← Quay lại trang sách

Chương 64 Hoàng lăng trên biển

Hai giờ sáng, núi Đạt Ma, vách Xả Thân, đống phế tích hoang tàn sau trận hỏa hoạn“Đừng cử động!” Diệp Khắc Nan bấm vào huyệt ở cổ tay Anna khiến cô không thể cử động, “Cháu tưởng chú không muốn bắt chúng sao? Tám năm trước, án diệt môn Tô giới Đức ở Thiên Tân cứ thế xảy ra ngay trước mắt chú, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đời cảnh sát của chú. Nhưng chú không muốn vì phá án mà làm ai đó phải chết. Còn một chuyện này nữa, quan trọng nhất là chúng ta phải tìm được Tần Bắc Dương!” Anh nằm trên vách đá, đưa mắt nhìn ba tên thích khách mang theo A U đi trên bờ biển đá vụn cho đến khi hoàn toàn chìm vào màn đên đen kịt. “Giờ chúng ta phải làm sao?” Anna lo đến mức sắp khóc, “Chờ chút, tên Nhật đó đi đâu rồi?” “Tôi ở đây!” Haneda Taiki chui ra từ đống phế tích Quan Âm Đường phía sau lưng. “Đồ vô dụng!” Âu Dương Anna tức giận, gào lên với hắn, “Lúc quan trọng thì lại trốn mất!” “Hai vệ sĩ của tôi: một người là tay súng nhanh số một Triều Tiên, một kẻ là đệ nhất võ nghệ Hồng Môn Đài Loan. Họ còn bị giết một cách dễ dàng, chứng tỏ ba tên thích khách đó là cao thủ tuyệt thế” Haneda Taiki lau bụi đen trên mặt, “Nhưng vừa rồi tôi phát hiện ra một thứ, mời mọi người qua xem” Mọi người tụ lại đống phế tích Quan Âm Đường, phát hiện hai cánh cửa đá ở vách núi. “Đây là cửa vào mộ đạo, hơn nữa vừa được mở ra” Tiểu Mộc vô cùng nhạy cảm với thứ này, nhẹ nhàng đẩy một cánh, lộ ra đỉnh môn thạch ở dưới (1). Họ lại tạo mồi lửa một lần nữa, dùng vải bọc vào cây gỗ, tưới ít dầu mỡ lên. Họ làm hai cây, Tền Viễn Sơn và Diệp Khắc Nan mỗi người một cây. “Vừa được mở?” Âu Dương Anna mượn ánh lửa nhìn vào trong, ngửi thấy mùi đàn ông, “Chẳng lẽ là Tần Bắc Dương?” Tề Viễn Sơn đẩy Tiểu Mộc một cái: “Đúng thế, Tiểu Mộc là dân trộm mộ, anh dẫn chúng tôi xuống đi” Mộ đạo nghiêng 45 độ, như vực sâu đưa mắt nhìn năm người bọn họ… Tiểu Mộc, Tề Viễn Sơn, Haneda Taiki, Anna, Diệp Khắc Nan nhảy xuống mộ đạo sâu hút cuối cùng. Hai ngọn đuốc lúc sáng lúc tối, ai nấy đều nín thở, men theo cầu thang đá đi xuống một đoạn không biết bao xa, thấy xuất hiện hai cánh cửa mộ thất mở được một nửa. “Chắc chắn là Tần Bắc Dương mở!” Anna hô lên, rồi sờ hình võ sư được điêu khắc tinh xảo trên cánh cửa đá. “Đừng sờ lung tung!” Tiểu Mộc nhắc nhở cô một câu, hắn biết trong mộ cổ nguy hiểm tứ bề, rất nhiều người chết vì tò mò. Vào trong mộ thất, chỉ thấy “đại sảnh” dưới ánh lửa. Năm trăm quan viên văn võ triều Minh tạo thành đội hình đen mặt chào đón họ tới. Âu Dương Anna nhìn thấy bóng lưng người thiếu niên cao to, cùng với thú trấn mộ ấu kỳ lân bờm sư tử, sừng hươu. “Tần Bắc Dương!” Tề Viễn Sơn hét lên, chia tay nhau ba ngày ba đêm cuối cùng cũng gặp lại trong lăng mộ ở đảo. Tần Bắc Dương nhìn thấy cậu ta cũng vô cùng ngạc nhiên, cậu nắm chặt tay Diệp Khắc Nan, cười rạng rỡ với Âu Dương Anna. Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc là nhìn thấy cả Haneda Taiki và cả tên trộm mộ Tiểu Mộc ở đây. Tề Viễn Sơn giải thích cho cậu tất cả những chuyện vừa rồi, cuối cùng là ba tên thích khách bắt A U xuống núi. Tần Bắc Dương đấm xuống đất, muốn chạy đi cứu A U nhưng lại nghe thấy tiếng cảm thán của Tiểu Mộc: “Đây chắc hẳn là lăng mộ Hoàng đế triều Minh!” Cậu lập tức quay lại: “Anh đã từng dào được lăng mộ triều Minh sao?” “Tôi cùng cha và anh họ từng trộm Minh Hiển lăng ở Hồ Bắc” Tiểu Mộc lại nói, trong các lăng cổ thời Hán và Chiến Quốc mà hắn từng trộm, thường thấy các loại tượng gỗ và tượng gốm, nhưng loại tượng người sống thế này thì thật hiếm thấy. Đột nhiên, tiểu thú trấn mộ nhả ra một quả cầu lửa màu lưu ly định thổi vào mặt Tiểu Mộc. Tần Bắc Dương kịp thời ngăn cản, chặn miệng của nó lại: “Cửu Sắc! Mày muốn thiêu chết người này sao? Vì anh ta từng trộm mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên? Vì anh ta từng làm mày bị thương?” “Tôi rất xin lỗi!” Tiểu Mộc lập tức quỳ xuống, giơ ngón tay bị đứt bên bàn tay trái, chính là ngón tay bị cầu lửa của ấu thú này đốt, “Nhưng tôi cũng chỉ bị ép, là quân phiệt ép tôi phải làm thế” Âu Dương Anna nói không kiêng nể: “Nhưng anh còn muốn trộm Cửu Sắc đi!” “Vì tôi đã từng nhìn thấy mặt của tiểu Hoàng tử trong quan tài” “Anh nói gì? Chính mắt anh đã nhìn thấy hài cốt của Lý Long Kỳ sao?” “Không phải hài cốt, mà đó là khuôn mặt chưa bị phân hủy, thiếu niên mười mấy tuổi…” Tiểu Mộc nhìn chằm chằm vào mặt Tần Bắc Dương, răng va cầm cập vào nhau, “Các cậu rất giống nhau” “Rất giống ai cơ?” Tần Bắc Dương sờ vào mặt mình. Diệp Khắc Nan nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào mặt cậu từ xa, như suy tư gì đó. “Mặt cậu rất giống mặt của tiểu Hoàng tử triều Đường!” “Im đi…” Môi Tần Bắc Dương tím lại. “Chắc do tôi được sinh ra trên mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường chăng?” Âu Dương Anna như đối diện với hồn ma: “Tần Bắc Dương, rốt cuộc anh là ai? Hay là nói, anh là người hay là thứ gì khác?” “Cái này… không nói với cô!” Lần đầu tiên cậu mất kiên nhẫn với Anna, cúi người nói với Cửu Sắc, “Cửu Sắc, tạm thời mày đừng vội báo thù Tiểu Mộc, chúng ta ra khỏi đây rồi tính tiếp?” Cửu Sắc rất nghe lời chủ nhân, cầu lửa trong miệng phụt tắt. Haneda Taiki nhìn thái độ chiến đấu của thú trấn mộ, cặp sừng trắng tuyết dũng mãnh, khớp tứ chi hành động tự do, còn cả quả cầu lửa phun ra mạnh mẽ. Đó chính là báu vật mà anh ta sẵn lòng bỏ ra mười vạn bạc trắng thêm 10% cổ phần công ty Tàu thuyền Haneda chi nhánh Trung Quốc. Anh ta quỳ trước mặt Cửu Sắc, dập đầu một cái. Âu Dương Anna suýt chút nữa phun nước bọt: “Tên người Nhật này bị bệnh à?” “Tiên sinh Tần, ngài chính là truyền nhân gia tộc thợ mộ họ Tần Trung Quốc đúng không?” Haneda nhắc đến vấn đề này, câu nói như một cây kim sắc nhọn chọc vào thái dương của Tần Bắc Dương. Cậu cau mày, lui về sau nói: “Người Oa! Sao anh biết đến gia tộc thợ mộ?” “Từ xưa tới nay, chỉ có gia tộc thợ mộ họ Tần mới có thể dùng vũ lực thuần phục thú trấn mộ, trở thành chủ nhân của nó. Tôi từng nghe nói, gia tộc thợ mộ của Trung Quốc đã suy tàn gần như không còn nữa, chỉ còn lại duy nhất một người thợ thủ công Hoàng gia, hiện nay cũng không rõ tung tích. Tiên sinh Tần, xin hãy yên tâm. Dù thế nào tôi cũng sẽ không đối địch với cậu” Haneda Taiki dừng một chút, biết quyền cước của Tần Bắc Dương rất giỏi nhưng vẫn to gan bổ sung một câu, “Xin đừng gọi tôi là người Oa! Năm Gia Tính thời Minh, cướp biển người Oa nổi tiếng nhất thực ra chính là người Trung Quốc” “Theo lời anh nói thì cha tôi cũng là người Oa sao?” Vừa nói xong, Anna chen miệng vào, đây không phải là tiết lộ bí mật Âu Dương Tư Thông là cướp biển sao? Cô chuyển chủ đề hỏi, “Thế nào là gia tộc thợ mộ?” “Chính là gia tộc nắm giữ bí mật Hoàng lăng và mộ táng của Trung Quốc từ ba ngàn năm trước. Cũng chỉ có gia tộc họ Tần mới có thể chế tạo và điều khiển thú trấn mộ chân chính” Haneda Taiki đưa ra câu trả lời chính xác thay cho Tần Bắc Dương. Chuyện đã tới nước này cũng không cần giấu nữa. Diệp Khắc Nan vỗ vai Tần Bắc Dương: “Cháu nói đi, chú cũng muốn biết” “Được rồi, tôi thừa nhận tôi là truyền nhân cuối cùng của gia tộc thợ mộ” “Chẳng trách, anh nói anh chỉ muốn làm thợ mộc!” Âu Dương Anna tự nhiên nghe “Thợ mộ” thành “Thợ mộc”. “Nhưng anh chưa nói, anh muốn làm vua thợ mộ khắp thiên hạ” Tần Bắc Dương biến sai thành sai nói tiếp: “Về lịch sử ba ngàn năm của gia tộc tôi, tôi không muốn nói nhiều. Nhưng Haneda, có một điểm anh nói chưa hoàn toàn đúng. Gia tộc nắm giữ bí mật mộ táng và Hoàng lăng Trung Quốc không chỉ có một gia tộc thợ mộ họ Tần chúng tôi. Cha tôi nói, từ triều Thanh, còn có hai gia tộc cổ và nhà họ Tần dòng độc đinh chúng tôi cùng làm lăng mộ Hoàng gia” “Còn có hai gia tộc nữa ư?” “Ngoài tộc thợ mộ họ Tần, gia tộc thứ hai: Dạng Thức Lôi (2). Đây là gia tộc họ Lôi đến từ Giang Tây, bảy đời hầu hạ Hoàng thất nhà Thanh, đảm nhiệm chức chưởng án Dạng Thức Phòng (3), cũng chính là thủ lĩnh nhà thiết kế xây dựng Hoàng gia. Họ thiết kế Đông lăng và Tây lăng, Viên Minh viên, Di Hòa viên, sơn trang nghỉ mát Thừa Đức. Họ từng trùng tu điện Thái Hòa trong Tử Cấm Thành. Nhà ở, mồ mả, hậu hoa viên của Hoàng đế đều được gia tộc nhà họ bao trọn” Diệp Khắc Nan nghe xong gật gù: “Tôi cũng từng nghe đến Dạng Thức Lôi. Cách đây vài năm, tôi từng có duyên gặp Lôi Hiến Tài đời thứ tám một lần” “Gia tộc thứ ba: thầy phong thủy Hoàng gia – gia tộc họ Lý” Tần Bắc Dương chỉ phòng mộ thất nói. “Gia tộc này tinh thông học thuyết chu dịch, tử vi, tướng tịnh, hoa