồi, đầu đường cuối ngõ đều có tuần bổ Ấn Độ và các huynh đệ của Thanh Bang lùng bắt hai người này” Trần Công Triết chỉ nghe chứ không đáp lời, vị khách đột nhiên đổi đề tài: “Cậu em Công Triết, anh nghe nói hai tên hung phạm này đều là học viên Tinh Võ Môn của các cậu. Trong đó có tên Tần Bắc Dương, mấy hôm trước hắn đánh với Hội quán Judo Hồng Khẩu của đám người Nhật, các cậu còn bày tiệc ăn mừng cho hắn” “Đúng… em thừa nhận chuyện này” “Cậu không biết tung tích của hắn sao?” Vị khách nhìn chằm chằm vào đôi mắt nghiêm túc của Trần Công Triết, đột nhiên bật cười, “Ha ha, cậu em Công Triết, anh đùa đấy. Cậu thực sự coi anh là đệ tử Thanh Bang sao? Thân phận ở Thanh Bang cũng để thuận tiện cho Cách mạng thôi, các đợt khởi nghĩa của Đồng minh hội từ trước cho đến nay không phải chúng ta đều làm như vậy sao?” “Đúng! Đúng! Bang hội chính là một lưỡi dao, cách mạng là giẫm trên lưỡi dao này để tiến lên”. Trần Công Triết đưa câu chuyện trở về đề tài cũ, “Anh nói tiếp đi, Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn cũng chỉ là hai đứa trẻ mười bảy tuổi, sao lại có gan phạm tội lớn như vậy chứ?” “Nghe nói hai đứa này tuy nhỏ tuổi nhưng thân mang tuyệt kỹ, vừa giỏi bắn súng, vừa biết sử dụng các binh khí lạnh như đao thương, lại còn luyện võ ở chỗ các cậu, việc giết người với chúng không khó. Còn có người anh em Thanh Bang nói đã từng tận mắt trông thấy Tần Bắc Dương dùng dao găm cắt đứt yết hầu một con ngựa trong nháy mắt, điều này cũng khiến phòng tuần bổ liên tưởng đến hành động của thích khách” Tần Bắc Dương nằm bò phía trên khe hở sàn nhà nghe lén, cậu biết chuyện này không phải vu oan – trong nhà Âu Dương có một cỗ xe ngựa, có lần xảy ra sự cố lật xe, cột sống con ngựa bị gãy, sống không bằng chết, Tần Bắc Dương bèn nhân từ cắt cổ con ngựa để chấm dứt đau đớn cho nó. Vị khách dưới tầng nói tiếp: “Phòng tuần bổ đã đưa ra động cơ giết người của hai kẻ này – ham muốn đống bảo bối của “Núi Đạt Ma trên biển”. Hơn ba tháng trước, nhà Âu Dương đã xảy ra một vụ trộm, tên trộm bị bắt khi đó căn bản chính là đồng bọn của hai tên Tề và Tần, vốn chúng muốn trong ngoài phối hợp để lấy trộm báu vật, kết quả bị con gái của Âu Dương Tư Thông phát hiện. Bọn chúng đã diễn một vở khổ nhục kế, để tên trộm bị bắt vào phòng tuần bổ, còn Tần Bắc Dương ở lại trong nhà Âu Dương. Tề Viễn Sơn được sự tín nhiệm của Âu Dương Tư Thông, trở thành đệ tử cuối cùng của lão đại Thanh Bang. Sau đó một tháng, đám thích khách gây ra vụ thảm án ở phòng tuần bổ Hồng Khẩu, cứu tên trộm bị giam giữ ra ngoài” “Chứng cứ đâu? Xem ra đều chỉ là phỏng đoán và suy luận” “Khi lửa thiêu “Núi Đạt Ma trên biển”, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Tề Viễn Sơn, Tần Bắc Dương trốn khỏi phủ, trên người vẫn còn nhuốm máu của người bị hại. Hai ngày trước khi xảy ra vụ án, Âu Dương Tư Thông đã phái hai người Tề, Tần đi xử lý