← Quay lại trang sách

Chương 66 Tần Bắc Dương đồ long ký

Ngày 6 tháng 12 năm 1917, 6 giờ sáng, núi Đạt MaTrời Đông Hải sắp sáng rồi. Đỉnh vách Xả Thân trắng xóa sương khói, vốn là am ni cô đã thành phế tích, khói sau trận hỏa hoạn vẫn lởn vởn trên núi không tan. Sườn dốc 90 độ cắm thẳng xuống biển, đứng cố định vững chãi. Bên trong nó vang lên những âm thanh kì lạ, đến cả sỏi đá ở bờ biển và ngọn sóng cũng kêu gào theo. “Giống như một người phụ nữ đã tàn phai nhan sắc nhưng không chịu cúi đầu” Thích khách cao gầy đeo mặt nạ quỷ đứng trên bờ biển phủ đầy đá vụn màu đen, ngẩng đầu nhìn vách Xả Thân trước bình minh. Phía sau hắn, tên thích khách khôi ngô cường tráng đang ngồi băng vết thương dưới đất, ôm vai nói: “A Hải, ông nói tôi có sắp chết không?” “Không đâu, hôm nay tôi sẽ bảo bác sĩ gắp đạn ra cho cậu” A Hải bị thương trên má phải, sờ vào khuôn ngực cường tráng. “Nhưng thuyền của chúng ta chìm rồi!” “Cái đó là đủ” Thích khách A Hải chỉ vào thuyền cứu sinh có ký hiệu của công ty cổ phần Thuyền máy Haneda trên bờ biển, hai mái chèo vẫn còn treo trên thuyền. Xa xa ngoài biển có một con thuyền treo quốc kỳ của Nhật. Chiếc thuyền chở hàng hóa ba ngàn tấn đã đưa Haneda Taiki lên núi Đạt Ma đêm qua. “Anh A Hải, các anh phải đi sao?” Còn có người thứ tư, một cô gái gầy yếu, cô chính là A U. A Hải cung kính nói: “Xin lỗi, bọn anh phải đi rồi, nhưng em phải ở lại” Cô gái mười bốn tuổi nhìn vách Xả Thân hỏi: “Tần Bắc Dương còn sống sao?” “Chắc chắn cậu ta phải sống!” “Đây là điều mà anh từng hứa! Em không muốn để anh ấy chết!” A U nhìn đường chân trời, mặt trời dần nhô lên. Trên bờ biển, dân đảo lục tục kéo ra. Đó đều là những người dậy sớm đi nhặt vỏ sò, và cả sửa lưới đánh cá để chuẩn bị ra biển. Trong chớp mắt, cả núi Xả Thân vang lên tiếng động lớn hơn, một luồng khí nóng tỏa ra như từ dưới biển thổi lên núi Đạt Ma. Rất nhiều dân đảo nằm xuống đất theo bản năng, run rẩy hét: “Ác long tới rồi!” Nửa dưới dốc núi bắt đầu bốc khói, rất nhiều đá rơi xuống biển như thể thiên quân vạn mã dày xéo. Cả ngọn vách Xả Thân sắp chìm vào trong biển. Chẳng lẽ đây là một ngọn núi lửa còn hoạt động? Thích khách A Hải dùng cơ thể bảo vệ A U. Quả nhiên, biển khơi sôi trào, đá ngầm sát vách Xả Thân phun ra những cơn sóng lớn. Ác long bay ra biển, cơ thể gần như thẳng tắp, lửa bao bọc khắp cơ thể dài khoảng bảy tám trượng của nó. Tiếng gầm khiến cho cả núi Đạt Ma rung động. Mà trên đầu ác long, trừ cặp sừng hươu trắng còn có một người. Một thiếu niên anh tuấn dũng mãnh, ánh sáng lấp lánh. Hai chân cậu kẹp chặt trên cổ con ác long! Tần Bắc Dương. Ác long rất giận dữ, Tần Bắc Dương còn giận hơn. Quần áo của cậu gần như bị thiêu cháy, chỉ còn dư lại cái quần đùi ngắn cũn, cơ thể lõa lồ trong ánh mặt trời mới lên. Mỗi sợi tóc đều ướt nước biển, đeo một viên huyết ngọc ấm Hòa Điền trên ngực, hai bên cơ ngực tráng kiện như tấm khiên lấp lánh phản quang, đôi chân dài kẹp thật chặt cổ con rồng, sau gáy có hai vết bớt sừng hương như hai ngọn lửa bốc lên trời. Tay trái nắm sừng rồng đồ sộ, tay phải cầm đinh ba bằng đồng, tư thế như pho tượng Hy Lạp cổ. Cậu đâm đinh ba vào lưng con ác long! Tất cả dân đảo đều tụ tập ở bãi biển, quỳ dưới đống đá vụn màu đen, ngước nhìn trận tử chiến giữa người và rồng. Hải nữ ôm hai đứa