Chương 65 Địa cung Kiến Văn
Trên núi Đạt Ma, Hoàng lăng Đại Minh dưới vách Xả Thân, chỉ e đây là Hoàng lăng duy nhất được xây trên đảo của Trung Quốc“Mà mỗi chữ trên tấm bia đá này cũng đều do Tần Hiếu Trung, tộc thợ mộ điêu khắc” Tần Bắc Dương sờ vào mặt bia đá, “Tộc thợ mộ còn lại thì ra sức làm việc cho Hoàng đế Vĩnh Lạc. Họ đã xây trường lăng đầu tiên của ba mươi sáu lăng Bắc Kinh. Tôi chính là hậu duệ nhà họ Tần đi sửa ba mươi sáu lăng đó. Minh Thanh hưng tàn, tổ tiên tôi vẫn giữ lại tóc đuôi sam, ra sức làm việc cho Hoàng đế triều Thanh, thật là hổ thẹn!” “Trong thời loạn, mạng người như kiến, sống tiếp cũng khó khăn” Diệp Khắc Nan nói thế, vì tổ tiên của anh cũng cạo tóc đổi quần áo thành truyền nhân Lục Phiến Môn thời Thanh” “Hai người còn nói nữa thì trời cũng sáng luôn. Chúng ta nên xem phía trước có đường không đi?” Tề Viễn Sơn nói, cậu ta nghe cũng chỉ hiểu đại khái. Tiểu Mộc đi phía trước, để hắn thăm dò nguy hiểm trong địa cung. Sau đó là tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc, nó thổi một quả cầu lửa lưu ly chiếu sáng hai bên mộ đạo. Cánh cửa mộ thất tiếp theo, Tần Bắc Dương mãi mới mở được. Khi cánh cửa vừa mở ra, mọi người đều ngửi thấy mùi máu tanh xộc lên. Tiểu Mộc nói, trước kia, mùi hôi thối trong địa cung chẳng hiếm, nhưng chưa bao giờ ngửi thấy mùi máu tanh. Gian mật thất cuối cùng. Chẳng hề có báu vật sáng lấp lánh như trong tưởng tượng mà là một ngọn lửa thật dài như một con mãng xà ngoằn ngoèo, chiếm luôn đỉnh địa cung. “Ác long!” Tề Viễn Sơn hoảng loạn hét lên, đây rõ ràng là quái thú mà cậu ta từng thấy dưới đáy biển… Những người khác chắc là lần đầu nhìn thấy “rồng” trong đời. Con thú này không phải quấn trên cột, cũng không phải khắc trên vách mà là một con rồng sống. Mỗi cái vảy của con rồng này đều tỏa ra ánh lửa sáng chói. Trên đỉnh đầu nó cũng có sừng hươu giống Cửu Sắc, mùi máu tanh bốc ra từ cái miệng to như chậu máu của con ác long… Không biết đã ăn bao nhiêu người dân gặp nạn trên biển, thêm cả các bé trai bé gái được “tế ác long” hàng năm. Con ác long gầm lên một tiếng, miệng phun ra một ngọn lửa, đây là cảnh báo đầu tiên dành cho những kẻ xâm nhập. Nó đã coi sáu người này như bữa ăn sáng dâng trước mặt. Tần Bắc Dương dặn dò mọi người tản ra. Cậu lấy đại một món binh khí trong địa cung, đó là một chiếc đinh ba bằng đồng đen, cây đinh ba dài bảy tấc. Cậu cố gắng dùng đinh ba bảo vệ trước ngực không để ác long tiến sát tới mình. Lúc ác long sắp phun lửa, thú trấn mộ ấu kỳ lân vượt lên trước phun ra một ra một ngọn lửa nhỏ như quả tú cầu, tỏa ra sắc xanh lá. Điều đó khiến ác long cảm thấy vô cùng kinh ngạc, như nhìn thấy đồng loại. Ác long lại gầm thét lần nữa, lửa cháy bập bùng trong địa cung. Không biết thân rồng của nó phải dài chừng nào, đuôi rồng đã bao vây cả nhóm người, cái đuôi như đuôi cá mập đẩy ngã Âu Dương Anna. Móng rồng định túm lấy cô, Tần Bắc Dương giơ đinh ba cố sức ngăn cản nó, va chạm tóe ra ánh lửa. Điều này cho thấy con ác long không phải cơ thể bằng