← Quay lại trang sách

Chương 10 Anna trong ngày xuân

Năm 9 tuổi ấy, buổi đêm bên bờ sông Hải Hà thuộc Tô giới Đức ở Thiên Tân, Tần Bắc Dương vẫn còn tên là Thù Tiểu Canh. Diệp Khắc Nan còn trẻ tuổi tới nhà cậu, luyên thuyên rằng ban thiếu niên đại học đường kinh thành đang tuyển sinh thần đồng cả nước, mời cậu tới phỏng vấn. Từng trong giây lát, cậu muốn trở thành học sinh của Đại học đường kinh sư, học phủ tối cao cả nướcĐại học đường kinh thành Vãn Thanh không ở bên con hồ nào đó gần Hải Điến. Năm biến pháp Mậu Tuất, Hoàng đế Quang Tự phê chuẩn tấu chương của Lương Khải Siêu cho khởi công xây dựng tại phía Đông núi Cảnh, hiện tại là Đại Minh Mã thần miếu cuối phố Sa Than, phủ Tứ công chúa thời Hoàng đế Càn Long. Cổng nhà năm gian có một đôi sư tử đá, cửa treo biển “Đại học đường”. Nhà Thanh chấm dứt, đổi tên thành Đại học Quốc lập Bắc Kinh. Tần Bắc Dương dẫn “chó lớn” Cửu Sắc, đi theo Giáo sư Vương Gia Duy vào Bắc Đại. Cũng có mấy tòa nhà kiến trúc phương Tây, chẳng hạn khoa số học và khoa văn. Khoa lịch sử là nhà cũ trong phủ công chúa, thư phòng của ngạch phụ Phúc Long An, trải qua biến loạn năm Canh Tý, lâu chưa được tu sửa, tường rạn nứt, qua năm là phải khai giảng, cần gấp thợ thủ công tu bổ. Cậu bò lên nóc nhà làm việc. Đám mây mùa đông lững lờ trôi, phía Tây sát núi Cảnh, rất gần cây hòe già mà Hoàng đế Sùng Trinh treo cổ. Nhìn về phía Nam tường cung Tử Cấm Thành, thấy rõ chòi gác Đông Bắc, Phổ Nghi còn đang làm Hoàng đế ở bên trong. Tần Bắc Dương làm việc ở Đại học Quốc lập Bắc Kinh, không dám ở trong thành, chỉ sợ có người nhận ra cậu là phạm nhân truy nã án diệt môn Lũng Tây đường. Cậu và Cửu Sắc ra khỏi thành, đi về hướng Tây Bắc, đến một khu vườn hoang vu đổ nát. Ánh trăng lạnh lẽo âm u, chiếu sáng mấy tảng đá phong cách tây vụn vỡ. Bụi cỏ dưới chân khô giòn, gỗ cháy thành than. Vườn Viên Minh. Cha từng nói, năm Hàm Phong, thôn thợ thủ công phủ Nội vụ ở tại vườn Viên Minh – từng là cung điện đẹp nhất thế giới, vườn của muôn vườn như mộng như ảo, gia tộc họ Tần sinh sống bốn thế hệ ở nơi đây. Lịch sử vỡ nát thành đá vụn giữa cỏ dại hoang vu, một người một thú sống nương tựa lẫn nhau, hắt bóng dài dưới trăng. Cậu tìm thấy căn phòng nhỏ, sửa lại cửa sổ giấy, lấp kín lỗ thủng trên nóc nhà, dọn dẹp giường đất, lót cỏ khô, mặc quần áo ngủ một đêm. Lá rụng về cội, cậu mơ thấy ông nội đời đời làm việc trong lâm viên Hoàng gia, còn cả ông nội của ông nội… Mấy hôm sau, cành liễu chưa kịp đâm chồi nơi kinh kỳ, Đại học Quốc lập Bắc Kinh, khoa Lịch sử, tân sinh viên khai giảng. Không ai chú ý tới Tần Bắc Dương trên nóc nhà, cậu cũng giống người gác cổng, người đưa thư, đầu bếp và người làm vườn trong trường. Một thiếu nữ tóc xoăn để mái bằng, đôi mắt màu lưu ly, tò mò nhìn quanh vườn trường. Da trắng như dương chi bạch ngọc, mặt mày mang phong cách Nam Dương, như nàng công chúa khoác sari đến phủ công chúa nhà Thanh. Nháy mắt, Tần Bắc Dương gần như trượt chân lao xuống, suýt thì gọi tên cô… Âu Dương Anna. Từ biệt ở cửa Ngô Tùng Trường Giang, gần ba tháng chưa gặp lại. Trái tim đập thình thịch, cậu kiềm chế không la lên, nhìn cô thong thả bước vào phòng học cổ xưa. Tần Bắc Dương lật hai tấm ngói, trong lớp học có hơn hai mươi học sinh, chỉ có năm, sáu nữ sinh. Người đầu tiên ngồi đằng sau Anna là một thiếu niên anh tuấn trắng trẻo, mặc đồ Mông Cổ, khuôn mặt quen quen? Hóa ra là tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La. Hai năm trước, trước cửa Pháp viện Bắc Kinh, vì tranh giành A U mà Tần Bắc Dương từng tỉ thí đấu vật với cậu ta. Hiện giờ tiểu Quận vương lớn hơn chút, người Bắc tướng Nam, càng thêm nhã nhặn, lại biến thành bạn học với Âu Dương Anna. Buổi học đầu tiên của tân sinh, Giáo sư Vương Gia Duy viết lên bảng đen hai chữ “tín ngưỡng”. “Người phương Tây cho rằng người Trung Hoa không có tín ngưỡng dân tộc, không có giới hạn đạo đức, không