← Quay lại trang sách

Chương 61 Tai nạn trên biển

Đêm khuya ngày 5 tháng 12 năm 1917Con tàu vận chuyển hàng hóa này tên Francisco Pizarro, tiếng Trung là “Phất Lãng Tây Tư Khoa Bì Tát La”, lấy tên người chinh phục vĩ đại nhất, cũng đê hèn nhất của Tây Ban Nha. Năm 1532, Francisco Pizarro bắt Hoàng đế Inca làm tù binh, cướp kho vàng bạc châu báu đồ sộ nhất của nhân loại từ trước đến nay, hủy diệt một đế quốc với diện tích lãnh thổ bao la, lập ra quốc gia mới tên Peru. Trong tàu Francisco Pizarro, Tề Viễn Sơn đã ngủ mê man suốt hai ngày đêm. Cậu lại mơ thấy mùa xuân một năm trước, khoảnh khắc gặp gỡ trên núi Thái Hành, khe suối lạnh lẽo mùa xuân, máu sói nóng bỏng làm gương mặt mười sáu tuổi của Tần Bắc Dương thêm nổi bật… Đột nhiên, vỏ tàu có tiếng vang rất lớn, tựa như bà đồng trăm tuổi kêu thảm thiết, hết khàn khàn đến chói tai. Tề Viễn Sơn vùng tỉnh mộng, tàu rung lắc dữ dội, tựa như vừa đâm phải thứ gì cứng chắc. Mạn tàu ngoài cửa sổ, không phải trăng sáng trên không mà nước biển đen thẫm, mảnh vỡ loang loáng. Nước thấm qua các vết nứt, sau đó ồ ạt tràn vào khoang thuyền, hòa với mùi bồ hóng, nhanh chóng ngập đến eo cậu. Tàu sắp chìm? Tề Viễn Sơn từng đọc chuyện tàu Titanic đâm vào núi băng (1) nên chìm qua báo chí. Cậu cuống cuồng giữ chặt cửa khoang đến khi nước biển húc đổ cửa, ào ào tràn vào. Nuốt ngụm nước biển mặn chát đầu tiên, cậu nín thở ra hành lang mới biết khoang thuyền đã ngập trong nước. Tề Viễn Sơn hối hận vì chưa học bơi. Cậu vùng vẫy trong hành lang toàn nước biển, lúc nín thở tưởng chết lại ngoi lên được trần nhà còn chút không khí. Cậu tham lam hít vài hơi thì nồi hơi nước lại nổ, lửa cháy hừng hực rồi bị nước biển dập tắt trong nháy mắt, sau đó lại là tiếng nổ lớn hơn. Liệu có phải đã chìm đến đáy biển rồi? Thân tàu thủng một lỗ lớn, nước biển cứ thế cuồn cuộn lao vào. Cậu cố gắng lao ra. Đáy biển thì không thấy, nhưng tay cậu va phải đá ngầm sắc, bị cứa một nhát. Cậu không biết bơi, chỉ mò mẫm theo đá ngầm, cứ leo lên trong máu tuôn. Trong đêm đen vô tận, chợt có ánh sáng. Tề Viễn Sơn trợn mắt nhìn ánh sáng trong nước biển, còn tưởng quái vật biển (2). Không, nó to hơn cá heo nhiều, toàn thân phủ vảy vàng lóa mắt tưởng như vô tận, hai móng vuốt, còn có đuôi rồng. Ác long đáy biển? Cậu tận mắt thấy “con rồng” đó quấn quanh con tàu chia năm xẻ bảy. Còn một phần tàu bị đốt trên mặt nước, vảy “rồng” tỏa ánh sáng soi rọi neo tàu đã đứt dưới đáy biển. Tề Viễn Sơn đoán chính con quái vật này đã phá hủy sống thuyền và cánh quạt, khiến tàu mất lái, bị sóng biển dồn vào đá ngầm. Thuyền viên liên tục chạy khỏi thân tàu vỡ vụn. Bọn họ có kỹ năng bơi tốt, bơi tới ngoài khơi lại bị “rồng” cắn nuốt… Cậu thấy con vật này… là con quái thú không bút nào tả nổi, lại có vài phần giống thú trấn mộ ấu kỳ lân! Cũng sừng hươu trắng muốt, đôi mắt chuông đồng, thân không có lông bờm đỏ mà lại dài ngoằn ngoèo. Tề Viễn Sơn chắc chắn mình không nằm mơ, cũng không đang trong thời kì “Sơn Hải Kinh” (3), vẫn đang thế kỉ 20. Con rồng mở miệng đỏ lòm, lần lượt ăn tươi nuốt sống các thuyền viên trên tàu Peru. Có người bị cắn bắp chân, nuốt đầu, máu đỏ lênh láng lan đầy