mai. Không chỉ chịu trách nhiệm phân kim điểm huyệt, xác định vị trí lăng mộ Hoàng gia, còn tính ngày cưới hỏi, tang lễ Hoàng thất. Nghe nói chuyện lớn lễ chinh phạt của triều đình, thắng bại chiến tranh Giáp Ngọ, Thái hậu Từ Hy đều phải mời ông ta xem quẻ rồi mới quyết định. Mà gia tộc của thầy phong thủy Hoàng gia này chính là hậu duệ của Lý Thuần Phong thời Đường” “Lý Thuần Phong?” Cặp kính của Haneda lóe lên ánh sáng, “Đại sư âm dương học nổi tiếng lẫy lừng đó ư? Lý Thuần Phong thời Đường cùng viết cuốn sách tiên tri “Thôi bối đồ” với Viên Thiên Cang nổi tiếng đó sao?” “Chính là ông ấy! Truyền thuyết nói “Thôi bối đồ” tiên tri xu thế chung của lịch sử sau thời Đường, bao gồm cả triều Thanh suy bại, đế chế diệt vong, sự thành lập của Dân quốc và hỗn loạn. Ông còn tiên tri được cả Trung Quốc ở thế kỷ 21 sẽ phục hưng quật khởi – dù sao đời này của tôi cũng không thấy được. Lý Thuần Phong không chỉ là nhà phong thủy, còn tinh thông tính lịch thiên văn, là thầy phong thủy ngự dụng của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, có thể coi là nhân vật truyền kỳ” Haneda Taiki tỏ vẻ nghiêm túc chưa từng có: “Đúng thế, đạo âm dương của Nhật Bản có xuất xứ từ thuật âm dương ngũ hành, chu dịch phong thủy của Trung Quốc cổ đại” “Hậu duệ của Lý Thuần Phong cống hiến cho Hoàng thất hai đời Minh, Thanh. Nghe nói còn là người được Hoàng dế Quang Tự trọng dụng, có lẽ là do giống Trân Phi, đứng nhầm phe Đế đảng. Năm Canh Tý, đêm trước ngày Thái hậu Từ Hy chạy khỏi Bắc Kinh đã hạ lệnh giết cả nhà thầy phong thủy, tịch biên tài sản” “Thật đáng tiếc!” “Nghe nói, nhà họ Lý chỉ còn một cậu con trai may mắn sống sót, đáng tiếc đã lưu lạc không rõ tung tích. Học thuật kinh thiên của Lý Thuần Phong chỉ e đã thất truyền” Tần Bắc Dương nhìn năm người còn sống trong mộ thất, “Theo địa vị Hoàng gia, thầy phong thủy đương nhiên xếp hạng nhất, vì có thể xem trước tình hình cát hung của thế cục trong thiên hạ, ảnh hưởng đến quyết sách trọng đại của Đế vương, thường bị cuốn vào các âm mưu trong cung đình. Xếp thứ hai, là Dạng Thức Lôi, họ chịu trách nhiệm thiết kế, phác họa kiểu dáng. Còn gia tộc thợ mộ chúng tôi chỉ xếp hạng ba, ngồi hạng chót, chịu trách nhiệm xây lăng mộ, chế tạo thú trấn mộ” “Đây chắc là sự khác nhau giữa lao động trí óc và lao động chân tay!” Âu Dương Anna nói, cố ý giễu cợt Tần Bắc Dương, “Vua của thợ thủ công!” “Mạnh Tử nói: người lao động trí óc thống trị con người, người lao động chân tay bị người khác thống trị. Tôi trời sinh là thợ thủ công, là người lao động chân tay điển hình!” Tần Bắc Dương hoạt động gân cốt, để lộ cơ bắp chắc nịch ở tay và ngực, tự giễu: “Xếp hàng này là theo trật tự sĩ – nông – công – thương. Thầy phong thủy có khả năng kinh thiên động địa, tương đương với sĩ. Dạng Thức Lôi cày sâu cuốc bẫm tương đương với nông. Gia tộc