máu thịt, mà được sản xuất bằng kim loại. Anna thoát chết, Diệp Khắc Nan kéo cô về. Anh dùng súng bắn hai phát đạn vào vẩy rồng. Nhưng hai phát đạn đó chỉ như gãi ngứa, không thấm vào đâu. Đầu rồng giận dữ định nuốt luôn Tần Bắc Dương, Cửu Sắc lại phun ra một quả cầu lửa lưu ly. Sừng hươu của thú trấn mộ ấu kỳ lân bắt đầu biến hình, từng nhánh sừng cứ dài ra, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà mở rộng tán như cây cổ thụ. Những chạc cây trắng muốt sắc như những lưỡi dao. Giống những con hươu dung mãnh trên sàn đấu, cặp sừng hươu cực lớn này húc lên làm rách vẩy trước ngực con ác long, chảy máu đen sì. Ác long kêu thảm thiết, Tề Viễn Sơn và Tiểu Mộc cảm thấy lỗ tai chảy máu. Tần Bắc Dương huơ cây đinh ba đứng cạnh thú trấn mộ ấu kỳ lân, trở thành chủ nhân chỉ huy ấu thú chiến đấu. Dù lửa vây quanh cậu và Cửu Sắc nhưng không làm hại tới cậu chút nào. Tần Bắc Dương hiểu ra rằng, việc đi vào địa cung của Kiến Văn đế khiến cho Cửu Sắc hút được khí trong giếng vàng của lăng mộ Đế vương, vì thế mà khôi phục năng lượng của cặp sừng trắng trong lăng mộ triều Đường. Ác long gầm lên một tiếng thét cuối cùng, ngọn lửa làm tất cả mọi người không mở được mắt… Cho tới khi ngọn lửa dần tắt, nó đã biết mất khỏi địa cung, chỉ để lại một mảng máu rồng tanh hôi. Tề Viễn Sơn phát hiện ra mấy mảnh chân tay người, bề mặt da có rất nhiều lông. Đây hẳn là những nhân viên trên thuyền người Peru bị ác long ăn tối nay. Mọi người ho sù sụ, trên mặt dính đầy tro than. Chỉ có Tần Bắc Dương dẫn Cửu Sắc đi vào giữa địa cung, phát hiện thấy một chiếc quan tài cực lớn. Lạ lùng là ác long bị đánh bại, cụp đuôi nức nở bỏ chạy. Âu Dương Anna lấy tay lau mặt, Diệp Khắc Nan đốt lửa lần nữa, xác định trong địa cung vẫn còn oxy. Sừng hươu trên đầu Cửu Sắc dần khôi phục lại kích cỡ bình thường. Mọi người đều cảm thấy thật thần kỳ, không biết diễn giải thế nào. Tần Bắc Dương đi quanh quan tài một vòng, phát hiện quan tài mài từ đá hoa cương, vì trên đảo thiếu gỗ. Cậu còn phát hiện một cuốn sách Ngọc Ái, ghi rõ ràng chủ nhân ngôi mộ chính là Kiến Văn đế. “Tiểu Mộc, không phải anh là trộm mộ sao. Anh xem trong này có cả bảo vật này” Tề Viễn Sơn đẩy Tiểu Mộc một cái, bị Tần Bắc Dương ngăn cản: “Chúng ta không phải trộm mộ! Để Kiến Văn đế tiếp tục nghỉ ngơi đi” Còn chưa nói xong, Anna đã kéo khoen đồng trên quan tài. Vì thế, trên đầu họ vang lên tiếng ầm cực lớn. Đá rơi xuống không ngừng, cửa chính ngôi mộ đang sụp. Bụi bay tứ tung như thể trời long đất lở. Tiểu Mộc kêu lên: “Cơ quan khiến cho địa cung và trộm mộ cùng đồng quy vu tận đã được khởi động!” Thấy đường về đã bị chặn, mọi người sắp bị đá đè chết. Tần Bắc Dương nghĩ con ác long đó đã đi đâu? Nhất định còn một thông đạo khác. Cậu lệnh cho Cửu Sắc phun ra cầu lửa lưu ly thăm dò một vòng quanh địa cung. Quả nhiên phát hiện một khe nứt, lỗ hổng lớn nhất vừa đủ cho con ác long chui ra. Trước khi cung điện dưới lòng đất hoàn toàn bị thiêu hủy, tất cả mọi người đã chui vào khe hở. Tần Bắc Dương cầm