Chương 5 Bắc quy
Bắc Kinh, xưởng cơ khí Nam Uyển“Cha tôi bị bắt đi rồi ư?” Lại lần nữa gặp hụt cha, Tần Bắc Dương bực bội như một con thú hoang. Xưởng trưởng nhút nhát trả lời, “Lính Nga Trắng (1) tỉnh Phụng Thiên bắt ông ấy đi rồi” “Tôi muốn đi Phụng Thiên!” Tần Bắc Dương đeo Đường đao cha mình cho, dắt Cửu Sắc, định nhảy lên tàu quân sự quan ngoại thì bị Tề Viễn Sơn lôi lại, “Bắc Dương! Đừng làm bừa! Tàu bọc thép đi xa lắm rồi, chúng ta không đuổi kịp đâu” “Cha tôi và thú trấn mộ rơi vào tay người Nga Trắng thì chắc chắn không có chuyện gì tốt lành!” Tần Bắc Dương nhìn những bông tuyết nhỏ rơi xuống, chợt nhớ ra mục đích thực sự lần này đến Bắc Kinh – quan tài tiểu Hoảng tử thời Đường. Quay trở lại xưởng cơ khí đã bị cướp sạch, Tiến sĩ Karl Hofertein chỉ tìm được một máy cắt kim loại bị hỏng. Nếu sửa được, chạy hơi nước, nó có thể sửa hình dạng kim loại, không cần thợ thủ công phải đổ mồ hôi sôi nước mắt làm lụng. Thợ đá, thợ rèn, thợ mộc chỉ còn nước về nhà, sau này chẳng ai đến học nghề nữa. Những lăng mộ được điêu khắc tỉ mỉ sau thời cổ cũng sẽ thất truyền vì loại máy ầm ĩ này. Một loại máy móc quá đáng sợ! “Tần, cha cậu nói với tôi – đôi khi ông ấy cũng muốn lén lút chôn thuốc nổ, châm ngòi, cho hết những loại máy móc này thăng thiên…” Tiến sĩ kéo Tần Bắc Dương sang nói tiếng Đức, “Hai tháng trôi qua, tôi và lão Tần ở đây dùng máy này để cải tạo thú trấn mộ. Chúng tôi phanh thây con thú Thập Giác Thất Đầu, phát hiện ra cơ quan phức tạp bên trong, còn có cả lông thú chưa rữa và xương thú” “An Lộc Sơn vốn là con thú sao?” Tần Bắc Dương sờ Đường đao sau lưng mình, không khỏi cảm nhận luồng sức mạnh như dã thú, lại thấy cả đôi mắt lưu ly của Cửu Sắc. “Tôi cài đặt động cơ đốt trong cho thú Thập Giác Thất Đầu, chế thùng nhiên liệu cho nó, gia cố giáp ngoài bằng các tấm thép để nó không chết chỉ vì một viên đạn. Nó được trang bị súng máy Gatling, trở thành cỗ máy giết người còn kinh khủng hơn xe tăng. Tôi còn muốn mô phỏng thú trấn mộ Cóc Vàng trên diện rộng những đã nghiên cứu nhiều ngày đêm không thành công” “Không được! Tiến sĩ, phương pháp khoa học chỉ có thể cải tạo và gia công thú trấn mộ, không thể chế tạo ra thú trấn mộ thực sự. Chiến sĩ có vĩ đại đến mấy thì cũng phải sinh ra từ bụng mẹ, không thể sinh ra từ máy móc. Không ai có thể chế tạo hồn phách của thú trấn mộ, phải có một chủ nhân thực sự từng tồn tại” Tần Bắc Dương nhớ lại cung thứ năm “chủng hồn” trong “chế thú cửu cung”. “Cha cậu cũng nói vậy” “Hơn nữa, dù thú trấn mộ có tim thì cũng là linh thạch hao tổn tuổi thọ của gia tộc Tần thị” Tiến sĩ gật đầu lia lịa, “Tôi đã tận mắt thấy rồi, trong lồng ngực