← Quay lại trang sách

Chương 54 Cuộc chạy trốn ban ngày

Tần Bắc Dương chán nản ngồi xuống. Trần Công Triết bảo cậu đi nghỉ sớm, ngày mai lại nghĩ biện pháp khácĐêm, A U ngủ trên chiếc giường sau rèm, trằn trọc khó ngủ, có lúc cô bé khẽ gọi anh. Tần Bắc Dương nằm dưới đất, cậu đưa tay qua chiếc rèm để bàn tay nhỏ của em gái nắm chặt lấy. Thực sự không ngủ nổi, cậu thắp nến, lấy cuốn “Thuần Hi kì phổ” trong lòng ra – có lẽ đây là vật mai táng theo Tống Hiếu Tông. Trong địa cung của lăng Hoàng đế Quang Tự, Tần Bắc Dương đã học được cách chơi cờ vây, sau đó khi đến thôn lạc đà ở ngoại ô Bắc Kinh, cậu thường chơi cờ với một ông lão cử nhân thời Tiền Thanh, còn được khen là chơi có bài bản. Dưới ánh nến, cậu tỉ mỉ nhìn thế cờ của các kỳ thủ nước Nam Tống, tự mình đánh mấy ván cờ mù để màn đêm dài đằng đẵng từ từ trôi qua. Trời vừa tờ mờ sáng, Trần Công Triết đã xông lên tầng: “Phòng tuần bổ đã đến lùng sục Tinh Võ Môn rồi” Tần Bắc Dương vén một góc rèm cửa sổ, Tinh Võ Môn bên cạnh đã đầy rẫy những tên tuần bổ Ấn Độ súng đạn sẵn sàng. Xem ra, Công bộ cục Tô giới không tin tưởng đám tuần bổ người Hoa, loại án lớn thế này phải để người Ấn Độ xung phong. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu không lục ra được gì ở Tinh Võ Môn, chúng sẽ lục soát đến nhà của Trần Công Triết. “Chắc chắn là Thanh Bang báo cho bọn chúng chuyện tôi và Tề Viễn Sơn đều là học viên của Tinh Võ Môn” “Bắc Dương, cửa sau nhà tôi có một con ngõ nhỏ, cậu mau đi đi!” Một phút cũng không thể chậm trễ, Tần Bắc Dương lập tức kéo A U chạy xuống tầng, Cửu Sắc biến thành chú chó lớn theo sát phía sau. Mới ra khỏi cửa sau, họ đã nghe thấy tiếng đập cửa mạnh vang lên ở cửa trước, còn có cả một tràng tiếng Anh mang theo giọng điệu Ấn Độ. Tần Bắc Dương và Trần Công Triết ôm tạm biệt nhau: “Bảo trọng! Sau này gặp lại!” Đời sau truyền lại rằng, Trần Công Triết chính là nguyên mẫu của “Trần Chân” (1) Tinh Võ Môn được Nghê Khuông dựa theo tạo ra. Nếu thật sự là như vậy, trận đấu của Tần Bắc Dương với Hội quán Judo Hồng Khẩu đã khiến cậu trở thành “Trần Chân” sớm hơn một bước so với Trần Công Triết. Tần Bắc Dương và A U xông ra khỏi con ngõ nhỏ, trốn vào sau lưng Hội đường Moses của người Do Thái, tạm thời thoát khỏi sự truy bắt. Vừa ngẩng đầu lên cậu đã nhìn thấy lệnh truy nã treo thưởng dán trên tường – tấm hình của cậu và Tề Viễn Sơn lại lấy ra từ bức ảnh chụp chung với Âu Dương Anna. Cậu nghĩ đến bộ dạng của mình hiện giờ, chỉ cần đi đến chỗ đông người chắc chắn sẽ bị nhận ra, huống hồ còn Cửu Sắc với chiếc bờm sư tử màu đỏ này nữa. Phía trước có một chiếc xe kéo tay, bên cạnh là nhà vệ sinh, có lẽ người phu xe đang đi vệ sinh. Tần Bắc Dương nhanh trí tìm trên xe một bộ đồ phu xe, lập tức thay quần áo. Cậu để A U ôm Cửu Sắc ngồi lên xe, dùng chăn bọc Cửu Sắc lại giống như đang ôm một đứa bé tám chín tuổi vậy. Tần Bắc Dương học theo bộ dạng của người phu xe kéo, kéo A U và Cửu Sắc nghênh ngang đi trên phố. Không ai chú ý đến cậu cả, họ đều cho rằng trên xe là một cô gái ôm đứa trẻ, có thể là chị ôm em trai, cũng có thể là a hoàn ôm thiếu gia, bọc trong chăn chắc chắn là người bị ốm đi khám bác sĩ. Trên đường có không ít a tam đầu đỏ, cảnh sát Ấn Độ cưỡi ngựa tuần tra, A U nhìn thấy bọn họ bèn run bắn lên. Tần Bắc Dương giấu súng lục trong người, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào. Đứa trẻ bán báo đầu đường rao bán số đặc biệt: Đội quân Trực hệ do “Rồng Bắc Dương” Vương Sĩ Trân – thống lĩnh