Chương 60 Núi Đạt Ma thối nát
Liều mình leo lên đỉnh, nhóm dân tế ác long nhao nhao lùi lại nhưng không hề bỏ điÂu Dương Anna thấy vậy thì nói to, “Thưa các hương thân núi Đạt Ma! Cháu là con gái Âu Dương Tư Thông, Âu Dương Anna. Mọi người đã chứng kiến cháu lớn lên. Cha cháu bảo cháu lên đảo nhắn với mọi người rằng đừng “tế ác long” nữa. Cháu xin cam đoan, khoa học kỹ thuật sẽ chiến thắng ác long!” Dân trên đảo im lặng một lát. Có người nói, “Tiểu thư Anna, năm đó “tế ác long” đã bị dừng lại, chính cha cô bảo chúng tôi tế ác long. Cũng chính cha cô mua đồng nam đồng nữ từ đại lục hàng năm để thay thế cho dân trên đảo” “Ông ấy… nhưng ông ấy đã từ bỏ cái ác, ăn chay niệm Phật rồi! Nếu mọi người lại làm thế, chính phủ sẽ cho lính lên đảo càn quét. Đến lúc đó, cha cháu cũng không bảo vệ được mọi người nữa” Nghe như vậy, dân đảo hậm hực tản đi, chỉ còn lại Tần Bắc Dương và Anna cùng hai đứa trẻ con đang run như cầy sấy. Nghe giọng thì chúng là người Giang Bắc, gặp thiên tai nên bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, từ Ninh Ba bán đến núi Đạt Ma. Mọi người rời vách Xả Thân, đưa hai đứa bé đến nhà đá lớn của họ Âu Dương. Diệp Khắc Nan đứng trên đỉnh núi, quan sát bốn bề biển lớn, nhất là chiếc tàu treo cờ Peru kia qua ống nhòm. Chỉ có Tần Bắc Dương nhìn vào mắt Cửu Sắc, “Mày nói xem, có ác long thật không?” Mùa đông, mặt trời lặn sớm, mới năm giờ hơn trời đã tối mịt. Tần Bắc Dương cảm tưởng như núi Đạt Ma này đã chìm xuống đáy biển. Diệp Khắc Nan soi đèn bão, “Năm Canh Tý, Trung Quốc gặp thảm họa! Kho bạc bộ Hộ bị quân Nhật cướp ba triệu lượng. Các sách “Vĩnh Lạc đại điển”, “Tứ khố toàn thư” trong Viện Hàn Lâm bị đốt sạch. Lý Hồng Chương đại diện cho chính phủ ký kết “Hiệp ước Tân Sửu” với mười một quốc gia, ký xong thì chết. Bồi thường 450 triệu lượng bạc trắng, cả gốc lẫn lãi là một tỷ! Đến nay, chính phủ Bắc Dương vẫn còn đang đền bù hàng năm cho các quốc gia, ba mươi chín năm mới trả hết khoản nợ nặng lãi này!” “Chỉ cần dùng số lãi hàng năm để cứu đói Hà Nam và các nơi khác cũng chắc chắn không nhiều người chết đói như thế! Kể cả một nửa bị quan tham biển thủ mất!” Tần Bắc Dương nói xong lại nhìn A U, nhìn hai đứa bé đồng nam đồng nữ như định ám chỉ. “Mười năm trước, Công ty Tàu Haneda phụ trách bốc xếp và vận chuyển tiền đền bù Canh Tý của Trung Quốc cho Nhật Bản. Ngoài một triệu lượng bạc đã thông quan, còn có mấy trăm hành khách trên thuyền. Thuyền khởi hành từ Thượng Hải, đến biển Hoa Đông thì biến mất” Anna trả lời thẳng thắn, “Thám trưởng Diệp, chú nghi ngờ việc phát tài của cha cháu có liên quan đến một triệu lượng