← Quay lại trang sách

Chương 7 Tiêu Yến Yến Miễn phí

Đêm tiểu niên 23 tháng Chạp, Lũng Tây đường tảo trần (1) trước năm mới, làm lễ cúng Ông Công Ông Táo, chuẩn bị hai gà hai dê. Ông Táo báo cáo tội ác nhân gian lên Ngọc Hoàng Đại đế, tội lớn thọ giảm ba trăm ngày, tội nhỏ thọ giảm một trăm ngàyLý Bác Thông tự giam mình trong thư phòng, hoàn toàn không đếm xỉa đến Bát Đại Hồ Đồng và tiểu thiếp mới cưới. Tần Bắc Dương bò lên nóc nhà, nhấc hai mái ngói – chỉ thấy đèn đuốc trong phòng sáng trưng, bức tượng Phật khắc gỗ thời Liêu đặt chính giữa, Lý Bác Thông quỳ gối dập đầu trên bồ đoàn. Ông ta rướn người quan sát từng chi tiết trên tượng Phật, giơ nến soi khuỷu tay và nách, còn vuốt nhẹ hoa văn điêu khắc gỗ nghìn năm tuổi, tựa như trước mắt thực sự là quý phụ người Khiết Đan chân trần, thiếu điều hôn lên môi. Tần Bắc Dương sợ hãi trong lòng. Liệu có phải thương gia đồ cổ kinh thành này lại sinh lòng si mê với dung mạo tượng Phật không? Hay Lý Bác Thông mến mộ tên tuổi Đại Thiên hậu Tiêu Yến Yến đã lâu, có suy nghĩ không an phận? Lại như mở đầu “Phong Thần Diễn Nghĩa”, Trụ Vương nước Thương mạo phạm tượng thần Nữ Oa nương nương? Lý Bác Thông lại quỳ lạy, dâng hương cầu khấn, cất cao giọng, “Tiêu Thái hậu nương nương Đại Liêu trên cao, thần Tiêu Bác Thông kính bái! Thần vốn người Khiết Đan họ Liêu, nguyên quán Tùng Mạc, gia tộc phụng sự Hoàng đế Đại Liêu. Bất hạnh thay, Đại Liêu bị người Kim tiêu diệt, chuyển về kinh đô nước Yên, lấy nghề làm giả đồ cổ. Thần tử bất tài, để vơ vét của cải làm nghề giả đồ cổ mà nói dối Lũng Tây là hậu duệ của Kỷ Lí đường. Thần nguyện trọn đời cung phụng Thái hậu nương nương, ngày đêm làm bạn, bất li bất khí, phương linh vĩnh kế” (2) Hai câu cuối nằm trong “Hồng Lâu Mộng”. Tần Bắc Dương trên nóc nhà, nghe mà thấy buồn nôn. Bức tượng Phật khắc gỗ thời Liêu do chính Tần Bắc Dương tự tay sửa phả ra làn khói đen pha vàng dày đặc, tràn ngập trong thư phòng. Lý Bác Thông đang quỳ trước tượng Phật, hít phải khói thì thần mặt ra, ánh mắt đờ đẫn, thân thể cứng đờ. Thuốc độc? Tần Bắc Dương nhìn qua lỗ hổng trên nóc nhà, ngửi thấy mùi khói nhẹ, muốn nhảy xuống nhắc nhở Lý Bác Thông nhưng lại không thể đánh rắn động cỏ, đành nhìn tiếp xem tượng Phật này còn trò gì? Bỗng nhiên tượng Phật nói chuyện, phát ra giọng cô gái… “Tiêu Bác Thông, bản cung là Thiên Hoàng Thái hậu Đại Liêu, niệm tình ngươi trung thành, không truy cứu tội quên cội nguồn. Bổn cung lệnh ngươi lập công chuộc tội… ngươi cũng biết quan tài Quận vương Chung Nam ở đâu đúng không?” Hoàn cảnh này, còn cả giọng nữ vang lên rất động lòng người… Đây rõ ràng là giọng Bắc Kinh, đàn bà tuổi chừng ba mươi. Tần Bắc Dương trên nóc nhà cũng há hốc mồm… Linh hồn