đinh ba, sau lưng liên tiếp vang lên những tiếng động cực lớn. Khe nứt quanh co, tuyệt đối không phải do con người tạo ra, cũng không giống hình dạng tự nhiên. “Ác long từ đâu tới?” Anna thở hổn hển hỏi, “Từ nhỏ tôi ở trên núi Đạt Ma đã có truyền thuyết về ác long và tế ác long. Mọi người đã lưu truyền năm trăm năm rồi” “Nó là thú trấn mộ!” “Thú trấn mộ của Kiến Văn đế sao?” “Đúng thế” Tần Bắc Dương sờ vảy của thú trấn mộ ấu kỳ lân đang phía trước mở đường, “Nó giống Cửu Sắc. Chỉ có điều vì nguyên nhân động đất nào đó làm lăng mộ có khe nứt nên thú trấn mộ trốn khỏi địa cung, nguy hại cho dân đảo trên núi Đạt Ma, còn cả bến cảng Hoa Đông” Tề Viễn Sơn nhớ lại từng tận mắt chứng kiến ác long ăn thịt người: “Đây là một con thú trấn mộ ác long?” Trong lúc nói chuyện, khe hở đã trở nên thông thoáng hơn. Mượn ánh sáng của cầu lửa lưu ly, mọi người đều nhìn ra đây là một cái động, vừa đủ chứa được cơ thể con ác long. Tần Bắc Dương quan sát địa hình xung quanh, nói: “Nếu nói địa cung của Kiến Văn đế là phòng ngủ của thú trấn mộ ác long, thì đây chính là phòng khách của nó” Chính giữa động có một tấm bia đá, nhưng sờ tay lên lại cảm giác không đúng. Thì ra do đồng đen đúc thành. Tấm bia đồng khắc mấy dòng chữ, Anna quét mắt qua liền tìm thấy tên của cha cô – Âu Dương Tư Thông. “Đức mẹ Maria ơi!” Cô cảm thấy tội lỗi sâu sắc, quỳ trước bia mộ vẽ chữ thập, “Đây là hiệp ước mà cha tôi lập với ác long!” Tần Bắc Dương đọc đại ý chữ trên bia, ác long (trên bia viết là “Thần long”) là mầm họa biển Hoa Đông mấy trăm năm. Mỗi mùa đông, dân đảo buộc phải hiến tế bé trai bé gái, nếu không ác long sẽ gây sóng gió. Năm Canh Tý, Âu Dương Tư Thông dẫn vợ con về núi Đạt Ma, ông và ác long đã thỏa thuận hiệp ước: dân đảo định kỳ hiến bé trai bé gái cho ác long, cách vài tháng sẽ đưa vào ổ của ác long ở vách Xả Thân. Để đáp lại, ác long sẽ cố tình tạo tai nạn biển để thuyền lệch hướng đụng đá ngầm rồi chìm, Âu Dương Tư Thông tranh thủ xuống biển cướp. “Thì ra, ác long chính là trợ thủ cho cướp biển” Danh thám Diệp Khắc Nan bắt đầu tổng kết, “Tấm bia này chắc được đưa từ bờ vào biển, dùng đồng mà không dùng đá để tránh bị va đập vỡ. Mười năm sau năm Canh Tý, Âu Dương Tư Thông nhờ con rồng này mà trở thành vua cướp biển, sau làm lão đại Thanh Bang trên biển” Tề Viễn Sơn gõ vào về mặt tấm bia đồng, âm thanh phát ra có gì đó không đúng. Mọi người chuyển tấm bia đồng sang nơi khác, phía dưới có một hang động. Theo đó là một mùi tanh bốc lên, ánh sáng lóa mắt khiến mọi người không thể lại gần. Cửu Sắc là người đầu tiên nhảy xuống, sau đó là Tần Bắc Dương tay cầm đinh ba. Đây chính là động chứa báu vật của Alibaba. Bạc trắng! Một triệu lượng bạc trắng chói mắt chất đầy cả sơn động, giống như tuyết đọng mùa đông, chôn cả nửa người của cậu ở dưới. Tần Bắc Dương tựa như bị bạc làm cho nghẹt thở, cậu cố gắng vươn phần thân trên ra. Trước mặt cậu chính là con ác long. Đôi mắt ác long ánh lên đỏ ngầu, chiếm giữ trên một triệu lượng bạc trắng, phun lửa về phía cậu…