của con thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu có một viên đá to, đen bóng, liên tục tỏa nhiệt. Xem thế là đủ rồi! Tôi hỏi khai thác linh thạch ở đâu, cha cậu lại bảo linh thạch chỉ có thể gặp không thể cầu, vài chục năm mới tìm được một viên, không phải muốn đào là đào được” Chỉ Tần Bắc Dương biết cha mình không nói thật. Ông không muốn làm lộ bí mật linh thạch ở núi Thái Hành. Đến ký túc xá xưởng cơ khí, cậu phát hiện ra cha mình còn để lại nhiều đồ riêng, thậm chí có cả chứng nhận tiền gửi ngân hàng lão Tần chắt chiu dành dụm từ lương để dành cho con trai. Tần Bắc Dương đấm mạnh vào tường, đốt ngón tay bết máu. Nam Uyển, hướng chính Nam kinh thành, đường cũ đầu sông Vĩnh Định, thời Liêu Kim là vùng nước ngập cỏ cây dày đặc. Thời Nguyên, nơi đây là khu vực săn bắn chim Hải Đông Thanh, là hành cung Nam Hải Tử hai đời Minh Thanh. Triều Thanh duyệt lính Bát Kỳ ở nơi này, nuôi hổ và nai. Năm Canh Tý, Liên quân tám nước săn giết gần như không còn. Bên trong vườn có phòng nghỉ trên đỉnh núi nguy nga, rất có khi thế cung điện Hoàng gia, vốn là hành cung Đoàn Hà triều Thanh. Ban đêm, Vương Sỹ Trân dẫn Tề Viễn Sơn và Tần Bắc Dương vào hành cung, nhìn hai chàng trai trẻ rồi nói, “Đánh một trận cửa Ngô Tùng, hai người một bảo vệ cờ ngũ sắc đầu tường không đổ, một vung ngón tay chuyển bại thành thắng, lập công lớn. Ta muốn luận công ban thưởng!” Ông đưa Tề Viễn Sơn một khẩu súng lục Browning do Bỉ sản xuất, đưa Tần Bắc Dương một ống nhòm quân dụng nhập khẩu từ Đức. Tề Viễn Sơn quỳ xuống cảm ơn, “Bác, một khẩu súng lục, một bộ ống nhòm, hẳn bác có ý sâu xa?” “Cháu là tướng môn hổ tử, chuyên môn hành quân đánh trận, súng lục giúp cháu giết địch trên chiến trường,” Vương Sỹ Trân vuốt râu, lại nhìn Tần Bắc Dương, “Cháu có khả năng điều khiển vũ khí. Ta phát hiện trên đường lên Bắc, cháu chú tâm quan sát địa thế sông núi, hẳn đã ghi nhớ trong lòng. Ống nhòm rất hợp với cháu” Tần Bắc Dương hơi hốt hoảng, không ngờ suy nghĩ trong lòng bị “Rồng Bắc Dương” nhìn ra, chỉ có thể quỳ xuống cảm ơn. “Các cháu có biết rạng sáng nay, ai là người cướp sạch căn cứ Nam Uyển không?” “Không phải thổ phỉ sao?” “Không sai. Quân Phụng Thiên của Trương Tác Lâm (2)! Thế nhưng đó là ý của tiểu Từ (3)! Hai ngày trước, bọn họ hiệp lực cướp hai mươi bảy nghìn khẩu súng trường do chính phủ Bắc Dương nhập khẩu từ Nhật Bản. Đây là muốn ép ta từ chức!” “Thế thì đánh một trận!” Vương Sỹ Trân lắc đầu, “Viễn Sơn, Sư đoàn sáu là quân cũ của cha cháu. Giết địch một nghìn cũng tự tổn thương tám trăm. Khai chiến với quan ngoại chẳng há tự đốt sạch vốn ban đầu hay sao?” “Bác, cháu không rõ, bác là Thủ tướng Quốc vụ viện và Bộ trưởng Lục quân, còn cả Đại Tổng thống Phùng (4), sao lại để đám giặc cỏ đấy vuốt mặt?” “Địa bàn của quân Hoàn hệ rất rộng, nếu chia rẽ sẽ động đến hơn mười Đốc quân các tỉnh. Sau khi Viên Thế Khải chết, Bắc Dương gà nhà đá nhau, chiến tranh Trực Hoàn, lưỡng bại câu thương. Phụng hệ chiếm giữ ba tỉnh trù phú vùng đông bắc, có người Nhật làm chỗ dựa. Hoàn Trực Phụng tam hệ dù không bằng thiên hạ của ba nước Ngụy Thục Ngô nhưng cũng coi là cát cứ nhất phương. “Rồng Bắc Dương” ta đây chẳng bao lâu nữa sẽ không còn là Thủ tướng Quốc vụ viện” Tề Viễn Sơn vỗ khẩu súng Browning, đôi mắt hoe đỏ. Đây là lời dặn dò của Vương Sỹ Trân trước khi thoái lui. Vương Sỹ Trân nói tiếp, “Viên Thế Khai bại trận Giáp Ngọ, quay về từ Triều Tiên cũng rút được kinh nghiệm xương máu, luyện binh ở ga Thiên Tân mới có “Bắc Dương tam kiệt” (5), tạo nên Chính phủ Bắc Dương ngày nay. Lẽ nào chúng ta không muốn đánh bại Nhật Bản? Ta nằm mơ cũng muốn rửa nhục Giáp Ngọ trước, thậm chí thu phục Đài Loan. Có điều, Trung Quốc suy yếu, quân nhân ưu tú nhất Bắc Dương lên chiến trường châu Âu cũng chết trong nháy mắt” “Nhưng có thú trấn mộ thì biết đâu đấy?” Thủ vệ trọng binh trong hành cung Nam Uyển khiến người ta nhớ về những truyền thuyết như “Tiếng nến và rìu”. (6) Cuối cùng cũng nói đến thú trấn mộ. “Cháu có vũ khí bí mật, người nước ngoài cũng có chứ? Chúng ta không thua ở vũ khí, mà ở đây!” Vương Sỹ Trân chỉ vào ngực mình, “Năm đó, Tổng thống Viên đã có quyền lợi vô hạn, không phải Hoàng đế, hơn cả Hoàng đế. Lão ta coi trời bằng vung, ngoài mấy tên nịnh thần tiểu nhân, còn ai có thể quấy rầy mộng đẹp của Hoàng đế? Họ Viên độc chiếm thiên hạ, Đoàn Kỳ Thụy, Phùng Quốc Chương là đại lão Bắc Dương không tranh thủ cơ hội, còn cùng đục chân tường” “Đảng cách mạng Nam Phương đâu?” “Năm đó, Tống Giáo Nhân bị ám sát, không rõ kẻ gây tội. Bọn họ giơ cờ phản loạn trước. Bây giờ, Tôn Văn (7) còn làm gì mà quân Chính phủ Hộ pháp, còn cấu kết với quân phiệt Quế hệ và Điền hệ (8) làm việc xấu, mượn tiền đầu hàng của người Nhật. Đơn giản là chia rẽ Trung Quốc, cõng rắn cắn gà nhà!” Quảng Tây giáp Quý Châu và Vân Nam. Quan điểm đánh giá Đảng Cách mạng của Vương Sỹ Trân hoàn toàn khác với những gì Tần Bắc Dương được nghe ở Thượng Hải. “Tần Bắc Dương, cháu có bằng lòng ở lại quân đội, trở thành người của Trực hệ Bắc Dương không?” “Tòng quân ạ?” “Được đấy,” Tề Viễn Sơn vỗ vai bạn, “Giống tôi thôi, cưỡi ngựa dẫn binh, chinh chiến bốn phương, uy phong khoái hoạt mà?” Tần Bắc Dương nhớ đến nghề gia truyền, việc đến kinh thành tìm quan tài tiểu Hoàng tử lần này. Khi thấy cha mình bị ép lên chiến