Diễm Hậu Tiêu Yến Yến hiển linh? Lý Bác Thông vốn đã đầu hoa mắt váng, ngấm thuốc, dập đầu như giã tỏi trước tượng Phật, lẩm bẩm, “Thái hậu nương nương! Xin thứ cho thần bất kính! Hai tháng trước, thần mua quan tài được quật lên của Quận vương Chung Nam triều Đường, để lại Lũng Tây đường hơn mười ngày thì bán lại cho Nghị viên Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa với giá năm nghìn đồng bạc” Nghị viên Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa – Tần Bắc Dương nhớ tên này rồi. Dưới kia, “Tiêu Yến Yến” lại phả ra một làn khói đen vàng, đi thẳng vào mũi Lý Bác Thông. Lần này, đôi mắt chủ nhân Lũng Tây đường đỏ ngầu, tựa như dã thú vừa ăn thịt người, luống cuống bất an đứng lên, nhặt chiếc búa giấu sau ván cửa rồi đá cửa ra ngoài. Nguy rồi! Tần Bắc Dương không biết nên can thiệp thế nào? Lý Bác Thông lao vào phòng ngủ bên cạnh, tiếng tiểu thiếp làm ấm giường kêu thảm thiết, máu bắn lên cửa sổ. Đã bị búa đập chết. Trong đêm tối, một cái bóng ma quái nhảy từ dưới mái hiên ra ngoài. Tần Bắc Dương lập tức nhảy xuống nóc nhà, muốn đuổi theo bóng hình đó. Đối phương chạy nhanh hơn, chỉ vài lần di chuyển đã đến bên tường. Dưới ánh trăng tiểu niên, trời lạnh đến nỗi hoa phủ băng mờ, người kia nhìn quen quen… thích khách có vết dao chém trên mặt, kẻ thù giết mẹ đốt thành tro cũng nhận ra. Góc tường có sợi dây thả xuống, thích khách leo lên như thạch sùng. Khi Tần Bắc Dương muốn nắm thì sợi dây đã bị thu lại, không nhìn thấy nữa. Cửu Sắc cũng chạy đến bên chân. Thú trấn mộ hẳn cũng cảm thấy sát khí. Cậu đang nghĩ xem có nên đuổi theo hay không? Trong Lũng Tây đường vang lên tiếng kêu khóc liên tiếp, Lý Bác Thông phát điên đã đại khai sát giới? Khó xử, cậu quay về đại trạch. Xác người khắp nơi, có thợ thủ công, tạp dịch, gác cổng, đầu bếp, bà mụ già. Xác thái thái và bảy tiểu thiếp phơi bày ở nhà giữa nội viện, máu thấm ướt đôi giày Tần Bắc Dương… Lại nhớ hai tháng trước, án diệt môn “Núi Đạt Ma trên biển” tại Tô giới công cộng của Thượng Hải. Tần Bắc Dương phát hiện ra trong sảnh đường, xác Lý Bác Thông ngồi trên ghế Thái sư, bị dao găm cứa cổ. Ở đây hiển nhiên còn một thích khách mai phục, cắt cổ chủ nhân Lũng Tây đường. Chiếc búa giết cả nhà kia rơi trên mặt đất. Cậu xông ra, muốn tìm tên thích khách còn lại. Là lão già ấy? Là kẻ cao lớn tráng kiện? Nhưng cậu không thu được gì ngoài máu me lênh láng. Nội đường Lũng Tây có vài người sống sót, có người bị chủ nhân chặt đứt chân, chặt ngón tay. Tất cả đều thấy mặt Tần Bắc Dương, còn thấy máu dính trên quần áo cậu. Vừa liếc nhìn, ai cũng sẽ nghĩ cậu là kẻ giết người. Tần Bắc Dương hốt hoảng quay về thư phòng, trước mặt bức tượng Phật khắc gỗ thời Liêu. Cửa mở rộng, thuốc