← Quay lại trang sách

Chương 9 Phỏng thú trấn mộ 9000 tuổi

Năm Dân quốc thứ bảy, năm 1918 Dương lịch, rằm tháng Giêng, tiết Nguyên tiêuChợ hoa ngời đèn nến, cành liễu mảnh trăng treo, người hẹn hoàng hôn đến(1). Thời cổ, thiếu nam thiếu nữ bị giam cầm trong nhà, hàng năm chỉ có hội đèn lồng tiết Nguyên tiêu mới có cơ hội đi ra du ngoạn, bởi vậy quen biết mến mộ nhau, biến thành bao câu chuyện nam nữ si tình. Chùa Bích Vân, trống chiều chuông sớm, chỉ có thiện nam tín nữ đến thắp hương. Tần Bắc Dương tự nhiên nhớ tới đôi mắt lưu ly, không phải đôi mắt gần ngay trước mắt của thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc, mà là của Âu Dương Anna xa tận chân trời. Đêm khuya, mặt Bắc tháp Kim Cương bảo tọa, nơi xảy ra vụ ám sát trong đêm tuyết hai năm trước, có mấy bóng đen thừa dịp tối lửa tắt đèn đào một hang to. Ngoài việc sửa chữa chùa chiền, Tần Bắc Dương còn mang Cửu Sắc chạy bộ luyện công. Ngang qua tu di tọa, cậu lặng lẽ lại gần mấy kẻ đó. Hóa ra là mấy kẻ trộm mộ đang vận chuyển bảo bối. Tần Bắc Dương ỷ vào có Cửu Sắc bên cạnh, hét to, “Này! Ai đấy?” Núi Hương Sơn là chốn phong thủy bảo địa Bắc Kinh, quan to quý nhân thường thích được mai táng tại đây, đặc biệt là quí tộc nhà Thanh. Nhà Thanh chấm dứt, không còn ai trông coi những ngôi mộ này, những tên trộm mộ bèn to gan, có lẽ còn có cả người Mãn sa cơ thất thế trú ngụ ở Tây Sơn. Dưới ánh trăng, cậu rút Đường đao ra khiến mấy tên trộm mộ sợ chạy thục mạng, xem ra là những kẻ mới hành nghề. Bước tới cửa hang bị đào, nhìn thấy lối vào ngôi mộ, trông phong cách tượng đá giống thời Minh. Cậu lấy bùn đất lấp kín cửa hang, chạy về chùa Bích Vân thông báo Đại hòa thượng. Dù sao cửa hang này nằm gần tháp Kim Cương bảo tọa, nhỡ may đào phải nền móng Mandala lại là đại sự. Tinh mơ hôm sau, gà gáy báo sáng, các tăng nhân tổ chức một đội thám hiểm. Tần Bắc Dương xung phong dẫn đầu, đang chuẩn bị tiến vào ngôi mộ triều Minh, Đại hòa thượng lại dắt một vị khách chạy vội tới. Đại hòa thượng thở hổn hển giới thiệu, “Đây là Giáo sư Vương thuộc khoa Lịch sử Bắc Đại, cũng là cư sĩ tu hành ở nhà, hễ trong chùa Bích Vân xuất hiện đồ cổ đều mời Giáo sư Vương đến nghiên cứu tìm hiểu.” “Các vị sư phụ trưởng lão, môn sinh Vương Gia Duy có lễ.” Vị Giáo sư Bắc Đại chắp tay hành lễ cúi chào, trông rất thành kính, khoảng hơn 40 tuổi, dáng người cao lớn hơn người thường, mặc trường sam vải thô mộc mạc, đội mũ da chống lạnh, đôi mắt sáng ngời, không giống giáo viên dạy học bình thường. Mọi người thăm dò lối vào ngôi mộ, Tần Bắc Dương cầm đuốc đi đầu, cầm theo cái cuốc gõ thám thính. Cửa vào ngôi mộ đã được mở, không khí âm u, vật phẩm chôn theo nằm rải rác trên mặt đất, có thứ là đồ vàng mã, có thứ là móng ngựa vàng và châu báu trang sức. Vương Gia Duy