có nghị lực vững vàng. Nhưng thầy lại nghĩ rằng, người Trung Hoa có tín ngưỡng, tín ngưỡng chính là những lời ghi chép và giải thích truyền thống lịch sử từ thời Khổng Tử tới nay, từ “Thượng Thư”, “Xuân Thu”, “Tả truyện” cho đến “Sử ký Tư Mã Thiên” và bộ “Nhị thập tứ sử” bốn mươi triệu chữ. Các em, được học tập lịch sử thật quá may mắn. Lịch sử chính là tín ngưỡng của người Trung Hoa ta!” Vương Gia Duy nói vậy, Âu Dương Anna lộ vẻ suy tư, Tần Bắc Dương trên nóc nhà cũng bị chấn động. Tiết học này, trước nói lịch sử, sau nói khảo cổ. Lúc đó, dân trong nước nhận biết đồ cổ chỉ dừng ở chữ khắc trên đồ đồng, bia đá cổ hoặc những câu chuyện truyền thụ kinh nghiệm, kém xa so với khoa học chân chính. Âu Dương Anna can đảm giơ tay hỏi, “Giáo sư, xin hỏi thầy đã từng gặp thú trấn mộ chưa?” “Thú trấn mộ?” Vương Gia Duy không ngờ từ này lại thốt ra từ miệng một cô gái, “Thứ đồ thường thấy trong các ngôi mộ cổ Trung Hoa, bảo vệ linh hồn chủ nhân được yên tĩnh, không bị yêu ma quỷ quái trong lòng đất xâm phạm. Thú trấn mộ thông thường có thân thể thú, nửa người trên có hình dạng khác nhau, có giống thú, có giống người, hoặc sừng hươu. Thời cổ, có loại quái vật gọi là võng tượng, chuyên ăn não người. Mà “Phương Tương thị” tay như gấu, mắt vàng, mặc áo đen váy đỏ, giương giáo cầm thuẫn, chuyên môn xua đuổi quỷ quái như võng tượng.” “Triều đại nào có thú trấn mộ nhiều nhất?” “Đời nào cũng có, nhưng Minh, Thanh sau này rất ít. Hiện nay thú trấn mộ tồn thế đa số thuộc thời Hán, Đường, đặc biệt thời Xuân Thu Chiến Quốc, Bách Gia Chư Tử – thú trấn mộ cực thịnh, phát triển thành hệ thống chức quan âm tào địa phủ, cũng như Chu thiên tử sáng tạo ra trật tự” “Giáo sư, ngài tận mắt thấy thú trấn mộ chưa?” “Tôi đã thấy cuộc khai quật ngôi mộ lớn nước Sở có thú trấn mộ, có làm bằng đồ gốm, đồ sơn mài, còn có sừng hươu rất to, ngoại hình quỷ quyệt đáng sợ, đừng nói đặt ở địa cung, chính là đặt ở phòng học này của chúng ta đều sẽ làm các em sợ tới run chân.” Nhìn thấy học sinh bị dọa im phăng phắc, Vương Gia Duy hài lòng, “Cổ nhân tạo hình bộ mặt thú trấn mộ dữ tợn, đậm vẻ vu thuật, cũng là sự tưởng tượng của họ về thế giới sau khi chết. Cái sừng hươu đó, cả đời tôi đều không thể quên!” Tần Bắc Dương trên nóc nhà vừa quan sát Anna, vừa nhớ tới gáy mình cũng có cái bớt sừng hươu màu đỏ, đặc trưng di truyền của truyền nhân tộc thợ mộ, giống sừng hươu to thời Xuân Thu Chiến Quốc, nhất thời cả người nóng lên. “Có điều, những lời đồn như thú trấn mộ có thể đánh lại kẻ trộm mộ, thậm chí có thể ăn người chỉ là vô căn cứ!” Nghe thấy lời võ đoán của Vương Gia Duy, Âu Dương Anna phản đối, “Giáo sư, em từng nhìn thấy thú trấn mộ ăn thịt người.” Lớp học xôn xao, tiểu Quận vương đằng sau Anna giơ tay lên, “Thưa thầy, em cũng từng nhìn thấy thú trấn mộ còn sống.” Buổi học khai giảng đầu tiên hoàn toàn xoay xung quanh thú trấn mộ… Sau khi tan học, Anna dạo vườn trường một mình, cô mặc áo vải bông đen to, hai tà cột chéo vào nhau, giống các thiếu nữ thường thấy trên phố giữa mùa đông Bắc Kinh. Cô rời khỏi cổng trường Bắc Đại, đi về phía Đông núi Cảnh, hướng lên phía Bắc. Qua Địa An môn, đi về phía Tây mặt tường thành phía Bắc, rẽ vào ngõ Bách Hoa Thâm Xử… Đoạn đường này khá dài, nếu ở Thượng Hải đã gọi xe từ lâu, nhưng hôm nay Anna lại toàn đi bộ, đến tận một gian tứ hợp viện. Tần Bắc Dương lẳng lặng theo sau, nhảy vào sân bên cạnh, trèo lên gốc cây già, vịn nóc nhà nhìn vào. Anna xoa chân trên bậc thềm, đùa nghịch hoa cỏ trong vườn. Một cô bé thắt bím tóc to bên cạnh đang phơi nắng chăn đệm quần áo, đó chẳng phải A U? Thiếu nữ 15 tuổi càng lớn càng xinh. Hai cô bé vừa đùa giỡn vừa thêu thùa may vá. Tứ hợp viện có thêm một người thứ ba, mặc quân trang Bắc Dương màu lam, trên ngực đeo quân hàm Trung úy đính hai ngôi sao – Tề Viễn Sơn. _______________ Chú thích: (1) Ngạch phụ: từ gọi “phò mã” thời Thanh.