Chương 63 Vách Xả Thân
Nửa đêm, núi Đạt Ma, trăng sáng nhô caoĐỉnh vách Xả Thân bùng lửa, dưới vách núi, bờ biển đá dăm, hai nhóm người giơ súng đối đầu. “Am Vô Thường!” Âu Dương Anna nhíu mày, “Ai đốt lửa?” Cuộc đấu súng chuẩn bị bùng nổ dữ dội trên bờ biển đã bị dập tắt vì trận cháy trên đỉnh vách. Mọi người tạm cất súng. Haneda Taiki ra lệnh cho hai bảo tiêu đừng nóng vội. Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nói tiếng Trung lưu loát, “Các vị! Chắc chắn chúng ta có hiểu lầm! Tiểu thư Anna, tôi vừa quay lại Nhật Bản thì nhận được điện báo của Công bộ cục Tô giới công cộng ở Thượng Hải, báo tin dữ của tiên sinh Âu Dương, yêu cầu tôi trở về Thượng Hải phối hợp điều tra. Tôi chưa từng chậm trễ, đi tàu hơi nước của Haneda đi Trung Quốc từ Kobe ngay lập tức” Anna lắc đầu, “Sao cha tôi vừa chết, các người đã lên đảo tìm kho báu rồi!” “Mười năm trước, ông tôi chở một triệu lượng bạc trắng bồi thường Canh Tý xuất phát từ Thượng Hải đến Kobe. Tàu mất tích giữa đường, đến nay không rõ tung tích. Núi Đạt Ma ở giữa đường vận chuyển. Lần này đi ngang qua, tôi muốn lên đảo kiểm tra, hỏi thăm tin tức của ông” Haneda Taiki liếc nhìn mặt biển tối đen như mực, “Hay ông đã chết trong dải đá ngầm này?” Diệp Khắc Nan nhìn ngọn lửa trên vách Xả Thân, “E là có người nhanh chân đến trước rồi!” “Thích khách!” Tề Viễn Sơn không nhịn được hô lên, “Lúc nãy tàu Peru bị chìm chở thích khách thảm sát phòng tuần bổ Hồng Khẩu, còn có cả tên trộm mộ Tiểu Mộc” “Bọn chúng lên đảo rồi?” Với Âu Dương Anna mà nói, đó chính là kẻ thù giết cha, “Haneda, làm sao anh chứng minh được anh và đám thích khách đó không phải một phe?” Nói đến đây thì Haneda Taiki không thể chối được, đành lùi một bước, “Sách Luận ngữ của Khổng Phu Tử có nói, “Quân tử thường thản nhiên, tiểu nhân hay lo lắng”. Tôi thấy các vị có nhiều gương mặt xa lạ, chi bằng giới thiệu làm quen một chút?” Tề Viễn Sơn gật đầu đồng ý, tự giới thiệu trước. Cậu kể chuyện mình lẻn lên tàu Peru, phát hiện chỗ ẩn náu của thích khách, bị giam trong buồng nhỏ trên tàu, mơ màng đến núi Đạt Ma, gặp tai nạn trên biển, tìm được đường sống trong chỗ chết… “Ác long biển Hoa Đông trong truyền thuyết là có thật sao?” Haneda Taiki trợn mắt. Tề Viễn Sơn không thể giải thích nổi, kéo Tiểu Mộc qua, “Đây là người trộm mộ, tội phạm bị bắt đi trong đêm thảm sát phòng tuần bổ Hồng Khẩu” Diệp Khắc Nan lấy giấy tờ xác nhận của Bộ Nội vụ Chính phủ Bắc Dương và phòng Cảnh sát Bắc Kinh ra, còn trò chuyện vài câu tiếng Nhật với Haneda Taiki. Trường Tuần cảnh cao cấp được xây dựng theo chế độ của Nhật, Diệp Khắc Nan cũng biết tiếng Nhật. Âu Dương Anna không hề nói gì nhưng A U mười bốn tuổi lại hành lễ với mọi người, giới thiệu mình là em gái Tần Bắc Dương. Tề Viễn Sơn chợt nghĩ ra, “A U ở đây, Tần Bắc Dương đâu?” “Nãy không thấy anh ấy” Đêm nay, Anna không tài nào ngủ nổi. A U cùng phòng mở cửa sổ, phát hiện ra ánh lửa trên mặt biển. Âu Dương Anna lớn lên trên núi Đạt Ma, biết rằng đó là tai nạn trên biển, có tàu hơi nước chìm sau khi phát nổ. Diệp Khắc Nan cũng lao ra ngoài nhưng không thấy Tần Bắc Dương, không thấy cả Cửu Sắc. Cha cả đời làm nghề cướp bóc, Âu Dương Anna quyết định lên biển cứu người. Bọn họ tìm được một con thuyền nhỏ, định đẩy ra ngoài biển thì gặp nhóm Haneda Taiki lên bờ. “Khéo cậu ấy trên đó” Diệp Khắc Nan chỉ đám lửa trên vách Xả Thân. Tề Viễn Sơn lên tiếng đề xuất, “Chúng ta cùng nhau lên đó xem sao?!” “Đi cùng người Nhật Bản sao?” Âu Dương Anna vẫn không tin tưởng Haneda Taiki, đặc biệt là hai người bảo tiêu của anh ta. “Bình tĩnh nào!” Diệp Khắc Nan cúi đầu thì thầm với cô, “Sống mái ở đây với nhau lại thành cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương, thà lên núi xem sao” Mọi người không phản đối, Tề Viễn Sơn cũng dẫn Tiểu Mộc đến cạnh Âu Dương Anna. Cô ghét tên trộm mộ, cảm giác người hắn cũng dính máu cha mình. Tám người leo lên vách