thợ mộ chúng tôi tay và tim cùng chung một hướng, chính là công. Vì thế mà phải xếp hạng chót” Tần Bắc Dương nghĩ thầm trong lòng, thảo nào mà đãi ngộ với tộc thợ mộ thấp nhất, bổng lộc ít nhất, chức vụ kém nhất, lại nguy hiểm nhất, thời gian phụng mệnh ngắn nhất! Nhưng Tề Viễn Sơn nói một câu rất có lý: “Nhưng xét về việc bảo vệ địa cung và quan tài của Hoàng đế, không ai có thể qua được thú trấn mộ mà nhà họ Tần chế tạo ra” Nói tới đây, Cửu Sắc lắc lư cặp sừng hươu trắng tuyết phụ họa theo. “Được rồi, tôi bị các anh quay chóng cả mặt!” Âu Dương Anna trợn tròn mắt, run sợ nhìn năm trăm bá quan văn võ triều Minh, tựa như họ có thể cử động bất kỳ lúc nào. “Thợ thủ công Hoàng gia, anh nói xem, những người này bị sao thế?” “Họ là những trung thần nghĩa sĩ chôn theo Hoàng đế triều Minh” Diệp Khắc Nan cau mày: “Hoàng đế nào triều Minh? Từ Chu Nguyên Chương Minh Thái Tổ, đến Chu Do Kiểm MinhTư Thông Sùng Trinh đế làm mất nước, vị nào được chôn cất trên hải đảo chứ?” “Có!” Tần Bắc Dương dẫn mọi người đi vòng qua đội quân năm trăm người, qua một cửa mật thất thấy một bức tượng Bí Hí cõng bia đá. Cậu chỉ vào những dòng chữ dày đặc trên bia đá, đọc to ba chữ: “Kiến Văn đế!” “Kiến Văn đế?” Diệp Khắc Nan đưa tay sờ vào hàng chữ chìm được khắc trên bia đá, “Chính là Chu Duẫn Văn, vị Đế vương thứ hai của triều Minh, bị Chu Lệ – chú của mình đoạt vương vị?” Tần Bắc Dương chỉ vào dòng chữ “Cải Nguyên Kiến Văn” trên bia nói: “Đúng thế, Kiến Văn đế chính là cháu đích tôn của Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương, con trai của Hoàng thái tử Chu Biểu. Do Chu Biểu mất sớm, sau khi Chu Nguyên Chương mất, Chu Duẫn Văn kế thừa Hoàng vị của ông nội, thay đổi niên hiệu là Kiến Văn” Nhắc tới lịch sử, Diệp Khắc Nan cũng thẳng thẳn nói: “Đúng, Kiến Văn đế thật thà nho nhã, bên cạnh có nhà thông thái Nho học Phương Hiếu Nhụ, cùng với yêu cầu về bản thân theo lý tưởng tiêu chuẩn của bậc thánh hiền thượng cổ. Chuyện lớn đầu tiên sau khi ông lên ngôi chính là loại bỏ thuộc địa, bãi bỏ Phiên vương mà Chu Nguyên Chương phong ở các nơi trong cả nước. Trong đó có một Phiên vương mạnh nhất chính là Yến Vương Chu Lệ chiếm cứ đồng bằng phía Bắc” “Chu Lệ là người chú thứ tư của Kiến Văn đế, phát động chiến dịch Tịnh Nan kéo dài đại chiến Nam Bắc ba năm. Cuối cùng, chú thắng cháu” Tần Bắc Dương lại chỉ vào đoạn “Biến Kim Xuyên môn” trên bia, nói: “Mọi người xem, ở đây nói rõ, Cốc Vương Chu Huê, Tào quốc công Lý Cảnh Long phản bội Kiến Văn đế, mở Kim Xuyên môn ở Nam Kinh đầu hàng” “Trong “Minh sử” ghi lại, Nam Kinh rơi vào tay giặc, Hoàng cung rực lửa, Kiến Văn đế không rõ tung tích. Yến Vương Chu Lệ thừa kế Hoàng vị, trở thành Vĩnh Lạc Đại đế nổi tiếng, miếu hiệu Minh Thành Tổ. Vị Đại đế này làm được rất nhiều chuyện lớn, ví dụ như dời đô từ Nam Kinh về Bắc Kinh, xây