một vụ bắt cóc. Tối hôm qua, hai kẻ này lặng lẽ lẻn về Thượng Hải, cùng những tên thích khách khác giết chết tất cả người trong nhà Âu Dương, lại dọn dẹp hết những món đồ cổ giá trị liên thành đi, cuối cùng phóng hỏa thiêu hủy” Trần Công Triết im lặng hồi lâu không nói gì, thấp giọng nói: “Đáng tiếc thay, Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn phạm tội khi sư diệt tổ thế này thì chết chắc rồi!” Nửa đêm, trong nhà Trần Công Triết, vị khách chắp tay cáo từ. Tần Bắc Dương vén rèm cửa sổ, mượn ánh trăng nhìn theo bóng lưng người khách rời đi từ cửa. Người này tuy mặc áo dài thường phục nhưng lại có dáng dấp rắn rỏi của quân nhân. Đột nhiên, vị khách quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn lên cửa sổ trên tầng, Tần Bắc Dương hoảng hốt nấp vào sau tường. Trần Công Triết tiễn khách đi rồi chạy lên tầng, sắc mặt nặng nề: “Cuộc nói chuyện lúc nãy cậu nghe thấy hết không?” “Nghe thấy rồi.” Tần Bắc Dương không biết phải nói gì, bèn hỏi một câu, “Người đến là ai vậy?” “Thường Khải Thân”(2) “Ông ấy vừa là Đảng Cách mạng vừa là Thanh Bang?” “Còn là người môi giới chứng khoán nữa” Trần Công Triết nhắc đến người này với vẻ khâm phục, “Ông ấy là anh em kết nghĩa với Đô đốc quân Thượng Hải Trần Kỳ Mỹ (3). Tinh Võ Môn không thể không có sự nâng đỡ của Trần Kỳ Mỹ. Năm ngoái, Trần Kỳ Mỹ bị Viên Thế Khải ám sát, bọn tôi không đội trời chung với đám quân phiệt Bắc Dương” Tần Bắc Dương nghĩ, chẳng trách đám học viên Tinh Võ Môn nghe đến tên mình thì đều chau mày – hỏng ở hai chữ Bắc Dương này cả. “Bến Thượng Hải ngọa hổ tàng long, người này cũng coi như anh hùng thời loạn” “Anh hùng? Còn lợi hại hơn cả Viên Thế Khải sao?” “Sợ rằng chỉ có hơn chứ không có kém” “Cậu có biết xem tướng mặt không?” Tần Bắc Dương lắc đầu không đáp. Tạo huyệt mộ, tìm long mạch, phân kim điểm huyệt bắt buộc phải học Chu Dịch và Âm Dương học, cậu cũng tiện thể theo cha học thuật xem tướng mặt luôn. “Không nói mấy cái này nữa, Bắc Dương, hoàn cảnh của cậu hiện nay vô cùng nguy hiểm, cậu có nghĩ bước tiếp theo phải đi thế nào chưa?” Tần Bắc Dương chau mày, quay người nói với A U: “Em gái à, em mau đi đi, lệnh truy nã không có em, đừng có đi theo anh để bị liên lụy nữa” Dứt lời, cậu lấy ra một trăm đồng bạc đặt vào bàn tay cô bé. A U không chịu, cô trả mấy đồng bạc lại cho Tần Bắc Dương: “Anh, tên cảnh sát ngoại quốc đó là do em giết, em lúc nào cũng phải đi theo anh, đến lúc đó em sẽ làm chứng cho anh” “Đến lúc đó chúng ta đều sẽ chết không có chỗ chôn” Tần Bắc Dương quát lớn, trong phòng hoàn toàn yên lặng, Cửu Sắc hóa thân thành chú chó lớn cũng đã khôi phục lại nguyên hình thú trấn mộ ấu kỳ lân. Trần Công Triết tấm tắc: “Vụ tàn sát hàng loạt ở phòng tuần bổ Hồng Khẩu chính là vì món bảo vật trộm được từ trong ngôi mộ lớn triều Đường này?” “Vụ hung án tối qua ở “Núi Đạt Ma trên biển” e rằng cũng là vì nó. May mà