bạc này?” “E rằng ông ấy chỉ dùng một phần nhỏ, phần lớn giấu trên núi Đạt Ma. Có khi cái chết của ông ấy cũng liên quan đến số bạc đó. Sợ là…” “Đừng cứ sợ là thế! Thám trưởng Diệp, cháu muốn báo thù cho cha. Để tìm được thích khách, cháu sẵn sàng phối hợp. Cái chết của cha cháu chắc chắn có liên quan đến người Nhật Bản! Chẳng lẽ… Haneda Taiki chỉ vờ muốn mua thú trấn mộ, thăm dò để ám sát báo thù mới là mục đích chính?” Sau bữa tối, Tần Bắc Dương dẫn Cửu Sắc lên núi. Cậu phát hiện ra một bàn đá tròn kẻ ô, đếm qua có 19 chiếc. Đây vốn là cối xay đá, người ta khắc bàn cờ lên. Hai bên còn có hai đôn đá, có lẽ do tổ tiên nhà Âu Dương yêu cờ nên đã chế tạo bàn cờ ngoài trời trên đỉnh núi này. Trên bàn cờ có mấy trăm hòn đá nhỏ, nửa trắng nửa đen. Mấy ngày này, chỉ cần có thời gian rảnh, Tần Bắc Dương cũng đọc sách “Thuần Hy kì phổ” xưa, tự cảm thấy trình chơi cờ của mình tiến bộ không ít. Có bàn cờ và quân cờ, đỡ phải đánh cờ mồm. Cậu đưa ngón trỏ và ngón giữa tay phải ra cầm một viên đá đen đặt ở góc tinh vị (1) phía trên. Thú trấn mộ ngồi đối diện với cậu, móng vuốt nhấc một quân trắng, thả xuống vị trí đe dọa. “Ô! Cửu Sắc? Mày cũng chơi cờ hả?” Cửu Sắc gật đầu. Gió thổi từ biển đến đỉnh núi. Tần Bắc Dương nghe được những âm thanh kỳ lạ, dù không hiểu lắm nhưng chắc chắn là tiếng nói chuyện, còn là giọng con trai. Tần Bắc Dương chợt hiểu, “À! Mày chơi dưới địa cung với chủ mộ – tiểu Hoàng tử triều Đường?” Cửu Sắc lại gật đầu, đôi mắt lưu ly lóe sáng như sao. “Hay lắm! Sau này tao sẽ thay tiểu Hoàng tử chơi cờ với mày, vui đùa với mày. Chúng ta cùng nhau đi đến chân trời góc bể” Không ngờ con thú trấn mộ ấu kỳ lân này chính là một cao thủ. Một người một thú, anh tiến tôi lùi, tình thế trên bàn cờ đá cũng hỗn loạn hệt như đại chiến quân phiệt tại Trung Hoa dân quốc… Đến giai đoạn quan tử (2), một giọng nói vang lên sau Tần Bắc Dương, “Quân đen thắng hiểm” “Ai thế?” Tần Bắc Dương ngạc nhiên nhảy lên. Cửu Sắc cũng bò ra bàn cờ, bộ bờm đỏ bung ra, đôi mắt trợn to, bàn cờ đẩy hỗn loạn. Dưới ánh đèn mờ mịt, gương mặt của đối phương xuất hiện. Đó là người trẻ tuổi, một phần mặt khuất trong bóng tối. Người này mặc trường sam một màu, không dính bụi, khăn quàng phủ ngực, trông giống kẻ đọc sách. “Trăng sáng soi mặt biển! Cảnh đẹp thế này, ngồi trên đỉnh Đạt Ma đánh cờ với thú, đúng là thời gian vui sướng thần tiên,” Người nọ đến đối diện Tần Bắc Dương, Cửu Sắc lập tức quay lại bên cạnh chủ. Người đó thoải mái ngồi xuống, tự nhiên dọn dẹp bàn cờ, “Cậu có thể gọi là “bằng hữu”. Tần Bắc Dương, đã lâu không gặp” “Anh biết tôi sao?” Tần Bắc Dương đưa