dựng Tử Cấm Thành như ngày nay, năm lần thân chinh Mông Cổ, tám trăm ngàn đại quân chinh phạt phía Nam, tu sửa đại điện Vĩnh Lạc, phái Trịnh Hòa xuống Tây Dương” “Trịnh Hòa xuống Tây Dương chính vì muốn thăm dò, nhổ cỏ tận gốc người của Kiến Văn đế. Truyền thuyết nói, năm đó Kiến Văn đế xuống Nam Kinh, lưu lạc Vân Nam hoặc nước ngoài. Mọi người xem, ngọn núi Đạt Ma này nằm ở trung tâm biển Hoa Đông, nói không chừng Trịnh Hòa từng tới đây” “Nghĩa là… sau khi Kiến Văn đế nhường ngôi, ông bỏ tới núi Đạt Ma sao?” “Trên bia mộ nói thế! Kiến Văn đế đưa năm trăm trung thần vượt biển tháo chạy. Năm nào đó, vài chiếc chiến hạm cực lớn lại gần núi Đạt Ma, binh lính xuống thuyền nhỏ lên đảo lục soát. May mà quân thần trốn vào mật đạo vách Xả Thân, tránh được một kiếp. Trên bia mộ liệt kê tên năm trăm trung thần, trong đó có tộc thợ mộ họ Tần tôi” Tần Bắc Dương chỉ vào đoạn cuối bia mộ, ba chữ nhỏ được viết bằng lối chữ Khải “Tần Hiếu Trung”. “Tần Hiếu Trung tộc thợ mộ, cùng với năm trăm trung thần mắt thấy không còn cơ hội phục quốc, đã ở trên đảo này xây cho Kiến Văn đế một ngôi Hoàng lăng” “Đúng thế, cửa mộ đạo rất kín đáo trong am Vô Thường trên vách Xả Thân, vì để che giấu tai mắt. Cũng vì sau khi Kiến Văn đế lưu vong, chán ghét hồng trần, có ý niệm xuất gia lánh đời nên thích những chữ “Xả Thân”, “Vô Thường”. Tần Hiếu Trung phát hiện vách Xả Thân chính là long mạch, điểm huyệt dưới nham thạch trong đất. Quân thần ẩn thân hai mươi năm trên đảo, cho tới khi Kiến Văn đế băng hà, táng vào lăng mộ này. Năm trăm trung thần noi theo Phương Hiếu Nhụ tuẫn táng vì nghĩa, mặc triều phục hoặc khôi giáp, xếp thành đội ngũ trong cung. Họ nhốt mình trong địa cung, uống thủy ngân tự vẫn, dùng thanh sắt chống đỡ cơ thể, chết mà không ngã, tượng trưng cho trung hiếu nhân nghĩa, thiên thu không đổ!” Diệp Khắc Nan lắc đầu: “Năm trăm văn thần võ tướng mà chúng ta vừa thấy! Giống như năm trăm tử sĩ của Điền Hoành trong “Sử kí”, cùng là tự sát tập thể trên đảo vì quân chủ. Chỉ đáng tiếc… ngu trung!” Cuối cùng, Haneda Taiki nói chêm vào: “Tôi chỉ biết Nhật Bản cũng có trung thần, 47 nghĩa sĩ của Ako, không ngờ Trung Quốc còn có năm trăm trung thần Đại Minh!” “Ngu trung rung động tâm can! Năm trăm người này chết chẳng có chút ý nghĩa gì, nhưng ở lại núi Đạt Ma cũng chỉ làm ngư dân chết già. Nếu quay về đại lục, chắc chắn sẽ bị Vĩnh Lạc Đại đế giết chết, thậm chí còn dẫn tới thảm họa chiến tranh, làm lộ lăng mộ của Kiến Văn đế” “Có lý, chi bằng chôn theo quân chủ ở đây, chôn bí mật này xuống đất sâu mãi mãi” ___________ Chú thích: (1) Đỉnh môn thạch là cái chặn ở sau cửa, tránh lũ trộm mộ. (2) Dạng Thức Lôi: danh xưng cho gia tộc họ Lôi chuyên thiết kế kiến trúc Hoàng gia trong hơn 200 năm thời nhà Thanh. (3) Dạng Thức Phòng: cơ quan chuyên thiết kế kiến trúc Hoàng gia triều Thanh.