trường, thú trấn mộ biến thành vũ khí giết người, cậu có cảm giác ghét bỏ với cả Hoàn hệ, Trực hệ và Phụng hệ như nhau. “Thưa Thủ tướng Quốc vụ viện, tiểu nhân trời sinh là thợ thủ công, không muốn mặc quân phục, càng không có tài chinh chiến. Thời còn trẻ người non dạ từng mong trở thành sĩ quan Hải quân” “Ha ha, hải quân ư? Cháu không phải người Phúc Kiến, bớt ý nghĩ này đi thôi!!!” Ý Vương Sỹ Trân là Hải quân Dân quốc coi trọng Mân hệ (9), học theo trường Chính trị Hải quân Phúc Kiến từ cuối đời Thanh, chức vụ cao hầu hết nằm trong tay người Mân. Tổng trưởng Hải quân khóa trước của Chính phủ Bắc Dương, chẳng hạn mấy Thượng tướng Hải quân như Lưu Quán Hùng, Tát Trấn Băng đều là người Phúc Châu. Đường đường là một Thủ tướng Quốc vụ viện kiêm Tổng trưởng Lục quân, ông ta vẫn kiên trì với kẻ vô danh tiểu tốt, “Nói cho chú đáp án, ở hay đi?” Tề Viễn Sơn kéo tay áo Tần Bắc Dương, “Mau nhận lời đi!” “Đi!” Vương Sỹ Trân giơ súng lục nhắm giữa trán Tần Bắc Dương. Viên đạn giấu trong nòng súng cách sọ Tần Bắc Dương 5cm. Tề Viễn Sơn thấy không ổn, lập tức quỳ xuống xin tha, “Bác ơi, người anh em của cháu tính ngay thẳng, nói năng có nhiều phần mạo phạm, mong bác tha thứ! Coi đại công ở cửa Ngô Tùng, xin bác tha cậu ấy một mạng!” “Ở hay đi?” Tần Bắc Dương dũng cảm nhìn nòng súng và “Rồng Bắc Dương”, bình tĩnh trả lời một chữ, “Đi” “Tần Bắc Dương, cháu là thợ cơ khí cao cấp nhất ở xưởng công binh Nam Uyển, hơn hết còn là con của thợ thủ công Hoàng gia Tần Hải quan. Bác trọng dụng cháu vì cha cháu đã được bên Hoàn hệ sở dụng, hổ phụ vô khuyển tử, cháu sẽ được Trực hệ chúng ta sở dụng” “Thưa Thủ tướng Quốc vụ viện, tiểu nhân sẽ không lấy thú trấn mộ ra đánh giặc cho quân phiệt” Nòng súng của Vương Sỹ Trân lung lay, Tề Viễn Sơn nhắm mắt lại, chỉ chờ tiếng súng vang lên, máu bắn năm bước. “Bác không phải quân phiệt. Quân nhân dùng võ và mưu để thắng, không dựa vào tà ma ngoại đạo. Bác cũng không muốn cháu dùng thú trấn mộ làm vũ khí. Mọi người có chí khác nhau, Vương Sỹ Trân ta tuyệt đối không ép buộc, cháu đi đi” Người anh hùng già “Rồng Bắc Dương” hạ nòng súng xuống. Tần Bắc Dương quỳ một chân trên đất nói lời cảm ơn, xoay người ra hành cung Đoàn Hà lạnh lẽo. Ống nhòm của Đức vẫn còn ở trên bàn. Đêm tuyết hoang vu Nam Uyển, nghĩ đến nòng súng dí sát đầu lúc nãy, Tần Bắc Dương vẫn sợ hãi trong lòng. Vương Sỹ Trân là một quân nhân truyền thống như vậy, nhất định sẽ bị cơn lũ trong thời kỳ máy bay, xe tăng, tàu ngầm nhấn chìm. “Bắc Dương!” Tề Viễn Sơn gọi đằng sau. Cậu chạy ra khỏi hành cung Nam Uyển, rất có phong vị Tiêu Hà truy đuổi Hàn Tín dưới trăng (10). Hàn Tín đầu quân cho Lưu