Xả Thân. Am Vô Thường bị thiêu thành tro bụi, chỉ còn lại tường đổ vách xiêu nám đen, những dầm gỗ trong phòng còn ấm chưa cháy hết, mục nát gãy đổ khắp nơi. Anna thấy mà đau lòng. Có điều trên đỉnh núi vẫn còn ba kẻ khác. Vài chiếc đèn bão chiếu sáng cộng thêm ánh trăng vành vạnh, tên cầm đầu hai sáu hai bảy tuổi, mặc trường sam thư nhân, má phải có vết sẹo hình con rết. Anna và Tề Viễn Sơn sửng sốt, Tiểu Mộc thốt lên, “A Hải?” Diệp Khắc Nan nhanh chóng rút súng lục. Anh nhận ra gương mặt này. Hai tên thích khách còn lại đứng hai bên A Hải. Người bên trái khôi ngô, như bước tường đá, nhìn thật ra cũng trẻ. Người bên phải nhỏ gầy, đeo mặt nạ quỷ mặt xanh nanh vàng, giống Na thần (1) thời thượng cổ, ác quỷ bò từ lòng đất ra ngoài. Diệp Khắc Nan vừa định nổ súng thì A Hải mặt sẹo bay lên ném viên đá, đập nát một chiếc đèn bão. Trong vài giây, ba chiếc đèn bão trên vách Xả Thân đều bị đập phá. Thích khách chỉ có dao găm, đương nhiên thua kém súng lục, chỉ còn cách đưa vào bóng tối, súng lục trong tay người mù không có đất dụng võ. Tiếng súng vang lên. Trên vách Xả Thân tối tăm, toàn bộ ánh trăng chiếu lên bóng người mơ hồ hỗn loạn. Tiếng đạn bắn sượt qua tai, tiếng đàn ông chửi bới, tiếng phụ nữ la hét, còn có cả tiếng máu bắn khỏi yết hầu bị cắt. Anna không nhìn rõ, trốn trong am Vô Thường đổ nát, đạp phải tro tàn còn nóng hổi, chân suýt bị bỏng. Cô thầm nghĩ kiến trúc cổ tám trăm năm này có phải bị đám thích khách nghiệp chướng ấy đốt không? Mười phút sau, vách núi dần yên tĩnh lại. Sóng vỗ dưới chân núi cùng gió biển ngập tràn mùi máu tanh. Tề Viễn Sơn nhóm lửa trong phế tích am Vô Thường. Đốt thế này rồi thì đốt thêm một lần cũng không sao. Cậu thấy một cái xác. Bảo tiêu Triều Tiên của Haneda Taiki bị lưỡi dao sắc bén cứa vỡ yết hầu, máu chảy ròng ròng xuống vách đá. Bảo tiêu Đài Loan đã biến mất. Vừa nghe một tiếng kêu thảm thiết, sau đó người Đài Loan “mẹ mày XXX” cũng rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt. Ba tên thích khách đối diện, kẻ khôi ngô cao lớn cũng chảy máu trên vai, rõ ràng là trúng đạn. Nhưng điều khiến người ta lo lắng là A Hải mặt sẹo đang giữ chặt A U, kề dao găm ở cổ cô. “Không ai được nhúc nhích! Không ai được nổ súng! Bằng không…” “Thả em ấy ra!” Âu Dương Anna tay không bước ra, gió biển thổi mái tóc xoăn tung bay. Hai buổi tối này, cô và A U ngủ chung, nghe cô bé mười bốn tuổi kể chuyện bi thảm đời mình – từ bé trải qua nạn đói “người ăn thịt nhau” ở quê nhà, suýt thành vật bồi táng theo Hoàng đế Quang Tự trong một đêm, lưu lạc gặp những chuyện lạ ở Trung Quốc. Anna còn kể những điều mới lạ mình học ở trường dòng, đời sống nhàm chán của khuê tú nhà giàu bến Thượng Hải, còn truyền bá những câu chuyện về tôn giáo và Kinh thánh. Hai người chỉ tiếc là gặp nhau quá muộn, trở thành chị em không giấu nhau điều gì. “Chị, chị kệ em! Giết lũ xấu xa này đi!” Không ai ngờ được cô bé này lại cứng cỏi như thế, còn định dí cổ vào lưỡi dao găm. Anna thấy A U dưới ánh trăng, chợt nghĩ đến truyền thuyết ma nữ vách Xả Thân. Nhưng Diệp Khắc Nan quyết định thỏa hiệp vì tính mạng A U. Anh vứt súng ra sau đầu, nhường một lối đi. Trên vách đá lúc nửa đêm, muốn bắn chết đối phương chỉ với một phát súng e là không chắc nổi ba phần. Đối phương còn có hai người, vẫn có thể phản kích. Hai người bảo tiêu của Haneda Taiki có súng lục nhưng vẫn bị giết gọn nhẹ. “Tôi đảm bảo chỉ cần chúng tôi lên thuyền, rời núi Đạt Ma sẽ thả con bé” Thích khách mặt sẹo tiếp tục bắt cóc A U. Thích khách mặt nạ quỷ nâng đồng bọn bị thương đi xuống dưới chân núi. Tề Viễn Sơn muốn đuổi nhưng bị Diệp Khắc Nan cản, “Giặc cùng đường chớ đuổi” Âu Dương Anna trợn trừng trừng nhìn kẻ thù giết cha đi xa dần, nhặt hai viên đá, “Thám trưởng chết tiệt! Sao ông để chúng đưa A U đi?” _____________ Chú thích: (1) Na thần hay còn gọi là Lạc thần, vị thần xua đuổi dịch bệnh được thờ phụng từ hơn 2000 năm trước.