← Quay lại trang sách

Chương 67 Hang giấu kho báu Miễn phí

Núi Đạt Ma, vách Xả Thân, hang giấu kho báu“Đây là thú trấn mộ ác long chứ không phải con ác long. Phải biết rằng thú trấn mộ dù sao cũng trung thành với chủ mộ”. Tần Bắc Dương nhìn bốn vách đá trong hang nói, “Cháu thấy có hai khả năng, một là nó vẫn còn muốn khôi phục lại đất nước cho Kiến Văn đế, triệu lượng bạc trắng chính là một khoản vốn hoạt động dồi dào. Hai là năm trăm năm nay, nó đã ăn thịt quá nhiều người, bị ảnh hưởng của tính tình con người, do đó trở nên tham lam vô độ, đặc biệt là đam mê bạc trắng giống như đại đa số người Trung Quốc, cũng giống như thích đồng nam đồng nữ vậy! Cho nên, nó thà giấu triệu lượng bạc trắng vào trong hang, đợi cho đến ngày tận thế, có vậy mới thỏa mãn lòng tham của kẻ nô lệ đồng tiền” “Chú cho rằng chính là nguyên nhân thứ hai cháu nói” Diệp Khắc Nan đưa ra kết luận cuối đời cho con ác long, vị trinh thám nổi danh thường suy xét vấn đề từ góc độ nhân tính vốn ác độc. Nhìn đống bạc trắng như tuyết, Tề Viễn Sơn đã không còn đủ kiên nhẫn: “Đừng nói những thứ vô ích này nữa, bây giờ phải xử lý một triệu lượng bạc trắng này ra sao?” “Triệu lượng bạc trắng!” Tần Bắc Dương nhớ lại lần trò chuyện cuối cùng của cậu với cha nuôi Thù Đức Sinh ở Tô giới Đức tại Thiên Tân tám năm trước, “Số tiền này tương đương quá nửa chiếc chiến hạm Định Viễn” “Các vị!” Diệp Khắc Nan bước lên chỗ cao nhất trên đống bạc trắng, rút ra một khẩu súng lục, “Tôi là Thám trưởng của phòng cảnh sát Bắc Kinh, theo lệnh của Tư lệnh Nội vụ chính phủ Bắc Dương đến núi Đạt Ma để điều tra vụ án khoản bồi thường năm Canh Tý mất tích. Vụ án này rất quan trọng, không chỉ có bộ Nội vụ muốn quản lý mà chỉ e bộ Tài chính, bộ Ngoại giao thậm chí cả Đại tổng thống Trung Hoa Dân quốc và Thủ tướng Quốc vụ viện cũng đều muốn tham gia vào” “Thám trưởng Diệp, chú nói là – phải nộp cho chính phủ Bắc Dương sao?” Diệp Khắc Nan không bày tỏ ý kiến mà nhìn mỗi một người có mặt: “Hoặc là, Haneda Taiki muốn đề xuất can thiệp thông qua chính phủ Nhật Bản, dù sao đống bạc trắng này cũng chìm trên con thuyền của nhà Haneda” Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Haneda, Âu Dương Anna trừng mắt lên, Tề Viễn Sơn nắm chặt tay lại thành nắm đấm. “Xin lỗi, xin mọi người hãy nghe tôi nói!” Haneda Taiki bị tất cả mọi người vây quanh, anh ta cởi cà vạt và khuy áo của bộ Âu phục ra, “Khoản bồi thường Canh Tý triệu lượng bạc trắng này vốn không thuộc về nhà Haneda, chỉ là thuyền của Haneda giúp chính phủ Nhật Bản vận chuyển mà thôi” Tần Bắc Dương gật đầu: “Giống như hàng hóa được tiêu cục áp tải vận chuyển vậy” Haneda Taiki lau mồ hôi lạnh, dè dặt nói: “Theo Hiệp ước Tân Sửu, khoản tiền này là khoản bồi thường chính phủ nhà Thanh nộp cho Nhật Bản. Căn cứ theo luật quốc tế, nó đương nhiên phải thuộc về chính phủ Nhật Bản” “Luật quốc tế cái gì chứ! Chính phủ Nhật Bản cái gì chứ!” Tề Viễn