con, cứ đứng nhìn Tần Bắc Dương cưỡi trên cổ con ác long một cách ngốc nghếch. Cô nhìn chàng trai trần trụi bỗng có vài phần si mê. A U có vẻ muốn xông ra biển lại bị thích khách A Hải cản lại. Thích khách đeo mặt nạ quỷ dìu thích khách bị thương, tựa như đang xem một màn kịch trên trời. Tần Bắc Dương rút đinh ba trên người con ác long ra, máu đen bắn tóe lên như dòng suối phun trào, cảm giác như phun tới đỉnh vách Xả Thân. Rồng đang kêu, rồng đang gắng sức dãy dụa. Chàng trai đang cưỡi trên cổ con ác long, rung lắc dữ dội theo con ác long bay lượn trên trời như thể cao bồi đang cưỡi ngựa. Đôi chân của cậu như dài thêm trên vẩy rồng, hoặc đã hòa thành một thể với ác long, dù thế nào cũng không bị hất xuống. Cậu cũng không sợ ngọn lửa trên người rồng, quyết tâm phái giết được con rồng này trên bầu trời biển. Đinh ba lại tiếp tục đâm vào cột sống con rồng, lần này đâm vào giữa hai sừng nó như muốn đâm nát sọ. Máu đen chảy tràn ra biển, khiến nước biển Hoa Đông nhuộm màu đen như mực Tàu. Rồng rên rỉ lần cuối rồi rơi từ trên điểm cao nhất xuống. Tần Bắc Dương đâm nhát cuối cùng. Đinh ba của Kiến Văn đế như sao chổi bay qua mặt trăng đâm vào giữa hai mắt của ác long, lại như vầng sáng trắng xuyên qua mặt trời đâm thẳng vào tủy sống. “Lúc tên thích khách giết Ngô Vương Liêu, như sao chổi quay qua mặt trăng. Lúc Nhiếp Chính giết Hàn Khôi như vầng sáng trắng xuyên qua mặt trời. Lúc giết Khánh Kỵ, Thương Ưng bổ nhào vào cung điện…” Thích khách A Hải tự lẩm bẩm, hắn bất giác sờ lên vết thương bên má phải. Vết thương tựa như đang uốn lượn cùng con rồng. Ác long rơi xuống. Giống như mặt trăng, mặt trời và cả cung điện rơi xuống. Lại giống như một quả cầu lửa thiêu đốt, tắt ngúm trong vực sâu vạn trượng dưới vách Xả Thân. Biển khơi âm ỉ từng cơn sóng, sóng biển dường như bắn vào mặt của tất cả mọi người đứng xem. Bầu trời trên biển Hoa Đông vẫn phảng phất mùi máu tanh. “Tần Bắc Dương!” A U lại gọi tên cậu, sợ cậu gặp chuyện chẳng lành. Tất cả dân đảo đều quỳ lạy cậu, ác long là thứ yêu ma đến từ năm trăm năm trước. Vậy mà chàng trai trần trụi đó lại có thể giết được ác ma, nếu không phải thần thì còn tà ác hơn cả yêu ma. Thích khách A Hải bất giác cũng quỳ xuống, thích khách cao gầy đeo mặt nạ quỷ cùng với thích khách cường tráng bị thương cùng quỳ trên bãi đá. Đầu gối bị đá vụn sắc nhọn đâm vào không dễ chịu chút nào. “Rồng Bắc Dương!” Theo khái niệm địa lý của người triều Thanh, cả vùng biển phía Đông Trung Quốc được chia thành hai phần. Phía Bắc cửa Ngô Tùng được gọi là Bắc Dương, phía nam gọi là Nam Dương. Núi Đạt Ma vừa vặn nằm trên điểm giao nhau giữa hai vùng biển này. Tần Bắc Dương giết rồng, vừa là Rồng Bắc Dương, vừa là Rồng Nam Dương. Xác ác long rơi xuống bãi biển, trong biển và đá ngầm. Bắc Dương nhảy vào chỗ đá ngầm, cả người dính đầy máu của ác long, tìm được chính xác vị trí tim rồng. Đó là một viên linh thạch màu đen. Năm trăm năm nay, năng lượng kinh khủng của thú trấn mộ ác long đều đến từ đây. Viên đá này giống viên linh thạch trong huyệt động ở núi Thái Hành, tựa như kết đầy nhựa đường thiên nhiên. Chỉ có cách lấy đi trái tim này, con ác long mới không thể sống lại nữa. Hôm nay là một ngày đáng kỷ niệm, mặt trời đỏ treo tít trên bầu trời Đông Hải. Mặt trời như lòng đỏ trứng muối