đã đến ngoại ô Thượng Hải, đội quân của hai vùng Giang Triết sắp khai chiến. Lửa chiến của phương Bắc cuối cùng đã tràn xuống Giang Nam rồi. Chín giờ sáng, Tần Bắc Dương dựa vào sức đôi chân kéo theo thú trấn mộ nhỏ và cô bé mười bốn tuổi trên chiếc xe kéo chạy qua quá nửa Thượng Hải. Cậu chạy men theo đường Robison từ Tô giới công cộng đến phố người Hoa, đến Tào Gia Độ nơi ống khói và thuyền bè san sát nhau, dừng ngay ở cửa công xưởng sắt thép cơ khí Science Hoa Thương – nơi đang nhả khói đen lên trời. Tần Bắc Dương thông báo với người gác cổng là có tiểu thư A U từ Thiệu Hưng đến cầu kiến ngài Tiền Khoa, tránh nói tên mình để đỡ gặp rắc rối. Một lúc sau, bọn họ đến một nhà kho lớn, chiếc khí cầu số hiệu Science đang đậu ở đây, hôm qua nó mới từ Thiệu Hưng bay về. Tiền Khoa kinh ngạc nhìn Tần Bắc Dương rồi lập tức kéo bọn họ vào trong một căn phòng nhỏ. “Tôi tin là cậu vô tội!” Không đợi Tần Bắc Dương nói, Tiền Khoa đã tỏ rõ thái độ, “Tôi vẫn còn nhớ thời gian chúng ta chia tay ở bến Tây Thượng Hải tối hôm kia, các cậu đã thuê một chiếc xe ngựa để trở về. Tôi đã tính quãng đường từ bến Tây về đến Hồng Khẩu và cả thời gian cụ thể xảy ra hỏa hoạn, các cậu căn bản không có thời gian giết nhiều người như vậy! Nếu cần, tôi và cha tôi đều có thể làm chứng cho các cậu trên tòa!” “Cảm ơn! Nhưng tôi nghĩ không cần thiết nữa. Tôi liều chết chạy đến đây tìm cậu là muốn hỏi mượn cậu một món đồ” “Số hiệu Science?” Tiền Khoa chỉ về phía chiếc khí cầu bên ngoài. “Không sai, nó có thể đưa chúng tôi bay đến Thiệu Hưng, cũng có thể đưa chúng tôi bay ra khỏi Thượng Hải. Bây giờ đường thủy đường bộ đều đã bị phong tỏa, tôi chỉ có thể bay trên trời được thôi” “Được!” Tiền Khoa không chút do dự, “Cậu đã cứu mạng cha tôi, đương nhiên tôi phải giúp cậu. Bắc Dương, cậu muốn bay đi đâu? Tô Châu, Vô Tích, Nam Thông, hay là nơi xa hơn – Nam Kinh?” “Núi Đạt Ma” “Đó là chỗ nào?” “Một hòn đảo biệt lập trên biển Hoa Đông. Cậu có bản đồ hàng hải không?” Tiền Khoa gọi kỹ sư Mỹ đến, muốn điều khiển khí cầu bắt buộc phải nắm rõ địa hình, không những cần địa hình trên đất liền mà còn cần cả địa hình biển. Kỹ sư Mỹ quả nhiên có sẵn hải đồ tỷ lệ lớn của biển Hoa Đông. Họ đã tìm thấy núi Đạt Ma, chính là một chấm đen nhỏ nằm ở điểm trung tâm của cửa sông Trường Giang, phía Tây của bờ biển đảo Kyushu Nhật Bản và đảo Jeju của Triều Tiên. Tên trên bản đồ là “Bodhidharma Island”, Bodhidharma chính là Bồ Đề Đạt Ma. “Khi nào cậu cần?” “Bây giờ!” Tần Bắc Dương buộc phải chạy đua với thời gian, buổi sáng phòng tuần bổ đã lục soát Tinh Võ Môn rồi, bọn họ cũng sẽ lùng đến đây nhanh thôi. Tiền Khoa dùng tiếng Anh thương lượng một lúc với kỹ sư Mỹ. Người kỹ sư hơi do dự, mùa đông ra biển có nguy hiểm nhất định. Điểm yếu của khí cầu so với máy bay là nó chịu quá nhiều hạn chế về điều kiện khí hậu, tốc độ vận hành khó chính xác, giống như sự khác nhau một trời một vực khi thuyền buồm ngược gió và xuôi gió vậy. Cuối cùng, Tiền Khoa dùng khoản tiền thù lao ba nghìn đô la Mỹ xử lý xong người kỹ sư. “Ân huệ của cậu Tiền đây, Tần Bắc Dương sẽ không bao giờ quên!” “Đợi sau khi cậu rửa sạch tội, lấy lại sự trong sạch thì đến công xưởng chúng tôi làm thợ cơ khí nhé” “Ha ha! Đây chính là công việc mà tôi muốn làm vào ngày đầu tiên đến Thượng Hải!” Tiền Khoa quyết định không ra khu đất trống ở ngoại ô, khí cầu vận chuyển theo đường thủy từ sông Tô Châu sẽ có rất nhiều người đứng xem, kéo theo phòng tuần bổ hoặc Thanh Bang. Cậu dọn