Bang nhưng không được trọng dụng nên buồn rầu bỏ đi. Tiêu Hà vội vã đuổi theo trong đêm để đưa Hàn Tín trở lại, kiến nghị Lưu Bang rằng đây là bậc tướng tài không thể không có nếu muốn xưng bá thiên hạ. Tần Bắc Dương quay đầu mỉm cười, đỡ người anh em đang thở hổn hển, “Viễn Sơn, cậu quay lại đi, tôi không sao đâu” “Cậu này! Thật không biết phải bảo cậu thế nào nữa!” “Cậu sợ đại nhân Vương Sỹ Trân sẽ bắn tôi một phát sao?” “Tại sao lại không chứ? Thời đại chó má này, mạng người như cỏ rác! Quan quân có thể tùy ý bắn chết tiểu binh, đốc quân có thể chiếm con hát giữa đường phố, huống hồ đây là Thủ tướng Quốc vụ viện và Tổng trưởng Lục quân? Muốn giết một người chẳng cần nhấc ngón tay, liếc mắt có tay chân làm hộ” “Viễn Sơn, cậu không phải ngày đầu quen tôi. Tôi là đi một đường tới đêm đen, không đụng tường nan không quay đầu” (11) “Cậu có thiên tư hơn người thường, năng lực xã hội lại quá kém! Người Tây Dương nói rằng trí khôn là phải dùng đầu óc. Giao lưu với người khác là dùng đầu óc!” “Không phải là một chuyện sao?” Tề Viễn Sơn sốt ruột nói không mạch lạc, “Ôi! Dùng não thế này không phải!” “Hiểu rồi. Tôi là người không hiểu nhân tình thế thái, không hiểu sự phức tạp của lòng người” “Bắc Dương này, cậu suy nghĩ quá đơn giản. Dù là người giỏi giang đến mấy thì cũng thua thiệt ngoài đời! Về mặt này, cậu đúng là đồ dốt nát! Không biết thỏa hiệp cúi đầu, không hiểu khẩu thị tâm phi, càng không biết cách bảo vệ mình, có gì cứ nói thẳng, vừa hại mình vừa hại người khác” “Tôi hại cậu sao?” Tần Bắc Dương đổi chủ đề, khiến bầu không khí càng ngại ngùng. “Xin lỗi, tôi… tôi chỉ lo cho cậu thôi” Ánh trăng trắng phau chiếu lên mặt tuyết trắng mịn, Tề Viễn Sơn ôm vai Tần Bắc Dương từ sau lưng, “Bắc Dương, tôi khuyên thật, cậu về, đi. Ở thời loạn sống chết dưới nòng súng thế này, hai chúng ta là đồng bào trong quân đội, tựa như Lưu Quan Trương, cùng giành chính quyền, cùng nắm chính quyền. Cậu làm thợ thủ công nhỏ bé làm gì?” “Làm thợ thủ công có gì không tốt?” “Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân (12) – đây là đạo lý tổ tông đã để lại” “Đúng vậy, ai cũng muốn trị người khác, không ai muốn để người khác trị. Cổ kim nội ngoại đều thế, chi bằng…” Tần Bắc Dương đá một quả cầu tuyết, “Mọi người có chí khác nhau, không thể miễn cưỡng! Viễn Sơn, ngày sau vẫn là anh em!” Tề Viễn Sơn nắm một quả cầu tuyết ném vào lưng Tần Bắc Dương, “Cậu nên đổi tính này đi! Đúng là đồ đầu bò cố chấp!” “Tôi sẵn sàng làm một con thú trấn mộ!” Âm thanh thiếu niên vang lên từ xa trong đêm tuyết Nam Uyển. Bình minh hôm sau, Tần Bắc Dương ra khỏi Đại Hồng Môn căn cứ Nam Uyển, cởi quân phục Bắc