← Quay lại trang sách

Chương 68 Bá tước núi Đạt Ma

Triệu lượng bạc trắng bên trong mật thất tựa như đã biến thành thùng thuốc nổ, có thể bị kích nổ bất cứ lúc nào, biến tất cả mọi người thành tro bụi“Nếu không phải là cháu giết con ác long, sao chúng ta có cơ hội ở đây thảo luận vấn đề này? Tất cả đã sớm trở thành vong hồn trong bụng ác long rồi!” Âu Dương Anna lên tiếng phụ họa: “Cháu đồng ý! Chủ nhân của cái hang giấu kho báu này vốn là thú trấn mộ ác long. Mà Tần Bắc Dương đã giết chết ác long, tự nhiên sẽ thành chủ nhân mới thừa kế triệu lượng bạc trắng” Tần Bắc Dương thầm nghĩ đây là logic cố chấp gì vậy? Quả nhiên là con gái của lão đại Thanh Bang. “Đợi chút đã! Cháu không cần khoản tiền này!” Tề Viễn Sơn kéo vạt áo cậu, thấp giọng nói: “Bắc Dương, cậu bị ngu à, một triệu lượng bạc đó! Có món tiền này, trời ơi! Tôi còn không dám tưởng tượng nữa, dù có đi đến chỗ nào trên thế giới này, mấy đời cậu cũng không tiêu hết tiền” “Thứ của cải bất nghĩa tôi không thể nhận” Tần Bắc Dương cúi đầu trầm tư, nếu mình không nhận mà người khác nhận thì phải làm sao? Cậu nghĩ ra một chủ ý, “Tần Bắc Dương chẳng qua chỉ là một người thợ thủ công, có tài đức gì đâu? Hôm nay, nhận được sự coi trọng của mọi người, tôi nguyện tạm thời bảo quản số tiền này – trong tương lai sẽ trả lại cho nhân dân, dùng cho việc lớn kinh thiên động địa” “Tần Bắc Dương, không uổng công ta cứu cháu bốn lần!” Mắt Diệp Khắc Nan đỏ hoe, anh cố gắng bình tĩnh lại, dường như chỉ đợi những lời này của Tần Bắc Dương. “Thám trưởng Diệp, chú đang thử cháu sao?” “Cũng là thử bản thân chú nữa! Mặc dù cháu là chủ của triệu lượng bạc trắng này nhưng chú có một đề nghị!” Diệp Khắc Nan đi đến khe hang rồi nhìn quanh, “Bên ngoài là vách núi dốc đứng và biển cả hung hiểm muôn đời, đây là chiếc két thiên nhiên! Để bạc lại đây mới là sự lựa chọn an toàn nhất. Nếu vận chuyển số bạc này ra ngoài chắc chắn sẽ có vô số phiền phức kéo đến, không những gây ra tổn thất về người và của mà còn vô cớ hy sinh nhiều tính mạng hơn nữa” “Núi Đạt Ma giống như núi Cơ Đốc vậy!” Âu Dương Anna suy nghĩ rất nhanh, trong cuốn “Bá tước Monte Cristo” của Alexandre Dumas không phải cũng phát hiện ra kho báu giấu trên đảo sao? Chỉ có điều nhân vật chính Dantès đã dùng số của cải đó để báo thù cá nhân. Còn Diệp Khắc Nan và Tần Bắc Dương lại nghĩ cho bốn trăm năm mươi triệu người. Đột nhiên, Anna tóm lấy cánh tay Tần Bắc Dương mà giơ lên: “Anh hùng giết ác long, Tần Bắc Dương chính là Bá tước Cristo” “Không… tôi chỉ là một anh thợ thủ công! Bá tước cái gì chứ?” “Quỳ xuống!” Âu Dương Anna đẩy cậu quỳ xuống. Mặc dù nói nam nhi dưới gối có vàng ròng, nhưng quỳ trước mặt người đẹp cũng không mất mặt. Tần Bắc Dương chọn lễ nghi của Tây Dương – quỳ một chân, bạc trắng cộm chân khá đau. Cửu Sắc giống như thú cưỡi của