← Quay lại trang sách

Chương 8 Tần thị mộ tượng giám

23 tháng Chạp, Lũng Tây đường, đêm diệt mônMùa đông khắc nghiệt, hào bảo vệ đóng băng, một người một thú đạp băng qua sông, một nắng hai sương chạy cả đêm đến thôn Lạc Đà ở Kinh Tây. Hai năm trôi qua về lại chốn cũ, Tần Bắc Dương đào cái vò lớn cha mình đã chôn. Cậu xếp rất nhiều sách, sổ và đồ lặt vặt, có phần rác rưởi không đáng một đồng nhưng cũng được coi là đồ gia truyền. Cầm cái vò trốn đến miếu sơn thần đầu thôn, cậu phát hiện ra lá thư tuyệt mệnh mà Thù Đức Sinh để lại. Tần Bắc Dương thắp nến, đọc bức thư, vết máu bắn lúc bị hại của cha nuôi đã nhập cùng dấu mực bút, chỉ còn đoạn cuối cùng, “Chỉ mong con ta khỏe mạnh, không ốm đau, sau này vẫy vùng thiên hạ, không phụ lòng yêu thương của cha mẹ nuôi! Quyết biệt!” Còn một câu tiếng Đức “Ich liebe dich” – “Cha yêu con” Tần Bắc Dương đưa bức thư lên môi, cảm giác như quay về lúc năm sáu tuổi, ngồi trên vai Thù Đức Sinh gọi ”cha”. Đêm nay lại gặp kẻ thù giết cha mẹ nuôi, đến bao giờ mới thực hiện được lời thề tự tay đâm chết chúng? Cuối cùng cậu tìm được sách buộc chỉ mà cha mình đã nhắc đến vô số lần, “Tần thị mộ tượng giám”. Bìa sách ghi chữ Lệ thời Hán cứng cáp, bên trong là những trang chép tay chữ nhỏ xíu chi chít, không biết là tổ tiên triều Thanh hay triều Minh ghi lại? Tần Bắc Dương lật đọc thử đoạn đầu… Trời mệnh chim huyền điểu, giáng xuống sinh nhà Thương, sống trên đất Ân (1) rộng lớn. Thiên đế trước là Vũ Thang (2), chinh phạt bốn phương. Sai sử chư hầu khắp nơi, sở hữu Cửu Vực (3). Theo “Kinh Thi – Thương tụng – Huyền điểu”, thứ phi của Đế Khốc – Giản Địch ăn sống quả trứng chim huyền điểu khi ra ngoài, sinh ra Át Bá, sau này là thủy tổ nhà Thương. Về sau, huyền điểu trở thành vật tổ của nhà Ân. Tần Bắc Dương nhớ lời cha mình, gia tộc làm mộ cũng khởi nguồn ba nghìn năm trước thời nhà Ân, thảo nào khúc dạo đầu cũng nói về câu chuyện huyền điểu này. Gia tộc làm mộ có mặt từ ba nghìn năm trước, thú trấn mộ còn lâu đời hơn thế. Tần Bắc Dương soi ánh nến, thấp thỏm xem tiếp. Khi mệt, cậu gối đầu lên người Cửu Sắc, tựa lên con thú trấn mộ ấm áp. “Tần thị mộ tượng giám” được sáng tác cùng thời với Khổng Tử và “Kinh Thi”, “Luận ngữ”, “Xuân Thu”; khi đó được khắc vào thẻ tre, chỉ lưu truyền trong nhà họ Tần. Quyển sách vài nghìn câu này có lượng thông tin cực lớn, Tần Bắc Dương chưa chắc đã hiểu hết. Cũng như “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử chỉ có năm nghìn chữ nhưng đã bao gồm tất cả, thậm chí cả vũ trụ vô hạn. Từ đó về sau, hai nghìn năm trôi qua, đời đời sao chép, kéo dài mãi không ngừng. Mỗi một thế hệ nhà họ Tần lại ghi chép thêm một chút dựa trên lời người đi trước, quyển sổ càng dày hơn. Mấy dòng cuối cùng là của ông cố Tần Bắc Dương. Thú trấn mộ ra đời thời Thương Chu, phát triển thời Tần Hán, trải qua thời kì Tam Quốc lưỡng tấn Nam Bắc triều, đạt đỉnh cao ở triều Đường, phát triển thành các loại thú trấn mộ đủ cấp bậc, hình dạng và cấu tạo, trong đó cấp cao nhất là “thiên tử”. Thú trấn mộ cấp “thiên tử” cũng gọi là “thiên tử trấn mộ”. “Thiên tử trấn mộ?” Trang này không ghi chi tiết, phía sau hình như đã bị xé. Tần Bắc Dương chỉ biết khi Nữ hoàng Võ Tắc Thiên cầm quyền, từng có một chuyện gì đó mờ ám, mơ hồ khó nắm bắt, kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía, vượt qua độ dài có thể của cuốn sách này… Có điều trong đó nhắc đến một nhân vật: cháu trai của Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, con thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán, thiếu