độc phun ra đã tan biến trong không khí. Trong tượng Phật đã bị móc sạch, phía trước cài cơ quan phun thuốc độc. Trong bụng tượng Phật có một máy quay đĩa nhỏ lắp bình ắc quy. Cạnh đó là đồng hồ, tương đương với quả bom hẹn giờ. Người ta dùng để nổ, còn nó phun ra thuốc độc, chạy máy quay đĩa. Tần Bắc Dương bấm thử vài lần, quả nhiên giọng Tiêu Yến Yến vừa nãy lại vang lên. Đây là một âm mưu giết người được lên kế hoạch kĩ lưỡng. Thích khách có phương pháp giết người tiến bộ, không cứ giết thẳng nữa mà lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại, hẹn giờ để máy quay đĩa phát tiếng nói, lại sử dụng thuốc độc theo phương pháp hóa học của người nước ngoài, cộng thêm bí mật thân thế của Lý Bác Thông là đời sau người Khiết Đan mà chúng đã điều tra rõ ràng từ lâu để lợi dụng nhược điểm, để ông ta phát rồ, đập chết người trong nhà bằng búa. Cuối cùng là phương pháp cắt cổ bằng dao găm xưa cũ. Một lần giết người, dùng máy quay đĩa, hẹn giờ, điện, hóa học, tâm lí học… quá hoàn hảo! Mục đích cuối cùng của thích khách cũng như Tần Bắc Dương – quan tài của tiểu Hoàng tử đời Đường ở đâu? Tần Bắc Dương ẩn nấp một tháng không tìm được gì, chúng lại chỉ cần một đêm đã tìm ra tất cả, để Lý Bác Thông tự ngoan ngoãn nói ra đáp án: Nghị viên Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa. Tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài, cậu để ý người mình toàn máu. Ngay khi cảnh sát xông qua cửa lớn, Tần Bắc Dương đá cửa sau, chạy thục mạng ra ngoài cùng Cửu Sắc. Nửa đêm, cậu chạy dọc tường thành đến đầm Tích Thủy, lấy Đường đao ra khỏi miếu thổ địa. Cậu thay đồ, rửa bộ đồ bết máu, quăng dây lên tường thành Bắc Kinh. Đức Thắng môn bị phong tỏa, những cửa thành khác cũng sẽ như vậy. Cậu nhìn dải đất hoang ngoài con hào bảo vệ thành, hỏi Cửu Sắc có trốn được không? Cửu Sắc khẽ gật đầu, tỏ ý không thành vấn đề. Tần Bắc Dương dùng phương pháp cổ điển nhất, bám dây xuống tường. Cậu đứng trên đường ray vòng quanh Bắc Kinh, quay đầu nhìn mã diện tường thành (3) dưới ánh trăng. Cửu Sắc đã bắt đầu biến hóa, sừng hươu mọc trên đỉnh đầu, vảy vàng sáng chói trong bóng đêm. Như ngựa Đích Lô của Lưu Bị phi qua suối lớn trong Tam Quốc, nó thả người nhảy xuống tường thành cao hơn tám mét, đi thắng ra khỏi Đức Thắng môn. ___________ Chú thích: (1) Tảo trần, còn gọi “tảo ốc” là tập tục quét dọn nhà, đón mừng năm mới của người Trung Quốc, với ý nghĩa đuổi cái nghèo, cái xui xẻo hết ra ngoài. (2) Ý chỉ vĩnh viễn bên người, vĩnh viễn không chia cách, vĩnh viễn không từ bỏ. (3) Mã diện là phần nhô ra ngoài tường thành, có thể là hình chữ nhật hoặc bán nguyệt. Mã diện được sử dụng để loại bỏ góc chết của tường thành và tấn công từ trên xuống.