biển. Phần còn lại của cơ thể chìm xuống đáy biển, tay chân bị cắn cụt và nội tạng trôi nổi ngoài khơi. Khi phổi sắp không chịu nổi nữa, một tấm ván gỗ trôi đến bên cạnh. Đây chính là cọng rơm cứu mạng. Tề Viễn Sơn nắm chặt ván gỗ, trồi theo lên mặt biển. Thở, hít sâu, thở thật mạnh. Dường như nín thở cả nửa đời người rồi. Nước mắt, nước mũi, ho khùng khục, phun ra. Ánh trăng chiếu trên đỉnh đầu, nước mũi tràn vào khoang miệng, lưỡi nếm mặn đến tê dại. Tề Viễn Sơn ôm ván gỗ lớn, liều mạng khua hai tay, chỉ sợ con ác long dưới đáy biển bơi đến cắn mình. Một cánh tay xuất hiện trên tấm ván. Cậu sợ quá hét toáng lên. Đến khi thấy cái đầu khác thò ra khỏi tấm ván. Ánh trăng chiếu lên gương mặt trẻ tuổi ướt sũng nước biển. “Tiểu Mộc!” Hắn gật đầu, môi run run, “Cứu tôi! Tôi muốn sống!” Không ngờ hai người bọn họ lại trở thành người sống sót từ chiếc tàu đó, các thuyền viên khác đều bị ác long ăn mất. “Chết tiệt, anh biết bơi không?” “Biết!” Tiểu Mộc trở thành động cơ cho tấm ván, Tề Viễn Sơn bắt chước vẩy nước. “Anh thấy con quái vật dưới đáy biển không?” “Con đó à?” Tiểu Mộc gật đầu, nước biển tháng 12 làm hắn rét cóng, “Con giống rồng đấy à?” Không còn nghi ngờ gì nữa, đó không phải ảo giác của Tề Viễn Sơn. Con “rồng” đó thực sự tồn tại. Khi tàu Peru chìm hoàn toàn, bọn họ thấy đằng trước có một con tàu khác, nhìn không rõ hình dáng cụ thể, chỉ thấy dưới ánh trăng, có vẻ con tàu đó to hơn, ống khói phun khói đen nghi ngút. Tề Viễn Sơn hét lớn, mong tàu có thể phát hiện ra bọn họ, đồng thời cũng không lao vào đá ngầm. Đỉnh đầu bọn họ bốc hơi nóng. Đây là nhiệt lượng cuối cùng trong mạch máu đang thoát ra, báo hiệu việc sắp sửa chết cóng trong nước biển. Một chiếc đèn xuất hiện trên mặt biển, hóa ra là thuyền cứu hộ. Có người chèo lại gần. Tề Viễn Sơn và Tiểu Mộc hét lên, thuyền cứu hộ chèo về phía người sống sót trên mặt biển. Cửu tử nhất sinh, bọn họ bò lên con tàu, hắt hơi liên tục. Người đến có vẻ nhiều kinh nghiệm cứu hộ trên biển, lập tức giúp họ cởi quần áo, lấy khăn dày lau khô toàn thân, thay đồng phục thuyền viên, còn đun nước nóng và rượu mạnh. Tề Viễn Sơn chảy nước mũi, nhìn kỹ đối phương, tổng cộng ba người. Người cầm đầu hơn hai mươi tuổi, nhìn quen quen, hình như là… Cậu thấy có rất nhiều chữ cái Nhật, đồ thuyền viên cũng in bốn chữ: Tàu hơi nước Haneda. “Haneda Taiki?” “Nà ní?” Giọng Trung Quốc đậm âm Nhật Bản vang lên, “Xin chào, chúng ta quen biết không?” Tề Viễn Sơn sợ hãi đến độ leo lên mũi tàu, muốn nhảy xuống biển lần nữa. Cậu nghĩ Haneda Taiki đến chỗ Âu Dương Tư Thông xin mua thú trấn mộ, hai ngày sau là án diệt môn ở “Núi Đạt Ma trên biển”, biết đâu lại cùng phe với hung thủ. “Đừng sợ,” Haneda Taiki vẫn mặc Tây trang, đèn bão soi sáng cặp kính dày cộm, “Chúng tôi là công ty Tàu hơi nước Haneda, không phải cướp biển! Tôi thấy tai nạn trên biển nên cho thuyền cứu hộ qua đây, kiểm tra xem còn ai sống sót không” Tề Viễn Sơn nghĩ mình là vịt cạn, đáy biển hình như vẫn còn ánh sáng, ác long kia khéo đang chờ ăn khuya, đành từ bỏ ý nghĩ nhảy xuống biển. Cậu quay lại nhìn con tàu đèn đuốc sáng choang, lại nhìn hòn đảo tối đen như mực phía trước, đèn pha