cầm lên soi xét tỉ mỉ, xác nhận đều là đồ cổ thời Minh. “Quái lạ, ngôi mộ lớn này có rất nhiều quy cách phỏng theo lăng mộ Hoàng đế!” Vương Gia Duy chỉ vào tường kim cương, ngũ cung đá, bảo tọa cẩm thạch và cả vại sứ Thanh Hoa năm Vạn Lịch, thứ đựng dầu vừng cho trường minh đăng, tất cả đều là những thứ từng ghi chép trong sách cổ. Năm đó, Thập tam lăng chưa từng bị khảo cổ đào, ngoại trừ kẻ trộm mộ, chẳng ai được nhìn thấy tận mắt. Hoàng lăng triều Minh trông thế nào? Giáo sư lấy giấy bút tùy thân ra vẽ lại kiến trúc quy chế ngôi mộ và cả hình dáng văn vật, dùng tạm thay máy ảnh. Các tăng nhân càng quan tâm tháp Kim Cương bảo tọa hơn, bọn họ đo đạc kích thước và phương hướng, xác nhận ngôi mộ dưới lòng đất này không nằm ở dưới tháp Kim Cương bảo tọa, sẽ không gây nguy hiểm cho tòa tháp. “Nơi đây cũng được coi là long huyệt, có thể điểm giếng vàng phải là cao thủ.” Tần Bắc Dương lỡ buột miệng, Vương Gia Duy quay lại nhìn gương mặt chàng thiếu niên trẻ tuổi, “Người anh em, cậu là…” “Tôi là thợ thủ công làm thuê cho chùa Bích Vân, tối qua tôi phát hiện có kẻ trộm mộ.” Tuy không nói dối nhưng Tần Bắc Dương vẫn tránh né đôi mắt Giáo sư, không muốn tiết lộ thân phận thật. Vương Gia Duy chỉ vào mấy gian mộ thất xung quanh địa cung, “Cậu cảm thấy quan tài của chủ nhân phần mộ ở đâu?” “Hậu thất!” Tần Bắc Dương cảm thấy điều này chẳng cần che giấu, dù sao địa cung Hoàng lăng nhà Thanh cũng như vậy. Thế là, mọi người mở cửa hậu thất, lại phát hiện trước mặt ẩn núp hai con dã thú. “Thú trấn mộ?” Giáo sư vừa dứt lời, Tần Bắc Dương liền đẩy anh ta ngã xuống, la hét giục mọi người trốn. Cứ tưởng địa cung đột nhiên hỗn loạn, nào ngờ hai con thú đá không hề nhúc nhích, không giống như phản ứng của thú trấn mộ. Tần Bắc Dương ném đuốc lên người con thú đá, mới chắc chắn thật sự chỉ là hai pho tượng đá. Chờ đợi chốc lát, cậu đỏ mặt đỡ Giáo sư dậy, “Xin lỗi, tôi trông gà hóa cuốc, đây là phỏng thú trấn mộ!” “Sao lại nói như vậy?” Vương Gia Duy không tức giận mà cẩn thận quan sát hai con thú đá, giống lợn không phải lợn, giống sư tử không phải sư tử, có hai cái tai như cái quạt to nối liền cơ thể, sau lưng có đôi cánh lớn, phong cách tương đối cổ xưa. Rất nhiều sư tử đá nhận được giới tính, nhưng hai con thú đá này rất kì quái, phía dưới nhẵn bóng, giống như từng bị thiến. “Thú trấn mộ thật sự phải do thợ Hoàng gia chế tạo, nếu là thợ đá dân gian, cho dù tay nghề tốt đến đâu cũng chỉ làm ra một đống đá hoặc đồ gốm sứ, căn bản không có tác dụng làm thú trấn mộ, chỉ được gọi là thú “phỏng thú trấn mộ”.” Tần Bắc Dương ho khan hai tiếng, “Tôi là con cháu thợ thủ công gia truyền, cha tôi từng nói với tôi như thế.” “Cậu thật là người thợ thú vị!” Vương Gia Duy lại xem xét bên trong mộ thất, phát hiện không có quan