nó có thể biến thành hình dạng thú, hơn nữa lại không sợ lửa, vậy nên mới thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của đám thích khách mà xông ra khỏi trận hỏa hoạn, còn cứu được tôi từ trong tay đám tuần bổ Ấn Độ. Nếu không giờ này tôi đã bị Thanh Bang băm vằm rồi” “Trên đời này vẫn còn có con thú trấn mộ như vậy sao? Tôi cũng đã từng đến phủ của nhà đại sưu tầm, đã nhìn thấy thú trấn mộ Hán Đường bị khai quật lên.” Trần Công Triết tốt nghiệp Đại học Phục Đán (4), làm việc về thư pháp và kĩ thuật nhiếp ảnh, đã từng quay phim tài liệu cho Hoắc Nguyên Giáp, “Chỉ tiếc là thời gian quá gấp gáp, nếu không tôi nhất định sẽ dùng máy quay phim để quay lại quá trình này” “Của người khác chưa chắc đã là thú trấn mộ thật sự” Chỉ có thú trấn mộ do gia tộc thợ mộ nhà họ Tần chế tạo mới có sức mạnh tiêu diệt đám trộm mộ và tà ma dưới đất, còn “thú trấn mộ” của các thợ thủ công khác chẳng qua cũng chỉ là mấy thứ minh khí nồi niêu chum vại hoặc vật trang trí tượng gỗ tượng đất mà thôi, còn gọi là “thú trấn mộ giả”. “Ái chà, cứ nhìn thấy đồ cổ là tôi lại nổi hứng, chúng ta quay về chuyện chính thôi! Bắc Dương, chỗ tôi cũng không an toàn, thử nghĩ xem còn chỗ nào để đi nữa không?” “Núi Đạt Ma!” “Cậu muốn đi tìm tiểu thư Âu Dương Anna?” Tần Bắc Dương lại kéo kín rèm cửa sổ: “Đúng vậy, cô ấy tin tôi vô tội, cũng chỉ có cô ấy mới giúp rửa sạch tội danh, lấy lại sự trong sạch” “Nhưng cậu không thể lên đảo! Núi Đạt Ma là một hòn đảo biệt lập trên biển Hoa Đông, không có tàu bè hay chuyến bay nào qua lại. Cư dân trên đảo muốn lui tới đại lục chỉ có cách tự lái thuyền đánh cá mà đi” “Nếu thuê một chiếc thuyền đánh cá để lên đảo thì sao?” Trần Công Triết đột nhiên lắc đầu: “Phòng tuần bổ và Thanh Bang đang lùng bắt cậu, chắc chắn họ sẽ canh phòng nghiêm ngặt tại các bến tàu, bến xe để đề phòng các cậu trốn khỏi Thượng Hải. Hơn nữa, Thanh Bang khởi nghiệp dựa vào vận tải đường thủy, họ khống chế tất cả thuyền buồm và bến tàu của Thượng Hải, cậu đi tìm thuyền chính là tự chui đầu vào lưới” “Lẽ nào tôi phải bơi qua biển sao?” _________ Chú thích: (1) Chính phủ Hộ Pháp quân thành lập ngày 1 tháng 9 năm 1917 ở Quảng Châu. Tên chính thức: Chính phủ Trung Hoa Dân quốc. (2) Là Tưởng Giới Thạch. Giới học giả Trung Quốc từng ầm ĩ một thời vì có tác phẩm nghiên cứu liên quan đến lịch sử Trung Quốc đã dịch sai tên Tưởng thành “Thường Khải Thân” Có lẽ tác giả mượn luôn để làm bí danh nhân vật. (3) Trần Kỳ Mỹ (1878 – 1916) là nhà hoạt động Cách mạng Trung Quốc, một trong những người sáng lập Trung Hoa Cách mạng Đảng với Tôn Trung Sơn. Chức danh Đô đốc có được do lực lượng của ông chiếm được Thượng Hải sau Cách mạng Tân Hợi 1911. (4) Đại học Phục Đán thành lập năm 1905 tại Thượng Hải, là một trong những đại học hiện đại đầu tiên của Trung Quốc, cho đến nay đây vẫn là một trong những đại học hàng đầu tại đất nước này.