vẫn đang xoay tròn trên đỉnh núi. “Tôi không nên đi thuyền của mấy người, xin hãy đưa tôi đến hòn đảo kia. Haneda tỏ vẻ ôn hòa, “Được thôi. Đêm nay tôi cũng muốn lên đảo” “Đó là đảo gì?” “Núi Đạt Ma” Tề Viễn Sơn sửng sốt. Núi Đạt Ma – “Núi Đạt Ma trên biển” – sào huyệt của họ Âu Dương? Là hòn đảo biệt lập trước mắt ư? Tàu Peru đến núi Đạt Ma làm gì? Diệt cỏ tận gốc? Chỉ mong ác long đã ăn hết những tên thích khách đó! Sau lưng Haneda là hai người đàn ông lực lưỡng đang chèo thuyền, cưỡi sóng theo gió hướng về hòn đảo. Hai người bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật nhưng mỗi người một câu nói riêng, một người “a tây bát” (4), một người “mẹ mày XXX”. “Xin đừng để ý, hai người ăn nói thô lỗ đó là bảo tiêu của tôi. Một người Triều Tiên, một người Đài Loan. Quanh vùng biển này có rất nhiều đá ngầm, tàu lớn cập bờ nguy hiểm nên chúng tôi phải đi thuyền nhỏ. Đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, chúng ta có quen biết không?” Tề Viễn Sơn nghĩ muốn nát óc. Cậu không thể trả lời vấn đề này, cắn tai Tiểu Mộc, “Này, anh biết người ta không?” Tiểu Mộc lắc đầu, “Chưa từng gặp” Thuyền cứu hộ đã đến gần núi Đạt Ma. Cạnh một vách đá cheo leo, Haneda Taiki cho một người nhảy xuống, băng qua nước biển đang rút, chân đạp lên đá dăm đen trên bờ biển. Tề Viễn Sơn và Tiểu Mộc đỡ nhau rời thuyền, sau đó là hai bảo tiêu. Mùi cá của đảo bốc lên trong không khí. Trên bờ biển lại có bóng người. Bọn họ kéo con thuyền nhỏ định ra biển, có lẽ thấy tàu cháy chìm nên định đi cứu người. “Đừng đi cứu! Người sống sót cuối cùng đang ở đây” Haneda Taiki lên tiếng nhắc nhở, những người đó nghi ngờ quay đầu lại. Hai bên đều cầm đèn bão, soi gương mặt nhau. Tề Viễn Sơn từ đáy biển lên nheo mắt nhìn cô gái trước mắt – cô ấy có đôi mắt màu lưu ly, mái tóc xoăn bồng bềnh, mặc trang phục nữ sinh Tây Dương. Đây chẳng phải Âu Dương Anna sao? Còn một người đàn ông mặc trường sam, bốn hàng lông mày (5), tuổi chừng ba mươi, nhìn chín chắn, rõ ràng là trinh thám lừng danh kinh thành Diệp Khắc Nan. Một cô gái nhỏ nhắn rụt rè, đôi mắt đen lay láy, đó là A U. “A!” Âu Dương Anna hét lên, cô nhận ra gương mặt Haneda Taiki, “Hung thủ!” Không thể tha được, Diệp Khắc Nan rút súng ra. Hai bảo tiêu của Haneda Taiki, người Triều Tiên và người Đài Loan cũng lần lượt mỗi người rút một khẩu. “Đừng bắn!” Tề Viễn Sơn hét to, nhảy ra giữa hai bên để cản bắn nhau, “Anna, tôi Viễn Sơn đây!” Haneda Taiki cũng nhắc hai bảo tiêu bình tĩnh. Anna kinh ngạc nhìn mặt Viễn Sơn, sau đó thấy Tiểu Mộc. Khi hai bên đều chưa nghĩ được gì, đỉnh núi chợt có trận hỏa hoạn. ____________ Chú thích: (1) Sự kiện này diễn ra năm 1912, rất nổi tiếng thời đó, mọi báo đều đăng tin. (2) Nguyên văn: đại hải xà, là loại quái vật thường thấy trong truyền thuyết. (3) Sơn Hải Kinh: sách cổ Trung Quốc thời Tiên Tần chuyên ghi lại những chuyện kỳ quái. (4) A tây bát bắt nguồn từ “Asi” trong tiếng Hàn, nghĩa là “ta kháo” trong tiếng Trung, một câu chửi thề. (5) Bốn hàng mày: hai hàng ria mép gọn ghẽ được tính như lông mày… Đây là câu miêu tả nhân vật Lục Tiểu Phụng trong series “Lục Tiểu Phụng truyền kì” của tác giả Cổ Long.