kị sĩ trung cổ Châu Âu, nó cũng làm tư thế quỳ một chân quái đản giống như chủ nhân. “Cha tôi Âu Dương Tư Thông là vua cướp biển núi của núi Đạt Ma, còn tôi chính là người con gái thừa kế hòn đảo này. Tần Bắc Dương, để thưởng cho chiến công hiển hách tiêu diệt ác long, yên ổn lòng dân của anh, dưới danh nghĩa nữ đảo chủ của núi Đạt Ma, tôi sắc phong cho anh làm Bá tước núi Đạt Ma!” Những lời này vô cùng oai phong, nữ đảo chủ mười bảy tuổi quả nhiên có phong thái của cha. “Cái này?” “Đừng nói mấy lời vô ích nữa! Anh mau nhận sắc phong đi! Nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu” Thấy Anna sắp bạt tai mình, Tần Bắc Dương vội cúi người cười nói: “Đa tạ long ân của đảo chủ, Tần Bắc Dương xin nhận” “Tốt lắm!” Cô kéo Tần Bắc Dương đứng lên rồi nhìn những người khác mà nói, “Tôi là chủ của hòn đảo núi Đạt Ma, tôi xin thề sẽ phụ trách trông coi đống bạc trắng này, tuyệt đối không để nó rơi vào tay người ngoài, càng không tự ý lấy để dùng” Diệp Khắc Nan cho cô một tràng pháo tay: “Tiểu thư Anna quả là nữ trung hào kiệt” “Mặc dù tôi là người Nhật Bản, nhưng hôm nay ở trong hang giấu kho báu núi Đạt Ma này, được chứng kiến tình cảm cao cả của các vị đây, tôi thực sự thấy rất hổ thẹn.” Haneda Taiki cũng cảm động, “Tôi không thể cùng xung phong trận mạc nhưng nếu có gì cần giúp đỡ, tôi nhất định dốc hết sức mình trợ giúp” Diệp Khắc Nan quay đầu lại đối mặt với tất cả mọi người: “Kho báu trong hang này ngày hôm nay chỉ có mấy người chúng ta biết, tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kì kẻ nào khác, nếu không trời tru đất diệt!” Anh tóm lấy tay Tần Bắc Dương mà nói: “Nhất là cháu, càng không thể nói cho A U” “Mặc dù cháu không cảm thấy A U có vấn đề” Tần Bắc Dương cười hờ hững, “Nhưng cháu đồng ý, nhất định sẽ giữ kín miệng” “Cháu cũng sẽ giữ kín miệng, nếu như vi phạm thì sẽ như hòn đá này!” Tề Viễn Sơn tóm lấy một hòn đá, dùng sức đập cho tan nát. Âu Dương Anna cũng vẽ một hình thập tự trước ngực, thề dưới danh nghĩa thánh mẫu Maria. Cô quay đầu lại: “Đợi chút, chúng ta bỏ sót một người” Tiểu Mộc. Tiểu Mộc – kẻ trộm mộ đang co quắp trong góc hang giấu kho báu, kẻ được đám thích khách cướp ngục dẫn đến vụ tàn sát hàng loạt tại phòng tuần bổ Hồng Khẩu, dường như trời sinh đã là kẻ thù của tất cả mọi người. “Xử lý hắn ta thế nào?” Tề Viễn Sơn nói nhỏ với Diệp Khắc Nan, “Không thể trông cậy kẻ trộm mộ giữ bí mật cho chúng ta. Chú nghĩ mà xem, đến đồ bồi táng trong mộ cổ hắn còn dám trộm, đối với một triệu lượng bạc trắng này chắc chắn đang rất thèm thuồng” Mặc dù không nói thẳng ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng – giết người diệt khẩu. Tần Bắc Dương lắc đầu nói: “Chúng ta không phải thổ phỉ, cũng không phải quân phiệt, càng không phải là đám thích khách đó. Tiểu Mộc tội không đáng chết, nếu