tài, chỉ có bệ giường trống trơn, bên trên đặt bình sứ trấn Cảnh Đức, chẳng lẽ là bình tro cốt? Giáo sư tin Phật, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bọn họ dịch chuyển bệ giường, phát hiện phía dưới giếng vàng quả nhiên có luồng khí tạt vào mặt. Anh ta lấy cái kẹp lôi bộ quần áo trong giếng vàng ra, không ngờ lại là long bào thập nhị chương màu vàng sáng, quả thực khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng Hoàng đế thời Minh được mai táng ở Bắc Kinh đều nằm trong Thập tam lăng, tại sao lại xuất hiện ở dưới lòng đất Hương Sơn? Tần Bắc Dương cũng vắt óc, nhớ tới lăng mộ Kiến Văn đế dưới vách Xả Thân núi Đạt Ma. Đột nhiên, có vị tăng nhân già nói, “Nghe sư phụ bần tăng từng kể, trước đây chùa Bích Vân từng chôn cất một đại nhân vật, chính là Đại thái giám Ngụy Trung Hiền thời Minh.” “Ngụy Trung Hiền?” Vương Gia Duy thoáng nhìn long bào trong tay, “Cửu thiên tuế?” “Hoạn quan Ngụy Trung Hiền tai họa thiên hạ cuối thời Minh?” Tần Bắc Dương nhổ ngụm nước bọt, nhìn bình sứ trên bệ giường, “Nghe nói sau khi chết thái giám thường chôn “gốc rễ” của mình theo, như vậy mới coi như toàn thây đi gặp tổ tông.” “Phải, bọn họ tịnh thân từ nhỏ, đặt thứ đó trong lọ dầu vôi.” Giáo sư nhìn nhận lại người thợ thủ công trẻ tuổi, “Ngụy Trung Hiền quyền nghiêng triều dã, tục xưng “cửu thiên cửu bách tuế (9900 tuổi)”, chỉ thiếu 100 năm so với Hoàng đế vạn tuế (10000 năm). Hắn ta và Hoàng đế Thiên Khải cùng ăn sữa của vú nuôi Khách thị, khống chế Hoàng đế thông qua bà ta, hãm hại phe Đông Lâm, nanh vuốt mật thám trải rộng cả nước, vì vậy rất nhiều quan địa phương xây dựng “sinh từ” cho hắn. Sau khi Hoàng đế Sùng Trinh lên ngôi, Ngụy Trung Hiền bị trục xuất ra khỏi kinh thành, sợ tội tự sát, bị giết mất xác, căn bản không có thi thể để mai táng.” “Nếu lão hòa thượng nói đúng thì đây là phần mộ mà thời còn sống Ngụy Trung Hiền tự xây cho mình, vì vậy có rất nhiều điểm vượt qua quy chế, chẳng hạn như hoa văn chạm trổ hình rồng, cuối cùng được chôn cất ở đây chỉ là “gốc rễ” của hắn.” “Chúng ta không phải kẻ trộm mộ, cũng không thèm muốn tiền của của Ngụy Trung Hiền, địa thế nơi đây tôi đã vẽ lại.” Vương Gia Duy ra lệnh, mọi người ra khỏi địa cung, không có ai lén lấy đi dù chỉ một thỏi bạc. Bọn họ lấy bùn đất và đá lấp kín lối vào, đắp thêm một bức tường gạch, nhặt cành cây bụi gai che giấu tai mắt người lạ. Tần Bắc Dương đang định về chùa Bích Vân, Giáo sư gọi lại cậu, “Người anh em, tôi thấy cậu thâm tàng bất lộ, xin hỏi có thể thuê cậu được không?” “Làm việc ở đâu?” “Đại học Quốc lập Bắc Kinh.” _______________ Chú thích: (1) Ba câu đầu bài Sinh tra tử của Âu Dương Tu thời Bắc Tống. Trống chiều chuông sớm, nguyên văn thần chung mộ cổ, là chuông báo giờ trong chùa, ý chỉ thời gian trôi đi.