Sơn túm lấy cổ áo của Haneda Taiki, sắp đánh cho anh ta một trận thì bị Diệp Khắc Nan cản lại: “Để anh ta nói tiếp” “Tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ bí mật này, càng không báo cho chính phủ Nhật Bản. Xử lý kho báu này thế nào hoàn toàn do mọi người quyết định.” Thay đổi này khiến mọi người bất ngờ, ánh mắt của Haneda Taiki trở nên nghiêm túc, hai tay chỉ lên trời, “Tôi thề! Nếu tôi vi phạm thì xin được mổ bụng chặt đầu!” “Lý do?” “Biến cố năm Canh Tý, Nghĩa Hòa Đoàn tấn công khu vực sứ quán, mặc dù Trung Quốc sai nhưng Liên quân tám nước công phá Bắc Kinh, không biết đã giết chết bao nhiêu người Trung Quốc, Hiệp ước Tân Sửu yêu cầu bồi thường 450 triệu lượng bạc trắng, cả gốc lẫn lãi gần 1 tỷ lượng bạc trắng, đây tuyệt đối là xâm lược vơ vét tài sản bất nghĩa. Tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt đã dùng số tiền bồi thường tổn thất thừa ra để hỗ trợ cho các du học sinh Trung Quốc đang học tập ở Mỹ” Diệp Khắc Nan gật đầu nói: “Đúng, năm Tân Hợi, Bắc Kinh đã mở trường Thanh Hoa, chính là ngôi trường dự bị cho học sinh chuẩn bị du học Mỹ, được cấp ngân sách từ khoản bồi thường năm Canh Tý” “Thật đáng hổ thẹn.” Haneda Taiki cúi người chín mươi độ với tất cả mọi người, “Chỉ có chính phủ Nhật Bản vẫn kiên quyết đòi Trung Quốc bồi thường đầy đủ. Tuy nói năm đó Nhật Bản phổ cập giáo dục nghĩa vụ, có xưởng sản xuất sắt thép Yawata (1) đầu tiên của châu Á, tất cả đều có liên quan đến khoản bồi thường chiến tranh của Nhật với triều Thanh. Nhật Bản còn dùng khoản tiền này để mua tàu chiến và chiến thắng trong chiến tranh Nhật – Nga. Nhưng bây giờ, thực lực của Nhật Bản đã khác xưa, nước Nhật đã đứng trong hàng ngũ các cường quốc. Khoản một triệu lượng bạc trắng này đối với Nhật Bản không quá quan trọng, nhưng đối với Trung Quốc thì lại là một khoản tiền cứu mạng!” “Ngài Haneda, đây là lời nói thật lòng của ngài sao?” Tần Bắc Dương lần đầu tiên dùng từ lịch sự như từ “ngài” với người Nhật Bản. “Về công về tư, về tình về lý, đây đều là lời nói thật lòng. Từ nhỏ tôi đã theo lời cha học tiếng Hán, đọc “Xuân Thu”, “Sử Ký”, “Tam Quốc chí” khai tông tư tưởng, tốt nghiệp đại học tại Thượng Hải.” Haneda Taiki giang hai tay ra nói, “Mười năm trước, công ty bảo hiểm đã đền bù xong khoản tổn thất của vụ tai nạn trên biển. Chuyến này tôi đến núi Đạt Ma chỉ là muốn biết tung tích của ông nội mình, nay chân tướng sự việc đã rõ ràng, tôi cũng đã mãn nguyện rồi” “Tốt!” Diệp Khắc Nan vỗ tay, “Ngài Haneda tạm thời đại diện cho Nhật Bản, ngài đã từ bỏ quyền sở hữu với khoản bồi thường này” Thấy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Tần Bắc Dương lại lạnh lùng nói: “Thám trưởng Diệp! Đời này cháu chưa từng giết kẻ nào. Mặc dù chú cứu mạng cháu bốn lần nhưng nếu chú đem một triệu lượng bạc trắng này dâng cho chính phủ Bắc Dương, cháu sẽ không để yên đâu!” Diệp Khắc Nan giương họng súng đen ngòm, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Bắc Dương rồi đột nhiên cười lớn. Sự thay đổi này khiến mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, Cửu Sắc cũng nhích lại gần, tựa như sẵn sàng biến hình bất cứ lúc nào. “Các vị, hôm nay chúng ta gặp nhau trên Hoa Đông sóng to gió lớn này, cùng vào lăng mộ Kiến Văn đế và hang giấu kho báu, lại tận mắt thấy Tần Bắc Dương giết ác long, thực sự là duyên phận trời định” Diệp Khắc Nan tiện tay nhặt một khối bạc trắng lên, cắn một cái để kiểm định, “Một triệu lượng bạc trắng này nếu giao cho chính phủ Bắc Dương thì sẽ được dùng làm gì? Cứu tế nạn dân Hà Nam, Thiểm Tây? Xây một trăm ngôi trường tiểu học nông thôn? Mở bệnh viện và tổ chức từ thiện? Phát triển công thương nghiệp, mở công xưởng? Thậm chí là xuất quân đánh chiếm ngoại Mông Cổ sao?” “Không, tuyệt đối không thể nào!” Tề Viễn Sơn – dòng dõi quan tướng của Bắc Dương – đưa ra một câu trả lời chắc chắn. “Quân phiệt Trực hệ và Hoàn hệ nắm giữ Chính phủ Trung ương Trung Hoa Dân quốc, Đoàn Kỳ Thụy, Từ Thụ Tranh, Phùng Quốc Chương, cộng thêm Trương Tác Lâm của vùng quan ngoại… còn có các quan văn của hệ Giao thông, các nhánh của Tào Nhữ Lâm, Lục Tông Dư, Chương Tông Tường. Bọn chúng đối xử với đồng bào của mình như sài lang hổ báo, đối với các cường quốc Tây Dương và Đông Dương lại trở thành con mèo nhỏ. Nếu bọn chúng lấy được một triệu lượng bạc trắng này – trước tiên sẽ dùng để trả nợ nước ngoài, sau đó tự phát lương bổng cho bản thân, sau đó mua vũ khí của Nhật Bản phục vụ nội chiến, tàn sát đồng bào… Diệp Khắc Nan bất tài, tôi là hậu duệ của Lục Phiến Môn Kinh thành, cũng là cảnh sát diệt gian trừ ác, nhưng không phải là tay sai cho lũ quân phiệt và tham quan!” “Thám trưởng Diệp, ngài muốn nói là…?” “Ngay từ đầu tôi đã thầm hạ quyết tâm – nếu may mắn tìm được số bạc trắng bồi thường năm Canh Tý này, tôi tuyệt đối sẽ không giao nộp cho chính phủ Bắc Dương. Thứ mọi người nhìn thấy là bạc trắng phau phau, nhưng thứ tôi thấy lại là của cải xương máu của bốn tram năm mươi triệu người dân, là thân thể máu thịt của nhân dân Trung Quốc đã ngã xuống dưới sự bóc lột tàn nhẫn” “Nhưng đây không phải là tiền thuế quan của hải quan sao?” Haneda Taiki hỏi một vấn đề mang tính kĩ thuật, Diệp Khắc Nan kiên nhẫn trả lời: “Tiền thuế quan chỉ là đơn vị tiền tệ được các cường quốc công nhận. Nguồn gốc của khoản bồi thường chính là sưu cao thuế nặng từ thuế ruộng, thuế thân, thuế lương thực, thuế trước bạ, thuế muối, thuế nhà buôn vv mà triều đình phân bổ cho các tỉnh, đến nay vẫn chưa hề thay đổi” Tề Viễn Sơn rụt rè hỏi: “Cháu nghĩ, điều chú muốn nói chắc chắn không phải là chiếm chúng làm của riêng chứ?” “Nếu cháu muốn hỏi thì trong số chúng ta ở đây, ai có quyền làm chủ đống bạc trắng này nhất? Không nghi ngờ gì, đó chính là Tần Bắc Dương!” ______ Chú thích: (1) là xưởng gang thép quan doanh lớn nhất của Nhật Bản trước đại chiến thế giới thứ hai.