Dương, đeo Đường đao cha tặng, ôm Tề Viễn Sơn cáo biệt. Cửu Sắc đi theo chân chủ nhân, một người một chó cứ thế lẳng lặng đi trong miền đất trắng xóa, hướng về tường thành Bắc Kinh trong mùa đông Hoa Bắc. (13) Tần Bắc Dương đi tìm người thiến niên đã chết một nghìn hai trăm năm trước. Trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan cho cậu biết – quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên đã được bán cho thương gia đồ cổ nhất nhì Kinh thành – Lũng Tây đường ở Đức Thắng Môn. ________ Chú thích: (1) Nga Trắng: cụm từ chỉ người Nga ra nước ngoài sinh sống, đặc biệt sau Cách mạng vào thời Dân quốc. (2) Trương Tác Lâm (1875-1928), tự Vũ Đình, là một quân phiệt của Mãn Châu từ 1916 đến 1928, giữ chức Đại Nguyên soái Lục Hải quân Trung Hoa Dân quốc từ 1927 đến 1928, lãnh đạo trên thực tế của Chính phủ Bắc Dương. (3) Tiểu Từ ở đây chỉ Từ Thụ Tranh. (4) Đại Tổng thống Phùng: Phùng Quốc Chương (1859–1919), tự Hoa Phủ hay Hoa Phù. Là một quân phiệt và chính khách có ảnh hưởng quan trọng trong những năm đầu của chính quyền Trung Hoa Dân quốc. Ông được xem là người có tác động rất lớn cho việc hình thành Trực Lệ quân, một nhánh trong tập đoàn quân phiệt Bắc Dương kiểm soát khu vực Hoa Bắc trong thời kì hỗn chiến khi mà các lãnh chúa giành nhau quyền kiểm soát ở các khu vực. (5) Bắc Dương Tam Kiệt: Vương Sỹ Trân, Đoàn Kỳ Thụy và Phùng Quốc Chương. (6) “Tiếng nến và rìu” là một truyền thuyết kể về việc Tấn vương Triệu Quang Nghĩa lên kế vị thay Thái tổ Triệu Khuông Dẫn. Truyền thuyết này có nhiều dị bản và gây nhiều tranh cãi. Ở đây có thể tác giả ám chỉ cảm giác về việc thay đổi triều đại. (7) Tôn Văn: Tôn Trung Sơn. (8) Quân phiệt Quế hệ: đóng đô ở Quảng Tây. Quân phiệt Điền hệ: một trong những nhánh quân phiệt đầu tiên ở phía nam, chủ yếu đóng đô ở Vân Nam, một phần Quý Châu và địa khu Tứ Xuyên. (9) Hải quân Mân hệ hợp thành từ địa khu Phúc Châu tỉnh Phúc Kiến. Từ cuối nhà Thanh đến khi kháng chiến thắng lợi, Hải quân Mân hệ tạo thành chủ thể Hải quân của Trung Quốc, là nòng cốt trong quá trình phát triển Hải quân của Trung Quốc. (10) Cuộc đời của Hàn Tín thường được người đời nhận xét là: “Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà”. Nói đến “tri kỷ” của Hàn Tín cũng chính là nói đến Tiêu Hà. (11) Nghĩa tương tự câu “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” của Việt Nam. (12) Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân: ý nói người lao động trí óc thống trị người khác, người lao động chân tay sẽ bị người khác thống trị. (13) Hoa Bắc bao gồm Hà Bắc, Sơn Tây và thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân.