← Quay lại trang sách

Chương 11 Khế ước bán mình

Mùa xuân Bắc KinhBách Hoa Thâm Xử, sĩ quan thiếu niên 18 tuổi, vóc người cao ráo, oai hùng phấn chấn, hăng hái hăm hở. Anna cũng lộ ra lúm đồng tiền rực rỡ. Trên nóc nhà mái ngói mọc đầy cỏ khô, Tần Bắc Dương đã biến mất. Một hàng bồ câu hót vang, xé tan không trung xanh lam. Âu Dương Anna gục đầu xuống, nhìn nhẫn ngọc trên ngón giữa tay trái. Ba tháng trước, trên Trường Giang sóng cả dâng trào, đây là quà Tần Bắc Dương đưa cho cô. “Thấy nhẫn ngọc này tựa như thấy tôi!” Chia tay với Tần Bắc Dương ở cửa Ngô Tùng, cô và Diệp Khắc Nan trở lại Tô giới Thượng Hải, chia nhau đến Cục Công bộ và Thanh Bang đàm phán. Bọn họ chứng minh Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn không liên quan đến án diệt môn phóng hỏa “Núi Đạt Ma trên biển”, hung phạm vẫn là nhóm thích khách tàn sát phòng tuần bổ Hồng Khẩu. Diệp Khắc Nan ngồi xe lửa về Bắc Kinh báo cáo công tác, Haneda Taiki đi tàu về Nhật Bản. Còn A U, không chỗ để đi, Thượng Hải không có gánh hát nhỏ phù hợp với cô. Âu Dương Anna giữ cô bé lại bên mình. Anna nên đi đâu? “Núi Đạt Ma trên biển” đã biến thành đống gạch vụn. Cha chẳng những phá sản mà còn mang nợ, mỗi ngày đều có chủ nợ tới đòi tiền. Lòng người dễ thay đổi, trên dưới Thanh Bang tuyên bố phải báo thù cho Âu Dương Tư Thông, nhưng không ai trợ giúp con gái lão đại, ngược lại thừa cơ xâm chiếm ít di sản còn sót lại, mượn cớ là tài sản sở hữu chung của anh em trong bang. Âu Dương Anna đành phải thuê một căn nhà trọ trên đường Gordon. Quần áo giày mũ chật kín hai phòng trước kia đã hóa thành tro bụi. Cô không còn là công chúa của “Núi Đạt Ma trên biển”, thiên kim tiểu thư nhà Âu Dương, giờ cần phải sống thận trọng. Cô mặc bộ quần áo mộc mạc, tự mua gạo nấu cơm. A U quen sống khổ, giúp Anna lo liệu việc nhà. Tuy hai cô gái còn nhỏ tuổi, nhưng ở thời xưa đã đủ tuổi bàn chuyện cưới xin, giống như “Bảo Đại Thoa” (1) trong Hồng Lâu Mộng. Hai cô gái khuyên răn lẫn nhau, không thể coi bản thân là trẻ con nữa. 3000 lượng bạc mang ra từ núi Đạt Ma, Anna chẳng hề đụng vào, toàn bộ gửi vào chi nhánh ngân hàng tư nhân Thụy Sĩ tại Thượng Hải, làm thủ tục gửi tiền và ủy thác quản lý. Quỹ “Bá tước núi Đạt Ma”, cột chủ sở hữu, cô điền ba chữ “Tần Bắc Dương”. Âu Dương Anna thuê chiếc thuyền máy nhỏ, trở về núi Đạt Ma một chuyến. Cô đưa quan tài cha về an táng trên hòn đảo quê hương, bên cạnh phần mộ của mẹ. Cô còn thăm hải nữ, tặng kẹo cho hai đứa em trai cùng cha khác mẹ. Anna đến hang động giam cầm Tiểu Mộc, qua tấm lưới ngăn cách, nghe tên trộm mộ khóc lóc kể lể, khẩn cầu thả hắn ra ngoài, thề độc sẽ không tiết lộ bí mật. Cô kiên quyết bỏ đi, không cho hắn bất cứ cơ hội nào. Chỉ có cô và Tần Bắc Dương nhớ con đường bí mật đến hang chứa bạc. Anna liên tục vận chuyển mười mấy lần, lấy ra gần mười vạn lượng bạc chuyển đến Thượng Hải, tích trữ vào quỹ “Bá tước núi Đạt Ma”. Cô mua được ba bất động sản ở Thượng Hải, hai căn nhà trọ ở Tô giới công cộng Nam Kinh, một căn nhà là hoa viên dương phòng (2) ở Tô giới Pháp làm quỹ đầu tư dài hạn. Cô không thể dùng tên mình, bằng không sẽ bị chủ nợ cướp. Anna sửa sang lại ba căn nhà, một căn cho doanh nhân nước ngoài thuê, một căn nhà tính cả tầng trên tầng dưới chia thành tám phòng, nhờ môi giới cho thuê riêng, hai căn nhà này chỉ riêng tiền thuê đã thu được hàng vạn đồng bạc mỗi năm. Còn lại một căn nhà, cô để nguyên, bởi lân cận đang xây dựng công ty bách hóa và rạp chiếu phim, cô đoán giá nhà sẽ tăng mạnh, ngồi chờ một năm, đảm bảo thu lợi! Trước Tết âm, cô nhận được thư báo trúng tuyển Đại học Quốc lập Bắc Kinh. Mấy tháng trước, trường dòng Pháp đề cử, Anna tham gia kì thi tuyển sinh của Bắc Đại tại Thượng Hải. Cả tỉnh Giang Tô có suất trúng tuyển không đến 1/10, cầm thư báo trúng tuyển, cô mới biết vòng sơ khảo và vòng thứ hai đều có thành tích tốt. Ăn Tết xong, Âu Dương Anna từ Thượng Hải lên đường vào thủ đô, A U đi theo, phiêu bạt đất khách, hai cô gái cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Tề Viễn Sơn đến cửa ga tàu Chính Dương môn đón hai cô gái. Vừa gặp lại, Anna liền tóm lấy cánh tay cậu ta, hỏi, “Tần Bắc Dương ở đâu?” Cậu ta lắc đầu khó xử, từ biệt ở căn cứ Nam Uyển, Tần Bắc Dương không có tin tức. Mùa đông Bắc Kinh tuyết lớn, Anna nén rơi lệ, gượng gạo cười vui. Tề Viễn Sơn thuê nhà ở trong thành Bắc Kinh, tứ hợp viện trong ngõ Bách Hoa Thâm Xử, để ra hai phòng cho hai cô gái. Bách Hoa Thâm Xử, nghe thấy cái tên này, hai cô gái liền vui mừng. Hai cô ước hẹn làm chị em, một gọi Âu Dương Anna, một gọi Âu Dương An U – A U rất thích tên mới của mình. Tháng ba, vườn trường Bắc Đại, đầu cành đâm chồi nảy lộc. Anna dắt A U tới cửa lớp học khoa Lịch sử, ngăn Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La tiểu Quận vương lại. “Bạn Bội Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi, bạn xem đây là ai?” Âu Dương Anna lạnh mặt, đẩy A U đến trước mặt cậu ta. “Đây là…” Tiểu Quận vương không mặc quần áo Mông Cổ mà mặc bộ Âu phục phẳng phiu, tóc chải bóng loáng, giống như du học sinh vừa về nước. “Nữ đại thập bát biến (3), cậu không nhận ra cô gái này à?” Anna dù sao cũng là con gái lão Đại Thanh Bang, thản nhiên đối mặt với vương công quý tộc Mông Cổ, “Tiểu Quận vương là quý nhân hay quên sự nhỉ. Năm Dân quốc thứ tư, khi Viên Thế Khải xưng đế, ở pháp viện Bắc Kinh, cậu coi cô bé này như đứa ở mang đi. Trung Hoa Dân quốc, lanh lảnh càn khôn, pháp luật bảo vệ tự do nhân thân, cậu còn tưởng đang ở thời Mãn Thanh chắc?” Vườn trường Bắc Đại, tiểu Quận vương bị mắng thành tàn dư Mãn Thanh, xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui vào. A U không còn là đứa bé, trổ mã thành cô gái duyên dáng yêu kiều, riêng đôi mắt to đen thăm thẳm không thay đổi, bẽn lẽn cúi đầu, sợ lại bị bắt lấy, đưa lên lưng lạc đà vận về thảo nguyên. “Tôi… Tôi sai rồi!” Đường đường Quận vương Mông Cổ, lần đầu tiên chủ động nhận lỗi với hai cô nhóc, “Bạn Âu Dương, tớ xin hứa trả lại tự do cho A U ngay từ giờ phút này.” “Lời nói gió bay! Trả lại khế ước tự do cho chúng tôi.” Tiểu Quận vương đành phải đồng ý, gửi điện báo cho Vương phủ. Năm hôm sau, một con khoái mã một nắng hai sương đến cùng với khế ước bán mình. Âu Dương Anna thiêu hủy tờ khế ước này ngay tại chỗ. Cô nói với các bạn học bên cạnh, người với người bình đẳng từ nhỏ, cho dù là quan hệ chủ tớ cũng không thể có hiện tượng ức hiếp người khác. Nhất thời, thầy trò vỗ tay tới tấp. Xa xa có người đàn ông để râu cá trê, mặc áo khoác màu đất, sống mũi đeo cặp kính tròn, gật đầu ngợi khen, “Lão đệ Trọng Phủ, xem ra tạp chí “Tân Thanh Niên” của các cậu rất hiệu quả, thay đổi vận mệnh Trung Hoa, bắt đầu từ đây chứ đâu.” Một người đàn ông hơi trọc mặc Âu phục khác, khúm núm đáp, “Ngài Hiệu trưởng, ngài quá khen rồi! Quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng.” (4) ____________ Chú thích: (1) Bảo Đại Thoa: Giả Bảo Ngọc, Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Thoa. (2) Hoa viên dương phòng: kiến trúc bề ngoài như biệt thự, nhưng mỗi tầng có hai phòng, mỗi phòng cho một gia đình khác nhau thuê. (3) Câu này dựa trên quẻ Kinh dịch. Kinh dịch có 64 quẻ, mỗi quẻ có 18 biến. “Nữ đại thập bát biến” ý chỉ con gái lớn lên thay đổi rất nhiều về cả ngoại hình và tâm sinh lý. (4) Câu thơ thứ 97 nằm trong bài Li tao của Khuất Nguyên, nghĩa là con đường dài, hẹp, vô biên vô hạn, ta cần nỗ lực tìm kiếm vầng thái dương trong lòng”, ý chỉ tâm tính tích cực cầu tiến.