tay tìm súng bên hông theo bản năng, hơi hối hận vì không cầm theo, “Nhưng tôi biết anh không?” “Bằng hữu” mới đến như thú săn đêm, có thể thấy rõ từng chi tiết trong bóng tối. Đèn dầu đặt ở cạnh bàn, soi rõ từng khớp xương và mạch máu trên tay hắn, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ… cuối cùng là cả khuôn mặt. Má phải lộ ra một vết sẹo. Phút chốc, toàn bộ máu của Tần Bắc Dương dồn lên đầu. Cậu cố kìm chế để không kêu lên, môi và tay run rẩy kịch liệt. Đồng thời cậu cũng cảm thấy sau lưng còn có hai người. Nghe tiếng bước chân và tiếng thở, còn cả sát khí trong hơi gió… tựa như đêm diệt môn tám năm trước. Cửu Sắc định bùng nổ thì Tần Bắc Dương đè cổ lại, thủ thỉ vào tai, “Yên nào” Cậu biết có ít nhất hai con dao găm chuôi ngà khắc sao chổi đâm mặt trăng đang ngắm vào tim mình. Chỉ cần phản kháng, cậu sẽ bị đâm thủng tim. Hơn nữa, nhà đá lớn rất gần đây, ngộ nhỡ có chuyện gì thì cả Anna và A U đều sẽ gặp nguy hiểm. Diệp Khắc Nan có súng nhưng thích khách có ít nhất ba người, có khi nhiều hơn, một mình chú ấy không thể đối phó được. “Ta biết ngươi,” Tần Bắc Dương vờ bình tĩnh, “Tám năm rồi, ta mơ thấy mặt ngươi không biết bao nhiêu lần, mong gặp lại ngươi vô số lần. Sau đó… tự tay giết ngươi” Tuổi của đối phương chưa đến hai sáu hai bảy. Hắn xoa vết sẹo trên mặt do Tần Bắc Dương chín tuổi ban tặng. Hai kẻ kia cũng đã lộ diện – người thứ hai cao to vạm vỡ, hẳn là một trong những kẻ gây ra án đại tru diệt Phòng Tuần bộ Hồng Khẩu; người thứ ba cao gầy dường như còn rất trẻ, đeo mặt nạ không rõ hình thù. “Rất xin lỗi! Có đôi khi tôi cũng… muốn giết cậu…” Thích khách mặt sẹo bình tĩnh, không còn sự bối rối và lệ khí của tám năm trước, “Không bằng chúng ta đánh một ván cờ? Nếu cậu thắng, tôi không giết cậu. Tôi cũng cam đoan không làm bạn bè cậu bị thương” Tần Bắc Dương nhìn ánh mắt hắn chăm chú, “Nếu ta thua?” “Đi theo tôi” “Đi đâu?” *** Biển Hoa Đông, núi Đạt Ma. Trước bàn cờ đá trên đỉnh núi, Tần Bắc Dương lại gặp kẻ thù giết chết mẹ mình tám năm trước – tên đàn ông có sẹo trên má phải. Hai người họ hẹn nhau tiếp tục trên bàn cờ vây. Nếu Tần Bắc Dương thắng, thích khách sẽ thả cậu đi. Nếu Tần Bắc Dương thua, cậu phải đi theo thích khách. “Đi đâu?” “Một thế giới khác” Đó là đáp án của thích khách. “Ai đánh quân đen?” Tần Bắc Dương đã có dự tính cho trường hợp xấu nhất. Nếu thua, cậu để Cửu Sắc chạy trốn, đi báo tin cho người trong căn nhà đá. Cậu sống mái với tên thích khách, dù mất mạng cũng phải giữ cho bọn họ! “Mời quân đen đi trước” “Ta không khách khí” Tuy nói vậy nhưng hai ngón tay Tần Bắc Dương nhấc quân đen lên vẫn run