ra một khoảng đất trống ngay giữa công xưởng. Một tiếng sau, kĩ sư Mỹ bơm đầy khí hydro cho khí cầu. Thời tiết đẹp, không mây, đúng là thời điểm tốt để đưa khí cầu bay lên không trung. A U đã không phải lần đầu ngồi khí cầu, Cửu Sắc thì lại nóng lòng muốn thử, chỉ thiếu điều sủa lên như một con chó thật sự vậy. Tần Bắc Dương và Tiền Khoa ôm nhau từ biệt theo đúng lễ tiết của người phương Tây. Đang lúc sắp leo lên buồng treo của “Số hiệu Science”, một giọng đàn ông vang lên từ phía sau lưng. “Không được cử động! Tần Bắc Dương!” Bên dưới chiếc khí cầu “Số hiệu Science” bơm đầy khí hydro, Tần Bắc Dương suy sụp tinh thần quay đầu lại, trong lòng lướt qua bốn chữ: Sắp thành lại hỏng. Đằng sau họng súng đen ngòm là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu đội mũ phớt xám viền đen, trên người mặc một bộ áo dài mới tinh, cổ quàng một chiếc khăn cashmere, giày da bóng lộn, phục sức xa xỉ, trên mặt có bốn cái lông mày, trinh thám lừng danh kinh thành – Diệp Khắc Nan. “Thám trưởng Diệp!” “Chú phụng mệnh Bộ trưởng Nội vụ đã nấn ná ở Thượng Hải này hơn một tháng rồi. Hôm qua chú đến phòng tuần bổ để tìm hiểu tình tiết vụ án “Núi Đạt Ma trên biển”. Rất tiếc, ý kiến của chú không được tiếp nhận, Công bộ cục vẫn phát lệnh truy nã” “Cháu vô tội, chú hãy tin cháu!” Diệp Khắc Nan khua tay, “Con gái của Âu Dương Tư Thông, tiểu thư Anna đang trên hòn đảo biệt lập Núi Đạt Ma trên biển Hoa Đông. Khi còn sống. Âu Dương Tư Thông có nói chuyện với chú, ông ấy nói Anna hình như rất thích cháu… Chú nghĩ, giờ phút này, người cháu muốn gặp nhất là cô bé ấy!” “Ngài Âu Dương thực sự nói như vậy sao ạ?” “Không sai” Diệp Khắc Nan vẫn cầm súng, quan sát mặt Tần Bắc Dương, “Chú đã đoán trước cháu sẽ đến hòn đảo biệt lập ở biển Hoa Đông, nhưng bến tàu và thuyền bè đều trong tay Thanh Bang, trừ phi cháu bay trên trời. Vừa hay mấy hôm trước các cháu ngồi khí cầu đi Thiệu Hưng. Cháu có ơn cứu mạng với nhà họ Tiền, nếu cháu nói muốn mượn khí cầu, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý. Chú đoán không sai chứ?” “Trinh thám nổi danh kinh thành Diệp Khắc Nan tuyệt nhiên không phải hữu danh vô thực!” Tần Bắc Dương dang hai tay ra, “Cháu đầu hàng, chú đem cháu đi đi. Nhưng xin chú tha cho cô bé cạnh cháu, còn con chó lớn này nữa, bọn họ không liên quan gì đến vụ án! Còn nữa, xin đừng dùng tội danh bao che và trợ giúp tháo chạy mà làm khó người bạn Tiền Khoa của cháu” Tiền Khoa đang định nói thì Tần Bắc Dương lắc đầu nói, “Mỗi một câu chúng ta từng nói trước kia, tôi sẽ không nói cho phòng tuần bổ đâu” “Anh, em cùng anh vào nhà giam” A U tóm lấy cánh tay cậu, Tần Bắc Dương gạt ra nói, “Đó không phải là nơi để cho người ở, càng không phải nơi con gái có thể vào, em mau đưa Cửu Sắc đi đi. Bọn em hãy đến Bạch Lộc Nguyên ở Quan Trung, Thiểm Tây, đó chính là nơi anh ra đời!” Dứt lời, cậu cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt Cửu Sắc mà nói: “Nghe đây, từ đâu đến thì về đấy đi!” Khi Tần Bắc Dương đi đến trước mặt Diệp Khắc Nan, vị trinh thám nổi danh lại cất khẩu súng vào trong lòng: “Cháu đi đi!” _________ Chú thích: (1) Trần Chân là một nhân vật hư cấu nổi tiếng trên màn ảnh truyền hình và màn ảnh rộng Hồng Kông. Nhân vật này từng được dựng thành phim nhiều lần với nhiều câu chuyện khác nhau, song đều có chung lai lịch: là đệ tử chân truyền của Hoắc Nguyên Giáp, thuộc võ phái Tinh Võ Môn và sống vào đầu thời kỳ dân quốc ở Trung Hoa. Bản của Nghê Khuông là “Tinh Võ Môn” năm 1972.