chúng ta thực sự làm vậy thì có khác gì đám người mà chúng ta căm ghét kia đâu” “Xin đừng giết tôi!” Tiểu Mộc quỳ xuống, nước mắt nước mũi đầm đìa thuật lại mọi việc từ lúc mới sinh ra – nghề trộm mộ cũng là do bất đắc dĩ, tay nghề gia truyền hắn cơ bản không có sự lựa chọn, giống như Tần Bắc Dương trở thành thợ mộ cũng là số trời đã định. Hắn lại nói đến biến loạn bị triệu tập gia nhập quân phiệt, nói rõ mình không có chút quan hệ gì với đám thích khách đó. Sợi dây sinh tử của hắn đang nằm trong tay Diệp Khắc Nan, vị danh thám do dự một lúc rồi quay đầu hỏi Âu Dương Anna: “Trên núi Đạt Ma này có nhà giam thiên nhiên không?” Anna nghĩ một lúc rồi nói: “Có đấy ạ! Chúng ta có thể đi được chưa?” “Đi thế nào?” “Khi cháu giết con ác long, chú đã phát hiện phía trên hang giấu kho báu còn có mật đạo. Cái này gọi là thỏ khôn có ba ổ, thú trấn mộ ác long chiếm cứ ở đây đã năm trăm năm, không thể chỉ để lại một con đường lui cho mình. Không chừng phía dưới hòn đảo này đều đã đầy hang ổ của nó” Diệp Khắc Nan nói dứt lời bèn lấy ra chừng ba nghìn lượng bạc trắng, đựng trong năm bọc quần áo. “Làm theo sự sắp xếp của chú, ra ngoài rồi nói sau!” Theo cách đo lường cũ, một cân Trung Quốc khoảng 600g, một cân Trung Quốc bằng với mười sáu lượng, một lượng bằng 37,5g, cho đến nay, phòng thuốc Đông y vẫn dùng tiêu chuẩn đo lường này. Ba nghìn lượng bạc trắng có trọng lượng thực tế là 112,5kg. Năm người đàn ông mỗi người đeo một bọc quần áo, đem theo ba nghìn lượng bạc trắng trèo lên tầng trên của hang, nơi cất giữ tấm bia hiệp ước đồng minh bằng đồng giữa Âu Dương Tư Thông và ác long. Kẽ hở thông đến địa cung Kiến Văn đế đã hoàn toàn sụp đổ, không còn khả năng quay lại đường cũ nữa, chỉ có mật đạo Diệp Khắc Nan phát hiện ra là có thể ra ngoài. “Đợi đã!” Vị danh thám xé mấy dải vải đen xuống, bịt chặt mắt Tiểu Mộc để đảm bảo hắn không nhìn thấy một tia sáng nào. Anh lại đưa vải đen đến trước mặt Haneda Taiki. Người Nhật Bản hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền vui vẻ đồng ý: “Tôi hiểu rồi, không phải Thám trưởng Diệp không tin tưởng tôi mà là nhỡ hang giấu kho báu này có vấn đề gì, nếu như tôi biết được đường ra vào thì tôi sẽ trở thành nghi phạm. Mà bây giờ bịt mắt lại thì có thể tránh khỏi hiềm nghi sau này! Quả nhiên là ngài danh thám suy nghĩ chu đáo!” Diệp Khắc Nan lại đưa tấm vải bịt mắt đến trước mặt Tề Viễn Sơn. “Thám trưởng Diệp, đến cả cháu chú cũng không yên tâm sao?” “Vừa nãy ngài Haneda Taiki nói không sai, ta chỉ muốn tốt cho mọi người! Một khi triệu lượng bạc xảy ra vấn đề, cháu sẽ gặp nguy hiểm, bị chúng ta truy sát. Chú không muốn bỏ sót một tên phản đồ nào nhưng cũng không muốn vu oan bất kỳ một người tốt nào” Tề Viễn Sơn hoàn toàn không vừa ý nhưng vẫn bịt mắt lại. Cuối cùng, Diệp Khắc Nan cũng bịt hai mắt mình lại.