run. Quân cờ đặt xuống tinh vị cũng không chuẩn, cậu phải khều một cái. Đối phương lại thong dong hạ một quân. Sau khi bắt đầu theo thường quy, hai bên hăng say đấu cờ, phàn, đỉnh, đáng, đoạn… (3) Tần Bắc Dương dồn hết thù hận vào quân cờ. Cửu Sắc nhìn chòng chọc vào bản cờ đá, tựa như cao thủ tuyệt thế ngồi xem không nói gì. Trăng sáng chiếu lên đôi gương mặt sao mà giống quỷ hồn trên hòn đảo cô độc. Đến trung bàn, quân đen và quân trắng có thế lực ngang nhau. Trí nhớ Tần Bắc Dương không tốt, liên tục gợi lại nước đi của kỳ thủ quốc gia đời Tống trong “Thuần Hy kì phổ” nên chơi chậm lại. Gặp phải thế cờ khó, cậu còn phải suy nghĩ rất lâu. Đối phương lại nhanh như có bàn tính trong đầu, nhanh chóng đưa ra nước đi mới. “Núi Tín An (4) có hang đá, Vương Chất vào ngoại thất thấy hai đồng tử đánh cờ nên ngồi xem. Ván cờ chưa kết thúc, thế cờ đã đi vào tàn cuộc, Vương Chất quay ra, quê xưa đã đổi thay” Trong lúc Tần Bắc Dương đang tìm kiếm sơ hở, thích khách mặt sẹo trẻ tuổi thuận miệng đọc một đoạn văn cổ. Ý là có người vào núi xem đồng tử chơi cờ vây, tưởng chừng thời gian trôi trong chốc lát nhưng ngoài kia đã qua nhiều năm, cành cây nắm trong tay mục nát từ bao giờ. Về nhà đã thành triều đại khác. “Đó là…” ““Chí Lâm” của Ngu Hỉ thời Đông Tấn. Sau này, núi Lạn Kha cũng là thánh địa cờ vây” Tần Bắc Dương đặt quân cờ xuống, “E rằng khi chúng ta đánh cờ đêm nay, thậm chí cả “trường khảo” của ta (5), thế giới bên ngoài hòn đảo biệt lập trên biển Hoa Đông đây đã trải qua một trăm năm. Đến năm 2017 rồi” “Cũng hay đấy. Một trăm năm sau, thế giới sẽ trở thành thế nào?” “Khoa học kỹ thuật phát triển, người người an cư lạc nghiệp, là thiên hạ của Đức tiên sinh và Tái tiên sinh (6)! Còn Trung Quốc của ta đã thoát khỏi trăm năm nhục nhã, vẻ vang sánh vai cùng các cường quốc năm châu” “Chưa chắc!” Thích khách đối diện đặt cờ xuống rất nhanh, “Chẳng nhẽ không phải là giang sơn chia cắt, xương thịt rã nát, anh em tương tàn?” Tần Bắc Dương không hiểu hắn đang nói gì? Một trăm năm sau, Trung Quốc vẫn còn chìm đắm trong quân phiệt hỗn chiến liên miên sao? Không đúng, nhất định là không! Mặt sẹo lại hỏi, “Cách đi cờ của cậu có nét giống người Tống, theo kiểu đại quốc thủ Bắc Tống Lưu Trọng Phủ” (7) “Vô sự tự thông,” Tần Bắc Dương muốn tỏ vẻ bí hiếm một chút, “Môn hạ của quốc thủ Triệu Ngạc triều Nam Tống, quân chủ Tống Hiếu Tông là thầy ta” (8) “Cha tôi là cao thủ cờ vây, tiếc là mất sớm. Ông để lại rất nhiều sách đánh cờ, từ nhỏ tôi đã học đánh cờ theo những kì phổ của ông” Tần Bắc Dương cảm thấy thật kỳ lạ. Cao thủ đánh cờ có vẻ nho nhã trước mắt, thích