niên mất sớm lúc 15 tuổi – Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ. Tần Bắc Dương ôm chặt Cửu Sắc theo bản năng – bản thân lại như thấy ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, trên quan tài của vị Hoàng tử đã khuất dưới địa cung. Sợi dây đeo huyết ngọc ấm Hòa Điền trên cổ cậu là lễ vật của thú trấn mộ của tiểu Hoàng tử ấy tặng. Lịch sử Trung Quốc coi triều Đường là bước ngoặt. Từ đó về sau, thực lực đất nước suy yếu, nhân tài giảm sút, biên giới Tây Vực mất đi, con đường tơ lụa trên đất liền bị gián đoạn, kĩ thuật thú trấn mộ thoái trào. Đến triều Thanh, kĩ thuật này đã mai một đi rất nhiều. Cha cậu dạy cậu chế tạo Đại Nghệ cho Hoàng đế Quang Tự, Cóc Vàng cho Viên Thế Khải nhưng so với Cửu Sắc kì diệu khác lạ thì chắc chắn còn kém xa, chỉ như đồ tử đồ tôn gặp ông tổ trong nghề. Còn cả thú trấn mộ bảy đầu mười sừng của An Lộc Sơn, ác long của Kiến Văn Đế ngoài Đông Hải, hai thứ cha con họ chưa từng nghe đến. Nếu có thể tìm lại những kĩ thuật xa xưa thất truyền, họ sẽ thành vua thợ thủ công toàn thiên hạ. Trời sắp sáng, tuyết bắt đầu rơi. Cuối cùng cậu cũng đọc xong toàn bộ “Tần thị mộ tượng giám”, nhớ rõ toàn bộ những dòng chữ chằng chịt chi chít, từ giờ đến cuối đời chẳng quên. Cậu nhồi quyển bí kíp gia truyền vào cái vò, giấu sau miếu sơn thần thôn Lạc Đà. Tần Bắc Dương biết không thể ở đây lâu, chợt nhớ đến một chỗ… Tại nhà thương gia đồ cổ lớn nhất Kinh thành Lý Bác Thông có mười hai người chết. Bảy người thương nặng, nhiều người có thể chứng minh thợ thủ công Lý Long Đễ chém chết mọi người. Lệnh truy nã Lý Long Đễ dán đầy chín cổng thành Bắc Kinh, là tranh vẽ mặt Tần Bắc Dương. May mà cậu dùng tên giả. Tần Bắc Dương ở Thượng Hải là tội phạm bị truy nã, chạy đến Bắc Kinh cũng bị truy nã, số mệnh an bài “thiên sát cô tinh”. Cảm tạ trời đất, Tề Viễn Sơn không đi cùng cậu, Anna cũng cách xa nơi này hai nghìn dặm. Cầu cho tất cả bọn họ mạnh khỏe! Nhiều ngày nay, Tần Bắc Dương lén lút vào thành Bắc Kinh để tìm kiếm Nghị viên Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa. Trải qua nhiều khó khăn, cậu đến phủ họ Khúc ở phố Mạo Nhi. Đến một cánh cổng lớn, trước sau đều là nhà sang quý, tiếc là cửa lại bị khóa do Nghị viên Khúc đã về quê Hồ Nam ăn mừng năm mới, chẳng biết bao giờ mới về kinh. Cậu dắt Cửu Sắc đi quanh phủ đệ một vòng. Cửu Sắc không cảm nhận được quan tài của tiểu Hoàng tử, có thể đã bị Nghị viên Quốc hội đưa đi nơi khác, thậm chí là chuyển đến nhà ở Hồ Nam? Ngoài hôm nay, cậu đến chùa Bích Vân ở Hương Sơn. Cậu quen đại hòa thượng ở đó, chỉ mong được ở chùa xây tượng kiếm ăn, mai danh ẩn tích, ít ra có thể né tránh thích khách ở đây. Hết năm nay, Tần Bắc Dương mười tám tuổi. Cậu cảm thấy mình đã cao hơn, râu mọc cứng tua tủa, ngực cũng nổi cơ săn chắc. Cậu không thử liên lạc với Âu Dương Anna, sợ Anna sẽ chạy từ Thượng Hải đến Bắc Kinh tìm mình. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đi khắp Hương Sơn. Cậu luôn cầm theo thanh sáo trúc do cha mình làm lúc rảnh rang, dạy con trai chơi món nhạc cụ duy nhất. Cậu không giỏi chơi sáo trúc Giang Nam nhưng lại mê thổi địch miền Bắc. Tiếng “Ngũ bang tử”, “Hỉ tương phùng” bay bổng cao vút, phảng phất như cậu và cha đang nhìn nhau trong ngọn gió Tây Sơn. __________ Chú thích: (1) Nhà Ân hay nhà Thương là một. (2) Thường gọi Thành Thang, là vị vua sáng lập triều đại nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. (3) Cửu Hữu/Cửu Vực: là Cửu Châu, bao gồm Dự Châu, Ung Châu, Kinh Châu, Dương Châu, Duyện Châu, Từ Châu, U Châu, Doanh Châu.