vừa bóc vỏ, ấm áp mà không chói lóa. Sóng biển dần nuốt đi lớp máu rồng đen đúa, như thể mấy két bia bị đánh đổ, bọt tràn khắp nơi. Tần Bắc Dương, mười bảy tuổi, toàn thân tỏa ánh sáng lấp lánh kiêu ngạo ưỡn cơ thể trần trụi, hướng về phía dân đảo giơ trái tim của ác long lên. Kinh tiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, trăng sao sụp đổ. Từ nay về sau, không chỉ núi Đạt Ma, mà cả vùng biển Hoa Đông của ba nước Trung, Nhật, Triều Tiên sẽ không còn ác long nữa. Tần Bắc Dương ôm trái tim ác long lặn xuống biển dưới vách Xả Thân, để lại máu rồng và vết bẩn trên mặt biển. Tới tận một trăm năm sau, người già trên đảo này vẫn truyền miệng câu chuyện về người anh hùng giết rồng. Chàng trai trẻ trần trụi từ trên trời rơi xuống, dùng đinh ba bằng đồng đen thế nào, tiêu diệt ác long trên biển Đông Hải thế nào, rồi sau đó biến mất trong không trung. Những nhà dân tộc học khảo chứng vào nói đây là sử thi của tộc Hoa Hạ thời thượng cổ, cũng có thể thuộc về tộc Đông Di hoặc tộc Bách Việt… người Hàn lại nói là sử thi của tổ tiên đảo Tế Châu. “Cậu ấy đã trở thành anh hùng” Thích khách A Hải nói bên tai A U, “Bọn anh phải đi thôi, Tần Bắc Dương sẽ quay lại tìm em” “Tạm biệt, anh A Hải!” A U nói thầm bên tai hắn. Ba thích khách trèo lên thuyền cứu sinh của nhà Haneda, thích khách bị thương ngồi ở đầu, A Hải và thích khách đeo mặt quỷ chèo một mái chèo. Trong nước biển vẫn còn mùi của ác long, thật khó tin. Thế kỷ 20 chứ không phải thế kỷ 20 trước Công Nguyên, thời đại của người và thần cùng tồn tại. Sóng gợn lăn tăn trên mặt biển, thuyền cứu sinh dựa sát vào tàu Haneda. Mấy thuyền viên dựa sát vào lan can tưởng ba người Haneda Taiki quay về, vội vàng thả thang dây xuống. Thích khách A Hải là người đầu tiên lên tàu. Đám thuyền viên người Nhật Bản nhìn khuôn mặt xa lạ với vẻ nghi hoặc, mà con dao cán ngà voi trong tay hắn đã cắt đứt cổ họng của đối phương. Ba giây sau, hắn ta giết tất cả thuyền viên dễ như chém dưa, thái rau. Ba tên thích khách đều lên tàu. A Hải đi trước, xông vào khoang lái, cắt đứt cổ thuyền trưởng và lái chính, máu tươi bắn đầu bánh lái. A Hải kiểm tra nhật ký của thuyền trưởng, chiếc tàu chở hàng này chuyên chở tơ lụa và vải vóc của Nhật, chuẩn bị chuyển tới Thượng Hải tiêu thụ. Trong nhật ký có ghi tên và vị trí của mỗi thuyền viên. Ngoài Haneda và hai vệ sĩ, tổng cộng có hai mươi sáu thuyền viên, toàn bộ là người Nhật. Thích khách dò theo danh sách đến từng nơi làm việc của thuyền viên để giết chết. Những thuyền viên đáng thương đều làm việc tản mát, không thể tụ tập lại cùng phản kháng, lại thêm không chút phòng bị nên chẳng còn cơ hội sống sót nào. Chỉ còn lại duy nhất một người, anh ta là bác sĩ của tàu. A Hải giữ lại mạng sống cho anh ta, hắn nói tiếng Nhật lưu loát, bắt bác sĩ phải chuẩn bị phẫu thuật gắp đạn ra khỏi ngực của người bị thương. Bác sĩ nói không có thuốc tê, tên to con nói: “Không sao, nhanh lên” Phẫu thuật rất thành công, đầu đạn được gắp ra, chắc sẽ không gặp nguy hiểm nhiễm trùng gì. Sau đó, tên to con vừa được phẫu thuật xong chính tay cắt cổ họng bác sĩ. Thích khách đeo mặt nạ quỷ là người không giết ai. Hắn bước vào khoang lái, kiểm tra máy móc, điều khiển bánh lái thay thuyền trưởng. Hắn chuyển hướng bánh lái, bỏ lại núi Đạt Ma xa xa phía sau.