khách giết người như ngóe, kẻ thù giết hại cha mẹ mình, kẻ tàn sát đốt cháy “Núi Đạt Ma trên biển” rồi vu oan cho Tần Bắc Dương này… Cậu cố gắng nén bi phẫn, gạt đi hình ảnh cha mẹ nuôi chết thảm tám năm về trước. Đánh cờ vây quan trọng định lực. Nếu lòng chất chứa những thứ này thì khó mà thắng được. Đây cũng là ván cờ sống còn của mình. Một giờ đi qua, thế cờ thu quan, đối phương chỉ nói một câu, “Tần Bắc Dương, cậu có định lực tốt!” Bàn cờ đá dày đặc, hai bên đều cân nhắc kỹ càng. Quy tắc thiếp mục cho cờ đen (9) phải đợi đến năm 1926 mới được người Nhật đặt ra. Theo quy tắc cổ điển, cờ đen thắng hiểm. “Tần Bắc Dương, cậu thắng!” Đối phương rất biết chấp nhận thất bại, nhưng cậu không vui. Cờ đen đi trước, cái gọi là “thà mất một quân, không mất lượt trước”, chỉ có thắng là thắng, không đáng kể, thật ra là phải thua rồi. (10) “Ngươi đang đùa ta à?” Tần Bắc Dương đứng lên, hất toàn bộ cờ trên bàn, tỏ vẻ quyết chiến. “Tôi nói rồi, nếu cậu thắng, tôi sẽ tha cho cậu,” thích khách mặt sẹo đứng dậy lùi lại, “Lời hứa quân tử đáng giá ngàn vàng. Đồng thời cũng cảm ơn cậu đã chơi cờ cùng tôi. Tên của hai người bọn họ là Xú Kỳ, Lâu Tử” Thích khách chỉ phía sau Tần Bắc Dương. Cậu có thể cảm nhận được luồng sát khi từ dao găm lay động. Đột nhiên có gì lóe lên ở rìa tầm nhìn, Tần Bắc Dương khẽ quay đầu, thấy ánh lửa sáng bừng ngoài biển khơi tối đen, còn tưởng là ánh trăng thiêu đốt trên mặt biển. Đó là ngoài khơi phía Bắc núi Đạt Ma, nơi phát hiện ra vị trí tàu Peru lúc ban ngày. Một vụ đắm tàu khác. Tần Bắc Dương nhìn về phía ánh lửa trên mặt biển. Ba tên thích khách vô thức liếc nhìn biển, tàu cháy chìm xuống đáy biển, Tần Bắc Dương tranh thủ cơ hội điên cuồng chạy về chân núi. Để bảo vệ Anna và A U, cậu không thể chạy về phía nhà đá lớn, thích khách sẽ xử lý không sót một ai. Cửu Sắc và cậu chạy một mạch rất xa thì lăn xuống sườn núi, ngay trước bãi biển. Nhảy xuống biển là nguy hiểm nhất. Cậu hốt hoảng chạy bừa lên một lối nhỏ. Lên cao mười mấy trượng mới phát hiện ra một ngôi miếu cổ. Không xong! Chạy đến vách Xả Thân, am Vô Thường rồi. Cậu xông tới vách núi, ghé vào rìa tảng đá. Dưới là vách đá dốc đứng thẳng xuống biển rộng. Không nhìn được khơi xa tối mịt, chỉ nghe tiếng sóng biển gầm gừ, khoảng cách giữa khe đá và sườn núi tạo thành bản giao hưởng. Thời xưa, các ni cô ngủ trong âm thanh mãnh liệt bên dưới, không tính là tịch mịch nhỉ! Hơi thở ấm nóng trong miệng bị gió biển cuốn đi. Thích khách sắp đuổi kịp rồi. Quay người lại, cậu và Cửu Sắc đã trốn trong am ni cô không còn ai. Có điều miếu cổ thời Nam Tống này quá nhỏ, không có chỗ trốn. Quan Âm Bồ Tát phủ trong bụi bặm mạng nhện dường như đang cười nhạo cậu trong bóng tối. Tần Bắc Dương quyết tâm sống mái nhưng lại cúi đầu nói với con thú nhỏ, “Cửu Sắc! Cửu Sắc! Mày tuyệt đối không thể rơi vào tay kẻ ác. Mày phải nghĩ cách chạy trốn đi!” Lông bờm của Cửu Sắc lắc dữ dội, sừng hươu trắng muốt mở ra như chiếc ô. Lông trắng biến mất, lộ ra những cái vảy đồng xanh. Thú trấn mộ ấu kỳ lân đã trở lại. Không còn là món đồ bằng đồng xanh, nó là một thú trấn mộ đang sống. Quan trọng là nó có thể tự do hoạt động, tứ chi nhanh nhẹn lạ thường, cái đầu sừng hươu chuyển động theo cổ, khúc xạ ánh sáng trắng lóa. Cửu Sắc đã trở về làm thú trấn mộ trong địa cung triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên, bảo vệ tiểu Hoàng tử suốt một ngàn hai trăm năm. Tần Bắc Dương nhìn nó thấy thật quen, dường như mình đã quen nó từ rất lâu rồi, không chỉ tới khi ra đời mới biết. Khi thích khách chạy đến am Vô Thường, thú nhỏ há mồm, một quả cầu lửa xuất hiện hừng hực cháy… ___________ Chú thích: (1) Góc tinh vị: thuật ngữ cờ vây. Bàn cờ vây có 19 đường thẳng song song, tạo thành 361 điểm giao, trong đó có 9 điểm giao gọi là “tinh vị” Cụ thể: tra thêm 星位. (2) Quan tử: Giai đoạn cuối trong ba giai đoạn của cờ vây (bố cục, trung bàn, quan tử). Đây là giai đoạn đã cơ bản xác định địa bàn, sống chết trên bàn cờ. (3) Phàn, đỉnh, đáng, đoạn… là các thuật ngữ chuyên dụng trong cờ vây, đặt tên dựa trên vị trí giữa các quân cờ. (4) Núi Tín An là tên cũ của núi Lạn Kha ngày nay. Núi có tên Lạn Kha (đổ nát) sau khi truyền thuyết “Vương Chất gặp tiên” ở triều Tấn được phổ biến rộng rãi. (5) Trường khảo: nước cờ dài 20-30 phút trong cờ vây. (6) Đức Tiên sinh và Tái Tiên sinh là hình tượng trong Phong trào Văn hóa Mới, giương cao lá cờ “dân chủ” và “khoa học”, chê bai đạo đức phong kiến, chế độ quân chủ chuyên chế, tiến lên con đường hội nhập. (7) Lưu Trọng Phủ, tự Phủ Chi, độc bá kì đàn thời Triết Tông, Huy Tông Bắc Tống, là đại quốc thủ không ai bì kịp. Ông có rất nhiều sách dạy cờ như “Vong Ưu Tập”, “Kì thế”, “Kì quyết”, “Tạo Vi”… (8) Chắc là Tần Bắc Dương nói láo. Quốc thủ ở đây có thể chỉ người chơi cờ giỏi, có thể chỉ người nghề y giỏi. Triệu Ngạc là thầy thuốc có tiếng đời Đường. (9) Quy tắc thiếp mục và thiếp bán cho cờ đen được người Nhật Bản định ra vào năm Showa (Chiêu Hòa) thứ nhất, 1926 nhằm tránh hiện tượng cờ hòa. Thời kỳ này, Nhật Bản là nước đi đầu về cờ vây nên quy tắc dựa theo quy tắc người Nhật đặt. (10) Trong cờ nói chung, đi trước có ưu thế rất nhiều. Ở đây ý Tần Bắc Dương là cậu đi trước nhưng chỉ thắng hiểm, tính ra là thua.